oneshot(?)
tôi còn nhớ mùa thu khi ấy là lưng chừng tháng tám, giữa cái bao la vô ngần của đất trời nơi mình ở, ngả lưng trên chiếc ghế bấc trước ngôi nhà mái ngói màu đỏ gạch, đôi mắt tôi mông lung theo chiều gió thổi mà dăm ba lúc lại nhắm chặt khi nắng vàng hun nóng cả làn mi.
hai mươi đêm kể từ khi em cất bước, tiếng ca ngân của chú chim nhỏ đã lụi tàn trong khóm hoa đỏ rực trước hiên nhà. bầy đom đóm cũng chẳng vấn vương dưới bóng tà của hàng liễu rũ mỗi chiều nhập nhoạng. tôi cứ ngỡ vạn vật vẫn êm đềm như thế. bình dị và an yên như đáy hồ trời thu, phảng phất hương thơm của vài cánh hoa nát bấy. ấy vậy mà, cái suy nghĩ non nớt ngày kia lại chẳng thể ngăn được từng cơn gió thét gào lòng tôi mỗi đêm trăng vắt vẻo.
rằng, đôi khi tôi quên mất bên mình chẳng còn em.
trên tủ gỗ nằm góc phải của phòng khách, nơi có chiếc radio gỉ sắt vẫn âm ỉ những bản tình ca thập niên 80, mảnh kí ức còn sót lại trong cái trí nhớ già cỗi đã mục nát từng dòng chữ, chỉ mang máng đôi ba câu nguệch ngoạc. bốn chữ quý giá như đánh cược cho tất thảy những đớn đau em đã tận tay bấu chặt vào lòng.
thương anh vô ngần, kim seokjin.
ôi, tôi của ngày ấy chẳng biết đã yêu em đến nhường nào! chỉ rõ khi tỉnh lại khỏi cơn say tình, tâm trí này vẫn chưa ngày nào nguôi ngoai bóng hình ấy. nụ cười an yên của min yoongi vẫn in hằn trên tấm ảnh vàng úa, lấm lem cái vụng về của máy chụp ngày xưa. dịu dàng mà vuốt ve tôi những ngày cơn nhung nhớ tựa chiếc dao găm nhọn hoắt đâm thẳng vào tấm gương chiếu phản một bản ngã đầy khuỵu lụy.
vỡ vụn và tan nát. như chính lòng tôi đã chết rũ trong tình ta.
ngày ấy, em đã trao tôi một nhành xuyến chi ngắt vội trong đêm tối. với một nụ hôn nhẹ phớt lên mái tóc xác xơ, em tựa vào lòng tôi với biết bao yêu thương nồng mật. cả hai chúng ta đều không biết hoa đẹp nhường nào. để khi những cãi vã dỗi hờn thổi tan những ngọt ngào say đắm, để khi bóng hình của ta trong nhau nhòa phai theo dòng nước mắt chảy vội trong những đêm lạnh, em bỏ tôi đi. như cách tôi bỏ quên cánh hoa người trao trên bãi cỏ, quên mất mùi hương nhè nhẹ mà em ưa thích, quên mất một vòng ôm dành cho yoongi của mình vào những ngày mắt em ửng đỏ.
ôi những ngày vui, bao giờ cũng ngắn ngủi.
và đêm của những ngày mong đợi đến tan nát, bao giờ cũng dai dẳng và u buồn,
em ạ.
mùa thu đã chết, nhưng đau đớn còn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro