Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Tiến độ 48%

Rin chỉ tùy tiện hỏi, trả lời hay không cũng không sao, tham khảo mà thôi.

Ai ngờ tươi cười của Gojo Satoru đọng lại vài phần, ánh mắt trở nên không rõ, sau một lúc lâu mới hòa ái dễ gần nói: “Ừm? Rin đang hỏi nghiêm túc sao?”

Rin rút tay lại, chỉnh vạt áo, hoàn toàn không cảm thấy lời mình có vấn đề gì, “Học sinh thắc mắc, thầy giáo trả lời, đây là chuyện rất bình thường mà?”

Lông mi trắng như tuyết của Gojo Satoru hơi hơi nheo lại, giấu đi cảm xúc trong mắt.

Rất nhanh, mặt mày hắn giãn ra, khóe môi ngậm ý cười bướng bỉnh mang theo một tia nhẹ nhàng.

Hắn vươn ngón điểm lên trán cô, nói: “Vấn đề này thật khiến người ta thẹn thùng nha, nhưng nếu Rin thật sự tò mò thì chờ sau khi tốt nghiệp sẽ có lời giải đáp.”

Rin nhướng mày: “Thật?”

Hắn cười: “Thật mà.”

Rin còn tưởng giới hạn của hắn cũng là 'vô hạn', không nghĩ tới vẫn luôn có điểm chừng mực.

Nhưng thật ra Rin cũng không có hứng thú với loại thơm môi thơm má này, vốn chỉ muốn thử bảng thuyết minh độ hảo cảm thôi, hơn nữa hảo cảm Gojo Satoru cũng không cao, cho dù thành công làm những việc này cũng không có tích phân, Rin không hứng thú.

“Gojo- sensei —— chị Rin—— hai người đâu rồi? Mau tới ăn cơm——” lúc này dưới lầu truyền đến giọng nói của  Itadori Yuji.

Đàn ông nào có quan trọng bằng cơm canh, Rin lập tức bỏ Gojo Satoru xuống, hưng phấn đáp: “Tới liền!”

Đám người Itadori đã dọn bàn xong, món chính là một cái lẩu Trung Hoa đầy đủ thức ăn màu sắc, đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới cùng nhau hợp tác nấu ăn, hấp dẫn đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

Gojo Satoru theo Rin xuống lầu, ở trong mắt mọi người chính là đi cùng nhau.

“Chậm muốn chết, hai người vừa làm gì vậy?” Zenin Maki ngồi trên ghế, tùy ý hỏi một câu.

“Hỏi đáp một ít vấn đề thôi.” Rin ngồi xuống cạnh Maki, phát hiện mình không có chén đũa, vừa muốn đứng lên lấy thì bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh, đem chén đũa bày biện trước mặt cô.

Zenin Maki ghé sát vào cô ngửi một chút: “Sao trên người cậu có mùi sữa tắm vậy?”

“Hả? Có sao?” Rin tượng trưng cúi đầu giật nhẹ cổ áo, không ngửi ra mùi gì bởi vì quanh cô chỉ toàn mùi đồ ăn. Cô ngẩng đầu nói với Okkotsu Yuuta vừa đưa chén đũa tới: “Cảm ơn.”

“Satoru vừa mới tắm à?” Lúc này Panda hỏi một câu.

Tóc Gojo Satoru còn hơi ướt, ăn mặc lỏng lẻo, cổ áo lười biếng mở ra, trên ngực có vài nếp nhăn rất dễ thấy.

"Đúng vậy, nên thầy không ăn đâu, nếu không lại phải tắm thêm lần nữa mất. Mấy đứa tùy ý đi, thầy phải ra ngoài một chuyến đây~” hắn nói xong thì đeo bịt mắt lên.

Okkotsu Yuuta liếc nhìn Gojo Satoru một cái, lại đảo mắt lên trên mặt Rin, lập tức thu liễm trở về, sau khi buông chén đũa nhanh chóng rút tay, “Không cần cảm ơn.” Hắn thấp giọng nói.

Zenin Maki “Chậc” một tiếng, nói với Gojo Satoru: “Thật mất hứng, mau đi nhanh lên đi, yên tâm bọn này không phá nhà thầy đâu."

Gojo Satoru tròng áo khoác, vứt cho bọn họ một nụ hôn gió: “Vậy thầy cảm ơn mấy đứa nhiều!”

Ông hoàng phiền phức đi rồi (…… ), bọn học sinh nghe mùi ngon, hoà thuận vui vẻ, đặc biệt là Rin, nhìn thấy tích phân cuồn cuộn tăng lên, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều được chữa lành.

“Tiền bối ăn ngon không?” Trên bàn cơm, Itadori Yuji tràn ngập chờ mong nhìn về phía cô.

Rin thỏa mãn gật đầu: “Siêu ngon.”

Panda cười hắc hắc nói: “Yuji, chú đang muốn hỏi xem mình nấu ngon hay không hả?”

Itadori Yuji sửng sốt, lập tức đỏ mặt xua tay giải thích: “Không phải không phải! Em chỉ hi vọng vừa miệng mọi người……”

Rin lúc này mới nhớ ra, chầu này là do Itadori và Okkotsu phụ trách, như vậy xem ra bọn họ mỗi người nấu một món riêng.

“Món nào do cậu làm vậy, Itadori-kun?” Cô hỏi.

Itadori Yuji vừa muốn mở miệng đã bị Zenin Maki đánh gãy: “Ai, nói thẳng ra thì còn gì thú vị nữa, để Rin đoán một chút đi.”

Rượu và đồ nhắm có đủ, mọi người đều muốn đùa giỡn, lời này vừa nói ra đã bắt đầu ồn ào.

“Cá ngừ đại dương lòng đỏ trứng muối!” Inumaki Toge giơ muỗng nói.

Panda phiên dịch, “Được được, chúng ta chọn món để Rin đoán, xem món nào là Itadori Yuuji làm, món nào là Okkotsu Yuuta làm.”

Zenin Maki cười nói: “Vậy không vui. Bữa tiệc này chúc mừng Rin xuất viện, hẳn phải để cậu ấy nói mình thích món nào nhất rồi đoán người làm.”

Panda: “Éc éc éc! Cứ vậy đi! Thú vị thật!”

Inumaki Toge: “Cá hồi cá hồi!”

Rin cạn lời đảo mắt nhìn bọn họ, này không phải kiếm thêm việc cho cô làm sao?

Ở trong mắt cô, đồ ăn chẳng phân biệt cao thấp. Một hai phải nói ra mình thích món nào, lỡ như người không được chọn giảm hảo cảm thì phải làm sao.

“Tớ đều rất thích.” Rin đương nhiên lựa chọn tất cả, “Chỉ có trẻ con mới chọn.”

Khuỷu tay Zenin Maki thúc vào cô, “Cậu nhìn xem hậu bối chờ mong như vậy kìa, đừng có phụ tấm lòng người ta.”

Rin nhìn phía đối diện, thấy Itadori Yuji giống như chờ đợi kết quả thi mà trông ngóng cô.

Tầm mắt thoáng dời qua hướng khác, phát hiện ánh mắt Okkotsu Yuuta cũng đang dừng trên người mình.

Chẳng qua hai người chạm mắt nhau vài giây hắn đã cấp tốc chuyển tầm nhìn, nhanh đến giống như chỉ lơ đãng lướt qua.

Rin nhận ra từ lúc bắt đầu hắn cũng không nói được mấy câu, ngồi trong đám người có chút cô đơn.

Điện thoại trên bàn đột nhiên run lên, Okkotsu Yuuta cầm lên nhìn, nói với mọi người, “Xin lỗi, tớ nghe điện thoại một chút.”

Nói xong hắn liền cầm điện thoại đứng dậy, đến một chỗ yên tĩnh.

“Lại có nhiệm vụ sao?” Zenin Maki nói thầm một câu.

Panda thở dài: “Ai, hằng ngày Yuuta đều như vậy, cũng không có cách nào.”

Đừng nói ăn cơm b·ị đ·ánh gãy, cho dù nửa đêm đang ngủ cũng có thể bị đánh thức, đây là cuộc sống bình thường của mọi chú thuật sư, càng đừng nói đến đặc cấp như hắn.

Nhưng lần này Okkotsu Yuuta không phải nhận nhiệm vụ mà là Kamo Noritoshi gọi tới.

—— về chuyện của Rin.

Thỏa thuận ràng buộc giữa hắn và Kamo Noritoshi được tiến hành một cách bí mật. Do không có nhân chứng vật chứng đầy đủ vào đêm ở biến cố Shibuya nên không thể kết luận chính xác cô ấy có từng tham gia phong ấn Gojo Satoru hay không. Nhưng thông qua khoảng thời gian này, hắn đã nắm được một thông tin rất quan trọng, đó là trước khi Rin bỏ trốn đã liên lạc với cao tầng.

Dính đến cao tầng thì sự việc trở nên phức tạp hơn nhiều, cao tầng cơ bản là mấy lão già phong kiến cổ hủ từ ngự tam gia, Rin lại có huyết thống tộc Kamo, trong đó nhất định có ẩn khuất.

“Vị trưởng lão kia đã tỉnh lại rồi.” Kamo Noritoshi ở trong điện thoại nói, “Tuy rằng ý thức vẫn chưa ổn định nhưng nếu cậu muốn thì tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp nhau.”

Người Kamo Noritoshi nói chính là em trai gia chủ tiền nhiệm của tộc Kamo,  từng là một thành viên quan trọng trong cao tầng, nửa năm trước sinh bệnh nặng, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, bây giờ cuối cùng đã tỉnh lại, có thể nói được vài câu.

Sở dĩ tìm tới hắn bởi vì con trai trưởng của người tên Kamo Hayashi này là cha ruột của Rin, chỉ là bốn năm trước đã qua đời, từ lúc ấy Rin hoàn toàn thành cô nhi không cha không mẹ.

Nhưng mà ông ấy cũng chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người cha, người xa lạ mà thôi, đối với Rin mà nói cũng không phải chuyện gì đáng chú ý.

Nhưng mặc kệ thế nào thì Kamo Hayashi cũng coi như ông nội Rin, lại là thành viên quan trọng trong cao tầng, nếu lúc trước việc Rin chạy trốn thật sự có liên quan đến cao tầng thì lão Kamo Hayashi này chính là điểm mấu chốt.

“Tôi đã biết, vậy nhờ anh sắp xếp một chút. Cảm ơn anh, tiền bối Noritoshi.” Okkotsu Yuuta nói qua điện thoại.

Kamo Noritoshi, “Không cần khách khí, tôi cũng muốn cảm ơn cậu, nếu không phải cậu điều tra tỉ mỉ tôi cũng không ngờ việc của Rin có liên quan đến cao tầng.”

Okkotsu Yuuta là đặc cấp chú thuật sư, có rất nhiều quan hệ và quyền lực; còn Kamo Noritoshi là gia chủ đương nhiệm, thân phận này cũng rất dễ dàng thu thập thông tin. Hai người hợp tác cũng coi như chu đáo hoàn mĩ.

Kamo Noritoshi vốn cảm thấy Okkotsu Yuuta có địch ý với Rin, rốt cuộc thân phận và lập trường đối nghịch, hiện tại hợp tác cũng chỉ vì quan hệ “Trói buộc”. Hắn trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Okkotsu-kun, lúc trước cậu định ra trói buộc vì suy nghĩ cho bạn bè, hiện giờ cũng vì lí do như vậy sao?”

“…… Hoặc là nói, cậu có hối hận không?”

Nghe được Kamo Noritoshi bỗng dưng hỏi vấn đề này, Okkotsu Yuuta im lặng một lát.

Xung quanh nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo trong sân dường như bị ép xuống, tràn vào tai hắn như thủy triều dâng cao.

Cây xanh ở đây phát triển rất tốt, sân vườn có rất nhiều loại chim hoang dã sinh sống, tuy không biết tên tất cả các loài nhưng Okkotsu Yuuta vẫn có thể nhận ra tiếng chim chìa vôi từ trong đó.

Chìa vôi là loại chim chuyên dùng để bày tỏ tình yêu với các vị thần  —— trước kia đi học từng nghe thầy giáo nhắc qua, hắn nhớ không rõ lắm.

Tiếng chim chìa vôi cất lên trong một khoảnh khắc, hắn khẽ cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức thôi, tôi cũng chỉ đang giúp đỡ bạn bè.”

“Vậy sao.” Kamo Noritoshi hình như cũng cười một chút, “Một khi đã như vậy, chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ.”

“Ừm, giữ liên lạc.”

Cúp điện thoại, Okkotsu Yuuta thở một hơi, nghe phía sau có âm thanh mở cửa.

“Nói chuyện xong rồi?”

Okkotsu Yuuta quay đầu nhìn lại, thấy Rin đẩy cửa đi ra, trong tay cầm theo túi hộp cơm, mang theo nhiệt độ cơ thể cơ thể và sự ấm áp của cả căn phòng, tiến đến trước mặt hắn.

“Bọn họ tưởng cậu bận, không kịp ăn cơm nên nhờ tôi đưa.” Rin nói xong đưa túi cho hắn.

Okkotsu Yuuta lướt nhìn hộp cơm trong tay cô, môi nhẹ nhàng nở một nụ cười, duỗi tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Rin cảm thấy thái độ của hắn chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, ít nhất cả ngày không bày ra khuôn mặt Tử thần với cô.

“Cậu nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại?” Okkotsu Yuuta thắt túi lại, đột ngột hỏi.

Tính lực Rin rất tốt, hắn biết, cô cũng biết hắn biết.

“Tôi đến trước khi cậu cúp máy một chút.” Rin hào phóng thừa nhận, không có gì phải che giấu, cô đã sớm biết Kamo Noritoshi và Okkotsu Yuuta định trói buộc, muốn giúp cô điều tra rõ sự tình trong biến cố Shibuya.

Lúc trước cô đã từng nói gì? Đôi khi không cần nóng lòng cầu thành, kịch bản tuy rằng gấp rút, ng·ay từ đầu có hơi gian nan nhưng hảo cảm có thể trợ giúp chủ tuyến phát triển, càng quen nhiều người, hảo cảm tích lũy càng nhiều, chỉ là hơi chút tốn công.

Rin tùy ý xem xét hảo cảm Okkotsu Yuuta: 54.

Không biết khi nào lại giảm xuống, nhưng vậy là đủ rồi, có thể biết tin tức là được, phản chuyển thuật thức của Okkotsu Yuuta dùng cũng tốt, cho nên không cần quan tâm độ hảo cảm nữa.

“Nếu cậu muốn khôi phục ký ức thì có thể tìm Kamo Noritoshi.” Okkotsu Yuuta nói với cô, “Chỉ là rất xin lỗi, tôi không thể nói mọi chuyện với cậu, tôi phải cân nhắc mới có thể đưa ra phán đoán, hy vọng cậu không để ý.”

Tình báo cũng không thể bảo đảm là tích cực hay tiêu cực, nếu là vế sau thì cô sẽ lại gặp nguy hiểm, bởi vì đang “Mất trí nhớ”, những việc này một khi đã tra ra manh mối sẽ ảnh hưởng đến hành vi gần đây của cô, liệu cô có “Trốn chạy” lần nữa hay không, đều không thể biết chính xác được.

Vẫn chưa xác định nó tốt hay xấu nên Okkotsu Yuuta áp dụng hành động bảo thủ, Rin có thể hiểu được, tuy rằng điều này đối với cô cũng chỉ vì thăm dò quá khứ của nguyên chủ.

“Không sao, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không ngại.” Rin nói.

Thứ duy nhất cô để ý là tích phân nhiều hay ít thôi.

“Thật sao? Vậy là tốt rồi.” Tầm mắt Okkotsu Yuuta chuyển từ gương mặt cô về, có một giây chần chừ.

Thật sự không ngại sao? Tồn tại mà mất đi toàn bộ ký ức, không biết con đường phía trước, càng không biết quá khứ phía sau, thật sự cô có thể nhẹ nhàng tiếp tục sống sao, hoặc có lẽ là cô chỉ đang giả vờ?

Hắn không thể hiểu cô, vẫn luôn không hiểu.

Rin gật gật đầu, xoay người về phòng, bỗng dưng bị hắn gọi lại, “Đợi đã.”

“?”Rin quay đầu lại hỏi hắn có chuyện gì.

Okkotsu Yuuta nhìn sang nơi khác, hỏi: “Nghe nói chỗ cậu ở đang sửa chữa, vậy mấy ngày nay cậu sẽ về ký túc xá sao?”

Rin lắc đầu: “Lười.”

Okkotsu Yuuta sửng sốt: “Vậy cậu ở đâu?”

“Ở đây.” Rin chỉ chỉ phòng ngủ phía sau.

“Đây là nhà Gojo- sensei……” Biểu tình thiếu niên có chút ngạc nhiên, “Cậu trực tiếp ở cùng thầy ấy?”

“Có gì không ổn hả?” Rin không cảm thấy cái gì không ổn, dù sao Gojo Satoru cũng không bắt cô trả tiền thuê nhà....chắc vậy.

“……” Okkotsu Yuuta nhíu mày, môi nhấp thành một đường thẳng tắp, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.

“Còn gì nữa không?” Rin nói xong lại xoay người đi.

“Chờ đã.”

“……” Rin cạn lời nhìn hắn, “Có chuyện gì?”

Okkotsu Yuuta đứng tại chỗ, một tay cầm túi cơm, một tay hơi nắm lại rũ bên người, hắn cụp mắt nhìn xuống đất, môi động một chút, lại không mở miệng.

Rin thấy hắn nửa ngày không có động tĩnh, chờ đến mất kiên nhẫn.

Đang định trực tiếp chạy lấy người, Okkotsu Yuuta đột nhiên hỏi: “Quà của tôi đâu?”







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro