DNA
Link bản nguồn:
https://archiveofourown.org/works/31514024
Cảnh báo: Fic có sử dụng ngôn từ tục tĩu.
✩
Yoongi thấy sợ.
Cảm giác ấy lẽ ra phải xa lạ, là một thứ Yoongi vốn đã chinh phục từ rất lâu về trước; từ thời điểm anh bắt đầu sự nghiệp làm ông trùm xã hội đen. Trở thành thủ lĩnh băng đảng chẳng phải công việc dễ dàng, nhưng Yoongi cần phải thế - anh cần phải sống sót. Anh trèo lên nấc thang địa vị, bằng cách này hay cách khác đạp đổ mọi trở ngại ngáng đường. Vị thế hiện nay là thành quả nhờ vào sự tàn nhẫn, bất chấp của anh.
Cuộc sống của Yoongi chẳng hề bình thường, suốt quãng đời ấy anh gây thù chuốc oán không ít, cướp đoạt số sinh mạng nhiều hơn nên làm - dù là trực tiếp hay gián tiếp. Điều đó khiến nỗi sợ trở thành cảm xúc thường xuyên ngự trị trong suy nghĩ của anh, đeo bám anh như một chiếc bóng, theo chân dai dẳng và thi thoảng đánh thức anh vào nửa đêm với cơ thể đầm đìa mồ hôi. Luôn có một cảm giác bất định theo chân anh, và anh biết chính xác nó là gì.
Tội lỗi.
Việc nhận biết sự tồn tại của cái cảm xúc ấy cũng không khiến mọi chuyện dễ dàng hơn chút nào.
Đôi lúc Yoongi cảm thấy lạnh đi trong từng đốt sống trước nỗi sợ một ngày nào đó sẽ phải nhận lấy quả báo mình đã gieo nhân. Thế nên anh không lui tới những địa điểm công cộng, luôn ra ngoài với vệ sĩ đi theo hoặc chỉ ở nhà nơi được cài cắm hệ thống an ninh. Nhà anh rải rác camera, luôn giám sát phòng hờ bị đột nhập.
Chừng ấy sự hoang tưởng vẫn không thể cứu được Yoongi. Bởi một ngày nọ, với quyết tâm báo thù, Kim Seokjin đã thành công đột nhập vào căn nhà của anh.
Yoongi không nhớ vì sao Seokjin lại ác cảm với anh đến vậy - anh đã gây chuyện với quá nhiều người, nên nhớ nỗi từng việc một là điều không thể. Seokjin xuất hiện trong phòng ngủ của anh mà không bị phát hiện, có vẻ như tay sai của hắn đã chọc thủng hệ thống an ninh. Yoongi chỉ có một mình.
Yoongi biết sẽ có ngày thời khắc này đuổi kịp anh, anh không thể trốn chạy khỏi tội ác của mình mãi mãi. Ít nhất anh có thể đối diện với nó như một người đàn ông. Yoongi bản lĩnh đứng dậy, nhìn thẳng vào Seokjin. Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc - Seokjin là người phá vỡ điều đó trước, với nụ cười trưng trên đôi môi. Hắn chĩa mũi súng lên trán Yoongi, đặt ngón tay trên cò. Yoongi nhắm mắt lại, chờ đợi va chạm trực diện. Nhưng viên đạn không lao đến, thay vào đó, anh cảm thấy khẩu súng cạ vào làn da trước khi chu du lên thái dương mình.
"Muốn trăn trối gì không?" Anh nghe Seokjin hỏi. Điệu cười nhếch mép của hắn thật đáng ghét; trong lòng Yoongi trỗi lên một sự khó chịu bản thân chẳng thể gọi tên.
"Đ** thằng nhà mày." Yoongi trừng mắt nhìn đối phương.
Seokjin cười khẩy. "Lời trăn trối ghê gớm quá nhỉ?" Vẻ căng thẳng trong giọng điệu của hắn khiến Yoongi nghiêng đầu bối rối.
Yoongi để mắt đến món vũ khí lạnh lẽo đang tì lên làn da mình. Nhìn qua thì có thể thấy đó là một khẩu súng rulô, có điều kiểu dáng đặc thù hơn. Nhưng trước khi Yoongi kịp xem xét các chi tiết khắc dọc theo khẩu súng; những đường nét vàng kim phức tạp được chạm trổ trên bề mặt chất liệu - thì khẩu súng đã lướt qua gò má anh, đi xuống quai hàm mà dí từ dưới lên.
"Mày làm cái đéo gì đấy?" Yoongi phẫn nộ. Seokjin cao hơn anh đôi chút, thế nên tư thế phải ngước mặt lên cho phép anh dễ dàng lườm hắn.
"Chơi đùa con mồi của tao." Seokjin đáp lại với cái nhếch môi trên gương mặt. Yoongi nhận thấy gương mặt ấy điển trai khủng khiếp.
Nhưng chẳng hiểu sao điều đó lại khiến Yoongi nổi giận, anh cắn răng ém xuống mong muốn nhổ nước bọt vào nụ cười nhăn nhở bảnh chọe ấy. Seokjin nghiêng đầu, nhìn Yoongi từ đầu đến chân. "So với một kẻ... khát máu tới vậy, trông mày thanh tú đáng ngạc nhiên đấy." Yoongi nghe thấy tiếng Seokjin khúc khích, anh khịt mũi.
"Tao không khát máu." Anh vặn lại.
"Vậy thì tại sao lại giết họ?"
Yoongi có đáp án cho câu hỏi đó.
"Họ ngáng đường tao, nên tao loại bỏ họ." Anh chẳng hề biết Seokjin đang nhắc đến ai, nhưng nó cũng không khiến anh do dự. Những người đó chết đều là có lý do.
Seokjin nhướng chân mày trước câu trả lời.
"Bức quá tao đành làm, nếu họ không cản trở đến vậy thì có thể đến bây giờ vẫn còn sống." Yoongi thở dài trước khi tiếp tục. "Mà mày kéo dài chuyện này làm gì? Đang cố khiến tao phải đau khổ đấy à?"
Seokjin đủ tao nhã để ra vẻ đang suy nghĩ, hắn dùng tay này gõ lên cằm trong khi tay kia giữ nguyên vị trí của khẩu súng. Rồi hắn nói, "Đụ xác chết thì còn gì vui." Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng song chẳng xoa dịu Yoongi chút nào, nó đến quá đỗi bất chợt.
Ánh mắt Yoongi dành cho đối phương càng thêm trừng trộ và nheo lại trong lúc não bộ chật vật lý giải tình hình. Anh phải suy tính thật nhanh. Xem ra Seokjin muốn chơi anh - đồng nghĩa có khả năng anh sẽ được giải thoát khỏi móng vuốt của tử thần.
Nỗi sợ lại tràn về Yoongi, bảo anh phải phục tùng, làm theo mọi điều Seokjin muốn, vì anh là ai mà đi khước từ mạng sống của chính mình? Chẳng phải Seokjin đang đề nghị một lối thoát khỏi tình thế này đấy sao? Anh có thể nắm lấy sợi dây phao cứu sinh này và lật ngược ván cờ.
Yoongi chẳng hề lạ lẫm với tình dục; anh có thể chịu đựng được.
Đương lúc những suy nghĩ ấy xảy ra trong đầu Yoongi, Seokjin đã lân la tay mình về phía cúc áo ngủ của anh. Hắn tháo từng cúc từng cúc một, chẳng hề chờ đợi sự cho phép của Yoongi khi khẩu súng của hắn vẫn đang chĩa dưới hàm anh. Chỉ cần bóp cò một cái thôi là Yoongi sẽ chết ngay... và viễn cảnh đó lẽ ra không nên kích thích Yoongi đến vậy, nó đã vượt quá giới hạn của mọi loại bạo dâm khổ dâm vì giờ đây mạng sống của anh thực sự đang nằm trong tay Seokjin. Ấy vậy, dương vật anh vẫn vô thức cương lên dưới lớp vải lụa, lồ lộ thấy rõ.
Đôi môi của Seokjin - đôi môi đầy đặn ngu ngốc như được chăm sóc kỹ lưỡng, lấp lánh dưới ánh sáng - nhếch lên tạo một nét cười quỷ quyệt khi hắn để ý đến đũng quần Yoongi. Seokjin nhìn nó bằng vẻ thích thú, một sự kích thích rõ ràng, và chúa ơi, Yoongi thề anh còn nghe thấy cả tiếng cười khẩy nho nhỏ vọt ra từ miệng hắn nữa.
Gỡ xong hàng cúc, Seokjin cởi áo Yoongi. Tuy động tác của hắn dịu dàng, song Yoongi phải tự nhủ liên tục rằng đây là kẻ đang cố tước đoạt mạng sống của anh. Lẽ ra anh phải thấy hành vi ấy đáng tởm và muốn phản kháng, nhưng Seokjin bảnh trai không tả nổi và tâm trí Yoongi cũng không được lành mạnh cho lắm.
"Giờ thì," Seokjin nói, bàn tay giữ chặt khẩu súng hơn và ấn vào thái dương Yoongi, "Mày biết luật rồi đấy. Làm như tao bảo, bằng không..." hắn dùng bàn tay còn lại làm hiệu ứng nổ súng. Yoongi không cần phải dặn dò lần hai, anh bất động, để Seokjin đẩy anh nằm ngửa trên giường, dang rộng chân.
Yoongi không nhìn Seokjin hay những gì hắn đang làm, anh dán mắt lên trần nhà suốt thời gian gã đàn ông to con hơn thao túng cơ thể mình. Hắn tuột quần Yoongi xuống - luồng gió lạnh quét qua dương vật anh; cũng là nơi đã bị kìm hãm quá lâu, ngóc đầu dậy trước sự chú ý.
Seokjin phát ra một âm thanh nhỏ nơi cuống họng.
Yoongi nhắm mắt lại.
"Xem chúng ta có gì ở đây này." Yoongi có thể nghe ra cái điệu nhếch mép được đẽo trên gương mặt tình cờ lại đẹp như thiên sứ của Seokjin. Anh giật thót khi cảm thấy hắn ta rê khẩu súng dọc theo chiều dài của anh. Dương vật anh một lần nữa quyết định không nguyên cớ mà rỉ chút dịch nhờn.
Bấy nhiêu đã đủ khiến Seokjin cười to.
"Ôi, vãi đạn, thật không thể tin được." Hắn vừa nói vừa cười, "Min Yoongi khét tiếng có một-" hắn gẩy, "thằng cu," rồi gẩy, "bé tí."
Hành động đó làm Yoongi ngạc mình, hông giật thót, rụt về, tát vào tay Seokjin. Anh hối hận tức khắc khi nghe thấy tiếng súng lên nòng. Chốc lát đã có âm thanh đinh tai xuyên phá gian phòng.
Yoongi nhắm chặt mắt, lấy tay che đầu, song anh không cảm thấy va chạm nào.
"Chẳng phải tao đã bảo mày phải biết ngoan ngoãn sao?" Seokjin gầm gừ, móng tay làm xước lớp da nơi đùi Yoongi, khiến chúng vô thức cựa quậy.
Yoongi mở mắt, gật đầu, đôi cánh tay tự khắc hạ xuống, run rẩy trong sợ hãi và anh liếc mắt sang bên kia, nhìn vào chỗ viên đạn ghim trên sàn gỗ.
Yoongi có thể tỏ vẻ thờ ơ trước lưỡi hái tử thần, nhưng trong sâu thẳm, anh vẫn biết Seokjin sẽ không buông tha anh dễ dàng. Nếu không được tra tấn anh triệt để thì bắn hạ luôn cho rồi - và Yoongi chẳng phải ở vị thế được lên tiếng. Nhưng anh lờ đờ đoán thử chuyện gì sẽ xảy đến với mình, và trường hợp tệ nhất chính là...
Yoongi không muốn nghĩ tới.
"Da mày nhợt nhạt quá." Seokjin tuyên bố, miết tay xuống cổ anh, "Mày chẳng bao giờ rời khỏi nhà sao?"
Yoongi giữ im lặng trước câu hỏi.
"Tại sao?" Hắn quấy rối, "Sợ bị bắt cóc, bị hành hạ, phải trả mạng cho những kẻ mày giết hại à? Sợ phải chuộc lại lỗi lầm, tội ác mày gây ra ư?"
Yoongi không trả lời, Seokjin cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ lải nhải à ê và đặc biệt hứng thú với thằng nhỏ của Yoongi.
"Cả... thứ này nữa. Mày còn thảm hại đến độ nào đây nhỉ? Ai mà ngờ ông trùm của thế giới ngầm Min Yoongi quyền lực, vĩ đại lại giấu giếm thằng cu tí hon dưới vẻ ngoài nhẫn tâm."
Đùi Yoongi giần giật.
"Trời ạ, người ta sẽ nghĩ gì nếu biết mày là một thằng đàn ông đáng xấu hổ đến thế này đây? Yoongi à, mày sinh ra không phải để đứng trên đỉnh cao," cái cách Seokjin gọi tên anh ngọt ngào muốn phát bệnh, gửi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh, "Với thằng nhỏ như thế mày, mày chỉ đáng làm cái bồn chứa tinh, chỉ là một thằng phò để những gã khác sử dụng."
Những ngón tay hắn chạm vào làn da Yoongi, miết dọc theo xương hông, di chuyển xuống đùi trước khi buộc chân anh phải dạng ra. Yoongi không nhịn được mà để ý sự khác biệt giữa nước da hắn và anh. Anh trông đặc biệt trắng so với nước da rám nắng của đối phương, và chưa gì Yoongi đã có thể hình dung được... bản thân nằm đấy ngoan ngoãn quy phục, như con búp bê để mặc Seokjin tùy ý sử dụng.
Như thể biết được Yoongi đang nghĩ gì, người lớn hơn nhếch mép quỷ quyệt, hông thúc vào thân dưới của Yoongi, "Mày thích thế phải không? Thích làm búp bê của tao, món đồ chơi tình dục của tao, bị thằng nhỏ của tao cắm vào mọi giờ mọi ngày. Tao cũng sẽ chơi mày trong lúc họp để đảm bảo cả thế giới này biết mày thuộc về tao, đám đệ tử của mày sẽ bước vào, chứng kiến cảnh mày nhún trên thằng nhỏ của tao. Chúng sẽ được chiêm ngưỡng cả cái hột le bé xíu đáng yêu này bị phô bày ngay giữa phòng." Seokjin búng dương vật của Yoongi, làm anh bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên, "Chẳng phải nhục nhã lắm sao, Yoongi? Nhưng một tên dâm đãng như mày thì xứng đáng chứ nhỉ?"
Yoongi chớp mắt, đôi mắt ươn ướt, đầu óc trống rỗng. Suy nghĩ mạch lạc duy nhất anh có vào lúc này đấy là Seokjin trông như một vị thánh đang đè lên người anh, ánh mắt dã thú chẳng thiếu ý đồ xấu xa.
"Bé cưng nhỏ bé, xinh xắn của tôi." Seokjin đặt những chiếc hôn lên đùi Yoongi, mỗi giây trôi qua là mỗi lần khoảnh cách với dương vật anh lại càng được thu hẹp. Thiếu kiên nhẫn, Yoongi ưỡn lên kịp một lần trước khi bị ghim xuống bởi đôi tay của hắn ta.
"Chậc, không phải phép chút nào. Nhưng đối với một con búp bê vô tri như em thì cũng dễ hiểu thôi nhỉ? Sinh ra ở vùng cao mà cố gắng tỏ vẻ như mình dân chính gốc thành thị-"
"Đ* thằng nhà mày," Yoongi phải kiềm để không nhổ nước bọt vào gương mặt hoàn hảo ấy, nhưng rồi hối hận ngay tức khắc.
"Không cưng à," Jin khúc khích, "Anh đây mới là người đ* em." Hắn thúc hông vào người Yoongi --- anh có thể cảm nhận được hạ bộ cứng rắn của hắn và rên lên một tiếng khát cầu. Chúa ơi, lẽ ra anh không nên thèm cái ấy đến vậy hay bỏ cuộc nhanh tới mức này khi đầu óc hãy còn cảnh báo rằng anh đang bị đe dọa.
Nhưng dù cố nghĩ tới điều đó đến độ nào đi chăng nữa, Yoongi vẫn không thể cảm thấy thế. Rõ ràng trên tay Seokjin đang cầm khẩu súng và những lời thốt ra từ đôi môi ấy đều hết sức khó nghe, nhưng bản chất thú vật trong anh vẫn phản ứng với Seokjin.
Seokjin rất nguy hiểm, hắn đang nắm giữ mạng sống của Yoongi trong tay. Lần đầu tiên sau một quãng thời gian quá đỗi dài, Yoongi thấy mình đứng bên bờ vực thẳm, anh có cảm giác phải hành động thật cẩn trọng.
Đối phương tát vào mặt đùi trong của Yoongi - gần dương vật anh đến là nguy hiểm, kéo Yoongi khỏi cơn mơ màng.
"Thơ thẩn gì đó, em bé? Tôi không đủ tốt cho em sao?" Yoongi mở miệng định đáp, nhưng Seokjin nói tiếp, "Nhưng không sao hết, tôi biết là mình sẽ thu hút sự chú ý của em lại ngay thôi."
Thật sao?
Seokjin giơ khẩu súng lên, khiến cơ thể Yoongi cứng đờ. Seokjin cảm nhận được điều đó, hắn liếm môi, ánh mắt tối đi nhìn thẳng vào Yoongi, như thể hắn là ma quỷ uống lấy sự sợ hãi Yoongi đang tiết ra.
Seokjin nhếch mép, lại thúc hông vào Yoongi một lần nữa trong lúc nhắm mũi súng vào người trẻ hơn.
Yoongi nghĩ đến kế hoạch chuồn đi nhưng không thấy có mấy hy vọng. Nhà anh đã bị bao vậy, khả năng bọn lâu la của Seokjin đang lục lọi cướp bóc từng phòng là cực kỳ cao. Nếu chúng trông thấy anh bỏ trốn, chúng sẽ không nương tay mà bắn anh như con chó. Kế sách còn lại đấy là đoạt lấy khẩu súng của Seokjin rồi chạy mất - nhưng đây là một lựa chọn ngu ngốc. Seokjin sẽ dễ dàng trấn áp được anh - và hắn còn chưa phải người vạm vỡ nhất ở đây. Anh không thể cứ thế cướp món vũ khí khỏi tay hắn ta được, không phải khi ngón tay hắn chỉ cách cò súng mấy li và sẵn sàng nổ súng bất kỳ lúc nào.
Yoongi vẫn nằm yên như tượng trong lúc nghiền ngẫm các lựa chọn, nhưng đấy cũng là vì anh không muốn hành xử khinh xuất. Anh bất động, tứ chi vô lực trong lúc Seokjin lơ lửng trên người anh. Lúc Seokjin hỏi anh để dầu bôi trơn ở đầu, anh không phản ứng, chỉ chỉ tay về phía bàn cạnh giường. Nét mặt anh không dao động khi Seokjin dùng một ngón xâm nhập cơ vòng của anh - và anh định duy trì thái độ như vậy, đấy là cho tới lúc hắn véo vùng đáy chậu của anh.
Yoongi giật thót, trừng mắt lườm lườm Seokjin đang khẽ cười khẩy. Anh phải dùng hết sức bình sinh mới không tung chân đạp một cước vào bản mặt của Seokjin. Anh đoán mình phải đón nhận điều này một cách ngoan ngoãn... có thể là hùa theo đôi chút nữa, đấy là cách an toàn nhất. Và có thể Seokjin sẽ thấy đủ để tha mạng cho Yoongi.
Bằng không...
Yoongi còn chẳng muốn nghĩ đến nó.
Coi bộ tạm thời Yoongi chỉ có thể vắt cạn sinh lực Seokjin rồi vội vàng trốn lẹ thôi nhỉ?
Yoongi đoán mình nên ra vẻ là mình thích chuyện này, thế nên anh thả lỏng cơ thể và bắt đầu vào vai diễn. Có thể anh cũng nên tận hưởng nó - ít nhất thì trông Seokjin cũng có vẻ biết mình đang làm gì.
Yoongi bắt đầu bằng việc nhún hông về phía hai ngón tay hãy còn vùi trong mình. Chuyển động ấy khiến đối phương giật mình, anh thấy bàn tay Seokjin siết chặt khẩu súng trước khi thả lỏng ra.
"Thấy sướng sao cưng?" Seokjin hỏi, Yoongi nghe ra cái vẻ thích thú trong giọng điệu ấy. Anh lắc đầu - không hẳn để ra vẻ làm khó mà là để vớt vát lại chút phẩm giá trong lúc đóng vai tên điếm.
Thấy phản hồi ấy, Seokjin khịt mũi và nhét thêm một ngón vào trong Yoongi. May thay cho Yoongi, anh không lạ lẫm gì chuyện này, anh đã quá quen thuộc với sự thô bạo từ những gã đàn ông khác. Anh khép hai chân vào nhau, anh biết làm thế sẽ tạo ra cảnh tượng cặp bi của anh phô diễn trước mắt Seokjin đầy ấn tượng.
Yoongi thở dài một hơi thỏa mãn khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cuống họng Seokjin, những ngón tay run rẩy mân mê da anh. Yoongi không cần nhìn cũng biết cặp bi mình đang đỏ ửng; làn da anh lúc nào cũng thật gọi mời, quá ư tinh tế. Anh nhún hông xuống ngón tay Seokjin, cắn môi nén tiếng rên rỉ.
"Búp bê nhỏ nhắn hoàn hảo. Cuối cùng cũng chấp nhận số phận của mình rồi sao?"
Yoongi lưỡng lự gật đầu, chứ không chắc nên nói thành lời ra sao. Nhưng anh vẫn chưa chấp nhận số phận này của mình đâu - anh sẽ tranh đấu để giành lấy từng gang từng tấc cuộc đời mình.
Nhưng tạm thời, Yoongi sẽ nằm yên bất động và ngoan ngoãn vâng lời, quay mặt sang bên. Seokjin nhét càng lúc càng sâu trong lỗ nhỏ của anh, anh cảm thấy hắn ta di chuyển hai ngón tay theo kiểu cắt kéo, nới rộng ra. Yoongi thở dốc một tiếng, luồng khí lạnh luồn vào trong, đi đến nơi quá đỗi xa lạ với nó. Yoongi không phải thuộc dạng không quen quan hệ dùng cửa sau, nhưng anh chưa từng khuếch trương chính mình, nong rộng cơ vòng đến mức không khí xâm nhập được vào trong anh thế này.
Việc Seokjin thổi vào lỗ nhỏ của anh cũng không giúp ích gì, chu đôi môi đầy đặn trông hoàn hảo không tả được, và Yoongi muốn, ôi anh muốn nó chạm vào mình vô kể, dù là để thổi khí thêm hay liếm láp thì cũng chẳng quan trong.
Sự kiềm chế bị quăng ra ngoài cửa sổ, Yoongi ấn hông mình xuống, thèm được để làn da mình với hắn chạm vào nhau.
Seokjin nhếch môi cười trước yêu cầu ẩn ý đó, hắn sáp lại gần lỗ nhỏ run rẩy của Yoongi. Người trẻ hơn bật ra một tiếng kêu thoáng qua vì bất ngờ, bắp chân siết lại, anh cọ về phía Seokjin, hy vọng sẽ nhận được những gì Seokjin trao.
May thay cho Yoongi, Seokjin có rất nhiều thứ muốn trao.
Hắn mút lỗ nhỏ của Yoongi, khiến người trẻ hơn hét lên trong cơn sung sướng tuyệt đối, cặp đùi khép lại một lần nữa và đãi cho đôi mắt Seokjin cái cảnh tượng của vùng đùi trắng trẻo mềm mại.
Đối với một ông trùm, Yoongi rõ ràng thiếu cơ bắp. Seokjin cười nhăn nhở một mình; trông Yoongi giống một tên điếm dùng làm phần thưởng hơn là một gã tội phạm, và vâng, hắn phải ở đây để đặt tên điếm này về đúng vị trí của mình. Hắn thè lưỡi ra, nếm Yoongi cho đáng. Người trẻ hơn nóng bỏng đúng nghĩa đen, cỗ nhiệt khiến lưỡi hắn như tan chảy tức thì. Rồi Seokjin động đậy chút đỉnh, Yoongi vặn vẹo, mặt đùi trong giật thót còn lỗ nhỏ thít lại quanh hắn. Hắn đẩy lưỡi vào sâu hơn, phần thịt linh hoạt tự mình lần mò tìm kiếm điểm G của Yoongi, ấn vào từng tấc thịt mà nó vươn tới được. Một tiếng thở dốc khe khẽ được Yoongi thốt lên là quá đủ để xác nhận Seokjin đã tìm được mục tiêu của hắn, thế nên hắn ngoắc cánh tay phải quanh cặp đùi Yoongi và kéo anh xuống, buộc anh phải tiếp nhận Seokjin lẫn toàn bộ chiếc lưỡi quỷ quyệt ấy.
Seokjin vét máng anh như một gã đàn ông đói ngấu vừa tìm thấy bữa ăn, và Yoongi không thể làm gì ngoại trừ hứng chịu.
Anh cảm thấy ngón tay Seokjin lần tìm lên đùi anh rồi len lén mò mẫm tới vùng đáy chậu, và suy nghĩ cuối cùng của Yoongi chính là 'ôi không' trước khi điều đó ập đến.
Seokjin rất ranh mãnh, Yoongi đã thừa biết thế. Rõ ràng người lớn hơn cũng biết làm sao để thỏa mãn một người đàn ông khác. Hắn cố tình kích thích điểm G của Yoongi từ bên ngoài lẫn vào trong. Yoongi biết những thứ cơ bản này song anh chưa từng làm lấy một lần, bởi thế khi tên bắt cóc (hay hiếp dâm? Hoặc gã trai hấp dẫn bắt anh làm con tin?) ban cho Yoongi ân huệ này, nó khiến Yoongi ngứa ngáy.
Nhưng chẳng bao lâu, khoái cảm trở nên quá ác liệt... sướng không chịu nổi. Nó hình thành một quả cầu lửa trong bụng Yoongi, khiến anh cong lưng đau đớn và hông giần giật nom thật quằn quại. Anh cảm thấy ngón chân mình quắp lại, và nếu không phải vì cơn sóng đê mê ngất ngây này, Yoongi đã có thể tỉnh táo đầu óc để nhắc nhở bản thân rằng mình không nên hưởng thụ - rằng anh nên là người vắt kiệt khoái cảm của Seokjin mới đúng.
Bất chấp những suy nghĩ ấy dồn dập đổ đến, chúng vẫn không nhanh bằng cực khoái của anh. Chẳng mấy chốc Yoongi đã xuất tinh, điểm G bị lạm dụng còn dương vật chưa hề được động đến.
Tầm nhìn của Yoongi trở nên tối đen.
Đầu anh đau, tiếng động ướt át vang dội sau óc anh trong lúc dạ dày anh tiếp nhận nó. Cơn cực khoái thật mãnh liệt; nó hút linh hồn anh khỏi thân xác, rút nguồn sống khỏi tứ chi và dưỡng khí khỏi buồng phổi. Yoongi lẩy bẩy không ngừng, chẳng thể kiểm soát đùi mình. Anh cảm thấy đôi môi Seokjin nở ra một nụ cười, nhưng hắn không dừng lại.
Seokjin tiếp tục dùng lưỡi chơi Yoongi, những ngón tay liên tục ấn vào vùng đáy chậu của anh, nơi da đỏ tấy lên vì bị lạm dụng quá mức, song điều đó chỉ càng khiến Seokjin miết mạnh hơn và làm Yoongi giẫy giụa.
"L-Làm ơn!" Yoongi không biết mình đang cầu xin cái gì, tiếng nức nở đứt quãng bởi những tiếng kêu thét vì những cái ấn và miết mạnh của Seokjin lên vùng đáy chậu.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Seokjin hỏi, "Cưng cầu xin cái gì đấy?" Đôi môi hắn lướt qua cơ vòng đẫm nước hết co thắt rồi giãn mở.
Mẹ nó, Yoongi biết được chết liền. Nhưng anh phải chơi đẹp, anh khá chắc rằng câu trả lời của mình sẽ khiến anh muốn tự đập tay vào mặt.
"Tôi k-không biết nữa. Làm ơn, c-cho tôi đi." Anh thều thào, lưng áp chặt vào tấm đệm. Yoongi vẫn chưa thể bắt kịp cơn cực khoái của mình; nó xảy đến quá nhanh, quá mãnh liệt, quá lạ lẫm với cơ thể này.
Seokjin chỉ cười khẩy.
"Em phải đón nhận những gì tôi trao cho, hiểu chưa?"
Yoongi gật đầu. Anh hiểu, nhưng không có nghĩa là anh muốn tuân theo.
"Tôi nghĩ là em chưa hiểu, tình yêu ạ." Cách gọi thân mật ấy khiến anh cau mày; Seokjin nghĩ anh là ai đấy? "Em không có quyền nói không - chậc, em còn chẳng có tiếng nói trong chuyện này. Thế nên hãy để tôi trình bày cụ thể tôi sẽ làm gì em."
Yoongi nuốt nước bọt.
Seokjin hạ giọng một tông. Yoongi không chắc mình thích giọng điệu đó.
"Tôi sẽ đối xử với em như đối xử với một con đĩ nhỏ, Min Yoongi. Tôi sẽ hủy hoại em từ trong ra ngoài cho tới khi em khóc lóc van xin tôi dừng tay." Hắn kề mặt gần bên tai Yoongi, "Nhưng tôi sẽ không dừng tay đâu, cưng à. Bởi vì em xứng đáng hiểu việc bị tước sạch mọi quyền lợi, bất lực hoàn toàn là như thế nào. Em sẽ phải lo sợ cho mạng sống của mình, em yêu, tôi đảm bảo điều đó đấy."
"Vậy mày định làm thế nào đây, hửm?" Yoongi vặn lại, sự khó chịu hiện rõ trong giọng nói. Anh không thích bị điều khiển, và dẫu rằng lời lẽ tuôn ra từ miệng Seokjin như chất kích dục gây ảnh hưởng đến dương vật nhỏ bé kiệt sức của Yoongi, thì anh vẫn muốn chống trả.
"Ồ," ngọt ngào, giọng điệu ấy thật ngọt ngào... khiến Yoongi phải cảnh giác, "Tôi sẽ đảm bảo em biết mình thuộc về đâu."
Chát!
Bàn tay Seokjin hạ cánh xuống tinh hoàn của Yoongi, khiến nơi ấy đung đưa. Tuy cái tát không quá mạnh, nó vẫn khiến Yoongi giật nảy, những ngón chân quắp lại và miệng há hốc vì ngạc nhiên.
Anh tưởng mình sẽ phải hứng chịu một cái tát khác - song nó không hề xảy đến. Thay vào đó, anh cảm thấy có cái gì đó lạnh và cứng chọc vào lỗ nhỏ. Yoongi bật dậy, anh cần biết Seokjin đang nhét cái quái gì vào trong anh.
Hình ảnh bàn tay của Seokjin cầm khẩu súng mà nện vào trong Yoongi khiến anh không nói nên lời. Anh cố đẩy Seokjin đi, nhưng người lớn hơn giữ chặt lấy tay anh trong lúc dùng món vũ khí rút ra đẩy vào.
"Sợ sao hở em trai?" Giọng hắn khiến dạ dày Yoongi buồn nôn. Seokjin đẩy khẩu súng vào và vặn như thể đang đào bới cấm địa của Yoongi. "Sợ tôi bắn cưng sao hửm? Chẳng phải cái xác sẽ xinh hơn nếu cái lỗ này bị rách toạc ra sao?"
Yoongi lắc đầu, dạ dày quặn thắt. Seokjin và đầu óc vặn vẹo của hắn tởm chết đi được. Yoongi sợ những gì sẽ xảy đến, thế nên tốt hơn hết anh nên hùa theo trò chơi của Seokjin, dù cái trò hắn muốn là trò gì đi nữa.
Và trong khi xúc cảm trên thân thể thật đau đớn; điểm G của anh bị lạm dụng quá mức, dương vật giật nảy mỗi lần khẩu súng ấy ma sát lên nơi nhạy cảm của anh, cơ vòng sưng lên vì bị bắt nạt; thì Yoongi vẫn không thể cưỡng được mà để những tiếng nỉ non trườn bò khỏi cổ họng. Mới đầu chúng vẫn nhỏ, gần như không nghe được và dễ nhầm lẫn thành tiếng khụt khịt hoặc ậm ừ.
Nhưng nó không ngừng lại ở đó.
Dương vật anh, trời ạ, cái thứ trời đánh ấy, nó bắt đầu thể hiện sự hứng thú của mình, vô sỉ ngẩng đầu dậy đầy và rỉ chất dịch trăng trắng lên vùng bụng nõn nà của anh. Linh khẩu ứa chất nhờn nổi bong bóng, Seokjin phát hiện, hắn bật cười lớn tiếng.
Thật nhục nhã khi vừa lo sợ cho mạng sống của mình vừa cửng cứng thằng em. Seokjin nhắm mũi súng vào điểm G của anh và thúc mạnh, thứ kim loại lạnh lẽo đâm chọc tuyến nhạy cảm của Yoongi một cách tàn nhẫn. Yoongi kêu gào khi điểm G của mình bị vắt kiệt, nhưng Seokjin chỉ ghìm anh xuống, để mũi súng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của nó.
Anh cố nằm yên, cố thật tình, nhưng nỗi sợ hãi song hành với khoái cảm to lớn từ việc điểm G không ngừng bị kích thích đã đủ khiến Yoongi giẫy giụa. Và Seokjin để mặc chuyện ấy xảy ra! Hắn ta nhìn Yoongi như thể anh là một sinh vật trong vườn thú, gương mặt điển trai trở nên vặn vẹo khi nụ cười ấy nhắm thẳng vào dương vật thảm hại của Yoongi.
Đùi anh giật thon thót vì nhạy cảm chịu không nổi, tâm trí anh trở nên nhão nhoẹt - dường như Yoongi không thể nghĩ suy nổi nữa. Đôi môi anh run run, những tiếng rên rỉ và cầu xin thiếu rành rẽ tiếp tục vọt ra.
"D-dừng lại!" Anh ráng nói, cố đá Seokjin đi nhưng dừng lại giữa chừng khi cảm thấy nòng súng đẩy tới và ở yên đó.
Yoongi hãi hùng trước cái cách Seokjin không ngừng chơi anh bằng món vũ khí, thậm chí còn khúc khích cười. Từng đốt xương trong anh bảo rằng anh hãy đánh bạo đi, hãy chạy đi. Nhưng Yoongi biết mình sẽ không làm vậy. Một phần là vì Seokjin sẽ bắn anh như chó nếu anh làm thế, phần còn lại là bởi anh không muốn chuyện này dừng lại, dẫu rằng lời anh nói ra khác hẳn.
Có thể Yoongi quằn quại và than thở đấy, nhưng anh vẫn tận hưởng chuyện này, tận hưởng quá nhiều so với một người đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Seokjin nghe tiếng khóc của anh rành mạch rõ ràng, song hắn vẫn nhét khẩu súng trong anh và quan sát bằng vẻ hứng thú bệnh hoạn.
Điệu cười của Seokjin thật lạnh sống lưng, nó ngấm sâu và rền rĩ dưới lớp da anh, xâm chiếm từng mạch máu một. Điều đó khiến Yoongi phát hoảng dẫu rằng chúng trông như một niềm vui thuần túy. Đôi chân anh như nặng đi, chẳng thể nâng lên nỗi, rơi phịch xuống như bất lực và khiến Yoongi một lần nữa nằm dán chặt lưng xuống đệm. Từ tư thế này, lỗ nhỏ của anh gần như bất khả xâm phạm. Anh nghe thấy tiếng Seokjin thở dài.
Khẩu súng vẫn còn nằm trong anh - Yoongi cảm nhận được rõ như ban ngày. Nhưng trước khi tâm trí anh kịp thời hiểu được khẩu súng đang vùi trong mình nằm tư thế nào thì eo anh đã bị người kia giữ lấy. Anh khẽ buông một tiếng kêu ngạc nhiên.
Seokjin lật anh nằm sấp, hai cánh tay chắc khỏe điều khiển Yoongi cho đến khi mông anh bị nâng lên không. Hắn kéo cơ thể anh lại gần hơn, rồi chẳng mấy chốc người trẻ hơn đã nằm dài trên đùi hắn. Mông anh ở gần phía đùi Seokjin trong khi lưng anh đối diện trực tiếp dưới khuôn mặt hắn.
Dương vật Yoongi lẩy bẩy trước cái cách Seokjin lôi anh ra đây, làn da nhạy cảm chạm vào ga giường, và sự ma sát cũng chẳng giúp chuyện đó đỡ gì hơn. Anh như con búp bê mặc cho Seokjin chơi đùa, điều đó khiến anh sợ hãi vô kể. Anh tự nhủ mình đang ở trong vị thế mà các lựa chọn đều bị giới hạn, và canh bạc tốt nhất chính là phải thỏa mãn Seokjin đủ để hắn tha mạng cho anh.
Yoongi lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu như niệm chú, nghĩ đến việc mình sẽ sống sót toàn thây sau tình huống này thế nào - với hoặc không với khẩu súng trong mông mình. Đầu óc anh tư lự với những suy nghĩ và không khiến anh thấy khá hơn chút nào. Nhưng rồi Yoongi dứt khỏi cơn mơ màng trước cú đánh giòn giã trên mông mình.
"Đứa nhỏ láo xược này, em không nghe gì hết đấy sao?" Seokjin túm tóc Yoongi và quay đầu anh về phía hắn để đôi mắt họ chạm nhau.
Yoongi thấy mắt mình ướt lên vì cơn đau nơi da đầu - nhưng anh vẫn gật lấy gật để, không muốn chọc giận Seokjin hơn nữa. Anh còn nói:
"'Em xin lỗi."
Câu nói như dính vào nhau do chất giọng của anh, nhưng dù thế Seokjin trông vẫn rất hài lòng.
Cho tới khi hắn đánh mông Yoongi lần nữa.
Cú đánh khiến anh siết cơ vòng quanh khẩu súng, và tự dưng Yoongi nhận thức rất rõ cái sự thật rằng lẽ ra lúc này nó không nên ở trong thân thể anh. Thứ chất liệu cứng rắn không hề khoan dung với làn da anh, và cơ vòng anh chật vật để chứa lấy nó.
Seokjin thấy cơ vòng anh co thắt cũng chỉ nhếch mép rồi đẩy khẩu súng vào sâu hơn.
"Không-" Yoongi gần như chẳng phản đối nỗi khi Seokjin đánh anh lần nữa.
"Em không muốn nói "không" với tôi đâu, bé cưng. Anh bạn nhỏ của tôi đây-" Seokjin gõ vào khẩu súng, và Yoongi cảm nhận được chuyển động khẽ nhất của món đồ trong mông mình khi hắn làm thế, "Sẽ xuyên thủng em đấy."
Yoongi rùng mình trước lời nhắc nhở. Nhưng ít nhất anh cũng muốn cơn đau giảm bớt, thử hỏi chắc chẳng chết đâu nhỉ?
"Thêm..." miệng anh khô hơn dự đoán, Yoongi nuốt nước bọt trước khi nói tiếp, "Thêm bôi trơn nữa được không anh... làm ơn?"
Anh cố ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt Seokjin, nhưng thật khó để chạm được ánh nhìn của hắn.
"Làm ơn đi mà." Anh nói thêm, sự tuyệt vọng hiện diện trong từng ngóc ngách, song Yoongi vẫn muốn nắm bắt cơ hội.
Anh cảm thấy cơ thể mình rung lên, và đó là bởi Seokjin - người lúc này đang cười khúc khích.
"Quả là một cậu bé lễ phép," hắn mỉm cười, và Yoongi lạc lối trong nó, "Em cũng muốn được sướng mà, đúng không?"
Không, Yoongi nghĩ, tôi chỉ không muốn bị đau thôi.
"Em muốn chuẩn bị bản thân đúng cách để anh có thể chơi cái cơ thể nhỏ nhắn này của em mà, đúng không?"
Nằm mơ đi.
Nhưng Yoongi vẫn gật đầu.
Seokjin lại cười khúc khích.
"Em biết gì không, tôi đã nghĩ tới chuyện giết em bằng cách này, với khẩu súng cắm trong mông em, một viên đạn ghim vào não em - bắn từ đây," hắn ấn lên mông Yoongi, ngón tay vuốt từ thắt lưng lên xương sống, về phía vùng cổ rồi dừng lại nơi đầu, "Tới đây," hắn vỗ nhẹ đầu Yoongi. "Em có tưởng tượng được cảnh tượng ấy sẽ như thế nào không? Ông trùm băng đảng khét tiếng nhất chết như một tên điếm mạt hạng."
Lời nói ấy lẽ ra không nên ảnh hưởng đến anh thế này, ấy vậy Yoongi thấy dương vật mình càng trướng lên, một lần nữa cọ lên đùi Seokjin đầy khó chịu. Anh khẽ cựa quậy, song đôi mắt Seokjin như diều hâu tinh nhanh nắm bắt được mọi chuyển động. Gã đàn ông lướt tay về phía dương vật Yoongi và bóp mạnh.
"Em thích thế sao, hửm? Cũng không bất ngờ gì lắm. Em thấy cái nào kích thích mình hơn đấy, Min Yoongi? Là do viễn cảnh sẽ có kẻ chứng kiến em chết bởi khẩu súng cắm trong mông có khắc tên tôi, hay là do thằng cu bé tí này của em sẽ bị phơi bày cho mọi người đều thấy? Khi người ta dọn xác em, tôi cá bọn đầu gỗ ấy khó mà nhịn không xài qua em và cái lỗ nhỏ vô dụng của em đấy."
Yoongi nuốt nước bọt, giữ im lặng.
"Em nên thấy mừng đi, vì tôi đây rất tử tế, thật tình phải là tốt bụng mới đúng. Bởi tôi sẵn lòng cho em một đề xuất khác."
Anh ngồi im.
"Như tôi nói trước đó, tôi sẽ rất vui nếu thấy em chết với khẩu súng của mình cắm trong em," hắn nghiêng đầu mỉm cười vô hại, Yoongi cố nhịn không đáp trả hắn, "Nhưng tôi đang nghĩ tới chuyện... không làm thế."
"Ý anh là sao?"
"Chà, bé cưng ạ," hắn nháy mắt, "Tôi không muốn tiền hay quyền lực của em, và trong cái tình huống này ấy hả?" Hắn dùng tay chỉ cả hai người họ, "Em không thể đề nghị cái nào cho tôi hết. Cái tôi muốn là em thuộc về tôi."
Nghe lãng mạng đến lạ lùng - hoàn toàn không phù hợp với những gì đang xảy ra giữa họ.
"Ừm..." Yoongi cho thấy vẻ lưỡng lự của mình, hàng chân mày khẽ cau lại.
"Tất nhiên, em không thể từ chối được đâu - nhưng nhớ lấy, tôi không quan tâm," hắn nhét khẩu súng vào sâu hơn nữa, khiến Yoongi thở dốc, "Kế hoạch của tôi sẽ không thay đổi."
Yoongi lắc đầu. Anh sẽ chấp nhận mọi thứ miễn là không phải ăn đạn, cảm ơn rất nhiều.
"...thuộc về anh sao?"
"Về cơ bản thì đúng là vậy. Tôi muốn em trở thành con điếm của tôi, luôn luôn đeo dây xích và là cái lỗ để thằng nhỏ của tôi nhét vào. Rõ ràng làm vậy thì tốt hơn là phải chết, chẳng phải sao?"
Yoongi gật đầu. Tâm trí anh hãy còn mơ hồ, thành thật mà nói, anh thấy hơi khó suy nghĩ - có vẻ như Seokjin cũng hiểu được điều đó, hắn cười khẩy và vỗ đầu Yoongi âu yếm.
"Em bé ngu ngốc, em không cần phải nghĩ nhiều tới nó đâu. Cứ để tôi chăm sóc em là được."
Yoongi gật đầu, vẫn đang nghiền ngẫm về những lựa chọn ấy. Quả thật, nếu trở thành vật cưng của Seokjin thì anh sẽ không chết, cũng không đến nỗi nào nhỉ? Nó là sợi dây kéo anh khỏi tình huống này một cách êm đẹp... chẳng phải đó chính là lý do vì sao anh chịu đựng mọi thứ sao?
Đùi anh giần giật khi Seokjin rút khẩu súng khỏi người anh; cơ vòng giờ đây co bóp khó chịu quanh hư không. Anh để cơ thể mình bị dựng dậy, thân trên nằm bẹp trên giường còn mông nâng lên về phía gương mặt Seokjin.
Cảnh tượng đập vào mắt Seokjin trông tuyệt đối ngon miệng; cơ vòng co thắt và cặp mông căng mọng khiến hắn ngứa ngáy muốn cắn. Có điều hắn không thể duy trì tư thế này được quá lâu; hắn sẽ bị mỏi cổ nếu muốn vét máng Yoongi, thế nên Seokjin kéo cơ thể Yoongi về giữa giường.
Yoongi chớp đôi mắt hoe đỏ nhưng vẫn để mình bị lôi đi. Seokjin nâng hông anh, xoay đúng về hướng hắn, để mặt Yoongi tì xuống đệm.
Seokjin cúi đầu, cắn vào làn da căng mọng và tái nhợt của Yoongi. Chỉ với vài vết cắn, làn da ngọc ngà đã loang lổ vết bầm tím. Hắn để lưỡi mình liếm lên khe mông Yoongi trước khi cho phép nó nấn ná xuống cấm địa bị lạm dụng. Hắn nghe thấy Yoongi buông một tiếng thở dài khe khẽ, rồi hắn vùi đầu xuống.
Hương vị của chất bôi trơn xâm lấn vị giác của Seokjin, nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn đè lưỡi lên lỗ nhỏ của Yoongi trước khi đẩy vào và rút ra. Người trẻ hơn rên rỉ, âm thanh nghe thật êm tai, sau đó anh đẩy mông mình về sau.
Seokjin tát lên đó.
"Đồ lẳng lơ." Hắn nói, thích thú cái vẻ rùng mình của Yoongi. Hắn dùng cả hai tay để tách cánh mông anh, lỗ nhỏ loáng chất bọt và dịch bôi trơn lấp lánh dưới ánh sáng.
Cắm hai ngón trỏ vào trong, Seokjin nong cơ vòng ra, cung cấp cho hắn cái nhìn toàn cảnh bên trong lỗ nhỏ của Yoongi - những thớ thịt hồng không ngừng co lại, trông như thể mong chờ được lấp đầy. Chẳng thể nhịn được, Seokjin phun nước bọt vô, khiến Yoongi tức thì ngoe nguẩy mông và đẩy về sau hơn nữa, tấm lưng cong xuống tạo một đường nét làm si mê lòng người. Chỗ nước bọt trượt vào trong Yoongi, trông cực kỳ đồi bại.
"Em thế này trông đẹp lắm." Hắn khen ngợi, đặt một chiếc hôn lên lỗ nhỏ trước khi rút tay ra.
Yoongi ngoái lại nhìn Seokjin, hàng mi chơm chớp còn đôi má đỏ ửng.
"Anh có thể... như trước đó...?" Người trẻ hơn lí nhí, càng đỏ mặt hơn khi Seokjin nhìn mình bối rối. "Khẩu giao được không?"
"Ồ?" Ánh mắt Seokjin tối đi, hắn cười, những ngón tay cào xuống phía sau đùi Yoongi, "Em muốn tôi dùng lưỡi chơi em lần nữa à?"
Yoongi vội vã gật đầu, sự xấu hổ dường như không còn chỗ đứng trong tâm trí anh khi anh dùng đôi tay mình phô bày cơ vòng như thể Seokjin chưa hề có dịp chiêm ngưỡng cảnh tượng ấy vậy.
"Em đã rất ngoan mà," Yoongi không biết những từ đó thoát ra bằng cách nào, "Nãy giờ em đã rất ngoan, làm ơn, làm ơn đi... em," anh nấc lên, "Em thèm lắm."
Seokjin gầm gừ, dùng một tay bóp má mông Yoongi, cả người rung lên vì cười.
"Tên điếm non đói khát chỉ muốn cái lỗ của mình được ướt thôi đúng không?"
Yoongi bật ra một tiếng kêu nhỏ khi lỗ nhỏ của mình bị tát, khiến nơi ấy rỉ ra chút nước bọt trước đó hắn nhổ vào trong anh. Bất chấp thế anh vẫn háo hức gật đầu. Seokjin khúc khích hài lòng.
"Làm ơn... e-em trống rỗng quá..."
Seokjin cười toe toét.
"Muốn tôi chơi em sao bé cưng? Muốn tôi phá hỏng cái lỗ này của em và chiếm giữ em làm của riêng sao?"
Yoongi cạ dương vật mình lên đũng quần Seokjin như để trả lời.
"Làm ơn, chơi em đi."
Seokjin là ai mà từ chối yêu cầu quyến rũ đến vậy?
Seokjin cố tình cúi đầu xuống, môi há ra, thè lưỡi để nếm cơ vòng co bóp sưng tấy trước khi chọc vào lần nữa. Hắn gẩy lưỡi rồi nhếch miệng cười khi Yoongi quằn quại dưới thân hắn. Lần này Seokjin day môi lên cơ vòng trước khi di chuyển về phía tinh hoàn Yoongi. Nói đúng ra thì Yoongi không yêu cầu hắn chuyện này, nhưng có vẻ như người trẻ hơn cũng không phiền qua cái việc anh rên lớn thế nào.
Nhưng Seokjin không chơi đùa quá lâu - dương vật hắn dựng đứng cạ vào lớp quần jean, ma sát trực tiếp với thứ nhỏ hơn của Yoongi, và khiến hắn như muốn nổ tung đến nơi.
Seokjin hôn một cái lên cơ vòng của anh rồi mới rời đi, khiến anh rên rẩm ức chế. Người trẻ hơn ngoái nhìn Seokjin, kẻ chỉ mỉm cười trước khi đánh nhẹ một cái lên mông anh. Hắn nâng Yoongi cho anh nằm chống tay và đầu gối, rồi vuốt tay lên eo anh.
Seokjin ngồi dậy, lùi về phía rìa giường rồi cởi quần dài lẫn quần lót. Yoongi vẫn duy trì tư thế đó, và hắn lầm bầm "bé ngoan" trước khi tiến về phía đằng sau Yoongi.
Hắn thúc hông vào rãnh mông, để mình rên khẽ một tiếng. Hắn đã không động gì tới hạ bộ quá lâu rồi, và bây giờ, Seokjin chỉ muốn chơi tới bến.
Lỗ nhỏ của Yoongi đã được chuẩn bị, nhưng Seokjin tự nhắc nhở mình rằng Yoongi đã xin thêm bôi trơn trước đó, thế nên hắn bổ sung thêm. Chất bôi trơn được thoa lên khắp vùng da nhạy cảm; cái lạnh khiến Yoongi rên rỉ đôi chút. Anh đã bị chơi đùa nhiều vô kể rồi -- và cái việc Seokjin chiếm trọn anh rồi mà vẫn chưa trao cho Yoongi điều gì khiến anh thấy như bị tra tấn.
Yoongi lườm người lớn hơn; hành động quay ngoắt đầu bất chợt của anh khiến Seokjin ngạc nhiên đôi chút, nhưng rồi hắn nhếch mép gần như tức thì sau khi Yoongi lắp bắp cầu xin hết lần này đến lần khác.
Seokjin hướng quy đầu về phía cơ vòng ướt dịch của Yoongi rồi đẩy vào. Hắn nghe thấy tiếng Yoongi tức thì thở hắt, cặp đùi gồng lên căng thẳng khi Seokjin đâm lút cán vào trong anh.
Yoongi đã rất ngoan ngoãn; Seokjin cũng nhận thấy điều đó, thế nên hắn mới cho anh thời gian thích ứng với chiều dài của hắn. Hắn xoa tay trên hông Yoongi; vùng da vẫn còn ửng hồng vì những cú tát trước ấy.
"Ngoan cho tôi quá à, bé cưng." Hắn khen ngợi. "Em giỏi quá, rất đáng làm đĩ nhỏ ấy nhỉ?"
Yoongi rùng mình. Chúa ơi, anh như sướng điên lên. Seokjin gọi anh là bé cưng khiến anh cảm thấy làm sao đó - cái từ đĩ chạy thẳng xuống hạ bộ anh. Anh uốn éo hông khe khẽ, muốn Seokjin di chuyển ngay.
Như thể hai người có thần giao cách cảm, Seokjin bắt đầu đưa đẩy, nhịp điệu chậm rãi, thong thả như chết người đối với Yoongi. Dương vật Seokjin vùi vào trong rồi lại rút ra, chiều dài ma sát dọc các vách tường, vừa quá nhiều lại vừa chẳng đủ. Như thể Seokjin đang trêu chọc anh dẫu rằng đã cắm thằng nhỏ của hắn vào trong anh vào.
Anh lầm bầm hai chữ 'nhanh lên' trong khi đưa đẩy hông theo chuyển động, thầm hy vọng người lớn hơn sẽ hiểu ẩn ý. Nhưng không, Seokjin vẫn đều đều khoan thai, nhàn nhã chơi Yoongi từ từ.
Quá chậm, quá thân mật, và nếu là vào thời điểm khác Yoongi sẽ không phàn nàn gì, nhưng anh đã phải chịu đựng những màn khiêu khích, những trò trêu ghẹo suốt nhiều giờ đồng hồ rồi. Yoongi chỉ muốn xuất tinh.
"Nhanh lên." Anh ra lệnh, hông di chuyển và nhún xuống dương vật Seokjin.
"Em vừa bảo gì tôi đấy?" Seokjin dừng động tác, khiến Yoongi rên rẩm. Anh tự mình di chuyển, và khi đôi tay Seokjin vươn ra ngăn chặn, Yoongi lườm nguýt người lớn hơn.
"Mẹ nó, nhanh lên. Tôi muốn anh di chuyển nhanh lên."
Ngay khi những từ ngữ đó rời khỏi môi anh, Yoongi cảm thấy Seokjin chồm lên lưng mình gần như tức thì. Cái hành động nhất thời ấy dọa sợ anh, lưng anh phải chống đỡ đôi chút sức nặng của Seokjin, anh thấy tay mình như rụng rời.
Anh thấy hai cánh tay chống hai bên hông mình, rồi đầu anh bị giật ngược ra sau, Seokjin tóm tóc anh đầy đau đớn.
"Đồ đĩ nhỏ thảm hại." Seokjin nhổ nước bọt vào mặt Yoongi, chất lỏng ướt át hạ cánh lên má anh. Đôi tay hắn chạm vào cổ Yoongi rồi siết.
Yoongi lắp bắp, hơi thở bị nghẹn lại ở cuống họng khi đôi bàn tay quanh cổ anh càng lúc càng bóp chặt hơn và chặn đường hô hấp.
"Mày thích ra lệnh quá, Yoongi, mày biết thế chứ? Tao nghĩ đã đến lúc mày phải đối diện với sự thật là mày không còn ở vị trí nắm quyền nữa." Những lời lẽ gây sửng sốt ấy thâm nhập vào đầu Yoongi, anh chật vật cố níu lấy ý nghĩa của nó trong lúc đôi mắt dần ngấn nước vì thiếu dưỡng khí.
"Trời ạ, mày nghĩ mày quyền lực và vĩ đại quá, nên mới ra lệnh tao làm cái này, cái kia," Seokjin gầm gừ, hông thúc lên, tạo một nhịp độ dữ dội, "Nhưng thực chất thì mày đã thuộc về tao rồi, thằng đĩ nhỏ chẳng nghĩ tới gì ngoài buồi."
Yoongi lắc đầu, chẳng biết liệu mình đang phủ nhận tuyên bố ấy hay chỉ là bởi muốn Seokjin để mình thở.
"Em chẳng thể sai bảo tôi làm gì được đâu, cưng ạ. Em chỉ là một cái lỗ để tôi sử dụng, một món đồ chơi xinh xắn thiếu não - thế nên tốt hơn hết là em nên cư xử đúng thế đi."
Yoongi cảm thấy đôi tay Seokjin thoái lui, cánh tay anh lẩy bẩy run lên trước khi buông lơi, thân trên thả phịch xuống đệm, anh ngáp lấy ngáp để dưỡng khí. Yoongi không biết phải ngờ tới điều gì lúc Seokjin kéo anh ngồi dậy, lưng áp vào lồng ngực Seokjin. Buồng phổi anh vẫn nặng nề, phập phồng vì đang tìm lại lượng oxi thiếu hụt.
Anh nghe thấy tiếng lách cách - cơ thể anh căng thẳng.
Đấy là tiếng súng lên nòng.
Với năng lực còn sót lại, Yoongi ngoái đầu về sau, và rõ ràng, khẩu súng đang nằm trong tay Seokjin, nhắm thẳng vào Yoongi. Đôi mắt anh mở to - Seokjin sẽ không bắn anh đâu, phải không?
Seokjin chỉ nở một nụ cười quỷ quyệt.
"Ngoan ngào, bé cưng - tôi vẫn đảm bảo em sẽ mất não dù bằng cách này hay cách khác đấy."
Cái hình ảnh ấy thật đáng tởm, nhưng Yoongi không thể ngừng cơ vòng mình thít lại quanh Seokjin. Mất não, Seokjin bảo thế, và chết tiệt, điều đó khiến anh hứng lên.
Người lớn hơn chỉ thở dài, giả vờ bực tức.
"Mẹ kiếp, tôi biết em là thằng đĩ dị hợm, nhưng đến độ hứng lên vì bị súng dọa ư?" Hắn cười, chĩa khẩu súng lên thái dương Yoongi, "Quả là hạ đẳng ở tầm mới đấy."
Yoongi nhịn thở, lần này là vì sẵn lòng.
"Thằng điếm non thèm đánh như em thì cần gì phải ở vị thế kiểm soát, trong khi những gì em muốn chỉ là được sử dụng?" và Seokjin có lý. Điều đó khiến Yoongi tự hỏi, tại sao anh phải vượt qua mọi rắc rối trong khi anh hoàn toàn vui lòng trước cái cách Seokjịn đối xử với anh?
Yoongi là một tên khổ dâm, rõ là thế. Những lời của Seokjin bám vào anh, anh cảm thấy rùng mình đôi chút trong lúc Seokjin rê khẩu súng từ mặt xuống cổ mình, chất liệu kim loại lạnh lẽo tì mạnh lên làn da anh.
Yoongi run lên.
"Trời ạ, em đúng là thảm lại. Lỗ nhỏ thật chặt mỗi lần khẩu súng của tôi ở gần em, em thèm chết đến thế sao? Hay là em thích mê mỗi lần mạng sống của mình gặp nguy hiểm?
Chính Yoongi cũng không có đáp án. Anh không hiểu tại sao mình lại cư xử như vậy, không biết vì cớ gì dương vật mình lại cương lên chỉ bởi hình ảnh của khẩu súng, vì sao mông mình lại thít chặt mỗi khi anh nghĩ đến cảnh Seokjin bắn mình.
Bàn tay Seokjin rờ rẫm khắp người anh, trước tiên là từ bên hông, sau đó lướt lên khuôn ngực. Những ngón tay chơi đùa núm vú anh điêu luyện, véo lấy đầu ngực và gẩy chúng, khiến chúng dựng thẳng lên. Yoongi rên rỉ, ngửa cổ về sau, cơ thể tuyệt đối nương ngờ vào Seokjin, người đang đỡ lấy toàn bộ sức nặng của anh.
Seokjin một lần nữa thở dài, thúc lên nốt lần cuối vào trong Yoongi trước khi rút ra.
"C-chờ đã!" Yoongi lắp bắp, nhưng Seokjin đã rút ra khỏi người anh, và anh cảm thấy một cơn trống rỗng nhức nhối bên trong mình.
"Em đóng vai trò ấy, Yoongi, nhưng tôi nghĩ trông em giống món đồ chơi tình dục bị hỏng hơn là còn hoạt động." Seokjin quay người Yoongi về phía mình. Họ đối mặt nhau, nhưng rồi cũng chẳng được mấy chốc vì hắn đầy Yoongi xuống, lưng anh đập xuống đệm, tóc bung xõa rũ rượi.
Yoongi chớp mắt, không biết nói gì. Anh vẫn đang xử lý câu nói của Seokjin. "'Hỏng'? Ý anh là sao?" Anh hỏi, tuyệt vọng muốn biết câu trả lời.
Seokjin cười khẩy.
"Bởi vì đồ chơi bình thường sẽ không cương lên khi tôi chĩa súng vào người chúng, cưng ạ. Em quả thật là độc nhất - hạ cấp tới mức này thì đúng là có một không hai. Chúa ơi, thật mừng vì tôi tìm được em." Seokjin cúi xuống để hôn anh, hôn thật sâu. Nụ hôn khiến Yoongi thở không nổi, tuy nhiên anh ẫn đuổi theo đôi môi Seokjin khi hắn lùi lại.
Seokjin xâm nhập anh một lần nữa, lần này không chờ đợi Yoongi thích nghi với kích cỡ của hắn. Những cú thúc tuy ít mà mạnh, nhắm vào mọi ngóc ngách khác nhau cho tới khi đâm trúng điểm G của Yoongi.
Tay trái cầm khẩu súng, Seokjin lại chĩa nó vào thái dương của Yoongi.
"Chết tiệt," hắn rên lên, "Trông em thế này thật đẹp, ngậm lấy thằng nhỏ của tôi trong khi bị súng chĩa vào đầu."
Và quả thực anh trông rất xinh đẹp.
Anh như một con búp bê đích thực, làn da trắng như sứ được điểm tô bởi vết đỏ vết tím - dấu ấn của Seokjin. Đôi tay anh tự nâng đùi mình lên để Seokjin thúc vào. Cơ vòng anh co thắt quanh Seokjin, dường như lỏng lẻo qua cái việc đã bị khuếch trương một lúc lâu song vẫn bấu chặt lấy dương vật hắn mỗi lần hắn rút ra. Vẻ mặt Yoongi như đê mê, ánh mắt đờ đẫn còn đôi môi hé mở nhưng không có một lời nào thốt lên.
Seokjin sẽ không ngạc nhiên nếu lúc này đầu óc Yoongi hoàn toàn trống rỗng và chỉ độc mỗi suy nghĩ về dương vật chiếm đóng tâm trí.
"Trời ơi, tiếp nhận tôi giỏi quá." Seokjin giã vào trong Yoongi, nhịp độ vồn vã khiến dương vật hắn trượt ra trước. Yoongi chỉ biết kêu ư ử trong cổ họng, nghe ngu ngốc hẳn ra.
"Đồ điếm nhỏ vô dụng. Thứ duy nhất có giá ở em chỉ là cái lỗ này - nên để em được cắm toàn thời gian mới được."
Dịp độ mạnh bạo khiến Yoongi không có thời gian để suy nghĩ, anh chỉ có thể kêu ré lên trước suy nghĩ lúc nào cũng được lấp đầy.
"Ồ? Em thích thế đúng không? Đồ điếm nhỏ dơ bẩn thích mông mình được lấp đầy. Chết tiệt, nếu em thích tới vậy thì chắc tôi nên cắm cây súng của mình vào đó mãi. Được đấy, tôi sẽ để em trở thành cái bao súng của tôi, để cái lỗ nhỏ đói khát của em ngậm lấy cây súng của tôi trong khi em run lên sợ hãi."
Ngậm khẩu súng bên trong mình, nóng bỏng quá, thật nóng bỏng quá đi-
"Lúc nào cũng mở rộng sẵn sàng để tôi sử dụng và lạm dụng. Em sinh ra là dành cho tôi, Min Yoongi. Em chẳng là gì một cái lỗ, một món đồ chơi hư hỏng thích mạng sống của mình bị đe dọa."
Sự thật chưa từng được nói ra giờ đã được lên tiếng. Yoongi không cảm thấy gì ngoài khoái cảm, mắt trợn ngược trong lúc Seokjin cứ nhắm vào chỗ nọ mà đâm, khiến anh không thở nổi.
Seokjin có vẻ cũng biết thế, vậy nên hắn nhắm vào đó không ngừng nghỉ, dỗ ngọt mà khơi ra những tiếng rên rỉ của Yoongi hơn bao giờ hết. Nhịp độ vồn vã, âm thanh da thịt va chạm vang vọng khắp căn phòng. Dương vật Yoongi dựng thẳng trên bụng, rỉ dịch khắp vùng bụng nhợt nhạt. Seokjin nhìn nó thoáng chốc trước khi cầm nó trong tay và bắt đầu xóc - và chúa ơi, phản ứng của Yoongi như dâng hiến cho tính bạo dâm của hắn bằng mọi cách có thể.
Yoongi ráng nhịn tiếng rên khi Seokjin rút ra trước khi đâm vào lần nữa, hàm răng day cắn môi mình cho đến khi sưng lên, đôi mắt nhắm nghiền. Người trẻ hơn trông như thể đang đứng bên bờ vực khoái cảm, và Seokjin muốn đẩy anh xuống đó, muốn vô cùng.
Hắn đẩy hông, nhắm vào điểm G, siết lấy dương vật bé tí của Yoongi trong tay. Yoongi khẽ rên lên, nấc nghẹn trước từng cú thúc của Seokjin. Anh thè lưỡi ra, và chúa ơi, Seokjin như phát điên đến nơi.
"Em trông như con cún vậy, Yoongi à." Hắn bảo; bàn tay trước đó còn cầm dương vật Yoongi giờ di chuyển về phía lưỡi anh, dùng ngón tay giữ lấy và kéo ra thêm. "Thở trong khi lưỡi thè ra thế này, em còn sót chút tính người nào không đấy?"
Và thật lòng mà nói, Yoongi nghĩ là không. Lưỡi anh đắng đi vì chính dịch nhầy của anh, nhưng anh chẳng thể nào ra vẻ bận tâm tới điều đó vì Seokjin còn đang đâm trúng điểm G của anh bằng từng cú thúc một. Hông anh giật thót, dương vật đòi hỏi sự chú ý khi càng lúc anh càng gần đạt cao trào.
"Cho... em... bắn đi." Anh lắp bắp nói. Seokjin không bảo Yoongi xin, nhưng hắn nhận ra đằng nào anh cũng sẽ làm; dầu gì đồ chơi tốt thì phải thế chứ nhỉ?
Seokjin mỉm cười với Yoongi.
"Tất nhiên rồi cưng ạ, em đã xin đàng hoàng thế cơ mà." Hắn buông lưỡi Yoongi ra và di chuyển về phía dương vật anh, xóc nó theo nhịp hắn thúc. Chẳng mất bao lâu để Yoongi đạt cao trào, nhưng sự kích thích vẫn chưa ngừng lại, đấy là còn nói giảm.
"Mẹ nó," Yoongi chửi thề, "chết tiệt chết tiệt chết tiệt-" anh không thể ngừng lặp lại, những lời nói ấy vọt khỏi môi anh không ngừng.
Trái đất như thể rung rinh trên trục quay với Yoongi và Seokjin là hai người duy nhất trên trần thế này. Lửa dục tỏa khắp thân dưới và ập tới Yoongi bất chợt, gửi một cơn sóng xô xuống cơ thể, lan tràn đến từng thớ cơ. Dạ dày anh như thắt chặt, dương vật Seokjin sao mà lớn, bàn tay cầm thằng nhỏ của anh nóng quá đỗi - mọi thứ đều khiến anh chịu không nổi, Yoongi quằn quại trong mê khoái.
Anh cảm nhận được tất cả, cảm nhận được bàn tay nhẫn tâm của Seokjin quanh dương vật mẫn cảm, cảm nhận được cơ vòng mình co bóp dữ dội khiến Seokjin chửi thề. So với đợt cao trào trước đó, lần này ở một cấp độ khác hẳn.
Những cái chạm của Seokjin như dẫn điện, thiêu đốt cơ thể anh.
Tầm nhìn của Yoongi dần mờ rồi tối hẳn, những đốm trắng nhờ nhờ lơ lửng trước mắt anh, tai anh chỉ nghe được vài âm thanh; càng lúc càng ít dần khi đầu óc anh càng ngày càng đờ đẫn. Tâm trí anh như ngụp trong mây, với suy nghĩ duy nhất đấy là cảm ơn Seokjin vì những gì hắn làm cho anh - rồi anh ngất đi.
- HẾT -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro