Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Tiến độ 11%

Bởi vì chú thuật cao chuyên ở một nơi hẻo lánh nên sau khi xuống núi lại phải đi xe điện một đoạn mới có thể đến thành phố. Lúc Rin lên xe, trên xe còn rất nhiều ghế trống, cô tìm một vị trí ngồi xuống, mở ra hệ thống, xem xét  tích phân trước mắt: 22,986/100,000,000.

Tiền là thứ tăng tích phân quan trọng nhất, nhưng giá trị hảo cảm cũng ảnh hưởng không nhỏ, mặc dù tỉ lệ trao đổi là 1:100, nhưng hảo cảm càng cao, đối tượng công lược sẽ càng sẵn sàng vì cô mà tiêu tiền.

Rin lại xem đến giá trị hảo cảm, Panda 34, Inumaki Toge 23.

Okkotsu Yuuta như cũ dừng lại ở -11, lôi đả bất động.

Cô nhìn phong cảnh dần lùi xa ở sau cửa sổ, quyết định hôm nay sẽ đột phá hảo cảm của hắn.

Xe điện xuất phát từ trạm không có nhiều hành khách lắm, Okkotsu Yuuta lên xe cũng không lập tức tìm chỗ ngồi ngồi xuống, mà là dựa vào cửa, nới lỏng cổ áo, sự mệt mỏi giữa mày theo cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần lan rộng.

Chiếc xe từ từ quẹo phải, hình ảnh thành phố hiện đại đứng sừng sững dần hiện lên.

Đôi khi ở trong môi trường náo nhiệt vẫn có thể nhận thức rõ ràng ánh nhìn chăm chú của người khác dành cho mình, huống hồ toa tàu lúc này lại thưa thớt hành khách, cực kỳ yên tĩnh.

Cách vài giây Okkotsu lại cảm nhận được ánh mắt của người đối diện.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu, quả nhiên đối diện với tầm mắt của Rin.

—— giả bộ yên lặng đánh giá hắn, trong đống hỗn loạn đó còn có một chút xíu ý định giãy giụa.

Okkotsu không nói chuyện, nhẫn nại tính tình chờ cô mở miệng.

“Cái đó……” Rin một lời khó nói hết, quan sát sắc mặt của hắn, “Cậu không cần trở về nghỉ ngơi thật sao? Kỳ thật không cần lãng phí thời gian trên người của tôi.”

Okkotsu không hề gợn sóng: “Giám sát cậu là chức trách của tôi.”

“Gần đây tôi đọc báo thấy có không ít  người trẻ tuổi do thường xuyên thức đêm, nghỉ ngơi không đủ mà dẫn đến đột quỵ.” Rin lo lắng nhìn chằm chằm hắn, “Tôi thấy ấn đường cậu biến thành màu đen, có chút nguy hiểm a.”

Okkotsu nhàn nhạt liếc cô, bỗng nhiên giơ lên một nụ cười: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Nụ cười không chạm tới đáy mắt, nhìn như ôn hòa nhưng thật ra lại rất hờ hững.

Rin: Không, tôi không phải quan tâm cậu, chỉ là cảm thấy cậu rất cản trở: )

Lời nói quan tâm hắn không hiệu quả, hảo cảm của Okkotsu cũng không chút sứt mẻ, trên xe lại nhàn rỗi nên Rin quyết định đổi đề tài.

“Bình thường ra ngoài cậu đều mang theo đao sao?” Rin nhìn túi kiếm sau lưng hắn.

Okkotsu Yuuta một bộ rất không tình nguyện nói chuyện: “Đây là túi tennis.”

“???”

Con mẹ nó túi tennis!!

Rin thấy hắn không phối hợp như thế, quyết định chơi liều.

Cô nhớ tới cuộc trò chuyện trước đó với bọn Maki.

“Rika…… Riko? Hay là Rika?”

Khoảnh khắc cái tên này bật ra khỏi miệng cô, thần sắc của Okkotsu Yuuta đột nhiên thay đổi.

“Cậu hỏi Rika làm gì?”

Hắn giống như con nhím bị người ta chạm phải ranh giới, toàn thân dựng đứng, cẩn thận bảo vệ chỗ mềm mại duy nhất trong lòng mình.

Rin không tiếng động quan sát biểu tình của hắn, hỏi: “Rika là thanh mai trúc mã của cậu?”

“…… Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hắn nói rất nhanh, so với ngày thường còn cảnh giác hơn nhiều.

Rin nhìn thẳng cặp mắt xanh sẫm kia, chỉ cười cười: “Không có gì, hỏi một chút mà thôi. Lần trước có thể đã nói một ít lời khó nghe, xin lỗi, tôi cũng không có ý xúc phạm hai người."

Nhớ tới hôm đó cô nhanh mồm nhanh miệng điên cuồng dỗi Okkotsu và vợ của hắn, rớt không ít giá trị hảo cảm, hiện tại thử cứu vớt xem có được không==

Đại trượng phu co được dãn được, nên chửi thì chửi, nên nhịn cũng có thể nhịn.

Huống chi……

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]

Rin khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ quả nhiên.

——  độ hảo cảm của Okkotsu Yuuta quả nhiên có liên quan trực tiếp đến “Rika”.

Nhưng mà giây tiếp theo……

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm  -1]

Rin:……

Cậu mẹ nó tại sao lại giảm nữa???

”Không cần. Tôi cũng không nhớ rõ cậu đã nói gì. “Okkotsu Yuuta nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, rũ mi mắt không hề nhìn cô.

”Cô ấy chắc chắn là một cô gái rất dịu dàng, phải không? “Rin tiếp tục thử.

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]

Giữa mày thiếu niên toát ra chút mềm mại, nhẹ gật đầu: “Ừm.”

Sau đó rất nhanh lại khôi phục biểu cảm lạnh như băng.

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm -1]

Rin:……

Ừm ừm ừm ừm cái gì ừm?! Còn có loại chuyện bỏ thêm rồi lại lấy đi hả!!

Rin tiếp tục hỏi: “Hai người quen biết với nhau từ nhỏ sao? Là cô ấy theo đuổi cậu hay là cậu theo đuổi cô ấy?”

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm -1]

“……”

Má, hủy diệt đi: )

Thiếu niên thong thả ngước mắt quét về phía cô: “Tại sao hôm nay cậu lại cảm thấy hứng thú với Rika?”

“Bởi vì cô ấy rất lợi hại.” Rin quyết định khen khen Rika, “Hơn nữa hai người chính là thuần ái mà.”

Thuần ái hả…… nói ra hai từ này làm cô có chút ngượng miệng.

Okkotsu Yuuta không tiếng động đánh giá cô, không biết suy nghĩ cái gì, vừa giật giật môi, lúc này toàn bộ thân xe lại bị trận gió ầm ầm thổi qua, xe lửa tuyến trung tâm lướt nhanh, cửa sổ xe giống như một thước phim, tất cả hiện lên chỉ trong một cái chớp mắt.

Rin bị dư ảnh của nó làm ngây người trong chốc lát, chớp chớp mắt hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Đoàn tàu chậm rãi dừng lại, Okkotsu Yuuta đè túi kiếm, lạnh nhạt nói: “Phải xuống xe.”

Rin: “…… ồ.”

Lừa người, lúc nãy hắn không nói câu này.

Tạp âm có thể che giấu giọng nói của hắn nhưng lỗ tai Rin tốt như vậy mà vẫn không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Cho nên vừa rồi Okkotsu Yuuta không nói gì cả.

Thôi, tùy hắn vậy.

Hai người xuống xe, đi qua cổng từ lối ra phía nam, vì là cuối tuần nên ga Shinjuku đông nghẹt người, đủ loại sắc màu hỗn tạp, vô cùng náo nhiệt.

Ga Shinjuku gần trung tâm mua sắm nhất, nhưng Okkotsu Yuuta vừa bước ra liền cảm thấy không khoẻ.

Hắn không tự chủ được nghĩ tới sự kiện “Bách quỷ dạ hành” xảy ra vào hai năm trước, lúc đó chủ mưu Getou Suguru đã chết, sau đó lại xuất hiện một Getou Suguru giả, hiện tại cũng đã bị bắt lại, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Rin thấy hắn đột nhiên dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Okkotsu hơi rũ mắt nhìn cô: “Cậu còn nhớ rõ sự kiện Bách Quỷ Dạ Hành vào hai năm trước không?”

Rin lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Đó là cái gì?”

“……”

Hệ thống không có đưa ra lời giải thích, Rin căn bản không biết hắn đang nói cái gì.

Okkotsu chăm chú nhìn cô trong chốc lát, không bắt được dấu vết nói dối từ trên khuôn mặt của cô liền thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”

“……” Nói được có một nửa câu à, Rin tạm thời lười so đo với hắn.

Mua mua mua luôn khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, hơn nữa hôm nay Rin còn có nhiệm vụ bí mật phải làm.

Vì khiến cho Okkotsu Yuuta buông lỏng cảnh giác, cô tùy ý bước vào vài cửa hàng, mua một số vật dụng sinh hoạt cần thiết, sau đó đi dạo trong một cửa hàng đồ điện gần đó, thấy được máy trợ thính và dụng cụ bảo vệ thính giác.

Tai là cơ quan duy nhất trong tất cả các giác quan không có chức năng phòng vệ, thính lực có thể nói là vũ khí quan trọng nhất của Hơi thở âm thanh, Rin đương nhiên rất coi trọng nó.

Máy trợ thính có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ nhất trong lúc cận chiến, thiết bị bảo vệ thính giác thì dùng để bảo vệ tai.

…… Ha hả, nói như bây giờ cô có cơ hội chiến đấu ấy: )

"Lỗ tai của cậu thật sự rất tốt?” Okkotsu Yuuta bỗng nhiên không nóng không lạnh nói.

“Coi như vậy đi.” Rin cảm thấy hắn có khả năng lại trông gà hoá cuốc, tưởng cô muốn làm việc xấu.

Nhưng Okkotsu lại nói: “Muốn mua thì mua đi.”

Rin nhìn hắn một cái, phảng phất đang hỏi cậu chắc chắn?

“Tôi ở quầy chờ cậu.” Okkotsu nhìn xuống, xoay người đi.

Rin nghĩ nghĩ, vì không làm cho hắn hoài nghi nên chỉ mua thiết bị bảo vệ thính giác, không mua máy trợ thính.

Okkotsu Yuuta trả tiền một cách bình tĩnh.

Ra khỏi cửa hàng đồ điện, Rin tính toán thời gian và lộ trình, cuối cùng đi vào……một cửa hàng nội y.

“Lần này cậu có muốn đi theo không?” cô hỏi.

Okkotsu nhét 5000 yên cho cô, đi vội hết sức có thể: “Tôi sẽ chờ ở quán cà phê đối diện.”

Ngữ điệu rất nhanh, giống như muốn chạy trối chết.

Rin lúc này bỗng nhiên ý thức được Tử Thần đại nhân Kotsuko thật ra cũng chỉ là một thiếu niên 17-18 tuổi.

Cô cầm 5000 yên xoay người đi vào cửa hàng nội y, xem xét1 tích phân: 33,518/100,000,000

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cô hy vọng hôm nay tích phân có thể đột phá sáu con số.

Mỗi lần ra ngoài đều là tiêu tiền để xoát tích phân, đi vào thế giới chú thuật nhiều ngày như vậy, cô cũng nên có một ít tiền tiết kiệm cho mình rồi.

Rin cũng không có mua nội y mà là vòng đến cửa sau, thông qua cửa thoát hiểm bên cạnh đi đến  ——  cửa hàng đồ cũ.

Cửa hàng đồ cũ cũng chính là cửa hàng buôn bán đồ second-hand, chợ second-hand ở Nhật Bản vẫn luôn phát triển rất khá, quan niệm tái chế và sử dụng lại đồ cũ vẫn tiếp tục được truyền lại qua nhiều thế hệ, không chỉ là người bình thường mà kể cả những kẻ có tiền cũng thường xuyên mua bán hàng secondhand.

Nhiệm vụ bí mật hôm nay của Rin là bán lại một ít đồ cũ để lấy tiền.

Cuộc sống của “Tội phạm” như cô bắt đầu từ con số 0, không có tài sản gì, những đồ vật có thể bán lấy tiền trong phòng nguyên chủ cũng rất ít, vì thế Rin không thể không phát huy kỹ năng của mình, “Người ở giang hồ, cái gì cũng phải trăm triệu điểm”  —— tự mình biến quần jean cũ trở thành mũ, biến rèm cửa thành một chiếc váy liền áo xinh đẹp. Tay nghề của cô không tồi, trước kia ở Honmaru Kasen cũng được người thẩm định vô cùng yêu thích, tổng cộng cho cô hết 950 yên.

“Xin hỏi ngài có hài lòng với mức giá này không?” Người thẩm định tươi cười thân thiết hỏi.

Rin nói: “Không hài lòng là có thể nâng giá sao?”

Người thẩm định cười nói: “Không thể.”

“……” Vậy cô hỏi làm cái b**p.

Tuy rằng tiền rất ít, nhưng đây lại là số tiền đầu tiên Rin kiếm được từ khi đến thế giới này, còn là lén lút kiếm, giờ phút cô còn có chút cảm động.

Cô đếm đủ tiền, nhét vào đế giày xong thì chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nhìn thấy một cô gái cao gầy lả lướt đi tới,  rất đáng chú ý —— cô ấy mặc một chiếc áo khoác bó sát, mang giày cao gót, bím tóc màu xanh nước biển che khuất một phần khuôn mặt, trên tay xách theo một đống túi lớn nhỏ khác nhau.

[ leng keng ~ phát hiện nhân vật mới ]

Tên họ: Mei Mei

Tuổi: 32

Sinh nhật: ngày 9 tháng 5

Chiều cao: 175cm

Thể trọng: 55kg

Thân phận: chú thuật sư cấp 1, cựu trợ lý giám sát của chú thuật cao chuyên Tokyo

Thuật thức: Hắc điểu thao thuật

Trạng thái tình yêu và hôn nhân: Ly dị

Trạng thái: Không thể công lược

…… rất tốt, quả nhiên ra cửa một chuyến liền sẽ gặp gỡ các nhân vật trong cốt truyện. Rin nhanh chóng đánh giá cô một cái, không cần phải giao tiếp với nhân vật không thể công lược, Rin muốn chạy nhanh đi ra ngoài miễn cho Okkotsu hoài nghi, thời điểm cô đang định làm lơ, đối phương lại đứng ra chào hỏi trước.

“Ha hả, này không phải Rin sao?” Người phụ nữ có một giọng nói rất gợi cảm, môi đỏ khẽ nhấp, đôi mắt đen mang theo ý cười đánh giá cô, hỏi: “Em là tới bán đồ?”

Rin gật đầu: “Ừm, cô cũng tới bán?”

“Đúng vậy.”

Mei Mei đặt năm cái túi và những món đồ kỳ quặc cho nhân viên, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống người Rin: “Gần đây có khỏe không? Tại sao lại chạy ra đây rồi?”

Có lẽ là bị bím tóc cản trở, Rin tạm thời phân biệt không ra Mei Mei hỏi có xuất phát thiện ý hay không, chỉ cảm thấy lời nói của cô ấy làm người ta rất không khoẻ.

“Bán một ít đồ vật không dùng tới thôi, bởi vì ném đi cũng rất đáng tiếc.” Rin nói.

Mei Mei nghe vậy tỏ vẻ tán đồng: “Nói đúng, dù sao những thứ không thể đổi ra tiền đều vô giá trị.”

Rin gật đầu cho có lệ, chuẩn bị từ biệt ra cửa, lại nghe được cô ấy không rõ ý vị nói một câu ——

“Em bây giờ là án tử tạm hoãn, lại đến một chỗ như thế này, có phải là rất thiếu tiền không?”

Rin giật mình, quay đầu lại nhìn: “Cho nên cô muốn nói cái gì?”

Mei Mei nửa mắt lại: “Muốn mượn tiền của chị không?”

“Mượn cô?” Rin có chút kinh ngạc.

“Chị có một khoản tiền có thể cho vay.” Mei Mei nói, “Nhân tiện thì cửa hàng này cũng có cổ phần đứng tên chị.”

…… Thì ra là thổ hào.

“Cô là chú thuật sư, cho một nguyền rủa sư như tôi vay tiền hình như có chút không ổn?” Rin nhớ tới mình còn đang cầm kịch bản vai ác.

“Chị không giống những kẻ giả gờ giả vịt kia đâu.” Mei Mei nghiền ngẫm nói, “Chị là thương nhân, chỉ dùng tiền để nói chuyện, cho người khác bao nhiêu thì sẽ lấy lại y vậy, ngược lại cũng thế.”

Rin nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi có thể mượn nhiều hay ít?”

“Nhiều hay ít đều được.” Mei Mei nhấp môi cười, “Chỉ cần em có thể trả.”

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro