Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Tiến độ 17%

Vừa tiến vào mùa đông trời liền bắt đầu nhanh tối, Tokyo thỉnh thoảng còn có mưa phùn, phong cảnh quả thật là ảm đạm, may mắn con hẻm hướng ra đường lớn, ánh đèn của các tòa chung cư hết sức sáng ngời, tiếng các dòng xe cộ qua lại ập tới trước mặt.

Đầu Rin có chút đau, có lẽ do thân thể này vẫn còn di chứng sau phẫu thuật, hơi choáng váng, không quá thoải mái.

Việc này dẫn đến cô đi đường có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, trở nên chậm chạp hơn, đeo balo nặng nề cách Okkotsu Yuuta vài bước.

"Đau đầu?"

Thiếu niên đột nhiên dừng lại, làm Rin thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn.

Cũng may cô phản ứng mau lẹ, giống như ghét bỏ nhanh chóng cách xa hắn ra.

Trên thực tế đúng là cô ghét thật, đối với cô mà nói không có gì xấu hổ hơn làm trò cười trước mặt người khác, lại còn ở trước mặt của một kẻ tâm cơ như vậy.

Nhiều chú lực thì có gì ghê gớm? Có giỏi thì giải phong ấn cho cô đi, dứt khoát thi đấu công bằng! Chỉ biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì tuyệt đối không tính!

Rin xoa xoa cái gáy, lười phản ứng với hắn, đi lướt qua.

"...... Là do cậu nhất quyết đòi đánh nhau." Okkotsu banh giọng nói, "Đừng quên án tử của cậu, loại hành vi này tôi hoàn toàn có thể báo cáo là phản loạn lần hai."

Rin quay đầu muốn trừng ra vài cái lỗ trên mặt hắn.

Nhưng mà càng trừng não càng đau, Rin dứt khoát thở phì phì xoay người băng qua đường.

Nhưng mới vừa sải bước đã bị Okkotsu Yuuta túm chặt ba lô kéo lại, làm cô suýt té ngã.

Cô ngẩng đầu tiếp tục trừng thiếu niên: "Cậu có bệnh à?"

"...... cậu mới có bệnh." Okkotsu bị mắng đến không thể hiểu được, sau đó lại cảm thấy việc mình tính toán chi ly với cô cũng không thể hiểu được, thở nhẹ một hơi, nhìn phía trước, "Đang đèn đỏ, gấp cái gì?"

Vừa dứt lời, đèn xanh sáng lên, bánh xe bắt đầu chuyển động liên tục, từng chiếc từng chiếc xẹt qua, cùng với tiếng mưa và sương mù, dữ dội như thủy triều.

Okkotsu nhìn cột đèn giao thông đối diện, bỗng nhiên nói: "Quay đầu lại."

Rin: "Làm gì?"

"Trị liệu cho cậu."

"...... cậu tốt bụng như vậy à?"

"Chỉ là không muốn bị truy cứu trách nhiệm thôi."

"...... Ha ha, vậy cũng không cần đâu."

Mới vừa cự tuyệt liền cảm giác vải dệt cọ qua lỗ tai. Okkotsu vòng tay trái ra sau đầu cô, phản chuyển thuật thức như dòng nước ấm vờn quanh gáy cô, đau đớn dần dần tan biến.

Rin vừa rất có cốt khí định né tránh, không ngờ tới lại thoải mái như vậy, trực tiếp yên tâm đứng yên, tiếp thu lòng tốt hiếm hoi của hắn.

...... Cho dù giận dỗi cũng không thể hành hạ thân thể mình, nếu như có thể chiếm tiện nghi thì vẫn nên chiếm đi.

Cơ mà không nghĩ tới Okkotsu lại còn có tính năng vú em.

Cô mở hệ thống ra, xem xét tin tức cá nhân của Okkotsu Yuuta, phát hiện phần thuật thức chỉ viết "Rika", không có năng lực khác.

Rin suy tư một lát, nghĩ có thể hệ thống để sót, vì thế tay chuyển động một chút, ghi chú thêm "Phản chuyển thuật thức".

"Hơi thở cậu vừa nhắc đến là gì?" Thiếu niên bỗng nhiên mở miệng.

Rin nghĩ nghĩ nói: "Phản chuyển thuật thức học thế nào?"

Okkotsu hơi sửng sốt, sau đó lạnh lùng đáp: "Không thể nói."

Rin: "Vậy tôi đây cũng không nói cho cậu."

"......"

Okkotsu Yuuta im lặng, nhưng cũng không ngừng việc trị liệu.

Tay trái của hắn vòng ra sau đầu cô, phi thuật sư không nhìn thấy chú lực, vì vậy ở trong mắt người thường cảnh tượng này giống như thiếu niên chuẩn bị ôm thiếu nữ vào trong ngực.

Okkotsu đột nhiên phát hiện dáng người cô đúng là nhỏ xinh, chỉ nhìn một cách đơn thuần căn bản sẽ không ngờ tới cô lại mạnh mẽ như vậy. Mặt mày sạch sẽ, lông mi nhỏ dài, tròng mắt đen nhánh được ánh đèn phản chiếu, màu da trắng nõn bỗng trở nên dịu dàng, ngoài ý muốn lại có cảm giác rực rỡ tươi đẹp.

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm+2]

...... Gì?!

Rin cả kinh, cho rằng mình nghe lầm.

Trị thương một cái tăng luôn độ hảo cảm?

Còn tăng tận 2 điểm á?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chạm mắt với Okkotsu Yuuta một giây liền tách ra, "Đã xong."

Hắn thu hồi tay, đầu ngón tay chạm vào vài sợi tóc của Rin.

Đèn xanh dành cho người đi bộ lúc này mới sáng lên, Okkotsu Yuuta bước chân đi hướng đối diện tàu điện, bỗng nhiên nhớ tới cô chính là một nguyền rủa sư, bề ngoài nhỏ xinh mềm mại chỉ để đánh lừa mọi người, thuận tiện cho việc phản bội.

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm -2]

fu*k?!

"...... cậu chắc chắn có bệnh!" Rin không nhịn được mắng.

Okkotsu Yuuta không thể hiểu được quay đầu lại liếc cô một cái.

Rin muốn đánh người, nói đi nói lại là cái tên này muốn độ hảo cảm cắm rễ ở -9 đúng không?!

Cô xem xét tích phân một lát, Okkotsu Yuuta hảo cảm nhảy lên nhảy xuống nên không tính, nhưng lần này có chút khác nhau: 41,366/100,000,000

Tích phân gia tăng rồi, cô click mở thông báo.

* Okkotsu Yuuta dùng phản chuyển thuật thức giúp ngài chữa thương, năng lượng hóa gia tăng 309 tích phân.

Ồ.... thì ra chữa thương cho cô cũng có thể gia tăng tích phân?

Xem ra về sau phải bị thương càng nhiều càng tốt.

Rin đã hoàn toàn hiểu rõ một chuyện, muốn lấy tích phân từ độ hảo cảm của Okkotsu Yuuta là điều bất khả thi, tốt nhất là nên chiếm tiện nghi khác từ hắn.

Hôm nay tích phân còn chưa đột phá sáu chữ số, cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trở về.

Okkotsu Yuuta vừa định lên tàu điện ngầm lại nhìn thấy Rin đi hướng ngược lại.

"Đi đâu?" Hắn túm chặt ba lô cô.

Rin cõng ba lô, giống như học sinh tiểu học bất mãn nói: "Tôi muốn ăn cơm!"

Okkotsu đau đầu: "...... Không phải vừa mua rồi sao?"

"Không đủ ăn."

"......Vậy trở về mua tiếp."

"Còn có sào phơi đồ, cậu phá hỏng sào phơi đồ của tôi, tôi muốn mua cái mới." Rin khiển trách nhìn hắn.

Okkotsu Yuuta nghe xong liền hạ giọng cảnh cáo: "Sào phơi đồ chỉ dùng để phơi quần áo, không được tấn công người khác."

Rin mỉa mai: "Kiếm dùng để yêu quý trân trọng, không phải là rác rưởi có thể tùy tiện vứt đi!"

"......"

Vì là cuối tuần nên tàu điện ngầm rất đông người, bọn họ đứng đây giằng co lại dẫn tới một số ánh nhìn kì lạ, vài người phụ nữ trung niên xách theo giỏ rau cũng không nhịn được xì xầm bàn tán, che miệng cười tủm tỉm.

Okkotsu Yuuta vẻ mặt chết lặng nhìn đồng hồ, nhắm mắt thở dài, "Cậu muốn ăn gì?"

·

Rin tương đối hài lòng vào một nhà hàng ngồi, ngón tay chỉ một loạt thức ăn ngon.

Trứng cá muối, nhím biển, cá hồi, bào ngư, sò biển, cua tôm, cá nướng than, lòng đỏ trứng gà ngâm tương...... Quả nhiên chỉ có mỹ thực mới có thể chữa lành tâm hồn.

"Đóng gói mang về hết đi." Okkotsu nói.

Rin cự tuyệt: "Không được, còn phải đi mua sào phơi đồ."

Okkotsu cũng không muốn tranh cãi "... Vậy mua nó trước."

Rin: "Không được, mua xong thì nhà hàng sẽ đóng cửa."

Okkotsu phục.

"Vậy cậu ăn nhanh lên, tôi ở bên ngoài chờ." Hắn không kiên nhẫn nói.

Rin nhìn hắn: "Cậu không ăn cùng à?"

"Không cần, còn chưa tới giờ ăn." Thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm.

Rin nhướng mày, nghĩ thầm Tử Thần đại nhân phỏng chừng là không muốn cùng một tên tội phạm như cô ăn cơm.

Bất quá không sao, cô ăn một mình cũng vô cùng vui vẻ.

Okkotsu Yuuta mới vừa bước ra cửa liền nghe thiếu nữ nói: "Phục vụ, cho thêm một chai bia!"

Thiếu niên bước chân dài lên, nhấp môi trở lại bàn Rin, duỗi tay ngăn cản người phục vụ đưa bia tới, "Uống bia làm gì? Uống nước là được."

Rin lười nhác giương mắt: "Cái này cậu cũng muốn quản sao?"

Okkotsu Yuuta nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ  không muốn đưa một con ma men về trường học."

Rin đẩy hắn ra, lấy chai bia từ tay người phục vụ, "Tôi với cậu không thân, làm sao cậu biết tửu lượng của tôi không tốt?"

"......"

Thiếu nữ ngồi ở chỗ đó ôm lấy chai bia trước mặt, một bộ ai cũng đừng muốn cản cô.

Okkotsu Yuuta cảm thấy hôm nay mang Rin ra ngoài chính là sai lầm.

Hẳn là sau này ra ngoài phải xem lịch......

Thiếu niên không muốn để người khác xem náo nhiệt, đơn giản tùy cô, chính mình ra cửa chờ.

Hắn dựa ở ven tường nghỉ ngơi, từ túi quần móc di động ra, không biết có phải là do ánh đèn hay không mà thần sắc hắn có chút mỏi mệt.

Cách cửa kính, hắn có thể thoáng nhìn bên trong thiếu nữ đang ăn uống ngon lành.

Okkotsu Yuuta làm việc dứt khoát, hắn mở di động, điều chỉnh thiếu nữ ở giữa camera, vừa vặn chụp xuống, sau đó mở Line gửi tin nhắn.

>

r />

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Maki- san, cứu mạng orz】

Không lâu sau, Zenin Maki trả lời: 【? 】

Okkotsu Yuuta đem ảnh chụp gửi qua.

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: [ hình ảnh ]】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Tớ sắp bị bức điên rồi orz】

【 Zenin Maki: Ha ha ha ha ha 】

【 Zenin Maki: Tớ bảo để tớ đi cùng, là cậu không nghe. [ đầu chó ]】

【 Zenin Maki: Cho nên cô ấy là đang làm gì? Uống rượu? 】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Đúng vậy.....[ che mặt ]】

【 Zenin Maki: vì sao cậu ấy lại uống rượu? 】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: nếu như biết liền sẽ không tìm cậu xin giúp đỡ...... [ chua xót ] 】

Zenin Maki bên kia an tĩnh trong chốc lát, sau đó mới nhắn【 Yuuta, có phải cậu quản Rin chặt quá rồi không..? 】

Okkotsu Yuuta im lặng hồi tưởng: 【 cậu cảm thấy như vậy sao? 】

【 Zenin Maki: Cậu ngẫm lại đi, Rin từ nhỏ đã sống một mình, chưa từng được phép tiến vào gia tộc, rất cô đơn. Cho dù làm ra chuyện gì sai trái cũng là một người bình thường giống chúng ta, cũng là một học sinh trung học. 】

【 Zenin Maki: Tớ cảm thấy mặc dù cô ấy biểu hiện lạnh lùng nhưng hẳn cũng có khát vọng được coi trọng, được che chở.】

Okkotsu Yuuta rũ mắt nhìn chằm chằm trên màn hình di động, suy tư một lát, trả lời【 cho nên các cậu đều đã tha thứ cho cậu ta sao? 】

【 Zenin Maki: Cũng không phải là tha thứ. Dù sao tớ vẫn rất để ý cô ấy. 】

Okkotsu Yuuta thấy cô nói như vậy, bỗng nhiên nhớ đến nguyên nhân Rin và Zenin Naoya xung đột.

Hắn vừa gõ liền nhìn thấy Zenin Maki đã thu hồi tin nhắn.

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm:? 】

【 Zenin Maki: Thật là... Quá buồn nôn, cậu đọc được thì đọc đi, tớ buồn nôn chết mất [ xem thường ]】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Ha ha ha ha 】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: nhưng mà tớ đã hiểu ý cậu rồi. 】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Nếu các cậu để ý Rin như thế, tớ cũng sẽ tận lực chiếu cố cậu ấy. 】

Zenin Maki gửi một cái icon [ ôm quyền ] cảm tạ.

Okkotsu lại nghĩ tới cái gì, hỏi: 【 đúng rồi, cậu có biết hơi thở âm thanh là gì không? 】

【 Zenin Maki:? Đó là gì? 】

【 hôm nay cũng không muốn dậy sớm: Tớ cũng không biết...... Hoặc hẳn gọi là ' hơi thở '? Cậu từng nghe nói chưa? 】

【 Zenin Maki: Không có. Làm sao vậy? 】

Okkotsu Yuuta suy tư một lát, trả lời: 【 không có gì không có gì, chưa từng nghe qua thì thôi. 】

Hắn rời khỏi Line, mở album mới nhất, nhìn thấy ảnh chụp Rin thì suy tư vài giây, sau đó ấn nút xóa.

Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi điện, nhìn thấy tên hiển thị, Okkotsu sửng sốt, nhanh chóng ấn nút nghe.

Vì thế bức ảnh kia cuối cùng vẫn chưa kịp xóa.

Người gọi là Fushiguro Megumi, ba người bọn họ còn đang trên đường tìm kiếm Ngục Môn Cương, hiện tại đều đang ở nước ngoài.

"Tìm thấy tin tức của Gojo- sensei??" Okkotsu hơi mở to mắt.

Fushiguro Megumi nói tìm được Ngục Môn Cương trong một cái hang động ở Seberia, còn giao chiến một trận mới giành được Gojo- sensei, hiện đang trở về Nhật Bản.

"Thật tốt quá......"

Hắn nghe điện thoại xong, khuôn mặt hòa hoãn.

Nhưng không biết vì sao, một phương diện cảm thấy vui mừng, một phương diện lại không hoàn toàn buông tâm, cảm thấy nơi nào đó không quá thích hợp.

Hắn nhìn thiếu nữ còn đang ăn ở trong, không khí đột nhiên thay đổi, nhiệt độ lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

Di động ở thời điểm này lại lần nữa vang lên, đồng thời còn có âm thanh đoàn tàu táo bạo chạy đi, xe cộ và tiếng vật nặng sụp đổ.

"Okkotsu-kun! Không xong rồi......!!" Người ở đầu dây bên kia hốt hoảng nói.

Đúng lúc này, đầu đường đột nhiên xảy ra náo động, một người bộc phát chú lực cường đại, chú lực hội tụ thành lốc xoáy ngập trời, cuống cuồng thổi quét mọi thứ.

Okkotsu Yuuta theo bản năng sờ kiếm, hậu tri hậu giác phát hiện kiếm đã hỏng, vì thế hô: "Rika!"

"Rika" theo tiếng gọi mà xuất hiện, ở bên người hắn lẳng lặng chờ mệnh lệnh.

Trong điện thoại có người nói: "Okkotsu-kun, một người dân thường bên này đột nhiên bộc phát chú lực, thoát khỏi khống chế tập kích chúng tôi! Hiện tại đã chết bất đắc kỳ tử!"

Okkotsu Yuuta siết chặt di động: "Tôi cũng đụng phải một phi thuật sư đột nhiên bùng nổ chú lực, sau khi ngăn cản hắn sẽ đến chỗ mọi người!!"

Cúp điện thoại, hắn vừa định nhờ "Rika" trông chừng Rin, lúc này lại cảm giác không khí và khí vị bỗng biến đổi, nhiệt độ giảm xuống ít nhất năm độ.

Cơ hồ là trong nháy mắt, "Rika" liền thay đổi phương hướng, cự trảo "Oanh" một phát tấn công vào kẻ đứng trên tần thượng.

"Băng ngưng chú pháp · sương phong"

Âm thanh thiếu niên xa lạ ở trong bóng đêm vang lên, một cổ khí lạnh cuồn cuộn đến, bốn phía cây cối và phòng ốc nháy mắt bị tầng băng bao phủ.

Nhưng "Rika" có chú lực cường đại không bị đóng băng, tiếp tục vươn cự trảo về hắn.

"Băng ngưng chú pháp · thẳng thác nước"

Băng trùy thật lớn đánh úp tới, bị "Rika" một tát đẩy ra, thẳng tắp bổ về phía mặt đất, những thứ xung quanh không chịu nổi cũng dần dần đổ bể.

......

Rin đang ăn cơm ngon lành lại nghe thấy tiếng động lớn ngoài kia cùng với một nhóm nhân viên đang bỏ chạy.

Cô một bên lắng nghe tình huống một bên hỗ trợ sơ tán khách nhân, lại không ngờ mấy cái băng trùy cự thạch từ trên trời giáng xuống, cô không có vũ khí nên cũng không dùng được hơi thở, sau khi chạy ra khỏi lối thoát hiểm thì bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh bay.

Vết thương mới chồng lên, dùng phản chuyển thuật thức trị liệu phỏng chừng có thể có được bốn năm chữ số năng lượng tích phân luôn ấy chứ.

Cô không biết cụ thể đã xảy ra cái gì, cũng không kịp biết, sau khi điều chỉnh tư thế tiếp đất thì phát hiện mình đã gãy vài cái xương sườn.

Rin lợi dụng hơi thở để giảm bớt đau xót, cắn răng chống người đứng lên, phát hiện mình không biết bị văng đến nơi nào, chung quanh đen như mực.

Đang ăn cơm mà bị đánh gãy thì quả thật rất khó chịu, cô sờ sờ túi, chỉ có một ít tiền và giấy tờ quan trọng, điện thoại Okkotsu cho hẳn đã rớt mất.

Rin gồng người đi, cảm giác có hơi lạnh.

Không biết nơi này là chỗ nào, tiếng người và xe xa xôi như sương mù, phương xa hẹp dài trên bầu trời, tháp Tokyo cao chót vót trên bầu trời cũng vô cùng tịch mịch, hòa lẫn với mưa bụi mông lung.

Cây cối ven đường ẩn nấp trong bóng tối có chút đáng sợ, tiêu điều khiếp người, Rin theo dòng xe cộ khập khiễng mà đi tới, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân.

Bước chân thực nhẹ, không nhanh không chậm mà đi theo sau cô, bảo trì một khoảng cách nhất định.

Rin tăng nhanh bước chân.

Như cô dự đoán, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh hơn.

Rin cắn môi, thầm kêu không tốt.

Hiện tại cô ở trạng thái không thích hợp chiến đấu, năng lực của thân thể này còn bị phong ấn, nếu chỉ là biến thái bình thường còn được, nhưng nếu như là chú linh gì đó....

Cô nỗ lực điều chỉnh hô hấp, dùng nó để giảm bớt cảm giác đau đớn trên người để chạy nhanh hơn.

Lỗ tai bỗng dưng không nghe thấy tiếng bước chân đi theo.

Giống như một cái chớp mắt, yên tĩnh quá mức làm cô hoảng loạn quay người lại, con h đen tối hệt như một quái vật đang chực chờ nuốt cô.

Một bàn tay to lớn đặt lên vai cô.

Rin rùng mình, theo bản năng trở tay đánh lên, lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

"Là tôi." Giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên trên đỉnh đầu cô.

Rin sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ hơi cúi người,  áo cà sa phết đất phảng phất như vết mực chảy xuống mặt đường, vài sợi tóc đen rủ xuống vầng trán mang sẹo.

Rin ánh mắt sáng lên, rất nhanh nhận ra hắn.

Cái này....không phải người đầu tiên cô gặp lúc mới đến thế giới này à?! Tên là cái gì ấy nhỉ------

Thanh âm cô cao lên, há miệng gọi:"Geto Susu!! "

"...... Tôi là Getou Suguru." Hắn ôn nhu cười, "Em quên mất chữ 'suguru' rồi."

......




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro