2. "Than ôi, tôi đã biết từ ánh nhìn đầu tiên. Sự ma mãnh trong mắt người."
TW: non-con
Tiêu đề chương mượn lời trong bài hát "Dinner and Diatriabes" (Hozier)
Writer's note: Happy Valentine~
--*--
Địa thế của tòa lâu đài rất kém. Dù là buổi sáng nhưng mọi vật tối tăm như ánh sáng mặt trời không thể chạm đến nơi đây. Rừng cây giăng quanh và vách núi che chắn. Sẽ dễ hiểu thôi nếu người ta không muốn sống ở nơi này, một nơi thiếu sinh khí như vậy. Biệt lập cả về không gian và thời gian. Geto li bì trên giường không phân biệt được sáng hay tối, ù lì bị cuốn vào một dòng thời gian ứ đọng. Nếu không cẩn thận, cảm tính và giác quan của gã sẽ bị bào mòn đi mất.
"Anh nói trong phòng này," Phòng ngủ kéo rèm phủ kín cửa sổ, ánh sáng từ nến, dù nhiều, chỉ khiến căn phòng thiếu sáng càng thêm ám muội. Tối như hang động, như nơi ngủ đông của một con dã thú, Geto nơm nớp số nến cháy này sẽ khiến người khác chết ngạt, hay sẽ gây ra một vụ hỏa hoạn, dù sao thì gã sẽ không thể nào cảm thấy an tâm. Vị chủ nhân tòa lâu đài dường như không mang trong người suy luận thông thường này, "là nơi đáng sợ nhất?"
"Cha có thể gọi tôi là Satoru..."
" –Thưa quý ngài Gojo, chúng ta sẽ bắt đầu lễ trừ tà ở đây nhé?"
Không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, Geto nhắm mắt đọc kinh, cố bảo bản thân mình lờ đi những dự cảm không lành đang bủa vây. Thật tự nhiên.
"Cho tôi mượn tay anh."
Geto cầm mặt dây chuyền trong tay, gã không đeo nó thường xuyên vì không thể nào mang một cây thánh giá to gần bằng bàn tay như vậy trên cổ mà không ra vẻ phô trương. Gã không biết ai nghĩ rằng đây là đồ vật một người tu sĩ nên mang theo mình. Cây thánh giá kiểu cách được cách điệu đầu nhọn, khắc họa tiết, cường điệu, không phải gu của gã.
Gã đặt nó vào lòng bàn tay tên quý tộc và đặt tay mình lên trên tay hắn. Hắn vẫn luôn chăm chú nghe Geto lầm bầm thần chú. Gã vờ đi không thấy sự tập trung chăm chú Gojo hướng đến mình. Không lâu sau, sự chú tâm đó bị dao động. Gojo nhăn mặt nhưng không thể rút tay về do bị Geto giữ lại. Mặt dây chuyền này chế tác bằng bạc.
Cả Geto và Gojo im lặng bước vào một trận đấu. Bầu không khí một lần nữa thay đổi, căng như dây đàn, thở mạnh một hơi nó sẽ đứt văng vào mặt cả hai đau rát.
Khi Geto rút tay về, trong lòng bàn tay Gojo là một vết bỏng. Hình thánh giá.
Cả hai nhìn nhau cười mỉm. Cha Geto không mất một giây để xoay mặt dây chuyền trong tay thành một con dao găm nhỏ, hướng vào cổ Gojo nhắm tới. Tuy nhiên phản xạ của Gojo rất nhanh, hắn đưa tay đỡ và cây thánh giá cắm xuyên gọn ghẽ trong lòng bàn tay hắn.
Bị tổn thương bởi bạc. Hạn chế tiếp xúc ánh sáng mặt trời.
Tên quỷ đang dần lộ mặt trước mắt Cha Geto, gã nhảy về sau, giữ khoảng cách giữa mình và con quỷ tóc trắng kia. Hắn diễn một màn thật thảm thiết khi chạm vào cây thánh giá bằng bạc. Gojo nhăn nhó và phụng phịu như một đứa trẻ bị ngã đau. Hắn la oai oái khi rút cây thánh giá găm xuyên tay mình. Gần như không hề có máu chảy ra. Vết thương trông như bị đốt cháy.
Gojo thả kịch mặt dây chuyền xuống sàn lót nhung với biểu cảm kinh tởm. Hắn ngân nga gọi Geto nhưng không vội vã đuổi theo gã.
"Như vậy là không được đâu Cha Geto! Tôi sợ đau lắm, nên tôi sẽ tính toán với Cha đấy! "
Tiếng của Gojo vọng theo hành lang khi Geto đạp cửa thoát khỏi căn phòng.
Và cả ánh mắt hắn nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Khi hắn chăm chú nhìn máu của Geto quá lâu. Quỷ hút máu. Geto rùng mình.
Không thấy hắn di chuyển, nhưng trong chốc lát Gojo đã bắt kịp gã. Geto phóng những lưỡi dao bạc đã giấu trong người nhưng tên ma cà rồng né được tất cả. Gã động não suy tính bước đường lui của mình. Hoặc là Gojo quá mạnh, quá nhanh, hoặc là kĩ thuật của gã đã lục rồi, gã cho rằng vế sau không đúng lắm. Gã cần vũ khí, và khoảng cách. Geto là một chiến binh thông minh, gã biết lợi thế trận chiến có nghiêng về mình hay không, và nó không ngon trong một cuộc vật lộn tay đôi với tên quái vật này đâu.
Gã nắm lấy tay vịn cầu thang và lộn xuống tầng dưới, đáp đất nhẹ nhàng. Tên ma cà rồng cứ thế phóng theo gã, tuy thế vẫn chậm hơn Geto một bước. Gã đang hướng về phía bếp núc và cổng sau tòa lâu đài, nơi mà khóa cửa lỏng lẻo hơn.
Gojo nhanh chóng bắt kịp gã. Chúa ơi tại sao Người lại đẩy con vào tình cảnh này? Ô kìa phòng ăn. Trong đấy chắc hẳn có nhiều vật sắc nhọn tận dụng làm vũ khí được. Geto tông cửa vào và nhoài người lấy được một chiếc nĩa trên bàn ăn, Gojo đuổi sát sau chân gã.
Khốn nạn, tên quỷ đó thật sự tông vào người gã, hất gã xuống đất và đè trên người gã, nốc hết hơi trong phổi gã ra. Geto dùng toàn lực của mình nắm chiếc nĩa trong tay đâm xuống, Gojo bắt lại được tay gã giữa chừng khi đầu nhọn đã đâm sâu vào hõm cổ hắn, Cha Geto đã tính nhắm vào đầu, tưởng muốn xiên sọ hắn. Gojo trợn mắt ngạc nhiên nhìn Geto, khóe môi hắn giật giật dường như muốn cười dường như muốn hét toáng lên. Hắn nhìn vị linh mục đang bị sức nặng của hắn khống chế không thể cựa quậy, ánh mắt gã hằn học sát ý.
Tên ma cà rồng nắm lấy vai phải của Geto và bẻ ngược về sau.
"GRagh–!" Cơn đau điếng khiến não bộ của Geto tê liệt. Mắt gã hoa đi. Răng va vào nhau cầm cập. Tên quỷ máu lạnh đang nói gì đó, nhưng gã không thể nghe được.
Gojo gỡ băng bó vết thương trên tay phải gã ra và nâng lên miệng mình. Cơn đau nối tiếp cơn đau ùa đến Geto. Gã ước gì nó là một lưỡi kiếm sắc, như thế thì nó nhanh gọn và gã cơn đau chỉ nhói một lần rồi âm ỉ. Đằng này gã có thể cảm nhận được khi răng cắn phập vào, xé toạc da thịt, gã chỉ có cảm giác bầy hầy. Nước mắt sinh lý trào ra khỏi hốc mắt. Gã muốn chửi thề nhưng không thể nói nên lời.
Nơi cánh tay gã bị cắn, vết thương cũ bị mở miệng, cơn đau dần hạ xuống rồi chuyển sang cảm giác tê dần. Tên ma cà rồng chớp chớp mắt nhìn gã dưới cặp mi dài, cơn đau khuếch đại giác quan của Geto, nước bọt kéo thành một sợi chỉ từ miệng hắn đến vết thương trên tay Geto. Dơ dáy.
Gojo khúc khích như vừa đọc được suy nghĩ của Geto. Hắn sà xuống thì thầm bên tai Geto.
"Dịch tiết của ma cà rồng không thể dung nạp trong cơ thể con người. Nó là độc tố. Biểu hiện chính là tê liệt và làm chậm thần kinh. Nhưng mà không tới mức chết người đâu, như thuốc an thần vậy đó!"
Tên quỷ hút máu dành thời gian ngọt ngào của hắn vuốt ve gương mặt Geto, tưởng như muốn tự tay nhào nặn gương mặt nhăn nhó này của gã thành một biểu cảm khác, tươi vui an bình. Bị bẻ vai, bị cắn, bị nghiền dưới sức nặng của tên quỷ này, căng thẳng khiến Geto nghiến răng chặt đến muốn ứa máu.
Gojo nhìn gã bằng biểu cảm thương hại, hắn đưa hai tay nắm vai Geto một lần nữa và cơn đau dồn dập chấm dứt. Hắn vừa chỉnh lại khớp vai cho gã? Chưa kịp thở phào vì cơn đau thuyên giảm, gã giật thót khi tay Gojo luồn ra sau gáy gã, ngón tay cái hắn gạt bớt đi mồ hôi lạnh đang chảy bên thái dương Geto. Gã cố vùng vẫy chống cự nhưng nhanh chóng nhận ra tay chân mình vô lực. Hay cả cơ thể gã vô lực.
"Cha Geto có biết tác dụng phụ của độc tố là gì không?" Khi nhìn thấy vị linh mục nhìn hắn hoang mang, bối rối. Tên ma cà rồng nhếch môi, nở một nụ cười đểu cáng, "Kích dục."
Geto cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của Gojo phà bên cổ. Nanh nhọn phập vào cổ đau nhói. Gã kêu không thành tiếng. Máu của gã đang trào ra, con quỷ hút máu uống sạch sẽ không để hoang phí một giọt. Hắn rên rỉ những tiếng thỏa mãn. Mỹ thực dâng đến miệng. Rượu thánh nuốt xuống cổ. Đã lâu lắm rồi hắn mới được nếm lại hương vị ngon ngọt đến vậy!
Đầu Geto nhẹ hẫng còn cơ thể gã nặng trịch, gã không thể phản kháng. Bụng dưới của gã hừng hực một ngọn lửa, nó khiến gã phát rồ. Gã bất lực để dục vọng chiếm lấy mình khi lý trí lịm đi. Cái chạm của Gojo lạnh băng lướt trên cơ thể nóng rực của gã. Bên tai gã ướt át tiếng mút, tên ma cà rồng đang tận hưởng bữa ăn của hắn. Hắn không vội vàng hút máu Geto mà chậm rãi liếm láp cổ gã như một con mèo nhàn nhã, hắn chắc chắn tiêm dư dả độc tố vào cơ thể gã, rồi mỉa mai nhìn ý chí chiến đấu của gã lịm dần.
Hắn biết mình đã thắng.
Phục trang của Geto từng món từng món rơi khỏi người gã. Một gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ nằm mềm nhũn dưới sàn bị một tên đàn ông khác mặc sức làm nhục. Một con búp bê vải ai thích làm gì thì làm. Không phải không muốn kháng cự, mà cơ bản là không thể kháng cự. Chắc chắn Geto không còn sức làm loạn, Gojo nhấc gã nhẹ bẫng đặt lên bàn ăn. Hắn tách hai chân gã ra, bàn tay mon men đi xuống một nơi rất đáng ngờ. Giữa hai cánh mông có một lỗ tròn nho nhỏ, hồng hồng, đang co rút vì căng thẳng. Không mất nhiều thời gian, Gojo lấy trong túi áo ra một bình đựng dung dịch sền sệt bôi lên ngón tay mình.
Sau khi uống máu, làn da của Gojo trở nên nhuận sắc hơn, tay chân hắn có hơi ấm trở lại, như bắt đầu có sinh khí. Nơi hắn tiếp xúc da thịt Geto bắt đầu trở nên dễ chịu. Bàn tay ấm áp, to lớn nắm lấy gã...
Phía dưới của gã đang bị mở rộng ra, cảm giác thật sự kì lạ. Cái nơi bẩn thỉu đó, tại sao lại tiến vào chỗ đó? Gojo đẩy hai ngón tay dài của hắn vào, đảo qua đảo lại và nới rộng ra. "Ah-ah đừng!..." Gã thật sự sợ hãi sẽ có những thứ không mong muốn bị đẩy ra, nhưng nó không xảy ra. Thay vào đó, tên ma cà rồng ra vào trơn tru trong người gã bằng chất dịch bí ẩn hắn đem theo bên mình. Vị linh mục không nhịn được kêu lên khi hắn điêu luyện mơn trớn thành thịt bên trong.
"Hm, Cha không biết tôi đã chờ dịp này bao lâu rồi đâu," Gojo thì thầm bên tai Geto rồi tiếp tục liếm mút dần xuống cổ gã, "Từ khi em đứng như trời trồng trước nhà thờ, ta đã để ý đến em rồi..."
Từ khi gã vừa đặt chân vào ngôi làng này sao? Bây giờ Geto Suguru cảm thấy mình thật nực cười khi lo chuyện trừ tà bao đồng, gã chưa bao giờ là thợ săn. Gojo để lộ bản thân mình là ma cà rồng cho gã biết, chắc chắn là cố tình.
Gojo Satoru nhìn gã với cặp mắt xanh biếc của hắn, trong đó gã không còn tìm thấy sự trong trẻo, thay vào đó là một xoáy nước điên cuồng muốn kéo gã vào theo. Màu xanh nọ thôi miên gã vứt bỏ đi tia lí trí cuối cùng.
Gã không chú ý phía trước quần của Gojo đã mở toang, giải phóng một chiến binh dũng mãnh.
"Suguru, Suguru~ Su-gu-ru " Gojo ngân nga cái tên như đang khoe mẽ chiến lợi phẩm, sự hài lòng cùng đắc thắng lộ rõ trên gương mặt, "Em hẳn phải ngon lắm. Em nhất định phải ngon lắm. Ta chưa từng gặp mùi máu nào thơm như máu của em. Và ta biết ta đã đúng!"
Hắn đột ngột cúi xuống hôn môi Geto, Máu của em! , hôn ngực, Cơ thể của em! Gojo liếm môi, Cực phẩm! Khi hắn chỉ trong một nhịp đẩy hết dương vật của mình vào trong người Geto, gã mới giật mình hét toáng lên, "AH! Không! Không–"
Cơ thể của gã căng cứng vì bị dị vật to lớn xâm nhập, cơ vòng theo phản xạ bóp chặt kẹp lấy kẻ xâm lăng. Đầu gã trước đó ong ong bị đâm một nhát thanh tỉnh hiện giờ tiếp tục hoảng loạn cảnh báo. Không được không được không được, gã sẽ bị xẻ làm đôi mất, không được không không không, gã sẽ chết mất–
"Gojo–!"
"Satoru. Gọi là Satoru."
" –Satoru!"
"Sao vậy?" Gojo đang vân vê đùi trong của gã, đẩy ra rộng hơn, cảnh người ở dưới không ngừng run rẩy tại vì hắn làm hắn rất vui vẻ.
Geto thở dốc, dù Gojo hiện tại không chuyển động, thứ khổng lồ bên trong lỗ sau đã khiến gã chật vật. Cơn đau bên vai phải âm ỉ. Mồ hôi trên người gã lăn xuống từng giọt. Dục vọng mãnh liệt khiến gã nhòe cả mắt. Nó là con thú đói tham lam kêu gào trong gã, nó muốn nữa nữa nữa.
"Sa..toru..." Chút lý trí cuối cùng dồn thành nước mắt uất nghẹn trên hàng mi, nhanh chóng tụ thành dòng rơi lã chã. Không được, loại vũ nhục này, gã thực sự sẽ không xong mất. Lời cầu xin rơi ra khỏi miệng Geto gấp gáp, tối nghĩa như đang mê sảng, gã chỉ còn có thể gọi tên kẻ hành quyết mình, mong hắn rủ lòng nhân từ.
"Satoru...Satoru...Satoru–"
Gojo Satoru mãn nguyện nhìn gã – dã thú cắn ngập răng vào thịt ngọt của con mồi – đêm nay, hắn sẽ ăn thật thỏa thích.
Hắn bắt đầu di chuyển và Geto không thể chịu được nữa. Hai chân gã không kìm được kẹp lại bên hông kẻ nằm trên, vô tình giữ lấy hắn không buông. Gojo không hề nhân từ với gã, tiếng ướt át dồn dập còn nhanh hơn cả tiếng thở gấp của gã. Vị linh mục đáng thương bị tên ma cà rồng đâm cho không kịp thở. Thật đáng xấu hổ, đường đường là một thầy tu đạo mạo mà lại rơi vào tình huống bị cưỡng bách này. Geto nhắm chặt hai mắt và mím chặt môi. Khi Gojo cạy miệng gã ra, Geto ương bướng cắn lại ngay lập tức.
"Ưum...hm...gh" Không biết thứ gã cắn phải là lưỡi của chính mình hay ngón tay của Gojo, máu tràn trong khoang miệng gã. Tên ma cà rồng cúi xuống hôn gã, nhưng nụ hôn đơn phương và ngấu nghiến tưởng như hắn đang muốn nuốt lưỡi của gã hơn.
"Hah!" Gojo kéo lên tơ máu, trên môi hắn là một vết thương mới. Thay vì nổi cáu, hắn liếm môi, cười cợt, "Bạo lực ghê~ Không thoải mái Suguru có thể nói một tiếng mà." Geto cắn chặt môi phớt lờ hắn.
Hắn bóp mũi Geto, gã không còn cách nào khác phải mở miệng ra khi cảm giác nhẹ đầu báo hiệu gã sẽ ngất đi nếu không thở. Gojo chớp lấy cơ hội của hắn và tấn công gã bằng một nụ hôn. Geto, ở bước đường cùng, hít vào thứ không khí ít ỏi tên ma cà rồng cho phép mình. Gã nuốt vào hơi thở của hắn như nguồn sống. Phía dưới của gã vẫn không ngừng nhận tấn công dồn dập. Thiếu khí khiến Geto bắt đầu suy nghĩ kì lạ, tỷ như cái cảm giác bị đè này cũng không tệ lắm.
Mặc kệ cảm xúc rối rắm của vị linh mục, tên ma cà rồng Gojo rất hưởng thụ. Hắn còn có tâm trạng suỵt suỵt Geto như đang dỗ dành, "Ngoan nào, ít ra đừng nghiến răng mạnh như thế." Và có lẽ gã sẽ nhận thức được sự quan tâm đó nếu không phải hiện tại đầu óc của gã chỉ bận nghĩ uốn éo cơ thể như thế nào để đạt được nhiều khoái cảm nhất.
Cơ thể gã chuyển động đồng điệu với hắn dù đây là lần đầu tiên của hai người. Gojo Satoru biết mắt nhìn người của hắn rất tốt mà. Cơ thể này, phản xạ này, sự linh hoạt này, Suguru tương thích với hắn gần như hoàn hảo. Chưa từng có con mồi nào khiến hắn cảm thấy ưng ý như vậy.
Gojo kéo Geto ngồi dậy. Hắn ung dung ngồi xuống chiếc ghế gia chủ ở đầu bàn ăn, còn Geto thì ngồi trên đùi hắn. Tư thế mới khiến hai người mặt đối mặt. Ah! Geto không nghĩ thứ đó có thể vào sâu hơn bên trong nữa. Cơn đau rát lúc đầu khi cơ vòng bị kéo giãn dần lu mờ đi bởi sự sung sướng. Bụng dưới gã tức anh ách vì cảm giác bị lấp đầy.
"Hư–ưm" Cảm giác dồn nén bùng nổ bởi cái siết từ bàn tay không phải của gã. Tinh dịch gã bắn hết lên tay Gojo, bị kích thích từ cả phía trước lẫn phía sau khiến Geto không thể nhịn nổi nữa.
"Cơ thể Suguru nhạy cảm tới vậy sao~ " Geto mệt mỏi gục đầu lên vai hắn thở hổn hển. Gã nghe rất rõ, giọng tên quỷ hút máu khàn khàn vì dục vọng. Hắn xoay mặt đặt một nụ hôn lên thái dương Geto, không rõ là an ủi hay khen ngợi gã. Gojo rộng lượng đợi một lát để gã hoàn hồn lại sau khi lên đỉnh. Hắn mò mẫm xuống bờ mông căng mọng mà bóp bóp.
"Tiếp tục nào!"
"Ah?"
"Suguru, em thì sướng rồi, nhưng mà ta thì chưa ~" Tên quỷ hút máu vô sỉ ăn vạ. Geto nhận ra, cái thứ to bự chết tiệt cắm trong người gã còn chưa hề mềm đi.
"AH!!!?"
Trong trận đấu này, Cha Geto đã thua một cách thảm hại. Hoàn toàn bị kẻ thù bắt giữ và thao túng.
--*--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro