Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C159-160-161-162

*Trong giấc mơ của nó*
Một cô bé và một cậu bé 8 tuổi vui đùa với nhau. Bầu trời hoàng hôn rực rỡ nắng, cánh đồng hoa hồng nhạt phất phơ trong gió. Khuôn mặt hai đứa trẻ, hai nụ cười như sáng bừng lên. Hai đứa trẻ ngây thơ, không lo nghĩ gì cả, cười đùa vui vẻ.
- Moon.....
- Anh Sun....
...........
Buổi tối không trăng.....
- Cậu.... Chết đi...... - Giọng nói một cô bé tuy nhẹ nhàng nhưng thật đáng sợ
- Đừng.... Đừng..... - Nó lắc đầu - Cậu đừng đến đây.... Tôi sợ cậu lắm.... Tránh ra đi......
- MOON!!! EM ĐỪNG LÙI NỮA!!!!!!!!! - Hắn và Sam gào lên
- Anh Sun, chị Sam.... Em sợ.... Cứu em..... Á!!!!!!!!!!!
Nó sẩy chân lao xuống vực, chỉ còn tiếng hét hòa lẫn với tiếng khóc xé toạc màn đêm
- MOON!!!!!!!!! - Hắn trợn tròn mắt chạy đến
- Em.... Em... Em xin lỗi..... Em không cố ý...... - Anna cúi đầu
- Em...... - Sam giận dữ - Không cố ý?????? Em đừng có hòng nói chuyện với bọn chị nữa.......
-------------------
- ANH SUN.... ANH SUN..... EM.... EM SỢ LẮM.... MAU CỨU EM.... - Nó nói mớ rồi giật mình tỉnh dậy
Anh Sun.... Chị Sam.... Em còn sống mà....... Em..... Anh Sun..... Anh Sun..... Anh giờ đang ở đâu????? Anh còn nhớ em không????? Em còn sống đây anh..... Anh có nhận ra em không????? Anh Sun.... Anh đâu rồi..... Anh Sun..... Anh Sun..... Em đi tìm anh nhé.... Anh còn ở cánh đồng hoa không?????? Em đến tìm anh đây.....
Nó bật dậy chạy ra khỏi phòng như người mất hồn
- Anh Sun.... Anh Sun..... Anh không có ở đây..... Anh đi đầu rồi????Anh bỏ em mà đi rồi sao, anh Sun..... Anh Sun.....
- WEN!!!!!! - Sam chạy theo nó -Em sao lại ra đây?????
- Chị Sam...... - Nó ôm lấy Sam - Anh Sun.... Đi đâu rồi????? Chị gọi anh ấy đến cho em..... Anh Sun..... Anh ấy còn nhớ em không?????? Anh ấy còn thương em không hở chị?????
- Ngốc.... Sun lúc nào cũng nhớ em và yêu thương em cả..... - Sam mỉm cười - Em về phòng đi, lát chiều Sun về. Em sẽ bất ngờ lắm đấy.......
- Vâng.....
Nó mỉm cười bước đi

- Con bé.... Nhớ lại tất cả rồi sao?????? - Sam khẽ thở dài một lúc lâu rồi mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho hắn. "Wen tỉnh rồi."
----------
"Anh Sun.... Anh Sun là ai nhỉ..... Anh Sun.... Là em chị Sam.... Không lẽ, là Win sao????? Thật à..... Là Win....."
- WEN!!!!! TỐI HÔM QUA EM TỰ DƯNG BẤT TỈNH LÀM ANH THẤY LO LẮM...... - Hắn chạy xốc vào phòng
- Anh Sun.... - Nó nhìn hắn mỉm cười
- Moon.... - Hắn sững người - Em..... Em....
- Em là Moon của anh......
- Moon.... - Hắn chạy lại ôm chầm lấy nó - Em còn sống à?????? Em chưa chết??????? Anh đang mơ phải không????
- Mơ nè! - Nó nhéo má hắn
- Em.... - Hắn ôm chặt lấy nó - Em là Moon..... Người anh yêu chính là Moon......
- Ngốc..... - Nó cười nhẹ - Moon nhớ anh lắm....
- Anh yêu em....
.......
- Không thể để chúng nó như vậy được. Phải cho con bé đính hôn ngay, - Ông Phong đứng ngoài cửa nhìn vào
- Em cháu.... Có gì không tốt sao ạ????? - Sam hỏi nhẹ
- Ông không nói em cháu..... - Ông Phong thở dài - Chuyện này rất khó nói.... Vào thư phòng ông đi.....
--------------
- Cháu biết chuyện ba mẹ con bé mất sau một vụ hỏa hoan chứ??????
- Vâng ạ.....
- Cháu có biết ai là hung thủ đứng đằng sau không????
- Có hung thủ????? Cháu cứ nghĩ là vụ tai nạn thôi chứ.....
- Không đâu...... Cháu hãy xem cái này đi..... - Ông Phong đưa cho Sam một tập hồ sơ
- Là..... Là..... - Sam như không tin vào mắt mình - Không thể nào.....

- Sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày.... Nếu hai đứa còn tiếp tục mối quan hệ này thì chúng nó sẽ là người chịu tổn thương nặng nhất thôi, cháu à.....
- Vâng ạ.... Cháu hiểu rồi.... - Sam cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng
"Win, Wen, chị xin lỗi hai đứa..... Nhưng có lẽ, chị phải ngăn cản mối quan hệ này thôi....."
------------
- Anh, giữa Wendy và Moon, anh yêu ai???? - Nó nghịch ngợm trêu hắn
- Anh yêu cả hai..... - Hắn đùa nó
- Tham lam.....
- Bởi vì cả hai là một, người con gái anh yêu suốt cuộc đời này..... - Hắn ấn nhẹ nó xuống giường
- Thú tính anh phác tán rồi à..... - Nó đẩy hắn rồi ngồi dậy - Ông em có ở nhà nhé...... Chị Sam nữa.....
- Có sao đâu mà.... - Hắn mỉm cười rồi cúi xuống hôn nó - Anh sẽ ôm em thật chặt, mãi mãi không buông. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh đâu, vì em đã là của anh rồi.
- Anh.... Ai nói em là của anh đấy?????
- Anh nói.....
- Bằng chứng đâu?????
- Bằng chứng đây nè.... - Hắn cúi xuống hôn nó, một nụ hôn sâu, tay thì bắt đầu.....
- Win ơi, về thôi, cho con bé nghỉ ngơi nữa em.... - Sam ngoài cửa vọng vào
- Em không về...... - Hắn ngồi dậy nhưng tay vẫn không rời
- Anh đi đi.... - Nó co chân đá vào đùi hắn - Ây, trật rồi.....
- Con nhóc này.... - Hắn véo mũi nó - Đuổi anh đi à?????
- Đúng.... - Nó nhe răng cười
- Đuổi thì đi.... - Hắn vờ mếu - Em nhớ đó, anh giận luôn.....
- Đi đi..... Chị Sam chờ kìa.... - Nó phì cười - Trẻ con....
Hắn mở cửa bước ra khỏi phòng rồi đột nhiên xoay người lại hôn nó
- Tạm biệt em yêu....
- Hứ.... - Nó hất hàm - Đi đi, khồng tiễn nhá....
Sam đứng khoát tay nhìn hai tụi nó tình cảm, nước mắt chực òa ra
"Chị xin lỗi, chị biết là hai đứa yêu nhau nhiều lắm, nhưng vì không muốn hai đứa chịu tổn thương, nên chị đành phải tách hai đứa ra.... Chị xin lỗi....."
- Sao chị lại khóc???? - Nó hỏi
- À, không sao, bụi bay vào mắt thôi mà.... - Sam lấy tay lau nước mắt
- Chị..... Bụi à..... - Nó nhíu mày. Nó biết Sam nói dối, nhưng có lẽ, Sam muốn giấu điều gì đó nên mới vậy. Chị nói dối dở tệ.... Nhà em ngày ba lần được người quét dọn tỉ mỉ cẩn thận, bụi đâu ra mà bay vào mắt chị...... - Tạm biệt, em vào phòng đây, bác quản gia sẽ mở cửa cho hai người. - Nó mỉm cười bước vào phòng.
"Chị Sam nãy nói chuyện với ông mà.... Có chuyện gì vậy......"

"Wen, ông bảo em tối nay đi dự tiệc với ông kìa. Ăn mặc đẹp vào." - Gin nhắn tin cho nó - "Đi với ông đừng có quậy đó."
"Làm gì? Anh có đi không???? Bình thường anh luôn là người đi tiếp khách với ông mà."
"Không. Anh cũng chẳng biết nữa."
"Mấy giờ????"
"Ông bảo ra về phải về nhà ngay mới kịp."
- Hazz... - Nó khẽ thở dài rồi cất điện thoại lại - Hôm nay tớ phải về, ông bảo thế. Các cậu cứ đi chơi đi.....
- Sao vậy????
- Không biết..... - Nó úp mặt xuồng bàn ngủ
-----------
7h tối
Nhà hàng
Nó cùng ông Phong bước vào.Hôm nay nó thật lỗng lẫy trong bộ váy xòe cúp ngực khoe tấm lưng trần trắng muốt.
- Chào bác.... - Một người đàn ông cỡ 40 đứng dậy chào ông Phong
- Chào cậu, Lâm tổng.... Đây là cháu gái tôi.
- Chào bác. - Nó lễ phép cúi chào
- Con bé xinh thật.... Đây là con trai của cháu, Lâm Việt Minh.
- Cháu chào ông. - Một người con trai mặc vest đen lịch lãm đứng sau cúi chào
- Cháu năm nay bao nhiêu?????
- Dạ 20. Cháu vừa tốt nghiệp xong Harvard và về công ty bố được hơn nửa năm ạ.
- Gi ỏi thật.

"Đi xem mắt. :(((((" Nó gửi tin nhắn đến cho cả nhóm
- Cháu năm nay bao nhiêu rồi????
- Wen.... Hỏi cháu kìa.... - Ông Phong nhắc khéo
- Dạ.... 17.... - Nó cố tình không ngước mặt khỏi điện thoại mà trả lời
- Wen.... - Ông Phong nhíu mày bực bôi
- Cháu ra ngoài một lát.... - Nó mỉm cười cúi chào, một nụ cười khó hiểu.
.....
- Đợi anh lâu chưa????? - Hắn chạy xe đến trước mặt nó - Em mặc thế cho ai coi vậy hả?????
- Xì..... - Nó hất mũi
- Choàng áo khoác vào đi.....
- Hì....
- Trí Nghiên.... Em đâu rồi???? - Việt Minh bước ra khỏi cửa tìm nó - Ông bảo em vào kìa..... Em....
Ngay trước mắt Việt Minh lúc này là cảnh nó và hắn hôn nhau thắm thiết. Tay hắn ôm chặt eo nó.
- Em.... - Việt Minh đứng trước cửa nhà hàng hồi lâu, đến khi hắn buông nó ra và quay đầu nhìn lại.
- Người ta nhìn kìa.... - Hắn khẽ nói vào tai nó
- Anh đợi em một chút.... - Nó mỉm cười nói với hắn rồi bước lại
- Anh thấy rồi chứ????? Tôi đã có người yêu, nên đính ước này tôi không chấp nhận..... Xin lỗi anh..... - Nó quay người bước đi - Anh đã 20 tuổi, tôi chắc anh cũng đã có một người trong tim mình.... Đừng vì chuyện này mà bỏ rơi người mình yêu.....
- Cô không hiểu được đâu.... Người tôi yêu..... Không thể kết hôn được..... - Việt Minh cúi đầu - Phương Nghi.....
Xa xa, một cô gái đang bất lực đứng khóc
- Anh Minh, tha lỗi cho em..... - Phương Nghi mím môi - Chúng ta không thể ở bên nhau được.....

.......
- CHÁU.... THẬT LÀ XẤU HỔ..... - Ông Phong giận dữ - MẤT MẶT QUÁ ĐI.....
- Ba đừng nóng, kẻo bệnh.... - Bác Diệp vỗ vai - Wendy, xin lỗi ông đi con.....
- Tại sao vậy ông????? Cháu biết cháu cố tình nhưng cháu yêu Win có gì sai??????
- Ông..... Không nói với cháu nữa.... Ông quyết định rồi.... Chủ nhật này sẽ cho cháu đính hôn với Việt Minh, năm sau, khi cháu tròn 18 sẽ kết hôn....
- CON KHÔNG ĐỒNG Ý!!!!!!!!! - Nó gắt lên rồi bỏ đi
- Có cần thiết phải vậy không hả ngoại????? - Cin thở dài - Con bé còn nhỏ mà......
- Ông đã quyết thì các con đừng cản nữa.... - Bác Diệp thở dài - Lên phòng đi......
---------------
- Tại sao vậy??????? - Nó bực bội khi mới 6h sáng thì nhà nó đã tấp nập người vào - Tôi không đồng ý đám cưới này. Cac người về đi.
- Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi ạ..... - Nhân viên công ty Đại Phong chuyên ngành thời trang mở va li lấy những bộ váy đã được chuẩn bị sẵn cho nó
- Tiểu thư không thể bỏ trốn được đâu.....
- Tại sao không?????? - Nó hậm hực nhảy từ tầng hai xuống theo đường ban công
- Cô đừng trách sao chúng tôi làm đau cô, tiểu thư.... - Hai mươi người bảo vệ chạy đến bao vây nó
- Từng này thôi à, làm khó tôi được sao????? - Nó cắn răng tiêu diệt từng tên rồi nhảy qua hàng rào nhà nó
.....
- Wen.... - Sam đỗ xe đứng đợi nó - Vào đây.....
- Vâng....
- Lái đi anh..... - Sam nói với tài xế
- Cảm ơn chị.....
- Không cần cảm ơn đâu em à...... - Sam từ từ sửa sang lại một chút cho nó
- Đi đâu vậy chị????? - Thánh đường hiện ra làm nó giật mình
- Đến dự lễ cưới của em. - Sam mở cửa xe
- Chị..... Sao chị lại làm vậy??????
- Xin lỗi em.... - Ông Phong gọi người kéo nó vào lễ đường. Nó quay lại nhìn Sam..... Sam chỉ lặng lẽ cúi đầu - Mong em hãy hiểu cho chị......

Giờ làm lễ
6 phụ dâu bước ra trong những chiếc váy màu hồng nhạt: Ji, Yun, Kull, Lily và......
- Phương Nghi...... - Nó tròn mắt - Sao em ấy lại ở đây......
- Phương Nghi.... - Việt Minh đứng cạnh nó khẽ gọi
- Anh ấy..... Bị sao vậy????? - Nó nhíu mày nhìn đôi mắt Việt Minh - Anh ấy nhìn cô bé, có gì đó.... Lạ lắm......
........
- Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ không, dù giàu sang hay nghèo hèn, dù vui sướng hay ốm đau, bệnh tật..... - Cha sứ quay sang hỏi Việt Minh
- Con...... Con..... Đồng ý.....
- Buổi lễ kết thúc..... Chú rễ có thể hôn cô dâu..... - Cha xứ nhìn nó ái ngại. Ông Phong không cho nó mở miệng
- Không cần đâu ạ.....
....
- Buông ra Jin.... - Hắn ngồi một góc gằn giọng
- Đừng có quậy...... - Yi nhíu mày - Bọn này hứa với chị Sam rồi....
- Chị Sam..... Tại sao chị ấy lại....
- Không biết. Tóm lại ngồi đây đến khi buổi lễ kết thúc.
------
- Chúc mừng Lâm tổng có được con dâu..... Haha...
- Chúc mừng Nguyễn tổng.... Haha....

Những ông giám đốc và chủ tịch vây lại nói chuyện, nâng rượu chúc mừng
- Anh đi một lát..... - Hắn nhìn nó
Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đâu, đôi mắt nó đã đỏ hoe.
"Xin lỗi anh, Win..."
Nó nhớ lại ánh mắt hắn đã nhìn nó lúc đang làm lễ.... Anh mắt ấy, nó đã bật khóc.....
Nó chạy đi ra khỏi phòng tìm hắn
....
- Anh..... - Nó thấy cả đám tụi hắn đứng ở ban công
- Đi đây.... - Jin vỗ vai nó. Không gian bỗng chốc tĩnh mịch trở lại
- Lạnh lắm.... Mặc như thế này sao ra ngoài???? - Hắn thở dài nhìn nó - Chị Sam thiết kế váy cưới kiểu gì mà hở hang thế này cơ..... - Hắn cởi áo khoác khoác lên người nó.
- Váy cưới này chị ấy thiết kế cho em, bảo em đi với anh sẽ hợp lắm...... Chị ấy cũng thiết kế riêng cho anh một bộ vest rồi...... - Nó cắn môi, nuốt nước mắt vào trong - Có lẽ, chị ấy có nỗi khổ nào đó nên mới làm vậy..... Em biết chị ấy mong chờ chúng ta kết hôn lắm....
Hai bóng người đứng tựa lưng vào nhau, lặng lẽ
- Em xin lỗi.... - Nó khẽ nói
- Tại sao????? - Hắn nhìn nó - Lỗi đâu phải ở em.....
- Vì em không thể ở bên anh nữa.....
- Ngốc.... - Hắn cúi xuống nhìn nó nó - Đây là lần cuối cùng anh hôn người con gái anh yêu, trước khi cô ấy đi lấy chồng..... Một nụ hôn tạm biệt, em có đồng ý không?????
Nó không nó gì chỉ nhón chân lên hôn hắn. Một nụ hôn dài vào sâu.
Nó ôm hắn vào lòng, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra như mưa.....

....
- ANH BUÔNG EM RA!!!!!!!! - Nó và hắn bỗng nghe tiếng la ở trong phòng đối diện - ĐỪNG MÀ......
- Chuyện gì vậy..... Giọng nói rất quen....
Trong phòng
- Anh Minh..... Buông em ra.... - Phương Nghi òa khóc
- Anh không buông..... - Việt Minh cúi xuống hôn ngấu nghiến Phương Nghi - Anh không buông....
- Chúng ta không thể đâu anh..... Chúng ta không thể.... Chúng ta là anh em mà.....
- Nhưng không chung máu mủ, em là con gái của mẹ kế anh mà......
- Em cũng không thể làm thế với chị Wendy......
- Buông cô ấy ra, cô ấy là bạn gái của tôi....... - Su bỗng chạy vào phòng
- Su????? - Nó tròn mắt - Thằng nhóc này làm gì vậy chứ??????
- Bạn gái?????
- Phải....... - Su đáp rồi kéo Phương Nghi ra
- Tao giết mày!!!! - Việt Minh giơ nắm đấm vào mặt Su. Su nhanh chóng đỡ đòn rốt đạp một cú trời giáng vào bụng Việt Minh
- Anh Minh.... - Phương Nghi cắn môi rồi kéo Su chạy đi
....
- Sao anh cứu tôi???? - Phương Nghi nhìn Su
- Chỉ thấy cô đang bị anh rể tương lai tôi bắt nạt, thế thôi....
- Cảm ơn....
- Không có gì đâu. - Nó bất ngờ bước đến từ phía sau - Thằng em chị rảnh lắm nên lo chuyện bao đồng mà..... Anh hùng quá nhỉ.....
- Chị Wen.... - Su gãi đầu cười
- Chị Wendy.... Em xin lỗi.... - Phương Nghi chạy đến bên nó òa khóc - Em sợ lắm.... Lần đầu tiên em thấy anh ấy như thế này.......
- Không sao đâu..... - Nó xoa đầu nhẹ cô bé - Ổn rồi....

- Ông nội.... Cháu xin lỗi vì phải nói điều này.... Nhưng cháu quyết định, mối quan hệ này chỉ là một trò đùa.... - Nó mím môi bước lên trên cao rồi nói xuống những quan khách ở dưới - Cháu không phải là công cụ cho ông, cũng không phải là con rối bị ông điều khiển. Ông thương cháu, cháu biết điều đó, nhưng cháu không thể nào hiểu được tại sao ông lại ép cháu phải kết hôn với một người cháu hoàn toàn không biết gì cả, một người cháu chỉ mới gặp có một lần. Cháu mới 17 tuổi, ông à...... Cháu có lỗi gì chứ????? Cháu phải chịu sự điều khiển như vậy, cháu phải trở thành con mồi trong cuộc hôn nhân chính trị của ông chỉ vì cháu sinh ra trong một gia đình giàu có sao hả ông???/ Vì thế nên cháu không được quyền tự mình lựa chọn tình cảm sao hả ông?????? Cháu thật không hiểu....... Cháu lẫn anh Minh đều không có tình cảm với đối phương, bọn cháu cũng còn rất trẻ, thế mà lại phải kết hôn. Cháu.... Cháu từ chối hôn sự này........
- Cháu.... - Ông Phong trợn mắt rồi ôm ngực, ngã khuỵu xuống sàn. Khung cảnh bất chợt hôn loạn.
- Ông.....
------------
Nó ngồi ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện Ông Phong lại nhập viện vì bênh tim tái phát.
"Ông.... Cháu xin lỗi..... Cháu xin lỗi....."
Nó gục mặt xuống tay rồi òa khóc.
Nó biết, nó là một đứa cháu bất hiếu, không nghe lời ông. Nó cũng biết, ông làm thế chỉ là vì muốn tốt cho nó, nhưng nó không thể thắng nổi trái tim nó đang đấu tranh.
Mọi người ngồi cạnh nó im lặng không nói gì, mỗi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình......
Đèn trên cửa phòng sáng lên màu xanh
- Cô Diệp...... - Bác sĩ bước ra nói với bác Diệp - Chúng tôi đã cố gắng hết sức..... Ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn rất yếu, có thể ra đi bất cứ lúc nào.... Mong mọi người hãy chuẩn bị sẵn tâm lí.... Nhưng mong có một phép màu nào để ông ấy được bình phục.......
- Ba.... - Bác Diệp ngất xỉu
- Mẹ.... - Gin và Cin chạy lại - Mẹ ơi.....
- Hức.... Hức.... - Nó òa khóc trên vai Ji - Tớ.....Tớ sai rồi, phải không......
------------

Ngày hôm sau, tất cả các mặt báo đều giật tít: Cháu gái hủy bỏ hôn lễ, chủ tịch Đại Phong lâm trọng bệnh. Bất ngờ, tấm ảnh hắn và nó hôn nhau trong lễ cưới được lấy ra làm minh chứng: Cháu gái Đại Phong và con trai Thành Công yêu nhau.
- Thật tức chết đi mà!!!!! Tên nghịch tử này....... - Ông Thành đập bàn - Không ổn rồi...... Phải cho nó và Sasa kết hôn ngay thôi......
- Bố.... - Một bóng người lả lướt chạy vào phòng, ông lấy ông Thành òa khóc - Con không chịu đâu.......
- Ông làm gì đó thì làm, đừng để con gái tôi bị liên lụy vì cái thói trăng hoa của con ông nha.... - Ông Nhật cười
- Biết rồi mà, tôi sẽ không để con dâu tôi bị gì đâu..... - Ông Thanh xoa đầu Sasa
- Hừ... Wendy..... Là mày sao..... Mày..... Con Moon...... Chúng mày...... Coi chừng tao.......
------------
- Em ở đây vài ngày đi. - Hắn kéo nó vào trong ngôi nhà bên bờ biển của hắn - Chị Sam cũng không biết nơi đây đâu, mỗi thằng Jin biết thôi. Yên tâm đi.
- Hazz... - Nó thở dài nằm lên giường - Em mệt rồi..... Nhiều lúc ước mình không phải là con nhà giàu.... Nhiều lúc ước có bố mẹ ở đây.... Mặc dù em chưa gặp được mẹ nhưng em chắc chắn mẹ em sẽ phản đối hôn ước này của ông thôi.... Nếu mẹ còn sống.....
- Mẹ anh thì bỏ đi từ khi anh còn nhỏ xíu. - Hắn nằm xuống cạnh nó - Em nằm ngủ chút đi, khóc nhiều mệt rồi, anh đi nấu cơm...
- HẢ????? - Nó trợn mắt
- Đừng khinh anh thế chứ...... - Hắn véo mũi nó rồi bước ra khỏi phòng
.....
Tại sao nó lại bỏ đi?????

*1 tiếng trước*
- Cháu đi đi..... - Bác Diệp khóc - Đừng ở đây nữa.... Cháu hại chết ông cháu rồi đấy cháu thấy chưa???? Cháu không còn là cháu gái nhà họ Nguyễn nữa..... Cháu đi đi..... Bác quản gia, niêm phong ngôi biệt thự của con bé lại......
Nó lầm lũi kéo vali ra khỏi khu biệt thự
- Ngốc..... - Hắn chạy xe đến - Sao thế?????
- Bị đuổi.... - Nó cười nói nhẹ như không. Nước mắt bây giờ không còn đủ để khóc nữa rồi
- Đến nhà anh đi.
- Nè, chị Sam không cho đâu....
- Đến nơi bí mật của anh, chị ấy không biết đâu.... - Hắn kéo nó đi
........
- Ăn đi.... - Hắn đưa dĩa thức ăn tới tận giường cho nó
- Ngon.... - Nó mỉm cười - Lần đầu tiên..... Em ăn ngon như vậy.....
- Anh chỉ nấu được mấy món hà. Em ăn sơn hào hải vị, sao ngon bằng.....
- Không đâu...... - Nó lắc đầu - Được người yêu vào bếp nấu ăn thì cho dù có tệ mấy cũng thành ngon....
- Ý em là anh nấu ăn tệ à???????
- Ha ha.... Em đâu dám chê......
Tiếng cười đùa hạnh phúc vang vọng
Nó và hắn có ngờ đâu, tiếng cười này sẽ là nơi bắt đầu một chuỗi ngày dài đau khổ và bi thương.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jiyeon