Chương 50: Tiến độ 50%
Tuy rằng mở ấn là biểu hiện của sự trâu bò nhưng đúng là Rin cảm thấy thân thể này ngày càng bất ổn.
Thử nhớ lại một chút khi còn ở Sát Quỷ Đội, nghe nói những người có ấn sẽ sống không quá 25 tuổi, nhưng trước đó vẫn rất khỏe mạnh, chiến đấu cũng không ảnh hưởng gì, không giống như cô bây giờ, mở ấn thì đúng là mở rồi nhưng ngoại trừ lúc chiến đấu ra, tổng thể vẫn thấy cơ thể yếu gà.
Có thể liên quan đến thí nghiệm của Getou Suguru. Rin lại mở hệ thống, xem xét trạng thái trước mắt của Getou Suguru, tốt lắm, quả nhiên tiền tiếp tục tăng lên, lượng chú lực cũng tăng. Xem ra cuộc sống gần đây không tệ.
Trừ cái này ra, giá trị hảo cảm có tăng một ít, lúc trước là 43, giờ là 45.
Nói cách khác, dưới tình cảnh đã lâu không gặp, hắn đã vì cô tăng hai điểm, tuy rằng chỉ có hai điểm nhưng Rin có thể cảm nhận được hắn đã rất nhớ cô : )
Rin cũng nhớ hắn lắm, rốt cuộc lâu rồi không xoát tích phân của hắn, cô còn phải chất vấn về cái thí nghiệm kia một phen.
Bởi vì bây giờ cô cảm thấy chú lực sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy ấn diệt quỷ......
Về chuyện có thể sống quá 25 tuổi không, Rin không quá để ý, bởi vì thế giới bất đồng, ấn tồn tại ở thời kỳ trước, lúc ấy kỹ thuật khoa học chữa bệnh còn chưa phát triển, đặt ở thế giới khác, thời đại khác liền không nhất định.
Càng miễn bàn đến cách chữa thương của giới chú thuật sư, nói không chừng phản chuyển thuật thức hoặc những thuật thức gì gì đó cũng có thể giúp cô sống đến 99 tuổi.
Chỉ có một việc đáng chú ý --
Cô làm một xuyên không giả, mỗi thế giới sẽ đổi một cơ thể, nhưng bản thể vẫn như cũ. Mà hiện tại bản thể của cô đang ở trạng thái ch·ết giả, thân thể này thì thuộc về nguyên chủ.
Cô mở ấn trên cơ thể nguyên chủ, đến khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được khen thưởng, không biết có thể mang ấn theo cùng không.
Còn nếu mang năng lực đi thì ấn vẫn tồn tại trên thân thể nguyên chủ sao? Nếu nguyên chủ sống lại thì sẽ bị giảm tuổi thọ hả?
...... những thắc mắc này chỉ được giải đáp một khi nhiệm vụ hoàn thành, Rin quyết định đi bước nào tính bước ấy.
Hiện tại cô còn đang trong thời kỳ "Tĩnh dưỡng" , Gojo Satoru làm người giám thị mà mười ngày nửa tháng không thấy, bỏ cô một mình ở lại biệt thự.
Hai ngày này ban ngày Rin gọi video nghe Panda giảng bài, thời gian còn lại đều lãng phí sinh mệnh, trừ bỏ ôn tập làm đề, không xoát quá nhiều tích phân -- chỉ có thể dựa vào di động nói chuyện phiếm nhưng cũng như muối bỏ biển, kết quả còn thu hoạch một đống lời khuyên kiểu như, "Nghỉ ngơi nhiều lên, đừng ghiền điện thoại".
Một giây Rin cũng không thể ngồi yên, vì thế gọi điện cho Gojo Satoru.
Lúc giọng nói của hắn nhại đi nhại lại đến lần thứ mười, người giáo viên khiếm thị kia mới chịu bắt máy.
"Gojo Satoru." Rin mở miệng là hỗn.
"Gì đó? Sao vậy Rin? Sao tự nhiên gọi tên họ của thầy?" Bên chỗ Gojo Satoru rất ầm ĩ, có thể đang xử lí chỗ hỗn loạn nào đó.
"Chú Gojo." Rin tâm bình khí hòa mà thay đổi xưng hô.
"Phụt, xưng hô kì quá!"
"Satoru."
"......"
Bên kia lặng im một chút, sau đó nói: "Rin, em nên gọi thầy là 'sensei'."
"Muốn gọi 'sensei' cũng được." Rin cười lạnh nói, "Chỉ là thầy từng làm việc nào mà giáo viên nên làm chưa?"
"Hả? Có ý gì nha?" Hắn trêu đùa.
"Thầy phải truyền đạo thụ nghiệp, phải cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Như vậy mới có thể nổi tiếng thế giới, trở thành một thế hệ danh sư, mới có thể ở ngành giáo dục vang danh sử sách, mới có thể thực hiện giấc mộng của thầy." Rin nói lời thấm thía, tận tình khuyên bảo, "Nhưng mà thầy xem mình đã làm gì đi? Ném học sinh ở trong nhà mặc kệ, khiến học sinh tự hoài nghi mình bị ghét bỏ. Thứ em nói thẳng, từ sau khi thầy trở về, thầy vẫn chưa dạy em cái gì."
Sau khi Gojo Satoru nghe xong, dùng ngữ điệu vô cùng thiếu đòn cười to nói: "Nghĩa là Rin nhớ thầy rồi đúng không?"
Rin: "......"
Ông có bệnh à? -- cô thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Nhưng cô cũng đã dần quen với tích cách của Gojo Satoru, vì thế làm ra vẻ mà thả nhẹ ngữ điệu, vừa đấm vừa xoa nói: "Em biết thầy bận rộn, nhưng thầy đi công tác cũng nên giao cho em ít bài tập về nhà, không thể để học sinh lười biếng được."
"Ừm...... có lý." Gojo Satoru ở trong điện thoại suy tư một chút, sau đó đổi đến nơi an tĩnh hơn một chút, nói với cô, "Bây giờ em đang ở nhà?"
Rin: "Không thì ở đâu?"
Gojo Satoru nói: "Trên lầu hai có một thư phòng, ngăn tủ màu đỏ bên cạnh máy tính có đạo cụ trợ giúp, mật mã là 133371743."
Rin vừa nghe, giày cũng chưa mang đã đi chân trần thịch thịch thịch chạy lên lầu, vào thư phòng, tìm được ngăn tủ hắn nói, sau khi mở ra nhìn thấy một loạt đĩa phim và một con thú nhồi bông.
"Đã hiểu, huấn luyện khống chế chú lực?" Rin nói.
"Chà? Rin thật thông minh, hay là em khôi phục một ít ký ức rồi?"
"Lúc trước nghe Itadori- kun nói."
Thông qua đủ loại phim khác nhau kích phát những cảm xúc khác nhau, một bên ổn định cảm xúc một bên rót chú lực vào chú hài, nhiều quá không được, ít quá cũng không được, nếu không sẽ bị đánh.
Rin hiện tại chú lực không nhiều lắm, vẫn là bị cưỡng chế thí nghiệm thôi hóa, lúc trước phất trừ chú linh cũng từng rót chú lực vào chú cụ nhưng hiệu quả không tốt lắm, cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công, bài huấn luyện này đúng là rất hợp với cô.
"Chú hài có thể công kích khi mới vừa đưa chú lực vào, giá trị chú lực phải từ từ điều chỉnh, bây giờ em vẫn chưa ổn định, không cần rót quá nhiều." Gojo Satoru nói, "Cảm thấy không được thì tuyệt đối đừng có miễn cưỡng nha!"
Rin: "Thầy mới không được."
"......"
"Đây là chú hài hiệu trưởng làm sao?" Rin đem con thú bông thỏ màu hồng nhạt lắc lư qua lại, nói thật, rất xấu, "Chẹp, nhìn chẳng ra gì."
"Phải không phải không? Con gấu bông này là quà sinh nhật thầy tặng em, cuối cùng em còn đưa lại cho thầy, thì ra là do không thích?" Gojo Satoru bỗng nhiên ở trong điện thoại cười nói.
Rin đần mặt ra, còn có chuyện này?
"Không biết." Thú bông trong tay là bản kết hợp giữa Bugs Bunny và Rascal Rabbit, có chút buồn cười, "Dù sao nhìn cũng không đẹp."
"Vậy Rin thích cái gì? Nói cho thầy biết nha."
Thích cái gì?
Đương nhiên là thích tích phân!
"Không sao, cũng không có gì." Cô nói, "Có thích thầy đó."
"......"
Gojo Satoru trầm mặc một lát, sau đó ồ quao một tiếng.
Thấy hắn không tăng hảo cảm, Rin cúp điện thoại.
·
Thời gian chỉ bốn giờ chiều, Rin mở máy chiếu, ngồi ở phòng khách bắt đầu huấn luyện.
Ba giờ coi hai bộ phim, sau đó cô đơn giản làm bữa tối, ăn xong sau tiếp tục huấn luyện.
Trước tiên là một ít chú lực đã có thể ổn định phát ra, cô tiến bộ không ít, ít nhất không giống lúc ban đầu, mới sử dụng chút chú lực đã mất khống chế sinh ra tác dụng phụ.
Hiện tại cô có ấn, có lẽ có thể thêm nhiều chú lực hơn, bởi vì ấn sẽ làm giảm tác dụng phụ.
Huấn luyện vẫn luôn liên tục đến đêm khuya, xem xong hơn một nửa đĩa phim của Gojo Satoru, Rin ngược lại càng lên tinh thần.
Cô quyết định tự học -- tiến vào bước huấn luyện tiếp theo.
Bởi vì kiếm đã gãy trong trận chiến với Sukuna...... Rin tạm thời không có vũ khí, vì thế trọng nhặt cũ nghệ, đi ban công tìm một cái sào phơi đồ.
Biệt thự này không có sân chuyên môn để huấn luyện, nhưng phòng khách rất lớn, Rin liền dùng sào phơi đồ kết hợp với chú lực luyện tập.
Cộng thêm việc lợi dụng hơi thở tăng tốc nhịp tim, máu trong cơ thể và nhiệt độ cũng dần tăng đến một giai đoạn nhất định, khiến ấn ở vành tai nóng bừng lên. Quá trình rất vất vả cũng rất khó chịu, nhưng trước kia ở Sát Quỷ Đội mọi người đều tập luyện như thế.
Đồng hồ không ngừng chạy, phòng khách to lớn trống trãi chỉ vang lên âm thanh hít thở và vung sào.
Không biết qua bao lâu, loảng xoảng hai tiếng, sào phơi đồ rơi xuống gạch men sứ, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Rin quỳ trên mặt đất, đôi tay chống xuống sàn, không thể không ngừng huấn luyện, bởi vì cô cảm nhận được đau đớn.
Cô nỗ lực điều chỉnh hô hấp nhưng cơn đau ở trái tim và phần đầu vẫn chậm chạp không lui, đau đớn kéo dài đến khắp người rồi qua làn da, ngay cả dây thần kinh cũng bắt đầu run rẩy......
Tí tách, tí tách.
Mồ hôi lạnh luân phiên nhỏ giọt trên sàn, nhiệt độ cơ thể rõ ràng đã rất cao, thân thể lại lạnh lẽo.
Đây là...... tác dụng phụ của thí nghiệm?
Rin thở phì phò, cảm giác vành tai chỗ có ấn ngày càng nóng lên, gần như muốn xé rách toàn bộ lỗ tai!
Cô bắt đầu nghe thấy tiếng ù ù.
Lúc đầu rất nhỏ, sau đó dần dần phóng đại, giống muốn xỏ xuyên qua hai màng nhĩ đâm vào thẳng đại não.
Tí tách.
Thứ nhỏ giọt trên mặt đất đã không chỉ là mồ hôi trong suốt, mà còn là chất lỏng màu đỏ.
Chảy máu rồi? Cô run rẩy sờ mũi, sờ đến một mảnh đỏ tươi.
Rin bỗng nhiên nhớ tới khi còn ở Sát Quỷ Đoàn nghe các bạn nhỏ nói qua, từ xưa đến nay chỉ có quá một vị kiếm sĩ mở ấn diệt quỷ mà sống quá 25 tuổi, đó chính là kẻ mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn, người sáng tạo ra hơi thở khởi nguyên.
-- Tsugikuni Yoriichi .
Tất cả những người đạt đến đỉnh cao đều sẽ đến cùng một nơi, cho dù thời thế có thay đổi và trải nghiệm của mỗi người khác nhau thì cuối cùng họ cũng sẽ đi đến cùng một đích đến.
Lời này có thể hiểu theo hai cách, một là đích đến cuối cùng của tất cả kiếm sĩ đều cùng một cảnh giới, cùng một độ cao, bao gồm ấn quỷ mà cô vô tình mở ra và cả thứ mà cô chưa đạt tới, chỉ mới nghe nói đến: thế giới trong suốt.
Một cách hiểu khác đó là cho dù bạn có mạnh mẽ lợi hại đến đâu thì cũng phải đầu hàng trước cái chết, chết năm 25 tuổi cũng vậy, chết năm 80 tuổi cũng vậy, chung quy tất cả đều sẽ trở về với cát bụi.
Rin vẫn luôn cho rằng mình khác tất cả mọi người, từ khi sinh ra cô đã mang trách nhiệm 'người lữ hành', xuyên đến nhiều thế giới, hệ thống là buff của cô, mặc dù nếu không cẩn thận thì mạng chó cũng mất, hơn nữa nó cũng chỉ là thanh năng lượng.
Cô thấy cái chết cách mình rất xa, cô vẫn sẽ luôn xuyên đến nhiều nơi, hành trình của cô giống như sinh mệnh của thanh tsukumogami, mãi mãi lâu dài.
Nhưng mà hiện tại cô cảm thấy đau đến sắp chết mất, sử dụng hơi thở cũng không có tác dụng, mỗi một lần hít vào đều rất đau.
Cô lau mặt, cố nén đứng lên, cơ bắp ở phần chân vì mệt nhọc nên loạng choạng. Cô nghiêng ngả lảo đảo đến cạnh sô pha, cầm lấy điện thoại, nhìn đồng hồ hiện 23:52, còn tám phút nữa là 00 giờ, hẳn là...... Còn chưa ngủ?
Ngay sau khi chuông điện thoại vang lên đã có người bắt máy, thanh âm thiếu niên vào ban đêm có chút thấp, không xác định mà "Ừm" một tiếng.
Rin điều chỉnh hô hấp, hỏi: "Cậu biết chữa bệnh qua điện thoại không?"
Okkotsu Yuuta ở đầu kia lặng im một chút, "...... Cái gì?"
"Nghĩa là chữa bệnh thông qua điện thoại đó." Rin cuộn tròn trên sô pha, áp điện thoại vào tai nói: "Chuyển năng lượng của phản chuyển thuật thức qua đầu kia điện thoại...... cậu có cách nào không?"
"......"
Bên tai trầm mặc trong chớp mắt, sau đó Rin nghe thấy bên đối phương có tiếng vặn chốt cửa.
"Cậu ở đâu?" Giọng nói hắn hỗn loạn trong tiếng xé gió.
Rin không muốn nhiều lời tốn sức, theo bản năng đáp: "Nhà Gojo- sensei."
"Đã biết."
Okkotsu Yuuta trả lời xong liền không nói nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại, cuộc gọi vẫn luôn được kết nối.
......
...
Hắn vừa mới kết thúc nhiệm vụ về nhà, tắm rửa xong tóc vẫn chưa lau khô thì bất ngờ nhận điện thoại.
Những cuộc gọi đêm khuya thường đều là nhiệm vụ khẩn cấp nên khi hắn thấy tên người gọi đến, trong nháy mắt đã rất kinh ngạc.
Thời điểm phản ứng kịp, hắn đã cõng túi kiếm đi xuống lầu, giống như nhận nhiệm vụ khẩn cấp chạy xuyên qua thành thị giữa đêm khuya.
Thành phố đôi khi rất kỳ quái, ban ngày tĩnh lặng nhưng đêm xuống lại nhộn nhịp quá mức, hắn đi ngang qua những cái liếc nhìn của người qua đường, từ nơi tịch mịch không người đến nơi đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng dừng lại tại một tòa kiến trúc.
Cơn gió vén tóc mái hắn lên giờ đã rủ xuống, di động bên tai vẫn luôn gọi, hắn xác nhận nơi này không có bất luận nguy hiểm gì mới bình phục hô hấp nói: "Mở cửa."
Rin cuộn tròn rất lâu, thời điểm đứng dậy mở cửa đã tê dại toàn thân, thiếu chút nữa ngã lên cánh cửa, Okkotsu Yuuta kịp thời tiến lên, ôm lấy một thân thể mảnh khảnh mà chật vật.
Ấm áp cùng lạnh lẽo va chạm trong và ngoài nhà, phương xa truyền đến tiếng chuông.
Ngực Okkotsu Yuuta phập phồng, môi khẽ nhếch, nhìn thấy biểu cảm của cô thì ngạc nhiên rất nhỏ.
Hắn đỡ cô vào trong nhà, cửa lớn phía sau tự động đóng lại, "Sao lại thế này?" Hắn hỏi.
Rin bị đỡ đến trên sô pha, ngồi xuống, cúi đầu nói: "Tôi cũng không biết, vừa rồi huấn luyện cảm thấy chú lực không ổn, hình như có gì đó không đúng nhưng không biết, nhưng mà có lẽ do tác dụng phụ thí nghiệm của Getou Suguru tăng lên hay là cái gì đó......"
Okkotsu Yuuta: "......"
Hắn rũ mắt nhìn chăm chú cái đầu đang cúi xuống của cô, phản chuyển thuật thức ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Lần trị liệu này rất dài, đau đớn lần lượt biến mất.
Đại não đã giảm bớt gánh nặng, Rin mới ý thức được Tử Thần đại nhân vừa ngàn dặm xa xôi chạy đến dâng tích phân, đúng là lễ nhẹ tình sâu.
"Không có ngoại thương, đều là do chú lực hỗn loạn." Okkotsu Yuuta trị liệu xong thu hồi tay, nhưng cũng không lập tức đứng dậy.
Rin kiệt sức ngồi trên sô pha, nghe được lời này thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy áo khoác trắng rộng thùng thình bao quanh thân hình thiếu niên, cổ áo dựng lên, khóa kéo hơi hơi rộng mở, lộ ra áo thun màu xám bên trong.
Cô gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm động: "Vậy là phản chuyển thuật thức còn có thể trị nội thương sao?"
"Còn tùy trường hợp, lực lượng của nguyền rủa chi vương và chú lực của cậu hợp lại gây tổn hại, dùng phản chuyển thuật thức chỉ trị ngọn không trị gốc, nên tôi vừa phong ấn chú lực của cậu." Okkotsu Yuuta nói.
"......?!" Rin kinh ngạc giây lát, mở to hai mắt: "Cậu phong ấn chú lực của tôi???"
"Ừm."
"Lại nữa?!" Rin trừng hắn, quả thực không thể tin được, "Vốn đã bị phong ấn hết, vất vả lắm mới trích ra được chút chú lực cỏn con, giờ lại bị phong ấn nữa, cậu--"
"Vậy nên tiếp theo tôi sẽ giải trừ thuật thức, trả lại tất cả cho cậu." Okkotsu Yuuta nhìn vào mắt cô.
"........."
......
50 chương rồi mới vô tình ôm nhau một cái, ổnn't.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro