Chương 10: Bắt chước
Mèo con ngay lập tức nhảy sang tấn công Kenjaku, cào cắn gặm đủ cả, nhưng hiệu quả nhỏ hơn nhiều so với kỳ vọng của Gojo.
Bên người Kenjaku không biết từ khi nào xuất hiện một kết giới vô hình, làm mèo con chỉ có thể bắt lấy ống quần hắn, biến một cái quần mới tinh thành một cái quần thủng lỗ chỗ.
"Ây da ây da, phong cách mới này có vẻ không quá thích hợp với cơ thể hiện tại của ta. Gương mặt này không hợp với thời trang quá sức trẻ trung tươi mát như vậy." Kenjaku xong việc cần làm, nhân lúc mèo con không để ý mà túm gáy xách lên. Mèo con cảm thấy bị mạo phạm, nhe nanh múa vuốt trong không trung định dạy cho tiểu đệ một bài học. "Bộ dạng hung dữ muốn cắn người cũng siêu đáng yêu."
"Ngươi vừa rồi... dùng kết giới thuật để phòng vệ? Hiệu quả như thế nào lại giống Vô Hạ Hạn đến vậy..." Thấy Kenjaku không có ý định làm mèo con bị thương, Gojo cũng không vội đi cứu nó. Thay vào đó, anh lại càng thêm chú ý đến vòng kết giới vừa rồi.
"Cũng không thể nói là phòng vệ, chỉ là kết giới ngăn cách vật thể mà thôi. Tuy lúc trước ta đúng là vì học theo Vô Hạ Hạn mà nghiên cứu ra, kết quả chỉ bắt chước được chút ít bề mặt bên ngoài, hơn nữa sử dụng lên cũng rất phiền toái. Nhưng lại vừa vặn thích hợp để đối phó bé con làm nũng." Khi sử dụng không được di chuyển, phải tập trung lực chú ý để duy trì kết giới, thay đổi đối tượng cũng thực phiền toái, hoàn toàn không có khả năng vận dụng đến thuần thục như Vô Hạn của Gojo.
"Kết giới mô phỏng theo Vô Hạ Hạn... Nếu có thể dễ dàng bắt chước theo kỹ năng của chú thuật sư khác như vậy, không phải kết giới sư là vô địch rồi sao. Như vậy không hợp lý."
"Chẳng lẽ Vô Hạ Hạn là hợp lý? Số người thừa kế Vô Hạn của gia tộc Gojo không hề ít, chẳng qua bọn họ khuyết thiếu thiên phú trăm năm của ngươi, nên không có khả năng lý giải 'vô hạn' chân chính là gì mà thôi. Về mặt lý thuyết thì, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, bất kỳ ai kế thừa Vô Hạn đều có thể vận dụng đến xuất thần."
"Lục Nhãn giúp ta điều khiển chú lực càng thêm tinh xảo cùng chặt chẽ, không liên quan đến lý giải khái niệm 'vô hạn'."
"Cũng chỉ là điều khiển chú lực mà thôi, một chú thuật sư có thể làm được thì mọi chú thuật sư khác cũng có khả năng làm được, nếu bàn về lý thuyết mà nói. Đương nhiên, thực tế cùng lý thuyết luôn luôn khác nhau xa. Nếu muốn đàm luận mấy vấn đề này, ngươi không nói lại ta được đâu, Gojo Satoru."
"Vậy không nói nữa. Dù lập luận của ngươi có chặt chẽ hơn nữa thì cũng chỉ có mình ta có thể sử dụng Vô Hạ Hạn." Gojo vỗ tay cổ vũ mèo con. "Cào thêm vài cái đi nào."
Mặc kệ vòng kết giới, mèo con vẫn kiên trì gặm cắn ống quần của Kenjaku. Hiện tại hắn đứng lên, mèo con cũng theo đó mà lảo đảo lắc lư. Kenjaku cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ mà cười cười, đi đến trước mặt Gojo. "Làm nó dừng lại đi, nghịch đủ rồi đó."
Gojo ôm mèo vào lòng ngực. "Từ lời ngươi nói, ngươi vẫn luôn thử dùng kết giới thuật bắt chước Vô Hạ Hạn, cũng từng thử bắt chước các thuật thức khác?"
"Đương nhiên, tuy rằng đều là những thuật thức lặt vặt, đã sớm bị đào thải từ lâu. Hiện giờ nhớ lại, đều là do ta hồi còn trẻ muốn giết thời gian." Muốn thực hiện lý tưởng xa vời kia, nếu quá mức toàn tâm toàn ý chỉ sợ sẽ điên mất, vậy nên đây là cách hắn từng dùng để điều tiết tinh thần.
Kenjaku thoáng hồi ức. "Nếu có thể dùng kết giới thuật để ngụy trang, giả làm chú thuật sư khác cũng dễ dàng hơn... Năm đó cũng từng có người nhìn qua được ngụy trang của ta, nhưng hiện tại, ta đã sớm không cần dùng phương thức phiền toái như vậy nữa. Tuổi trẻ của ta, đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện từ hơn ngàn năm trước rồi."
"...Qua bao năm tháng, thất bại liên tiếp hai lần dưới tay Lục Nhãn, ngươi thật ra cũng rất bền lòng."
"Cho nên ta lúc này đây thành công, thế nào? So sánh với các tiền bối có cùng loại thiên phú, ngươi còn kém không ít đâu. Có cảm thấy áy náy không?"
"Hừ---" Là ngươi quá âm hiểm! Cho nên mới có thể tính toán không bỏ sót sơ suất của ta dù chỉ một chút... Đến mức sẵn sàng lợi dụng cơ thể của bạn thân ta. Ngoại trừ Suguru, bất kỳ ai trên thế giới này cũng không thể làm anh khiếp sợ đến vậy, khiến cho anh rơi vào phong ấn của Ngục Môn Cương.
"Chỉ có duy nhất một sai lầm này mà thôi. Ta tin tưởng học sinh của ta, cùng đồng bạn trong chú thuật giới."
"Ta cũng tin tưởng ngàn năm chuẩn bị của ta. So với tin tưởng đồng bạn, đem hy vọng ký thác trên người bọn họ, ta càng mong có thể tự mình đi đến chung điểm." Kenjaku nâng tay, khẽ vuốt phẳng lông mày đang cau lại của Gojo. "Nghĩ lại mà nói, những thế hệ Lục Nhãn trong quá khứ, cùng ngươi hiện tại cũng đâu có quan hệ gì đâu?"
"Nhưng ngươi đã nói--"
"Chỉ là đùa một chút mà thôi, mỗi thế hệ Lục Nhãn đều là độc nhất vô nhị, cũng không có điểm giống nhau. Ngươi không cần vì sai lầm của bản thân mà cảm thấy khổ sở, rốt cuộc ngươi đã từng có một người bạn thân vô cùng quan trọng, điều mà các thế hệ Lục Nhãn trước đây chưa từng có. Tuy rằng sẽ bị ta lợi dụng, nhưng trọng tình nghĩa cũng không phải nhược điểm. Điểm này hoàn toàn không gây tổn hao gì đến sự hoàn mỹ của ngươi."
"Có đôi khi ta không rõ ngươi đang khen ta hay đang đá đểu ta."
"Đương nhiên là khen ngươi rồi." Kenjaku lại quay về bộ dạng hớn hở lúc trước. "Có đôi khi ta rất tò mò chuyện này, rốt cuộc là bởi vì có Lục Nhãn, có thể nhìn được thế giới không giống thường nhân, các ngươi mới có thể tỏa sáng; hay là chính vì vận mệnh đã an bài các ngươi sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh, nên Lục Nhãn mới lựa chọn các ngươi? Ngươi từng nghĩ đến vấn đề này sao, Gojo Satoru? Vì sao lại là ngươi?"
"Gojo Satoru là Gojo Satoru, làm gì có lý do gì khác."
"Nếu vậy, ngươi đã bao giờ tưởng tượng cuộc đời mình sẽ ra sao nếu chưa từng kế thừa Lục Nhãn cùng Vô Hạn chưa? Ngươi nhất định sẽ không tưởng tượng nổi một ngày như vậy, phải không?"
"Nếu không có chú lực, không có Lục Nhãn, không có Vô Hạn..." Gojo vùi mặt cọ cọ mèo con. "Ta nghĩ ta sẽ là một con mèo." Một con mèo đực lông trắng mắt xanh.
"Như vậy, một Kenjaku với thuật thức khác sẽ là dạng gì?"
"Vấn đề này rất đơn giản, cứ sau một đoạn thời gian ta sẽ trải nghiệm một lần." Kenjaku lại mở ra kết giới với phạm vi lớn hơn nữa, bảo vệ bản thân khỏi lông mèo bay tứ tung. "Ỷ vào thiên phú hơn người, quá mức tự đại mà theo đuổi lý tưởng vô định nào đó, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian mà chỉ có thể nhìn đến một chút tiến bộ, bất lực với cơ thể dần dần suy sụp, cuối cùng chỉ có thể ly thế trong tiếc nuối. Cho dù là chú thuật sư cũng sẽ già cả chết đi, đây là thiên mệnh."
"Cho nên thuật thức của ngươi là nghịch thiên." Gojo lập tức hiểu, 'một đoạn thời gian' của Kenjaku đại khái dài hàng chục đến trăm năm, ở thời điểm hắn đổi cơ thể mới. Mải nhìn Kenjaku, Gojo không quá để ý đến mèo con trong lòng, cho nên đến lúc anh nhận ra mình đã vuốt rụng một đống lông mèo thì cũng đã quá muộn.
"Không sai." Cho nên ngươi cũng không cần tự trách vì đã bại dưới tay ta. Mạnh nhất cũng không phải không gì làm không được. Kenjaku vẫy vẫy tay, giơ lên một túm lông trắng bay lả tả. "Ta hối hận vì đã trêu ngươi. Mèo con là vô tội, dù ngươi có không vui cũng đừng nên bắt nạt nó, lỡ vặt trọc lông thì sao."
"Ai bắt nạt mèo con? Ta... Ta đang chơi với nó mà." Gojo đến giờ mới để ý lông mèo bay tán loạn trong phòng, vội vàng dừng tay. "Á... ta trước kia chưa bao giờ nuôi động vật, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy. Lông mèo sao mà dễ rụng quá vậy... Có cần đổi phòng ở không?"
Phát hiện mèo con đã kêu đầy hờn dỗi, Gojo nhẹ vỗ đầu nó tỏ vẻ an ủi. Tuy rằng vừa bị làm lơ vừa bị vuốt trụi lông, mèo con cũng rất dễ quên, chỉ chút xíu đã thân thiết trở lại với anh.
Kenjaku nhìn lại ống quần bị mèo cào tơi tả, lại một lần nữa tủi thân vì sự phân biệt đối xử này.
"Ngươi coi mèo con là đồ chơi sao? Động vật đương nhiên sẽ rụng lông rồi. Không cần đổi, ta cho chú linh ra quét tước một chút là được." Kenjaku dùng Chú linh thao thuật triệu hồi ra vài con chú linh. "Các ngươi dọn sạch lông mèo trong phòng đi."
Trong lúc Kenjaku chỉ huy đám chú linh lau dọn nhà cửa, Gojo bế mèo lên nhìn kĩ. Ngoại trừ ấm như lò sưởi mini, nhìn thế nào cũng thấy giống thú bông... À, thú bông sẽ không bị dọa sợ, cũng sẽ không hứng thú với Ngục Môn Cương.
"Ta trước kia hình như chưa từng thấy Geto Suguru kêu chú linh đi dọn nhà."
"Suguru là người hơi cố chấp, cho nên cậu ta sẽ cố gắng tự hoàn thành. Ta không như vậy. Sinh mệnh quý giá từng phút từng giây, sao có thể lãng phí ở mấy việc linh tinh như quét nhà giặt đồ. Đặc biệt là thời gian ở chung với ngươi."
"... Vì sao ngươi gọi tên Suguru nghe thân mật vậy."
"Vì sao ngươi dù cái gì cũng không biết, lại cho rằng ta cùng Suguru phải là người xa lạ?" Kenjaku thu hồi lại chú linh sau khi quét tước xong.
"Ngươi không phải có thể dọn phòng sao? Như vậy vì sao sáng nay một hai đòi đổi phòng? Lại còn đánh người! Rõ ràng vấn đề này ngươi giải quyết dễ như trở bàn tay!" Phát hiện Kenjaku phẩy tay đã dọn xong phòng, Gojo lên tiếng kháng nghị. Dù phản chuyển đã phục hồi cơ thể lại như mới, anh còn chưa kịp tính sổ chuyện sáng nay với Kenjaku đâu.
"Bởi vì bộ dạng của Satoru lúc ở trong phòng chờ ta nhìn thế nào cũng thấy rất thiếu đánh. Cho nên tuy rằng ta ban đầu cũng không có ý định làm vậy, ta cũng muốn thỏa mãn ngươi." Kenjaku lôi quần áo mới từ trong tủ. "Nói thật, Satoru ngày thường làm rất nhiều chuyện đáng đánh, chỉ là mọi người đều đánh không lại ngươi, bị ngươi chọc tức cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Nhưng ở đây, ta sẽ chiều ý ngươi. Trước khi ta đi tắm, nếu ngươi muốn bị đánh thêm lần nữa thì ta sẽ chiều."
"Khỏi đi." Gojo ôm mèo chui vào chăn. "Ngươi bận gì thì cứ làm đi."
Hoàn toàn không phải vì mất đi chú lực cùng thuật thức, không có khả năng đối phó với chú linh của đối phương, thể lực cũng không chiếm ưu thế, cái gì cũng đều ở thế hạ phong nên đành gia nhập hội người hèn... Anh là đang thỏa hiệp, thỏa hiệp! Đây là đang chờ đợi thời cơ!
Nhân lúc Kenjaku không ở trước mặt, Gojo ghé tai mèo con nói nhỏ, cũng mặc kệ mèo con có nghe hiểu hay không.
Mèo con đương nhiên không hiểu, nhưng chỉ cần Gojo nói, nó cũng sẽ gật đầu vẫy đuôi hưởng ứng.
Kenjaku thay đồ xong, ra ngoài thấy Gojo ngồi ngay ngắn cạnh giường, mèo con nằm cạnh, chăn gối cũng gấp chỉnh tề. Nếu làm lơ vụn chocolate trên khóe miệng Gojo, bộ dạng này thật có thể nói là không hề sơ hở.
"Ngươi lục túi của ta lấy đồ ăn vặt à?"
"Đâu có đâu."
"Đừng nhét chocolate xuống dưới gối, sẽ bị chảy mất." Kenjaku đi qua lau miệng cho Gojo. "Cũng đừng để mèo con ăn chocolate nha, nó không ăn được đâu."
"... Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây." Gojo lấy chocolate ra, chui vào chăn, quay lưng lại với Kenjaku.
"Ăn cái này trước khi đi ngủ cũng được sao?" Kenjaku chưa cần ngủ, thân thể này không cần nghỉ ngơi quá nhiều cũng có thể vận động. Nhưng nếu Gojo đã đi nằm, hắn tắt đèn trần, mở đèn bàn lên.
"Chú thuật sư mạnh nhất sẽ không sâu răng." Tiếng Gojo vọng ra từ phía đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro