Chương 32: Tiến độ 32%
Hai ba tiếng đồng hồ trước, Rin còn đang cùng Kamo Noritoshi uống rượu ăn khuya ở Izakaya.
Kamo Noritoshi kể lại, giúp "cô" nhớ không ít chuyện thơ ấu, Kamo Noritoshi bởi vì là con vợ lẻ nên ngay từ nhỏ đã không được coi trọng. Mà nguyên chủ lại là đứa con ngoài giá thú, Noritoshi cảm thấy "cô" và hắn là đồng loại, cho nên vẫn luôn cố gắng chiếu cố Rin.
"Thực lực của chú thuật sư không liên quan đến tuổi tác, địa vị lại càng không."
Đặc biệt nhấn mạnh điều này, lý tưởng của hắn là thay đổi ngự tam gia....hoặc ít nhất là thay đổi sự cổ hủ của gia tộc mình trước.
"Những ông lão đó cảm thấy thuật thức của em vô dụng, nhưng lại lòng dạ khó lường mà mơ ước năng lực của em, em nên cẩn thận một chút." Kamo Noritoshi nói với cô.
Rin gật gật đầu, một bên uống rượu một bên xem tích phân: 189,949/100,000,000.
Kết quả không tồi, Kamo Noritoshi đối xử với cô rất tốt, ăn xong mang cô đi mua đồ, đi coi phim, còn dạy cô xích huyết thao thuật, đáng tiếc hiện tại chú lực của Rin không đủ, không thể thử loại thuật thức cao cấp như vậy.
Nguyên chủ đã từng có bệnh xuất huyết, Kamo Noritoshi còn rất ngoài ý muốn tại sao sau khi mất trí nhớ cô lại chữa khỏi chứng bệnh này, đồng thời cũng tò mò cô học kiếm pháp hô hấp khi nào.
Rin vì không muốn hắn hoài nghi nên tìm cớ kết thúc đề tài.
Tuy rằng xoát không ít tích phân nhưng cơ bản đều là xoát tiền, ở cùng nhau lâu vậy mà hảo cảm lại không chút sứt mẻ, vẫn là 70.
Chẳng lẽ phải tỏ tình —— xác nhận quan hệ —— mới có thể có thêm hảo cảm sao?
Rốt cuộc 70 điểm hảo cảm trở lên rất mê người, yêu cầu khẳng định rất cao.
Rin hoảng hốt ôm chén rượu, nghe giọng nói ôn tồn lễ độ của Kamo Noritoshi bên cạnh, lại không có tâm trạng gì đi bày tỏ.
Khi nãy ở nhà hàng thịt nướng định tỏ tình nhưng lại bị đánh gãy, cái loại cảm giác ấy đã sớm qua đi, giống như dục vọng con người, chỉ thoáng qua là lập tức biến mất.
"Lí do tại sao em chạy trốn ...... Thật sự không nhớ rõ sao?" Kamo Noritoshi bỗng nhiên hỏi một câu.
Rin cười khổ: "Nếu như nhớ em đã không lâm vào hoàn cảnh hiện tại."
Kamo Noritoshi nhìn chăm chú cô trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng an ủi nói: "Em yên tâm, anh sẽ hỗ trợ điều tra chân tướng, mau chóng trả lại trong sạch cho em, bây giờ phiền em chịu khó một chút."
Rin "Ồ" một tiếng, trong lòng có một suy nghĩ, vì thế nói: "Anh tính điều tra thế nào? Tiến độ ra sao rồi?"
Kamo Noritoshi mỉm cười nói: "Việc này em không lo, điều dưỡng cơ thể thật tốt mới quan trọng."
Rin chuyển động cái ly trong tay, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn: "Vậy nếu như anh có tin gì có thể báo cho em ngay không, trong lòng em luôn thấy khó chịu."
Bất luận là tốt là xấu, kết luận như thế nào, trực tiếp nắm giữ thông tin trong tay vẫn an toàn nhất.
"Ừm..... Cũng được." Kamo Noritoshi đồng ý, cong cong khóe môi, sau đó nhìn đồng hồ.
"Làm sao vậy?" Rin thấy động tác nhỏ của hắn.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Đã rất trễ rồi, hôm nay em cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi sớm nhé?"
A? Trễ rồi sao?
Rin nhìn thời gian, còn chưa đến 00 giờ, cô vẫn có thể tiếp tục nha.
Nhưng mà thấy trên mặt Kamo Noritoshi đã lộ vẻ mệt mỏi, xem sơ qua liền biết hắn thuộc kiểu người gò bó khép mình, tuân thủ nguyên tắc, cô cũng không muốn làm khó người ta.
Dù sao hôm nay đã xoát rất nhiều, thả hắn về thôi.
"Anh đưa em về trường nhé? Hay là...... em về nhà (tộc Kamo) với anh?" Hắn hỏi.
Rin sửng sốt, hảo cảm 70 là có thể về nhà đối phương sao?
Nhưng mà nghĩ lại, Kamo Noritoshi xem cô là người trong tộc, chỉ muốn cô về nhà mình.
Ơ này..... nếu cứ như vậy thật sự công lược thành công, vậy chẳng phải là họ hàng yêu đương......loạn luân gì gì đó??
Cô bỗng nhiên có chút đồng tình với nguyên chủ.
"Em muốn về trường." Rin nói.
Kamo Noritoshi híp mắt nhìn chăm chú cô trong chốc lát, nói: "Được, anh gọi xe cho em."
Rin gật đầu.
Sau khi ra khỏi Izakaya, Rin sợ mối nguy rớt hảo cảm, ngàn đẩy vạn trở ngăn Kamo Noritoshi đi theo, khó khăn lắm hắn mới đồng ý đứng ở ngoài xe, để cô tự ngồi Taxi về.
Xe vừa ra khỏi tầm mắt của hắn, Rin lập tức yêu cầu tài xế đổi phương hướng, trực tiếp đến Roppongi......
Nhiệm vụ xoát phân hạ màn, kế tiếp phải làm gì?
Đương nhiên là đi kiếm tiền rồi!
Vào thế giới chú thuật đến nay luôn bị hạn chế tự do, rốt cuộc đã có hành động một mình, không chơi đến hừng đông thì thật phải xin lỗi bản thân!
Roppongi là địa điểm ăn chơi bậc nhất Tokyo, mỗi khi đêm tối buông xuống nơi này liền bốc lên đủ loại đèn đuốc, đảm bảo chơi đã đến bình minh.
Rin đêm khuya một người đi vào nơi này không có chút nào thấy không thích hợp, trước kia ngay cả phố đèn đỏ Yoshikawa cô cũng từng đi, nơi này bất quá chỉ là một nơi nho nhỏ thôi.
Trước tiên đem một ít đồ vật đổi đi lấy tiền, sau đó xoay người vào một khu trò chơi Pachinko.
Pachinko là một loại cờ bạc hợp pháp ở Nhật Bản, thậm chí còn rất phổ biến.
Cô chọn một cái máy, lấy ra 1000 yên nhét vào, đổi được 250 viên bi, cô nắm ở trong tay, canh chuẩn cơ hội.
Bi thép bắn ra, màn hình di động xoay tròn, quay ra số 12. Cô tiếp tục ấn, lại xoay ra số 12, trên màn hình liên tục xuất hiện một loạt hình ảnh xoat vòng cô ấn nốt lần ở giữa.
Quy tắc trúng thưởng của Pachinko là ấn ra ba hình dáng tương đồng, bây giờ cô chỉ cần ấn ra số 12 nữa thì sẽ thắng.
Vận cá cược của Rin luôn không tồi, trước kia ở phó bản Honmaru rèn kiếm từng có không ít Âu hoàng bám người trải qua. Cô ở trong miệng mặc niệm tên Monoyoshi Sadamune, lại lần nữa ấn nút......
【12】
Trúng!
Lucky!
Âm nhạc máy móc nháy mắt ồn ào chúc mừng, mở khu trúng thưởng, Rin thuần thục thao túng cái máy, bỏ một viên thu mười viên, tiếng viên bi xôn xao lăn xuống phối hợp với hàng chữ chúc mừng trúng thưởng trên màn hình hoa hoa hòe lá họe làm người chung quanh sôi nổi ghé mắt.
Loại trò chơi Pachinko này rất hại người, khách hàng đến đây tiêu hơn cả triệu cũng không trúng, mà Rin vừa tới liền trúng thưởng, dẫn đến thật nhiều ánh mắt đều âm thầm tụ tập lại.
Rin thấy tiền còn nhiều, tiếp tục hứng khởi chơi.
Hôm nay phỏng chừng là được nữ thần may mắn chiếu rọi, cô lại trúng một lần nữa!
Viên bi liên miên không dứt lăn xuống nhạc máy móc rộn rã làm chỗ cô nhất thời trở nên náo nhiệt, càng ngày càng có nhiều người đến vây xem, muốn biết cái máy này bị hỏng hay trên đời thật sự có người, trâu, bò, như vậy!
Rin đã trúng không ít bi, lợi thế sung túc, dù sao cũng chính là chơi, hưởng ứng đề nghị của mọi người đổi cái máy khác.
...... Kết quả lại lần nữa chiến thắng!
Những người vây xem nhanh chóng bộc lộ thần thái kinh ngạc.
"Quá lợi hại!"
"Em là người chơi chuyên nghiệp sao?"
"Sao lại may mắn thế chứ!!"
"Anh nguyện ý gọi em là thần nữ Pachinko!"
Rin ngồi ở giữa, nhịn không được lộ ra nụ cười chiến thắng, giờ khắc này có chút nhớ đến trước kia ở Honmaru rèn ba lần, liên tiếp rèn ra tràng hạt hoàn hằng thứ, đó cũng chính là sự tích vang dội nhất trong những năm tháng huy hoàng ở Nihongou*.
Mị không coi bộ này mị không hiểu.
"Lại nữa đi! Chơi lần nữa đi!"
"Nữ thần may mắn tái xuất!!"
"Thắng nữa rồi! Xông lên!!"
......
Quần chúng vây xem vô cùng ồn ào, Rin trong lòng cũng vui vẻ, chỉ là cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, hôm nay đánh chú linh, lại còn uống rượu, giờ phút này cuối cùng đã có tác dụng phụ, nhịn không được ngáp một cái.
Lại lập tức vỗ vỗ mặt, hôm nay may mắn như thế, sao có thể phụ kỳ vọng của mọi người! Tiếp tục tiến lên, cô quyết định sẽ không dừng cho đến bình minh.
Nắm lấy nút ấn, sảng khoái nói: "Tiếp theo nên nhấn bên trái hay bên phải đây mọi người?"
"Bên trái!! Bên trái của cái máy này rất linh!"
"Hiện tại xác xuất bên phải cao hơn! Nhấn bên phải trước!!"
"Trái phải gì cũng được! Em luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của nữ thần!!"
"Nữ thần xông lên!!"
......
Đang lúc cảm xúc của mọi người đều tăng vọt, Rin bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ngay sau đó cảm giác bị vải dệt cọ qua, có người đứng bên cạnh cô.
Bởi vì cách nhau quá gần nên nhìn thẳng qua chỉ thấy đồng phục cao chuyên thân thuộc, áo trắng xắn đến khuỷu tay.
"Chơi đủ chưa?"
Giọng nói không nóng không lạnh từ đỉnh đầu rơi xuống, Rin sửng sốt, ngẩng mặt, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, ngày thường đầu tóc chỉnh tề nay lại hơi hỗn loạn, tóc mái thoáng ẩm áp ở trên trán, rũ mắt nhìn chăm chú vào cô.
Rin hỏi: "Mi là ai?"
Okkotsu Yuuta: "......"
"Nữ thần, nên ấn rồi!" Có người ở bên cạnh thúc giục.
Okkotsu Yuuta liếc nhìn người xung quanh, nói với Rin, "Đã rạng sáng, đi về."
Rin nghĩ thầm Tử Thần đại nhân thật là không biết coi tình hình, tay không khách khí đẩy hắn ra: "Để tôi chơi thêm lần nữa đi, đang may mắn lắm đấy."
Okkotsu Yuuta rất tốt tính đứng chờ.
Nhưng mà có lẽ là do Tử Thần đại nhân đến gần nên dọa nữ thần may mắn chạy mất, lần này Rin không trúng.
Người chung quanh cũng tiếc nuối thở dài.
Rin có chút mất hứng, trong lòng thầm mắng một tiếng Tử Thần xui xẻo, đồng thời nghĩ cũng nên trở về rồi, bằng không liền phá sản, cô cũng không có nhiều tiền như vậy.
Thu lại số viên bi trong tay muốn đi đổi phần thưởng, lúc này có người ồn ào nói: "Nữ thần chơi thêm một ván nữa đi? Vừa rồi không tính, chơi thêm lần nữa gỡ gạc!"
Một người gấp gáp nói, liên tiếp vài người theo sau phụ họa. Những người đánh bạc này phần lớn đều không thích nhìn người khác thắng tiền rồi bỏ đi, họ khen ngợi mong người ta tiếp tục đánh cược cho đến khi thua sạch, hả dạ nhìn người khác rơi từ trên cao xuống.
Rin còn chưa kịp nói, Okkotsu Yuuta đã thay cô trả lời: "Không thể, mau giải tán đi."
Có vài người không hề khách khí mà bắt lấy vai hắn: "Thằng nhóc này là ai, dám làm đại ca tao mất hứng...."
Okkotsu nhàn nhạt liếc qua, chưa làm gì đã khiến gã đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bị một loại áp bức vô hình đè nặng.
Càng ngày càng nhiều người cá cược. Ầm ĩ kêu cô tiếp tục chơi, đuổi cũng không đi. Cho đến khi "Ầm ầm ầm"...... Vài tiếng vang lớn đem đèn trên trần nhà toàn bộ đánh vỡ mới khiến cả cửa tiệm im lặng, mọi người hoảng sợ, loạn thành một đoàn.
"Đi thôi." Trong bóng đêm, thiếu niên nói với cô.
Rin nhìn thấy tất cả hô thẳng một chữ tốt...
Cách này của Okkotsu Yuuta thật đúng là......
"Cậu tưởng mình là Saiki Kusuo* sao?" Rin ra cửa sau, nói.
*Saiki Kusuo: main của bộ The Disastrous life of Saiki K, một siêu năng lực gia, bá đến nỗi đại khái là cái méo gì cũng làm được.
Thiếu niên đang cầm điện thoại gọi xe liếc cô một cái: "Nói lung tung gì đấy?"
Rin chưa đã thèm nhìn thoáng qua khu trò chơi hỗn loạn, "Vậy vừa nãy cậu dùng chú lực đánh nát hay là Rika đánh nát?"
"......" Okkotsu Yuuta tay bấm điện thoại tạm dừng, cuối cùng làm lơ câu hỏi của cô, gọi điện thoại kêu xe.
Rin ở khu trò chơi chơi quá lâu nên ra ngoài có hơi choáng váng, không ý thức được trời mưa, cũng không hiểu được sao tự nhiên mình lại bị Tử thần đại nhân tóm rồi?
"Khuya rồi sao cậu còn chạy ra đây? Sợ tôi làm chuyện xấu bắt cậu chịu trách nhiệm hả?" Rin nhìn hắn gọi điện thoại xong, âm dương quái khí nói.
"Cậu cũng biết đã khuya? Còn chạy tới loại địa phương này?" Okkotsu Yuuta tức giận chất vấn.
"Trò này không có phạm pháp." Rin nhún nhún vai.
Okkotsu thở nhẹ một hơi, qua lâu sau hỏi: "Sao cậu lại tắt máy?"
"Cậu gọi máy nào?"
"...máy tôi đưa."
"À, cái đó.." Rin nhớ lại, "Bán rồi."
"......" Okkotsu Yuuta nghẹn một chút, không thể tin tưởng mà nhìn cô, "Cậu bán rồi??"
"Đúng vậy, không phải cậu nói mình giữ lại cũng vô dụng à?" Rin không hề áy náy, "Tôi đây giữ lại cũng vô dụng, cho nên mới bán đi."
"......" Okkotsu Yuuta hít sâu một hơi, hạ lửa giận xuống, "Cậu thiếu tiền đến vậy?"
Nghe hắn rất là nghiến răng nghiến lợi, Rin cảm thấy thực thoải mái, "Tạm được nha. Cơ mà bán được tận hai ngàn yên, có muốn tôi chia cho cậu một ít không ~"
"......" Okkotsu Yuuta quyết định câm miệng, không tiếp tục tự mình chọc tức mình.
Xe tới, Rin tuy rằng tiếc nuối trời còn chưa sáng mà phải trở về nhưng đúng là đã mệt nhọc, vì thế leo lên xe.
Sau đó lười nhác dựa vào ghế sau, mở ra hệ thống xem xét, tích phân thay đổi thành 194, 549/100, 000, 000, tài sản cá nhân thay là 931, 740.
Trong đó bao gồm tích phân là tiền xe của Okkotsu Yuuta và Kamo Noritoshi, ở cửa hàng second-hand cầm đồ và tiền thưởng khu trò chơi.
Ài.. Bốn bỏ lên năm, tính 20 vạn tích phân đi. Hôm nay thành tích rất tốt, nhưng không thể kiêu ngạo, bởi vì sau này lỡ đâu không còn nhiều cơ hội.
.... có thể sau này sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều...nên đối xử với Tử thần đại nhân tốt một chút.
"Bạn học Okkotsu, cảm ơn cậu tới đón tôi nha." Rin xoay mặt qua bên cạnh nói một câu.
Bọn họ ngồi ở ghế sau, gần sát cánh cửa, khoảng cách không gần, ước chừng một sải tay, ra khỏi Roppongi ánh đèn bèn tối tăm hẳn, bóng tối che khuất thiếu niên, cũng che khuất biểu cảm của hắn.
Rin thấy hắn không để ý tới mình, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, từ bên trong túi nhảy lấy một cái hộp, "À đúng rồi, lúc nãy gửi tấm ảnh thịt nướng cho cậu, tôi có đóng gói một ít, nếu cậu muốn ăn khuya thì mau ăn đi, hương vị rất ngon."
Okkotsu Yuuta nghe xong nhíu mày, "...... cậu nói bậy gì vậy?"
"Không nói bậy mà? Là thịt nướng thật đó, không hạ độc." Rin cầm hộp đưa sát về phía hắn.
Okkotsu Yuuta thanh âm căng thẳng: "Cách xa tôi một chút."
[ Okkotsu Yuuta hảo cảm+5]
[ Okkotsu Yuuta hảo cảm -5]
"......"
Rin cảm thấy đầu óc hắn nhất định không bình thường.
Chậc, đột nhiên lo lắng hảo cảm của hắn cứ nhảy disco như thế có khiến hệ thống hỏng mất không......
"Không thích thì nói không thích, phản ứng lớn vậy làm gì!" Rin tức giận mà cắn một miếng.
Nói chuyện với hắn chỉ khiến mình không thoải mái, Rin dứt khoát nằm liệt trên ghế sau, nghe giọt mưa gõ trên cửa sổ, mơ màng sắp ngủ.
Trong lúc nhất thời trong không khí chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng bánh xe lăn trên đường núi ẩm ướt.
Okkotsu Yuuta cho rằng cô ngủ rồi, không khỏi nhìn qua, thấy Rin nửa rũ mắt, đèn đường và giọt mưa lóe lên,ở khuôn mặt cô bọc một tầng sáng.
"Nghe nói cậu uống rượu?" Hắn hỏi.
Hắn đột nhiên nói chuyện làm Rin kinh ngạc trong vài giây, sau một lúc lâu lười biếng lẩm bẩm một tiếng: "ừm......"
"Uống nhiều hay ít?"
"Cậu quản tôi à....."
"......"
Okkotsu Yuuta vốn định nói con gái uống rượu xong còn lang thang ngoài đường rất không an toàn, rối rắm một chút thì quyết định ngậm miệng.
Xe thuận lợi đến cao chuyên.
Okkotsu Yuuta xuống xe lại chậm chạp không thấy Rin ra ngoài.
Vòng đến bên kia mới phát hiện, người này lại ôm một đống túi an an tĩnh tĩnh ngồi ở trong chờ hắn mở cửa.
Hắn im lặng vô ngữ mà nhìn cô một lúc lâu, không thể không cho giúp cô kéo cửa.
Rin chậm rì rì duỗi một chân ra, khách khí nói: "Cảm ơn."
"......"
Hôm nay mua một đống đồ vật, mang theo ba cái túi, một cái bao nhạc cụ, còn có một cái dù che mưa, đi đứng đúng là không tiện.
Okkotsu Yuuta nói: "Đưa cho tôi."
Rin thấy hắn có lòng tốt như vậy cũng không từ chối, ngoại trừ nhạc cụ và dù thì đều đưa cho hắn.
Tài xế đi rồi, hai người vào cổng trường, bầu trời vẫn còn mưa, Okkotsu nhìn lên trên, lại nhìn cây dù được cô khư khư ôm trong ngực, nói: "Dù của cậu để trang trí sao?"
Rin ôm dù: "Không phải."
"Sao cậu không mở ra?"
"Không."
"...vậy cậu muốn tắm mưa?"
"Đúng vậy."
"......" Okkotsu phục.
Một đường dầm mưa khiến Rin mơ màng đi về ký túc xá, tác dụng của men say làm bước chân của cô có chút lớn, trong miệng còn rầm rì gì đó kỳ quái, hận không thể nói to lên cho toàn bộ mọi người đều nghe.
"Cậu nói nhỏ chút." Okkotsu Yuuta ở phía sau nhẹ giọng khuyên nhủ.
Rin lảo đảo lắc lư mà móc ra chìa khóa đi đến trước cửa phòng, chọc chọc cái lỗ, vặn nửa ngày vẫn bất động, kỳ quái hỏi: "Sao lại không mở được ta?"
Okkotsu Yuuta ở bên cạnh vẻ mặt chết lặng: "Cậu mở nhầm phòng tôi."
Rin: "......"
Trong vài giây thoáng qua, Okkotsu Yuuta rất hoài nghi cô cố ý giả vờ say để trút giận lên hắn.
Nhưng may mắn là hiện giờ đã rất khuya, mọi người đều đi ngủ, hai người bọn họ ngây ngốc ở chỗ này hồi lâu cũng không bị ai trông thấy.
Rin thành thành thật thật đi phía trước hai bước rồi quẹo sang cửa phòng bên cạnh, mở khóa vào nhà, phòng ngủ sáng lên, cái bóng chiếu lên sàn nhà.
Okkotsu Yuuta tiến vào, lúc muốn để mấy cái túi ở một góc lại nghe thấy Rin nói:
"Bỏ ở đây."
"......" Okkotsu Yuuta im lặng một lát, còn rất nghe lời mà dịch lên trước vài bước, đem đồ vật bỏ vào trong phòng cô, bỏ xong cũng tự cảm thấy mình ngốc ngốc.
...... Bao gồm hành vi nửa đêm đi tìm cô cũng rất ngốc ngốc.
Hắn thất bại thở dài, không tự tiện nhìn loạn trong phòng cô, bỏ đồ xong rồi quay đầu đi.
Kết quả mới vừa mở khóa liền nhìn thấy người cách vách xỏ dép lê đi đến, "Ai da, thịt nướng của cậu nè."
Okkotsu Yuuta nhìn, thấy Rin đem cái hộp qua cho hắn.
"Cậu có thể hâm lại rồi ăn, để lạnh không tốt."
[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]
"Không cần." Hắn nói.
"Sao lại không cần?" Rin thấy hảo cảm hắn tăng, nhất định là do muốn ăn thịt nướng, vì thế không màng hắn cự tuyệt trực tiếp đem túi nhét vào trong tay hắn, "Mau cầm đi...!"
Đại khái bởi vì nửa đêm nên thanh âm của cô mang theo chút ủ rũ, có hơi dính dính, ngọt đến giống một viên đường bị hòa tan.
Đưa túi cho hắn xong thì hạ cánh tay xuống, dưới ánh đèn hành lang ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt bởi vì uống rượu mà hơi ửng đỏ.
"Cậu thả tóc xuống nhìn trẻ trung hơn nhiều."
"......"
Nói xong câu không thể hiểu được này Rin liền lảo đảo lắc lư quay đầu về phòng.
Mà Okkotsu Yuuta đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Hắn nhìn cái hộp, ngón tay rũ xuống nắm chặt lại.
Mưa không biết ngừng từ lúc nào, bốn phía chợt trở nên an tĩnh.
Không biết đứng bao lâu, hắn mới giật giật chân, muốn đem trả lại cho Rin, đột nhiên phía sau lại có người gọi:
"Yuuta?"
Sống lưng thiếu niên căng thẳng, giống như hoảng hốt mà quay đầu.
Là Panda nửa đêm đói bụng đi kiếm ăn, hắn vốn muốn đi qua cửa hàng tiện lợi, đến đây chỉ chào hỏi một tiếng.
Okkotsu Yuuta không ngờ sẽ đụng phải hắn, theo bản năng nói: "Tớ đi vứt rác."
Panda gật gật đầu, ngáp một cái xong thì xoay người, hậu tri hậu giác cảm nhận được cái gì, Panda buồn ngủ mông lung bỗng lần nữa dừng trên người hắn: "Cậu hoảng cái gì?"
Vừa vào phòng ngủ bước chân Okkotsu Yuuta khẽ run lên, phảng phất như đi cầu thang, dẫm lên hư không.
Cách vách, Rin vào phòng tắm tắm rửa.
Mở vòi khiến hơi nước bốc hơi làm người ta mơ màng sắp ngủ, đến khi hệ thống đột nhiên nhắc nhở ——
[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +40]
Rin tắt vòi nước, không biết cách vách đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất nhanh sau đó......
[ Okkotsu Yuuta hảo cảm - 40]
Rin: "......"
Cô hoàn toàn thanh tỉnh.
Bà mẹ nó...... cậu ta không thèm nhảy disco nữa mà chuyển sang nhảy lầu luôn đúng không?!
....
*máy Pachinko
Không chơi nên không hiểu, đại khái là ba cái hình đó cứ quay quay quay, mình cứ nhào vô bấm lần lượt ba cái nút, nếu ra hình giống nhau là thắng.
*Saiki Kussuo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro