Chương 10: Tiến độ 10%
Chú thuật cao chuyên nằm trên sườn núi, dân cư thưa thớt, là khu nghỉ hưu cấp 5A có phong cảnh đẹp, nếu hàng năm không ra khỏi cửa thì tuyệt đối sẽ trở thành người nguyên thủy không hơn không kém.
Rin đột nhiên được cho phép xuống núi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Sau khi ăn trưa, lôi từ trong phòng ra một chiếc balo lớn, gói gém mọi thứ như thể vừa đi pinic, hưng phấn ra cửa.
Trên đường còn gặp phải tổ hợp gấu chó trở về từ nhiệm vụ…… à không, là Inumaki và Panda, cô nhiệt tình chào hỏi liền thu họach được ánh mắt kinh ngạc của hai người cùng với một chút hảo cảm.
Hôm nay là thứ bảy, ánh mặt trời ôn hòa, không khí mang theo làn hơi lạnh, là đặc trưng của mỗi đầu mùa đông. Gió nhẹ mang theo mùi hương của cây bàng, bên tai là thanh âm lá cây đùa giỡn nhộn nhịp và tiếng lá vàng sột soạt dưới chân.
Rin tung tăng nhảy nhót xuống chân núi, cảm giác cả cơ thể đều lượn lờ bay bay, cho đến khi ra tới cửa lớn, nhìn thấy thiếu niên áo trắng đứng ở xa xa, tâm tình lập tức tuột phanh.
Ồ, quả nhiên. Tử Thần đại nhân sao có thể để cô một mình ra cửa chứ?
Okkotsu Yuuta cõng túi kiếm đứng ở nơi đó, mái tóc chỉnh tề trước sau như một, đồng phục to rộng được cài đến hết sức tỉ mỉ, ống tay áo xếp lên, hiện ra thân thể đơn bạc, cao gầy của người thiếu niên trẻ tuổi.
Nhìn thấy cô đã đến, Okkotsu nhanh chóng nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không có nhiều, cậu mua hết những đồ vật cần thiết đi, lúc sau tôi còn có nhiệm vụ.”
Rin nhấc dây đeo balo, tâm trạng tốt nháy mắt biến mất hơn phân nửa: “Nếu vội như vậy, sao cậu không để lại chút tiền cho tôi tự mình đi mua?”
Mùa đông chính thức bắt đầu, thời điểm đổi mùa cần phải có một ít quần áo và đồ dùng mới, Okkotsu Yuuta dù chỉ là một người giám sát cũng không thể hời hợt, bớt chút thời giờ mang cô ra ngoài mua.
Huống chi Zenin Maki và Panda cũng giúp Rin nói không ít lời hay, bọn họ đều là bạn học, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ, cũng bởi vì sự kiện Shibuya đến nay còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, biểu hiện trước mắt của Rin cũng coi như…… Không công không tội.
Okkotsu dùng đuôi mắt nhìn lướt qua thiếu nữ: “Để cậu đi một mình, cậu sẽ chạy trốn chứ?”
Rin giương mắt đối diện với hắn: “Tôi nói sẽ không thì cậu tin sao?”
“Không tin.”
“Vậy cậu hỏi tôi làm gì.” Rin quăng cho hắn cái nhìn xem thường, tiếp tục đi xuống dưới chân núi, nỗ lực làm làm lơ vị Tử Thần đang mất hứng phía sau mình.
Hôm nay ra cửa tâm trạng rất tốt, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo khoác bông sẫm màu đơn giản, hai vai cõng balo tung tăng nhảy nhót đi, những làn gió nhẹ xuyên qua mái tóc cô, nhảy múa giống hệt như bộ dáng cô chơi pháo hoa khi còn nhỏ.
Bây giờ là 13:45 ngày 10 tháng 11 năm 2019, Okkotsu Yuuta tay cắm túi đi ở phía sau, nhìn chằm chằm cái gáy của thiếu nữ , đột nhiên kêu một tiếng: “Này.”
“Cái gì?”
"Cậu muốn cùng tôi định ra “Trói buộc” không?”
““Trói buộc”?” Đó là gì?
Rin bước chân dừng lại trong một cái chớp mắt, chỉ cảm thấy hai từ này làm cô rất không khoẻ.
Cũng may lúc này hệ thống vang lên nhắc nhở.
[ trói buộc, cũng giống như việc hai bên lập khế ước, nếu một bên vi phạm thỏa thuận sẽ chịu trừng phạt. ]
Thanh âm của thiếu niên theo sau vang lên: ““Trói buộc” quy tắc rất đơn giản, chỉ cần trong thời gian quản chế cậu không trốn đi không phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời tôi nói —— làm trao đổi, tôi có thể cởi bỏ phong ấn chú lực trên người cậu.”
Chú lực, là năng lượng cấu thành chủ yếu trong thế giới này, đối chú thuật sư tới mà nói thì nó cực kỳ quan trọng, mỗi người sinh ra đều mang theo chú lực nhiều hoặc ít, mà chú lực của chú thuật sư so với người bình thường cao hơn rất nhiều, còn có thể khống chế nó dùng để chiến đấu.
Hệ thống giải thích rất ngắn gọn, Okkotsu Yuuta giải thích cũng đơn giản dễ hiểu, nhưng Rin lại cảm thấy không ổn □□.
Bởi vì những thứ càng đơn giản thì càng có nhiều sơ hở. Trói buộc một khi định ra chính là chết, Rin đối với quy tắc của thế giới này cái biết cái không, không hiểu biết bằng Okkotsu Yuuta, mù quáng định ra khế ước cũng không phải sáng kiến hay.
Hơn nữa điều kiện của Okkotsu là “Trong thời gian quản chế không được bỏ trốn”, vậy nếu trong lúc đó cô tích cóp đủ tích phân rồi cũng phải ở mãi chỗ này? Rốt cuộc trừng phạt là gì cô không biết, không thể nào chắc chắn nó sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ lữ hành của Rin, thậm chí còn có thể lan đến hệ thống, cái này quá nguy hiểm.
Người lữ hành sẽ không dừng lại ở một thế giới nào đó, cũng không thể “Trói buộc” với một thế giới nhất định, họ chỉ là những người qua đường trong mỗi thế giới .
Hơn nữa điều kiện trao đổi với Okkotsu cũng thật phiền phức —— chỉ là giải trừ phong ấn chú lực, không giải trừ thuật thức, giống như cho cậu nước lại không cho cậu vòi nước, cho cậu điện lại không cho sử dụng đồ điện.
Cho nên, “Trói buộc” này thật ra là hiệp ước không bình đẳng. Không thể không nói, Okkotsu Yuuta thật là tâm cơ : )
Còn phải ngoan ngoãn nghe lời hắn? Xin hỏi mặt ngài dày bao nhiêu vậy??
“Tạm thời không được.” Rin ngoài miệng khách khí, trong lòng đã mắng hắn hết tám con phố.
“Cậu chắc chắn?” Okkotsu Yuuta hơi hơi kinh ngạc, tiến lên vài bước, đi song song với cô, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá cô, “Điều kiện này đối với cậu mà nói không có gì bất lợi đúng không? Trừ phi… cậu vẫn có dị tâm.”
Câu cuối cùng hắn cố ý đè xuống, mang theo chút cảnh cáo nguy hiểm.
Rin lại không thèm để ý: “Cái gì mà không có bất lợi chứ? Tôi không muốn bị một bà lão phiền thức quản đâu.”
Okkotsu Yuuta sửng sốt, có chút không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói ——” Rin đột nhiên nâng cao giọng nói, nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, “Tôi làm cái gì cậu cũng quản, ăn cơm, moi tiền tiêu vặt, ra cửa một chuyến cậu cũng phải xen vào, quản này quản kia, giờ còn bắt tôi nghe lời…… Xin hỏi cậu là mẹ tôi sao?”
Okkotsu giật mình: “Tôi……”
Rin: “Tôi không cần một tên đàn ông làm mẹ!!!”
“……”
Okkotsu Yuuta rất nhanh đã tán thành suy đoán của bọn Panda, đầu óc của cô bây giờ đúng là hoàn toàn hư rồi.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro