Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16


"Ngươi dám đem xích chó cho ta dùng??"

"Cái gì mà xích chó, đây là chú cụ do chính tay ta gia công xử lý, có khả năng phong ấn chú thuật, chẳng qua lúc chế tác có tham khảo dây buộc vật nuôi chút xíu." Kenjaku cầm một cái vòng màu đỏ có buộc dây thừng đưa cho Gojo. Anh nhận lấy, quả nhiên cảm nhận được dao động của chú lực truyền đến trong tay, trên dây thừng cũng có thể mơ hồ thấy được phù chú do chú lực khắc lên. Câu chữ nối liền bên nhau, nếu người thường nhìn thấy chắc sẽ nghĩ là một loại hoa văn đặc thù.

"Chỉ cần mang theo nó là ta sẽ có thể đi khỏi kết giới của ngươi? Thứ này dùng như thế nào?"

"Cách dùng rất đơn giản, đem nó vòng qua Ngục Môn Cương là được."

"Một cái đồ vật nhìn giống xích chó, sử dụng cũng giống xích chó, vậy bản chất cùng xích chó có gì khác nhau??" Tuy rằng cáu kỉnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể ra cửa, Gojo vẫn ngoan ngoãn nghe lời đối phương, buộc dây vào Ngục Môn Cương trên cổ. Bị nhốt trong phòng quá lâu, anh chịu đủ rồi.

"Nếu Satoru nói cái này là xích chó, vậy Satoru không phải quá giống chó con sao? Thử kêu vài tiếng xem." Kenjaku một tay chống cằm, mỉm cười xem Gojo vội vàng đeo chú cụ do hắn chế tác lên người.

"Nếu ta là chó con... tuyệt đối không có khả năng sẽ kêu." Nếu là động vật, anh cũng nên là mèo mới đúng. Tưởng tượng đến chờ một chút là có thể đi ra thế giới bên ngoài, tinh thần Gojo càng trở nên tốt hơn. "Không chỉ sẽ không kêu, còn sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể cắn ngươi."

Ra khỏi kết giới trong phòng là bước đầu giúp anh thoát khỏi Kenjaku, miễn cưỡng cũng có thể coi là một bước tiến lớn.

"Satoru nghĩ gì trong lòng, ta đều đã có chuẩn bị trước. Nếu ngươi cảm thấy có thể chạy thoát, vậy cứ thử xem."

Gắn xong chú cụ, Gojo từ trên giường nhảy xuống, đứng sau Kenjaku chờ động tác tiếp theo của hắn. Kenjaku quay lưng về phía anh, nên Gojo chỉ có thể thấy ống tay áo theo cử động của cánh tay hắn mà khẽ dao động, sau đó, tầng sương mù bao vây anh từ lúc tỉnh dậy trong căn phòng này cũng tựa như khói mù mà tan đi.

Xem ra Kenjaku thật sự không lừa anh. Gojo xác nhận, anh hiện tại có thể rời khỏi lồng giam này mà không bị bất kỳ thứ gì ngăn trở.

Chuẩn bị bước ra cửa, Gojo mới để ý bản thân vẫn đang đi dép trong nhà. Anh đành lùi lại vào phòng, lấy giày thể thao mới tinh mà Kenjaku đã chuẩn bị từ trước trong ngăn kéo.

Cho dù ở trong phòng một mình, Kenjaku vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề như sắp chuẩn bị ra cửa. Nếu mặc áo cà sa, đương nhiên là ngăn nắp chỉn chu, nhưng ngay cả khi mặc áo thun, hắn cũng sẽ vuốt phẳng nếp áo, không lệch dù chỉ một li. Ngược lại, từ khi Gojo phát hiện mình không thể rời cửa, anh bắt đầu sống như một sâu lười, buồn ngủ liền trực tiếp chui vào chăn. Cho nên, quần áo của anh giờ đã nhăn nheo dúm dó đến độ không nỡ nhìn.

Đi xong giày, Gojo cũng không định thay đồ. Anh không muốn thay đồ trước mặt đối phương.

"Hiện tại chúng ta đi?" Kenjaku nhìn Gojo bước qua ngạch cửa, đến khi anh quay lại nhìn mới nhẹ giọng hỏi.

"Hiện tại liền đi."

---

Đã nhiều ngày như vậy, anh cuối cùng cũng được đi trên đường lớn, không còn phải nhìn thế giới qua khung cửa nhỏ xíu kia nữa. Gánh nặng tích lũy trên người sau một thời gian dài bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp cũng từ từ được buông xuống.

Hôm nay trời đầy mây, không nắng cũng không mưa, nhưng dưới chân hai người vẫn có bóng dáng mơ hồ. Không thấy mặt trời, Gojo tạm thời không rõ phương hướng, nhưng anh biết mặt trời vẫn đang chiếu rọi ở nơi nào đó.

Mới đi được vài phút, Gojo thấy biển chỉ đường cùng bản đồ thành phố ở ngã tư đằng trước. Anh nhìn thoáng qua Kenjaku, thấy đối phương không có ý ngăn cản, cũng bước lên xem xét.

"Nơi này... cách Tokyo không xa?"

"Chín bỏ làm mười, cũng có thể xem như một phần của Tokyo. Mọi người ở đây đều hy vọng chính mình có thể thuộc về Tokyo."

"Ngươi ở nơi đây... do có chuyện yêu cầu phải đi Tokyo sao?" Khoảng cách gần, dùng chú linh di chuyển cũng dễ dàng, không tốn quá nhiều thời gian. Cảm xúc vui sướng khi được ra cửa qua đi, Gojo bắt đầu sưu tập tình báo.

"Kết giới bên Tokyo cần trông nom một chút, nhưng đã ổn rồi. Chỉ là ta chưa kịp đi tới địa phương cần đến đã thả ngươi ra, vì thế dừng lại ở nơi đây thêm một thời gian." Kenjaku triệu hồi rồng, kéo Gojo ngồi lên. Rồng bay cao một chút, Gojo liếc mắt liền thấy kết giới màu đen bao phủ gần như toàn bộ Tokyo.

"Phong ấn ta xong... Ngươi rốt cuộc làm cái gì?"

Kenjaku chưa từng để lộ bất kỳ thông tin nào về Tử Diệt Hồi Du, cho nên hiện tại, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Gojo, hắn có chút thoả mãn.

Chính hắn cũng vô cùng hài lòng với tác phẩm của bản thân, nhưng bất kỳ nghệ sĩ nào cũng muốn tác phẩm của mình được thưởng thức. Gojo Satoru hiển nhiên chính là một khán giả có tầm.

"Ngươi... muốn liên lụy toàn bộ Nhật Bản, dù là người thường hay chú thuật sư, đều bị bao hàm trong kế hoạch của ngươi sao!" Kế thừa Lục Nhãn, Gojo so người thường càng thêm nhạy bén, cho dù xa xôi cách trở, anh vẫn nhìn được điều bất thường. "Ngươi muốn hủy hoại thế giới này sao!"

"Nếu chẳng thể tiến bộ, duy trì hiện trạng cũng vô nghĩa, vậy hủy diệt đi."

"Sau khi lao lực tâm tư phong ấn ta... Ngươi thật đúng là gây đại sự."

"Đương nhiên, không phải ta vẫn luôn nói vậy với ngươi sao?"

Ta cho rằng trong đó có một phần là khoa trương. Gojo vô thức mà gãi nhẹ lưng rồng. Rõ ràng cơ thể anh đã nóng lên nhiều sau khi vận động, giờ phút này, anh lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

Anh đương nhiên có thể chiến thắng Kenjaku, anh đương nhiên sẽ thắng rồi, anh là mạnh nhất... Chỉ là, anh không có khả năng không tổn hao gì mà đánh bại đối phương.

Anh yêu cầu hy sinh những gì để chiến thắng? Anh có thể chịu được cái giá phải trả sao?

Gojo không muốn nghĩ tiếp nữa.

Hoá ra anh cũng không phải không sợ hãi hy sinh, chỉ là trước đây, chưa bao giờ xuất hiện đại giới trầm trọng đến mức anh không thể tiếp thu. Tự tay giết bạn cũ đã là sự tình nghiêm trọng nhất anh từng làm, nhưng hiện tại, Gojo có một loại dự cảm, chuyện giữa anh và Kenjaku sẽ càng thêm trầm trọng, phương pháp phá giải tử cục sẽ càng khó tiếp thu.

Đã từng nghĩ rằng cùng lắm là sẽ chết, nhưng hiển nhiên nhìn tình huống trước mắt... Có lẽ ngay cả khi kỳ tích xuất hiện, làm Kenjaku chết tại đây, ngay và luôn, mọi thứ cũng sẽ không có gì thay đổi. Thế cục hắn bày ra đã triển khai, hạt giống hắn ươm mầm đã đơm hoa kết quả, lý tưởng của hắn đã trên đường thực hiện. Bạo lực đơn thuần đã không còn là đáp án.

Sau khi anh thoát khỏi Ngục Môn Cương... Đến lúc đó, thật sự còn có chuyện gì yêu cầu anh phải làm sao?

"Tại sao ngươi cũng thích cưỡi rồng?" Gojo nhớ rõ, Suguru lúc trước cũng rất thích sử dụng rồng.

Sau khi quan sát kết giới nơi Tokyo, Kenjaku điều khiển chú linh đáp xuống mặt đất. Hôm nay là ngày đem Gojo ra cửa giải sầu, không thể cứ bay mãi trên trời được.

"Bởi vì rồng rất ngầu." Kenjaku trả lời.

Gojo không nghĩ đối phương cũng sẽ quan trọng vẻ ngoài ngay cả khi sử dụng chú linh. Anh tưởng rằng Kenjaku hoàn toàn là một con người thực dụng.

"Sao, lựa chọn của ta lạ lắm à? Chẳng lẽ Geto Suguru chọn cưỡi rồng cũng chỉ bởi rồng bay nhanh?" Kenjaku thu hồi chú linh, vỗ vỗ sau lưng Gojo đang đứng sững sờ.

"Đừng nhìn chú linh nhớ bạn cũ của ngươi, đây là rồng của ta. Cùng chủng loại mà thôi, chú linh của Suguru không phải đã chết trong Bách Quỷ Dạ Hành rồi sao."

A, đúng vậy, Suguru đã chết, chú linh mà cậu ấy thu phục cũng chết, những người anh quen biết hay không quen biết, rất nhiều chú thuật sư, rất nhiều người thường, bọn họ đều đã chết... Gojo lắc đầu, nhìn về phía trước, nhất thời không biết nên đi đâu.

"Bây giờ đi đâu?"

"Không biết..."

"Vậy chọn một phương hướng mà Satoru thích đi. Muốn đi nơi nào cũng được, trước khi mặt trời lặn, dù ngươi có đi rất xa đi nữa cũng có thể. Ta cuối cùng sẽ đưa ngươi về nhà."

"Vậy để ta đi... Về nhà, nơi đó có chỗ nào giống nhà ta..."

"Ít nhất hiện tại đó là nhà của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro