Chương 7: Tiến độ 7%
"Cậu ấy thay đổi rất nhiều."
Ở trong phòng ngủ, Zenin Maki khởi xướng đề tài.
Bốn người ngồi cùng nhau, đối tượng thảo luận đương nhiên là Rin.
"Đúng vậy... Tuy rằng trước kia tớ không thân thiết với cậu ấy, không biết được cậu ấy là kiểu người như thế nào." Panda dùng tay chống cằm.
Trước khi trốn chạy, "Rin" là loại người một ngày nói không quá mười câu xã giao, năng lực cá nhân rất mạnh, thời gian đi cùng với mọi người không nhiều lắm, thường xuyên độc lai độc vãng, cho dù là Gojo-sensei làm ra mấy hành vi thần kinh cũng không thể đả động cô dù chỉ một chút.
Nếu không phải Zenin Maki mạnh mẽ giao tiếp, có thể sau này bọn họ không thể nhớ được một người như vậy.
Đôi khi nhớ lại đúng là rất khả nghi.
"Tớ cũng tự cho là mình hiểu cậu ấy, hiện tại chỉ cảm thấy thật buồn cười." Zenin Maki tự giễu nói.
"Rau cải..." Inumaki an ủi một câu.
"Nhưng mà nếu có biến hóa thì kỳ thật cũng rất bình thường, Yuuta năm nhất và Yuuta bây giờ khác nhau lắm đấy thôi." Panda nói.
Đúng là như thế.
Okkotsu Yuuta năm nhất vốn là một thiếu niên nhút nhát sợ sệt, sau một năm du học liền thay đổi hoàn toàn, vóc dáng cao, quầng thâm mắt nhiều, còn đổi kiểu tóc.
Tuy rằng trong lòng của Zein Maki hắn chỉ biến từ "Cọng bún hay làm cho người khác tức giận" thành "Cọng bún lợi hại", mặc kệ nói như thế nào đều không thể thay đổi bản chất cọng bún của hắn ==
Cho nên tính tình "Rin" thay đổi đột ngột sau một năm bỏ trốn cũng không có gì đáng trách.
Huống chi, về thân phận phản đồ của "Rin" cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như cô làm thế nào giấu giếm Gojou- sensei, để hắn xếp mình vào lớp. Cô là kẻ địch ngay từ đầu hay là nửa đường mới bị địch nhân dụ dỗ? Đáng tiếc là nghi vấn còn quá nhiều mà chính chủ lại mất trí nhớ.
Zenin Maki hồng mắt hỏi cô vài câu "Vì sao", đáp án nhận được lại là sự trầm mặc không cảm xúc, thật sự không thể nhớ rõ. Loại cảm giác này giống như đánh vào bông, so với Okkotsu Yuuta của lúc trước còn dễ dàng chọc điên cô hơn.
Vậy mà Zenin Maki lại không nỡ cho Rin ăn một đấm, cô chịu nhiều trọng thương như vậy cũng coi như giáo huấn, hiện tại bị phong ấn thuật thức, trở thành "Người bình thường", Zenin Maki không thể xuống tay.
Mà nguyên nhân chủ yếu khiến họ còn giữ lòng trắc ẩn là vì một năm trước khi xảy ra biến cố Shibuya, căn cứ theo lời kể của Itadori Yuji, lúc ấy tình thế nghìn cân treo sợi tóc, nếu không phải do "Rin" và đặc cấp chú linh Mahito nổi lên xung đột, bám trụ hành động này, chỉ sợ Nanami- san sẽ phải bỏ mạng. Tuy rằng Nanami Kento hiện tại đã hoàn toàn về hưu, nhưng còn sống là chuyện rất tốt.
Ngoài Nanami còn có Kugisaki Nobara, nếu không phải "Rin" nhúng tay, chỉ sợ cũng phải bỏ mạng dưới tay Mahito.
Cho nên Itadori Yuji vẫn luôn tin tưởng thuyết phục mọi người, nói "Rin"- senpai nhất định có nỗi khổ riêng, cô ấy vẫn luôn đứng ở phe bọn họ!
"Bên phía bọn Megumi đã có tin tức gì chưa?" Panda hỏi.
"Kiên cá khô." Inumaki lắc đầu.
"Có tin tức chắc chắn sẽ liên hệ với chúng ta." Zenin Maki nói.
Gojo Satoru bị phong ấn trong Ngục Môn Cương, rơi xuống nơi nào chưa rõ, năm 2 gồm có ba người Itadori, Fushiguro Megumi và Nobara đang ở nước ngoài tìm hiểu, mấy người bên Okkotsu giữ trọng trách trông chừng phạm nhân, trước mắt cả hai bên đều đang giữ nhiệm vụ quan trọng.
Hiện tại giới chú thuật thiếu người, cao tầng lại chỉ là một đống quả quýt, chân chính chú thuật sư và chú thuật sư tài giỏi không nhiều lắm. Chờ Gojo-sensei trở lại, tình huống như thế sẽ cải thiện hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, hay là chúng ta đổi phòng đi?" Okkotsu Yuuta bỗng nhiên đứng dậy đề nghị, cố tình đè thấp tiếng nói, "Các cậu cũng biết phòng cách vách của tớ là ai, tớ sợ......"
Zenin Maki bác bỏ: "Nhưng phòng của cậu là phòng lớn nhất thoải mái nhất! Phòng của Panda tất cả toàn là gấu bông, phòng của Toge toàn mùi cơm nắm, không đổi!"
Okkotsu: "......"
Kỳ thật hắn nhớ tới ngày hôm qua Rin nói phòng hắn cách âm rất kém.
Trong nháy mắt kia hắn có chút ngốc, lời này chợt nghe như bình thường, nhưng qua miệng người kia nói đột nhiên trở nên không thích hợp, thậm chí hắn còn cảm thấy thẹn.
Không ngoại trừ việc cô cố ý nói như vậy, nhưng Okkotsu Yuuta lúc ấy vẫn cẩn thận hồi tưởng tất cả việc hắn làm khi bị bảo là cách âm kém ——
Sau khi mang Rin trở về cao chuyên, hắn cũng về phòng, click mở di động, nhìn vào bức ảnh chân dung của Gojou Satoru, thống khổ oán giận một câu "Gojo-sensei thầy mau trở lại đi, một mình em thật sự làm không xuể";
Mệt mỏi nằm trên giường than nhẹ "Vì sao tất cả gánh nặng đều đặt hết lên vai mình chứ?"
Nói "Mình mệt mỏi quá"
"Ngày mai lại phải dậy sớm rồi";
Còn có...... Cùng Rika nói chuyện.
Một người ở nước ngoài tận một năm, không gặp được bạn bè, còn nuôi dưỡng thói quen lầm bầm lầu bầu.
Sau đó bởi vì cô độc tịch mịch và một số nguyên nhân khác, hắn làm ra một "Rika", còn cùng "Rika" nói rất nhiều chuyện.
Lời nói ngu ngốc gì đó nghe trộm cũng được, nhưng những lời nói đặc biệt nói riêng với người yêu đều bị nghe hết thật sự rất.....
Okkotsu Yuuta xoa xoa giữa mày, mở ra Bluetooth, vặn hết loa, bắt đầu nổi lên tiếng nhạc, "Đúng rồi, trước kia thính lực của cậu ta rất tốt sao?"
"Có hả?" Zenin Maki không rõ lí do hắn hỏi như thế, "Trước đó cậu ấy hình như không có chỗ nào hơn người giống như thính lực đâu, đại loại vậy?"
Okkotsu Yuuta như suy tư điều gì.
·
Ở phòng ngủ bên cạnh, Rin nghe được cách vách truyền đến tiếng nhạc, lập tức đứng dậy dời đồ đạc, ở giữa phòng dọn ra một chỗ trống, sau đó từ ban công lấy vào một cái sào quần áo.
—— bắt đầu luyện kiếm!
Ngày hôm qua cô cố ý nói với Okkotsu rằng phòng hắn cách âm quá kém, mục đích là hy vọng hắn có thể đổi phòng, vì nếu người giám sát cứ ở cách vách như vậy sẽ hạn chế cô luyện kiếm, một cơn gió thổi cỏ lay gì đều dễ dàng khiến cho hắn hoài nghi, làm cô vô cùng bị động.
Trước mắt, tuy rằng hắn không có đổi phòng nhưng tốt xấu gì cũng chịu ảnh hưởng từ lời nói của cô, ở trong phòng bật nhạc —— như vậy sẽ che giấu âm thanh ở phòng hắn, đồng thời cũng che giấu động tĩnh ở chỗ cô.
Cô có thể yên tâm lớn mật mà luyện kiếm!
Rin cảm thấy chính mình quả thực là thông minh √
Cô nắm sào quần áo, bày ra tư thế, giờ khắc này đột nhiên nhớ đến mình đã từng một tay cầm Taroutachi chém vào cổ Kibutsuji Muzan.
Nhưng có ai ngờ giờ khắc này đến cả luyện kiếm cô cũng phải lén lén lúc lúc.
Không có tiền, không có vũ khí, cũng không có thông tin thiết bị hiện đại, sinh hoạt giống như ngồi tù, đối với đối tượng công lược không có hứng thú, một chút cũng không vui bằng lúc trước, vào lúc cô chém Thời Gian Tố Hành Quân và chém quỷ.
Nơi duy nhất phát ra một chút cảm giác an toàn lại là cây sào quần áo đang nằm ở trong tay.
Sào quần áo có thể thu vào hoặc duỗi ra, có dài có ngắn, như vậy cũng giống như cô đang luyện thái đao lẫn luyện thế đao: )
Cô nhìn tích phân hiện tại: 7,248/100,000,000.
Tuy rằng luyện kiếm và nhiệm vụ yêu đương không hề dính dáng gì đến nhau nhưng cô rất tham lam, tích phân và cảm giác an toàn, cô đều muốn. Vẫn luôn tin tưởng vạn sự đều do nhân duyên.
Khởi đầu đầu liền rất gian nan, chỉ có giấu tài, tích lũy đầy đủ mới có thể dùng cho ngày sau.
"Hơi thở của âm thanh: Thức thứ nhất ——"
"Thức thứ hai ——"
......
Đêm nay, phòng của Okkotsu bật nhạc đến tận khuya, mà Rin cũng luyện kiếm đến chừng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro