Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Pháo hoa


Gojo lúc này mới biết được, điện cùng nước cung cấp cho tòa nhà này đều do Kenjaku sử dụng chú linh đến hoàn thành.

Chú linh thao thuật có thể được vận dụng đến trình độ này sao? So sánh với Geto Suguru, người gần như chỉ sử dụng chú linh trong chiến đấu, năng lực của Kenjaku thật sự là cao minh hơn rất nhiều. Rõ ràng Suguru mới là người có Chú linh thao thuật bẩm sinh, nhưng năng lực này, tựa hồ chỉ khi ở trong tay Kenjaku, mới càng thêm cường đại, càng thêm linh hoạt tự nhiên.

Cho dù biết đây là bởi vì chênh lệch trong kinh nghiệm chiến đấu cũng như kiến thức sâu rộng của đối phương, Gojo vẫn cảm thấy hơi chút buồn bực. Rõ ràng ở thời điểm học Cao chuyên, bọn họ mới là mạnh nhất... Hiện tại lại lưu lạc đến nước này, một người vì lầm bước mà vạn kiếp bất phục, một người bị phong ấn chú lực, hoàn toàn bất lực với hiện trạng.

Cho nên Gojo chuẩn bị kiếm việc cho Kenjaku làm.

"Ngươi có nhiều chú linh như vậy, trong đó khẳng định có một con giống chú linh đầu núi lửa lần trước đi? Gọi nó ra dùng thử được không?" Gojo nhân lúc Kenjaku rảnh rỗi mà đưa ra yêu cầu. "Mỗi ngày đều ăn đồ đóng hộp, ta sắp chịu không nổi rồi."

"Núi lửa... Ngươi nói Jogo sao? Siêu thị đều cắt điện, đồ ăn tươi sống cũng đã sớm hỏng. Dùng rau củ sấy khô cùng thịt đóng hộp chắc cũng được, Satoru định làm gì sao?"

Kenjaku vung tay lên, triệu hồi một con chú linh phù hợp với yêu cầu của Gojo. "Nếu Satoru nguyện ý xuống bếp, ta có thể vì ngươi mà chuẩn bị đồ gia dụng."

"Chờ một chút, vì sao lại là ta xuống bếp?" Gojo đang suy xét nên xử lý thịt hộp ra sao, bỗng nhiên chú ý đến vấn đề này.

"Chẳng lẽ ngươi không nấu cơm sao?"

"Hoàn toàn không, tuy rằng rất lâu về trước có thể đã từng tự mình nấu cơm, nhưng hiện tại đã hoàn toàn quên mất." Kenjaku xua xua tay. "Cho nên nếu Satoru muốn ăn thì làm ơn tự lăn vào bếp."

"Ngươi đều kế thừa một thân võ thuật cùng thể lực của Suguru, sao có thể không kế thừa khả năng nấu ăn của cậu ta, ta không tin." Gojo trừng mắt nhìn Kenjaku, hoài nghi lời nói của hắn. "Chẳng lẽ ngươi có thể tùy ý lựa chọn tiếp thu ký ức của cơ thể mới sao?"

"Chiến đấu là phương diện mà ta vẫn luôn tự mình nghiên cứu và luyện tập, nhưng nấu ăn chế biến nói chung trong mắt ta đều như phim tài liệu, có xem qua cũng không thấm được, làm theo lại càng không. Nếu Satoru muốn nhìn phòng bếp nổ tung, ta thật ra có thể thử xem."

"Thế thôi... Được rồi, để ta tự làm." Gojo quyết định xắn tay áo làm thử, anh đã ngán tận cổ với mì gói rồi.

"Ta thực chờ mong tay nghề của Satoru."

"Chỉ làm một phần cho ta thôi! Ngươi cứ ở đó mà mơ đi!"

---

Tuy rằng ăn mì gói muốn phát ốm, nhưng đồ hộp cùng đồ khô cũng không ngon vào đâu được... Gojo chau mày nhìn nguyên liệu mà Kenjaku mang về.

Kenjaku đã nỗ lực ôm đủ loại nguyên liệu cũng như tài liệu nấu ăn từ siêu thị về, đồ làm bếp là lấy từ bếp của khách sạn, nồi niêu xoong chảo toàn loại siêu to khổng lồ. Đúng là đối phương đã tận lực đáp ứng nhu cầu của anh, nhưng nấu cơm thật sự là không dễ dàng mà.

Thật đúng là không bột đố gột nên hồ. Sau khi cẩn thận suy xét, Gojo quyết định chọn một công thức đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn, cơm chiên.

Chú thuật sư phần lớn đều đơn độc mà sinh hoạt, đều có năng lực tự gánh vác bản thân. Gojo cũng vậy, nhưng vì trước giờ chưa từng đào sâu nghiên cứu về ẩm thực, đồ ăn anh nấu cũng chỉ ở mức tạm được mà thôi. Muốn mời khách cũng có chút miễn cưỡng, thích bánh ngọt cũng bắt buộc phải đi mua chứ không tự làm được.

"Hiện tại có hàng bánh ngọt nào còn mở không?" Gojo vừa chuẩn bị nấu cơm vừa hỏi Kenjaku, thuận tiện thử dò xét tình huống bên ngoài.

"Hẳn là không nhiều lắm, hơn nữa chắc chắn sẽ rất xa nơi này. Nếu Satoru muốn ăn, sợ là không dễ dàng như vậy."

"Ta chỉ hỏi một chút mà thôi. Dưới ảnh hưởng của ngươi, Nhật Bản, không, toàn bộ thế giới đều bị nguyền rủa cắn nuốt hủy diệt. Nếu ta có thể thoát khỏi Ngục Môn Cương, khẳng định vẫn sẽ vội vàng đi cứu vớt thế giới trước đã."

"Satoru chỉ lo lắng nhân loại tồn tại cũng đủ vất vả rồi. Nếu tiến hóa thất bại, kết quả xấu nhất cũng chỉ là nhân loại diệt vong mà thôi, đến lúc đó không có chúng ta, không có chú linh, nhưng thế giới vẫn sẽ tiếp tục xoay vần, nói không chừng còn tốt đẹp hơn nhiều so với bây giờ."

"Ta không biết ngươi còn rất đam mê bảo vệ môi trường đấy."

"Hồi trước ở chung với đám chú linh hệ tự nhiên, nghe bọn họ nói cũng nhiều, cho nên nhớ kỹ."

"Ta nhớ rõ ta vẫn chưa kịp giết chết toàn bộ trước khi bị phong ấn. Cuối cùng chúng nó đều đã chết sao?"

"Để ta xem." Kenjaku cúi đầu trầm tư. "Hanami là ngươi giết, Jogo bị Sukuna giết chết, Dagon gặp tộc trưởng nhà Zen'in... hẳn là cũng đã chết. Trước mắt miễn cưỡng có thể coi là còn tồn tại chỉ có mình Mahito. Ngươi biết Sukuna rất chú ý đến cậu thiếu niên kế thừa Thập Ảnh sao? Hồi trước hình như nhờ cậu ta mà quan hệ giữa Yuuji và Sukuna mới tốt hơn đôi chút. Tiếc ghê, Yuuji đáng ra đã có thể trưởng thành đến càng mau."

"Megumi... Bị Sukuna theo dõi sao? Ít nhất ở cùng ngươi cũng biết thêm được một ít tin tức. Tuy rằng biết Sukuna tồn tại là một vấn đề, nhưng ta không nghĩ hắn sẽ có liên quan đến Fushiguro Megumi."

"Cũng không cần quá để ý điểm này, trước mắt Sukuna vẫn chưa có hành động gì bất thường. Vấn đề giữa Yuuji cùng Fushiguro Megumi, cứ để hai đứa tự giải quyết đi, ngươi không cần vì thế mà lo lắng."

"Đừng có mà nói như thể ngươi quan tâm Yuuji lắm. Ngươi cùng đứa nhỏ đó có quan hệ gì?" Mỗi khi nhắc đến học sinh, Gojo sẽ luôn nhạy bén hơn bình thường một chút. "Không biết vì sao... Vừa rồi ngươi làm người cảm thấy ghê tởm một cách bất thường."

"Quan hệ giữa ta và Yuuji ở mức thân cận đến mức Satoru cũng không thể tưởng tượng nổi đâu. Tuy rằng ta vẫn chưa tìm được cơ hội nói cho nó biết... Hồi trước Yuuji từng có cơ hội biết chân tướng sớm hơn một chút, nhưng nó chưa kịp suy nghĩ gì đã cự tuyệt rồi." Kenjaku nói.

"Ngươi chuẩn bị nguyên liệu xong chưa? Nếu băm tiếp là thịt sẽ nát đó."

"Ta dùng thịt nát nấu cơm thì cũng đâu có sao." Gojo buông dao xuống. "Giờ ta vào bếp, ngươi không được qua đây. Nếu dám qua xem ta nấu cơm, ta cũng sẽ làm nổ phòng bếp cho ngươi xem."

Cách làm cơm chiên rất đơn giản. Làm nóng chảo, cho dầu, đảo qua nguyên liệu, nêm gia vị, lại đảo tiếp, cơ bản cũng chỉ có chừng này bước mà thôi. Tạm thời được nhàn rỗi một chút, Gojo ném dao vào thùng rác.

Quả nhiên loại chú vật như Ngục Môn Cương không có khả năng bị tổn hại bởi dụng cụ bình thường... Suýt nữa thì chém lệch vào cổ mình rồi. Nếu muốn khắc chế năng lực của Ngục Môn Cương, có lẽ chỉ có thanh đao Gojo từng gặp qua hồi đánh nhau với Toji mới có thể phát huy tác dụng. Chỉ tiếc là trận chiến kết thúc đã lâu, anh không biết thanh đao đó hiện giờ ở nơi nào.

"Trông có vẻ ngon ghê á." Kenjaku nhìn Gojo cầm bát lớn bát nhỏ từ trong bếp đi ra. "Đây là không định cho ta ăn cùng sao? Rõ ràng làm hẳn một nồi, Satoru nhẫn tâm quá à."

"Đương nhiên không có phần của ngươi, ta nói được thì làm được." Gojo đem bát nhỏ đặt trên đất. "Tiểu Lục." Bát nhỏ là phần dành riêng cho mèo con, anh cố ý không thêm gia vị.

"Cảm giác thế nào?"

"Như bình thường thôi, ăn cũng được." Ta ăn cơm có cái gì đáng nhìn sao... Bị Kenjaku tươi cười hớn hở ngồi cạnh mà nhìn chằm chằm, Gojo vừa ăn vừa tự hoài nghi liệu mặt mình có phải dính cơm hay không.

Phần cơm còn thừa trong chảo được Gojo đặt vào tủ lạnh. Thật ra để Kenjaku ăn chung cũng không thành vấn đề, nhưng anh không muốn ngồi chung mâm với hắn.

Cảm thấy nếu đồng ý, liền sẽ bị Kenjaku ảnh hưởng, giống như cách anh đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống bị cầm tù như hiện tại.

"Thật ra lúc ngươi nói không cần ăn, ta cũng hơi lo lắng phần nào. Hiện tại xem ra ổn rồi, tuy rằng bị phong ấn, nhưng thân thể của ngươi vẫn bình thường." Kenjaku không im lặng lâu, lại tìm đề tài nói nhảm cùng Gojo.

"Bình thường? Ngục Môn Cương không phải chỉ là đơn thuần phong ấn thôi sao? Đến cả thời gian cũng đình trệ, có thể gây ảnh hưởng gì đến cơ thể của ta sao?"

"Satoru kỳ thật không hiểu lắm về phong ấn, đúng không? Ở phương diện này, hiểu biết của ta hơn ngươi nhiều lắm. Trước khi thả ngươi ra, ta cũng từng suy đoán, không chừng Satoru cũng sẽ giống ta, là một cái xác sống." Kenjaku cười, không hề cố kỵ mà nói những chuyện nghe thôi đã hết muốn ăn. "Thuật thức của ta cho phép ta gần như bất tử, nhưng cũng chỉ là sống sót mà thôi, các phương diện khác đều không quá hoàn mỹ. Ta ăn cái gì cũng chỉ là thói quen, một loại xác nhận trạng thái hiện tại của bản thân, nói cho chính mình rằng ta vẫn đang sống. Kỳ thật thân thể này chỉ cần chú lực là đủ sống, hàng ngày ta vẫn ăn đủ ba bữa, nhưng trừ bỏ an ủi về mặt tâm lý thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào khác."

"Bảo sao hôm nay không thấy ngươi ăn trưa." Gojo bưng bát, quyết định ít nhất cũng phải ăn xong phần của mình. "Ngay cả như vậy, ngươi cũng muốn tiếp tục sống sót sao? Nếu cảm thấy khó chịu thì dứt khoát chết đi, ta đỡ phải giết ngươi."

"Dù có phải chịu đựng cơ thể như vậy, yêu cầu đối mặt đủ loại vấn đề, ta cũng muốn tiếp tục kiên trì mà sống, để hoàn thành quyết tâm của ta. Việc nhỏ như vậy, không có khả năng làm ta muốn từ bỏ sinh mệnh. Từ khi có được Chú linh thao thuật, ta cũng ăn không ít chú linh đâu. Không biết Suguru đã từng nói với ngươi hay chưa, hương vị của chú linh thật sự là khó ăn. Nhưng so sánh với những vấn đề ta từng gặp trong cả ngàn năm nay, đây cũng chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng nói."

"Suguru chưa từng nói với ta... Hóa ra chú linh cũng có hương vị sao? Nếu là chuyện không tốt, cậu ấy sẽ luôn không nói với ta." Gojo thoáng tạm dừng một chút. "Đến chết cũng không chịu nói với ta."

"Chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu, tuy rằng là lựa chọn cá nhân, nhưng ta cảm thấy nếu luôn làm vậy sẽ bị đè nặng trong lòng. Khi ta đổi mới cơ thể sẽ kế thừa thuật thức của nguyên chủ, cũng sẽ có được ký ức của bản thể, nhưng cũng không thể chân chính hiểu biết người ấy ra sao. Hiểu biết của ta với Geto Suguru, khả năng cao vẫn không thể bằng bạn cũ của cậu ta. Cho nên, ta không dám phỏng đoán nguyên nhân tại sao Suguru không muốn nói cho ngươi."

"Ta cảm thấy ngươi đã có suy đoán của chính mình, hơn nữa là suy đoán mà sẽ khiến ta thực khó chịu."

"Satoru đoán đúng ghê." Kenjaku cười, gật gật đầu.

---

Ăn xong, Gojo vẫn luôn thất thần, khi Kenjaku rời đi cũng không chú ý. Anh nói không đưa, Kenjaku cũng không đòi hỏi. Tuy rằng thành công không phải ăn chung với tên kia, Gojo lại phát hiện, anh không vui như anh nghĩ.

Vốn dĩ cũng đã chuẩn bị tinh thần bị hắn lấy mất...

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng Gojo không thể không thừa nhận, anh bắt đầu cảm thấy hứng thú với Kenjaku.

Cũng không phải hứng thú với địch nhân, gần như là hứng thú với một người khác, một chú thuật sư khác thì đúng hơn. Anh hiểu biết Geto Suguru, anh hiểu biết học sinh của mình, anh hiểu biết về cao tầng của chú thuật giới, rất nhiều là đằng khác.

Nhưng anh không hiểu biết Kenjaku.

Hắn xuất hiện như một bí ẩn, hắn vì sao mà đến, hắn rời đi ra sao, thuật thức của hắn, lý tưởng của hắn... Người kia, đã không còn đơn thuần chỉ là một kẻ địch của anh.

Anh đương nhiên sẽ giết Kenjaku, nhưng không phải bây giờ.

Lại nói tiếp, đã rất lâu rồi, từ trận chiến đó với Toji... Thực lực chân chính của anh đã yên lặng hồi lâu, mới có thể gặp một kẻ có thể đem lại áp lực đến vậy.

"Lúc này đây, ta cũng sẽ thắng."

Kenjaku đi vắng, Gojo liền ở trên giường chơi với mèo. Mèo con hôm nay ăn cũng không ít, cũng không thể ăn xong liền ngủ, sẽ béo. Nhưng ban ngày không phải thời gian hoạt động của mèo, không bao lâu sau bé con vẫn là ngủ mất.

Kenjaku không ở đây, có chút... nhàm chán...

Gojo ôm mèo nằm ở trên giường, không bao lâu sau, cũng mơ mơ màng màng mất đi ý thức.

"Cơm chiều ta đặt ở tù lạnh đâu?" Gojo từ phòng bếp chạy về, nắm cổ áo của Kenjaku mà chất vấn. "Là ngươi ăn mất lúc ta ngủ đúng không!"

"Tủ lạnh không có khóa, ta cũng không kêu chú linh đứng canh, đại khái là bị chuột ăn mất rồi đi? Ai bảo cơm Satoru làm không chỉ nhìn qua đẹp mà hương vị cũng thực không tồi."

"Ngươi là chuột thì có!" Gojo để sát mặt vào bên miệng Kenjaku. "Vẫn còn đôi chút hương vị... Rõ ràng chính ngươi ăn vụng!"

"Satoru, bình tĩnh chút đi, ngươi vừa rồi y như chó con đòi ăn vậy." Gojo cao hơn Geto Suguru, nhưng cũng chỉ hơn có mười mấy cm, cho nên Kenjaku dù bị nắm cổ áo vẫn có thể dễ dàng mà gõ đầu anh. "Dỗi đến như vậy sao? Buổi chiều ngủ một giấc, như vậy buổi tối Satoru có thể chơi với ta lâu thêm một chút, hẳn là nên vui chứ."

"Ta không phải chó con. Cũng sẽ chỉ có mình ngươi vui." Tay Gojo cứng đờ, cuối cùng vẫn nhịn xuống mà không tiếp tục gây sự. Không nên để Kenjaku có cơ hội đánh anh.

"Nếu ngươi muốn ăn, xin ta vài câu là được mà..." Anh buông cổ áo đối phương ra.

"Ta sẽ không." Kenjaku sửa lại cổ áo thể thao vừa bị túm lệch. Vì đã lâu không nhìn thấy người khác, hắn cũng không thường xuyên mặc áo cà sa, trang phục gần đây cũng toàn là đồ lấy từ siêu thị.

"Là do ta đã quá dễ dãi với Satoru, làm ngươi sinh hoạt quá mức nhẹ nhàng sao? Tuy rằng ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu thường ngày của ngươi, nhưng Satoru không thể được một tấc lại muốn một thước như vậy."

"Satoru có thể cầu xin ta, nhưng trái lại đương nhiên không được."

"A..." Đến cuối cùng, còn không phải bị nuôi như thú cưng... Gojo vùi mặt vào chăn, vỗ vỗ mèo con, làm mèo con đi chỗ khác chơi.

Người nắm giữ phong ấn cùng kẻ bị phong ấn, chủ nhân cùng vật nuôi...

Không sao cả, Kenjaku muốn đối xử với anh thế nào cũng được... Anh chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro