Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Mù quáng


Gojo cảm thấy Kenjaku đôi lúc thật sự là có bệnh, có bệnh theo nhiều nghĩa.

Ví dụ như cái vali hồi trước hắn đem về, nói về sau sẽ dùng để vận chuyển anh, vẫn đang nguyên vẹn mà nằm ở góc phòng.

Ví dụ như hiện tại, Kenjaku cầm trong tay một chồng vải màu sắc hình dạng khác nhau đưa cho Gojo. Anh cầm lấy, phát hiện ra đây là một đống bịt mắt có màu sắc, hoa văn khác nhau, thậm chí cả hình dạng và chất liệu cũng khác nhau.

Khả năng là Kenjaku vét sạch cửa hàng đồ ngủ ở trung tâm thương mại đi.

"Ngươi... Muốn ta đeo mấy thứ này trên đầu?" Gojo cầm lấy một cái thuần màu đỏ, không có trang trí gì khác.

"Đúng vậy, bỗng nhiên rất muốn xem Satoru đeo bịt mắt sẽ ra sao." Kenjaku gật gật đầu. "Nhưng bịt mắt trước đây của Satoru trông quá đơn giản, không phải băng vải màu trắng cũng là bịt mắt thuần đen, cho nên không biết nếu màu mè một chút thì ngươi sẽ nghĩ sao. Ta có mang về đủ loại kiểu dáng đó."

"Ta cảm thấy đơn giản là được. Nếu thật sự không có kiểu nào bình thường một chút, ta thấy mình vẫn hợp đeo kính râm hơn." Kính râm chắc sẽ không hoa hoè loè loẹt như vậy ha--

Ngay lập tức, Kenjaku lôi từ trong một cái túi khác ra một tá kính râm có hình dạng cũng kỳ quái không kém, toàn là loại chỉ thích hợp đeo đi biển chơi.

"Ngươi còn tiện tay dọn sạch cả cửa hàng kính mát của người ta sao..."

"Bởi vì mọi người vội rời đi, rất nhiều cửa hàng đến cửa cũng chưa kịp khoá, đỡ khiến ta phải tốn sức lực." Kenjaku bày toàn bộ đồ vật ra trước mặt Gojo. "Chúng ta bắt đầu từ cái nào đây? Satoru chọn trước đi."

---

Gojo cầm một cặp kính râm đeo lên thử.

Ngay cả khi anh mang kính râm ra cửa, cũng là dùng kính được đặc biệt chế tác, đeo lên chỉ thấy một màu đen. Kenjaku ôm về một đống, thật ra không có cái nào phù hợp yêu cầu của Gojo. Tuy nhiên, hẳn là đối phương chỉ muốn cho anh đeo chơi mà thôi, cũng không thật sự sẽ cho anh đồ để che mắt.

"Thế nào?"

"Không phù hợp với khung cảnh chút nào. Đeo cặp kính này, Satoru hẳn là mặc áo thun quần đùi đi dép lê đứng ngoài biển ngắm cảnh thì hợp hơn."

"Ai kêu ngươi nhốt ta ở chỗ này, không cho ta đi ra ngoài." Gojo cầm lấy cặp kính đầu tiên. "Ta cũng không biết ta ở đây đã bao lâu rồi."

"Về sau nếu có cơ hội, không chừng ta sẽ dẫn Satoru ra biển chơi." Kenjaku nói. "Cái tiếp theo?"

---

"Đẩy kính cao hơn một chút, biểu tình nghiêm túc một chút, được rồi-- tay trái làm động tác như đang kéo thứ gì đó, nâng tay phải lên, ừm, Satoru nếu đổi một bộ quần áo cũ, có thể ngụy trang thành nghệ sĩ nghèo lang thang ở vùng nông thôn."

"Bảo sao ngươi muốn ta làm ra đủ loại tư thế kỳ quái!" Gojo giật kính, ném sang hướng Kenjaku. "Ngươi rõ ràng đem ta ra chơi game thời trang!"

"Đâu có đâu, tủ quần áo bên kia có quần áo ta đem về, cũng không thấy Satoru đổi qua vài lần." Kenjaku bắt lấy mắt kính, đặt lại trên bàn. "Muốn bắt Satoru chơi game thời trang, thay quần áo không phải thú vị hơn à?"

"Ta ở chỗ này tỉnh lại cũng không có việc gì làm, ngủ lại càng không, cho nên không muốn đứng dậy thay đồ." Gojo nhớ ra trong tủ quần áo bên cạnh đều là đồ Kenjaku chuẩn bị từ trước cho anh, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, anh trước giờ cũng không thay đồ mấy.

"Satoru vẫn muốn thử đeo kính tiếp sao?"

"Không được, đổi thành bịt mắt đi. Chỗ kính còn lại cũng chỉ là mắt kính lớn nhỏ, không có gì đáng chú ý."

"Một bên oán giận ta, chính Satoru cũng đang thử chơi cho vui mà, có tư cách nói ta sao?"

"Ta chỉ có đặt kính lên mặt, còn lại cái gì cũng là nghe ngươi chỉ huy hết!"

---

Từ khi đổi sang bịt mắt, Gojo cảm thấy chính mình bình tĩnh hơn nhiều. Bởi vì che khuất tầm mắt, cho nên anh không cần nhìn bộ dáng cười như không cười của Kenjaku. Có lẽ đối phương chỉ là đơn thuần cảm thấy chơi vui mà thôi, nhưng Gojo vẫn luôn cảm thấy hắn đang chê cười anh.

Bịt mắt bình thường không thể hoàn toàn ngăn cách ánh sáng, bịt mắt màu gì thì Gojo nhìn thế giới sẽ ra màu ấy. Nhưng chú lực lưu động vẫn luôn rõ ràng trước mắt anh, cho dù bị phong ấn, cho dù vô pháp sử dụng chú lực, thiên phú của Lục Nhãn vẫn phát huy tác dụng, trước sau như một.

Cũng phải, này có cái gì đáng cười chứ? Rõ ràng anh hiện tại ở nơi đây, đã là chuyện đáng chê cười lớn nhất.

---

"Cảm giác về sau nếu Satoru đeo bịt mắt này ngủ trưa, ta sẽ ở một bên cười đến mức ngủ không nổi." Kenjaku cầm lên một cái bịt mắt phong cách hoạt hình. "Giống như cái này, luôn là có một số người có thể sáng tạo ra điểm mới lạ ở đồ vật bình thường."

"Ta tương đối thích cái màu xanh biển kia, hiệu quả che ánh sáng là tốt nhất." Gojo cầm lấy một cái bịt mắt có hoa văn sóng biển. "Nếu bắt buộc phải giữ lại một cái, ta khá thích cái này."

"Tuy rằng mang về nhiều như vậy cho Satoru chơi, nhưng ta không quá muốn ngươi dùng đến mấy thứ này." Kenjaku cầm lấy bịt mắt từ trong tay Gojo.

"Bởi vì ta thích đôi mắt xanh ngọc của Satoru."

"Ngươi thích chỉ là Lục Nhãn mà thôi, đúng không? Trừ bỏ điểm này, mỗi thế hệ Lục Nhãn đều hoàn toàn không giống nhau."

"Kế thừa Lục Nhãn chỉ là tiền đề giúp ta nhận thức ngươi. Người mà ta để ý, không còn nghi ngờ gì nữa, là người trước mắt ta, Gojo Satoru." Kenjaku từ từ xếp gọn mắt kính vào túi, có vẻ như chuẩn bị đem lại về trung tâm thương mại. "Ta biết, khi Satoru nhìn ta, sẽ không tự chủ được mà nhớ đến bạn thân của ngươi. Nhưng ta và ngươi không giống nhau, Satoru ở phương diện này vẫn là quá tuổi trẻ."

"Ngoại trừ Tengen, làm gì có ai có thể so sánh với thời gian của ngươi..." Gojo không có biện pháp phủ nhận lời Kenjaku nói, anh xác thật luôn nhớ đến Suguru mỗi lần nhìn mặt đối phương.

"Hơn nữa, khi ở cùng ta, Satoru cũng không mang theo bịt mắt tỏ vẻ uy nghiêm. Che khuất đôi mắt, cũng vì thế mà che đi phần dịu dàng của ngươi đối với thế giới này. Chỉ khi che mắt, ngươi mới hơi chút tỏ vẻ người lớn, nhưng tháo bịt mắt ra, ngươi sẽ lại quay về thời học sinh, trở thành đứa nhỏ không biết trời cao đất dày, cái gì đều không sợ."

"Nói cách khác, ta khi đeo bịt mắt sẽ trông già đi sao?" Gojo bắt đầu dần làm quen với suy nghĩ khác người của Kenjaku. "Hình như có người đã nói, ta mấy năm nay cũng chưa có gì thay đổi." Nếu anh nhớ không lầm, hẳn là Shoko nói.

"Người đều sẽ từ từ già đi, Satoru, ngay cả ngươi cũng thế. Chẳng qua với chúng ta ở hiện tại mà nói, ngày đó vẫn còn xa xôi lắm." Cuộc sống hiện tại vô cùng vui sướng, cho nên Kenjaku vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện của vài thập niên sau.

Hắn đương nhiên đem sự tồn tại của mỗi thế hệ Lục Nhãn trong quá khứ khắc sâu vào ký ức, nhưng qua trăm năm dài lâu, ký ức dù khắc sâu đến mấy cũng sẽ chậm rãi mơ hồ. Hơn nữa, chuyện khiến hắn cảm thấy đáng giá nhớ kỹ cũng không nhiều lắm.

Mà mỗi lần gặp được Lục Nhãn đời kế tiếp, hồi ức quá khứ tiêu tán lại càng mau, chỉ còn lại đôi chút tàn lưu, đặc biệt khi Kenjaku ở cùng Gojo. Ánh sao trời trong quá khứ, sao có thể sánh bằng hiện thực ở kề bên.

Cho nên tuy rằng Kenjaku hiếm khi đánh giá người khác, hắn vẫn luôn mười phần bội phục quyết định rời bỏ Cao chuyên của Geto Suguru.

Phải có bao lớn quyết tâm mới có thể từ bỏ Gojo Satoru mà đi? Người đó rõ ràng hiểu biết Satoru như vậy... Sao có thể không từ mà biệt?

"Ngươi... suy nghĩ gì vậy?" Gojo nhìn Kenjaku đột nhiên dừng thu thập đồ vật, nhưng anh không lập tức lên tiếng. Giờ phút này Kenjaku càng thêm nghiêm túc, làm anh cũng không khỏi vì thế mà đứng đắn lên. Mãi sau hồi lâu, đối phương không có phản ứng, anh mới cất tiếng dò hỏi.

Nghe Gojo lên tiếng, Kenjaku mới bừng tỉnh từ trong hoài niệm. Hắn đi đến trước mặt Gojo, nâng cằm anh lên.

Lúc này đây, Gojo hoàn toàn không có ý muốn tránh né.

"Nhìn ta cho kỹ, Satoru. Tuy rằng ngoại hình giống nhau, nhưng ta và Geto Suguru chung quy vẫn là hai người. Nhìn ta, ngươi có thể nhìn ra điểm khác nhau; nhìn ta đi, sau đó nhớ kỹ ta là ai." Kenjaku chậm rãi nói, thanh âm mềm nhẹ đến độ chỉ một mình Gojo có thể nghe thấy. "Ngay cả khi một ngày nào đó sẽ quên..."

"Ta đương nhiên sẽ không quên ngươi." Gojo sửng sốt hồi lâu, mới vội vàng lui về phía sau, tránh thoát tay của Kenjaku. "Ta đương nhiên có thể phân biệt rõ ngươi cùng Geto Suguru, trí nhớ của ta cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không nhận sai người." Không biết vừa rồi Kenjaku phát bệnh gì nữa... Vẫn là không nên lý giải suy nghĩ của hắn.

"Nghe Satoru nói vậy, ta thật sự rất vui." Kenjaku nhét bịt mắt lẫn kính vào ba lô. "Khi ngươi mệt mỏi, chẳng muốn nhìn thế gian này nữa, ta cũng hy vọng ngươi ít nhất sẽ nhìn đến ta."

"Toàn bộ trước mắt, một ngày nào đó sẽ mất đi, chuyện ta thấy được hay không thì cũng có gì khác nhau..." Gojo nhìn Kenjaku đi ra cửa. "Ngươi thật sự định trả đồ về chỗ cũ à?"

"Khi ta đem đồ ăn cùng quần áo về cũng có để lại tiền ở siêu thị." Kenjaku đóng cửa, để Gojo ở lại phòng khách sạn, nơi ở hiện giờ của cả hai.

Có lẽ là lúc... Mang theo Satoru rời đi lồng giam nhỏ này, để hai người bọn họ đi ra thế giới bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro