Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

"Hôm nay đầy đủ cả sao?" Bang Shihyuk nhìn một lượt những gương mặt quen thuộc đang ngồi ở phòng khách, không nhịn được cảm thán một tiếng.

"Hyung đã lên tiếng, tụi em nào dám vắng mặt." Giọng nói trầm khàn trong số đó đáp lời. Tuy khuôn mặt chàng trai đó rất thản nhiên, nhưng âm sắc lại có chút khó chịu.

Wonhee tất nhiên nhận ra đó là ai. Hai bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay cầm của vali. Mà cô lại không nghĩ hành động này thu hút sự chú ý của những người có mặt ở đây. Ở cổ tay để lộ ra chiếc lắc bạc mà cô đang đeo, ở trên đó có khắc tỉ mỉ logo của Bangtan và Army lồng vào nhau.

"Yoongi sao em lại cáu kỉnh rồi?" Seokjin cười lớn giải vây. Anh không ngừng vỗ tay mình lên đùi của Yoongi như một lời nhắc nhở. "Ngại quá Shihyuk hyung, Yoongi mới từ studio về còn chưa ăn uống gì. Gắt gỏng vậy đó."

Bang Shihyuk hiểu tính cách của từng người, lại biết trong lần thảo luận, Yoongi là người có biểu hiện dứt khoát không muốn trong nhà có thêm thành viên.

Namjoon mở đầu câu nói bằng một nụ cười thật khẽ và lịch sự. "Em đừng đứng đó. Lại đây giới thiệu một chút về mình đi. Đừng sợ. Tụi anh cũng không làm gì em."

Wonhee nghe gọi đến mình, trong tim liền đập loạn xạ hết lên. Mức độ căng thẳng chỉ trong một giây đã đạt đến giới hạn. Chân cô rụt rè tiến đến, miệng lưỡi vẫn trong trạng thái cứng đờ, có cảm giác một chữ cũng chẳng thể phát ra. Càng đúng hơn khi cô thật sự không biết phải nói gì.

"Nhìn em ấy giống hệt Jungkookie lúc mới đến. Cả nửa ngày cũng không dám nói." Hoseok lúc này lên tiếng, nói là nhận xét nhưng thực ra muốn Wonhee giảm bớt căng thẳng.

"Gì mà nửa ngày? Em rõ ràng có nói chuyện mà." Jungkook nãy giờ rụt rè liền lên tiếng phản bác.

"Đúng mà. Em còn chẳng dám đi tắm khi tụi anh thức nữa." Seokjin được dịp hùa theo chọc ghẹo cậu út.

"Tự nhiên anh lại lôi chuyện đó ra..." Jungkook phồng má lí nhí nói hết vế sau. "...rõ ràng còn có người lạ ở đây mà."

"Được rồi. Mọi người đừng làm em ấy hoảng." Jimin nhẹ nhàng nhắc nhở rồi nhìn về phía cô gái nhỏ dịu giọng. "Tính cách tụi anh là vậy đó. Sau này ở cùng nhau rồi, dần dần em sẽ quen thôi."

Wonhee nhìn qua Bang Shihyuk rồi hít một hơi giúp cho chính mình có thêm chút dũng khí. Cô mạnh dạn cúi đầu chào với bảy chàng trai đối diện, bàn tay vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay cầm của vali như đang cố báu víu vào chỗ dựa duy nhất này vậy.

"Em chào các anh. Em là Bae Wonhee. Xin lỗi vì nãy giờ em đã không thể giới thiệu bản thân đàng hoàng được. Mọi việc diễn ra khá bất ngờ, nên em có chút chưa kịp thích ứng..."

Seokjin từ khi nào đã thu lại nét đùa giỡn, anh nhìn cô gái, ôn hòa nói. "Không thích ứng kịp cũng dễ hiểu thôi. Lần đầu tụi anh nghe tin từ Namjoon cũng phải một lúc mới mở lời được."

Sau đó anh cũng khéo léo nhắc đến một điều quan trọng có thể xoa dịu được sự bất an của những người em. "Wonhee có vẻ biết rõ tụi anh đúng không? Là Army nhỉ?"

Vừa nhắc đến, anh đã nhận được cái nhìn ngơ ngác từ Wonhee. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn với hai mí rõ nét ấy, tự nhiên thấy người đối diện khá dễ thương. Có cảm giác cô giống đứa em gái nhỏ cần được bảo vệ. Anh mỉm cười, hơi nghiêng đầu ra hiệu cô trả lời mình.

Wonhee khi được hỏi thẳng, việc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngón tay cũng vô thức tìm đến chiếc lắc bạc có hình hai chiếc logo Bangtan cùng Army được khắc tỉ mỉ lồng vào nhau. Càng nổi bật hơn khi nó treo ở giữa các viên bạc tròn ôm trọn lấy cổ tay cô. Nội tâm lúc này như "À" lên một tiếng. Đúng vậy. Bản thân cô chưa bao giờ có ý định giấu diếm tình cảm yêu thích này. Khe khẽ miết nhẹ tay lên đó, trong lòng càng vững tin hơn. Cô thương và theo dõi các anh là thật, và cô hoàn toàn tự hào về điều đó!

Khác với sự rụt rè ban nãy, lần này Seokjin nhận lại cái gật đầu mạnh mẽ, thậm chí còn có cảm giác ánh mắt ngơ ngác cũng đã thay bằng sự lấp lánh đến phát sáng. Anh lúc này mới tiếp tục nói.

"Đã vậy thì không cần rườm rà việc giới thiệu nữa đâu. Tính cách thì em cứ dần dần thích nghi và tìm hiểu thêm nha."

Anh dừng một chút rồi nhìn về phía Yoongi và Taehyung khéo léo hỏi. "Được không nào?"

Taehyung khe khẽ gật gật mái đầu, còn Yoongi thì như có như không chẳng có biểu hiện thêm gì.

Namjoon chắc rằng các anh em cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó. Vốn trước giờ cậu đều ở phía trung lập để có thể nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng nhất, hoặc đôi khi, cậu thật sự cần phải đứng ở giữa các vấn đề. Trong trường hợp của Wonhee, quyết định của cậu khi bỏ phiếu trắng là vế sau. Với cậu thì không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận có một hay vài người ở cùng, chung quy vẫn sẽ nảy sinh cảm giác khó chịu và đề phòng. Ngay cả các staff quen thuộc đi nữa, thì những lúc ở lại để thuận tiện cho lịch trình cũng xảy ra không ít lần khiến cả nhóm bí bách, khó xử. Cậu đã từng phản đối, đã từng rất nhiều lần trao đổi cùng tâm sự với Bang PD trước khi đi đến quyết định đặt vấn đề với nhóm.

Và hiện tại, ở thời điểm này, nếu bỏ qua tất cả những điều lo lắng đó, thì thứ cậu quan tâm lại chính là thái độ và biểu hiện của anh - Seokjin. Điều đó ngầm nói cho cậu rằng, "Cô gái trước mặt, là một người yêu thương bọn cậu, thật lòng!". Cậu dám khẳng định điều đó. Vì cậu tin vào trực giác nhìn người của anh hơn bất kì ai.

Chỉ là, sự nhẹ nhàng khi anh ẩn ý nói giúp cho Wonhee, đã khiến cậu sinh ra một chút bận tâm... Một chút ích kỷ!

Bang Shihyuk im lặng nãy giờ cũng bắt đầu nói thêm. "Anh biết việc này rất bất tiện. Wonhee cũng là lần đầu đến một nơi xa như vậy, ngoài việc anh muốn để con bé tiếp xúc với những người mà nó cảm thấy thân quen, thì anh cảm thấy yên tâm hơn khi để con bé ở nơi này. Vì, anh chỉ tin tưởng vào mấy đứa thôi. Mặc dù, nghe thì rất vô lý, nhưng anh mong mấy đứa thông cảm cho anh."

"Shihyuk hyung, anh đã nói điều này rồi. Dù sao kết quả cũng thống nhất xong xuôi. Một hai người không đồng ý cũng phải theo số đông, quy định trước giờ vẫn vậy." Yoongi nhìn sang Wonhee nghiêm túc lên tiếng. "Anh rất tôn trọng vì em là một Army, nhưng vấn đề ở đây không giống như thế. Anh hy vọng, em cũng sẽ tôn trọng quyền riêng tư của tụi anh."

Wonhee có sợ hãi, cũng có nhút nhát, nhưng cô cũng có chính kiến của bản thân. Đối với chuyện này, cô càng có suy nghĩ riêng của mình.

"Trước tiên thì, con cũng muốn cảm ơn chú vì đã tận tình suy nghĩ và giúp đỡ con như vậy. Nhưng, nếu ban đầu chú nói rõ với con về nơi ở, cũng như sẽ sống cùng với những ai, thì con đã không để mọi người khó xử như bây giờ." Wonhee thẳng thắn nói thật lòng mình. "Em cũng rất xin lỗi vì đã khiến các anh không thoải mái. Vấn đề nhà cửa, em sẽ tìm cách giải quyết sớm nhất. Chỉ hy vọng, các anh đồng ý để em ở tạm trong thời gian tìm chỗ mới."

"Wonie..." Bang Shihyuk bất ngờ nhìn cô.

"Chú đã vất vả lo hồ sơ giấy tờ cho con rồi. Giờ nhà ở, con cũng không thể cứ thế mà chờ chú giúp được. Con mong chú hiểu và thông cảm để con tự quyết định một lần ạ."

Wonhee nhìn đến Yoongi, một lời chắc nịch nói ra.

"Hơn nữa, em cũng xin đảm bảo. Tuyệt đối, không có chuyện gây phiền phức hay ảnh hưởng đến đời sống của các anh. Sẽ không có bất cứ thông tin hay hình ảnh đời tư cá nhân nào của các anh bị lọt ra ngoài."

Yoongi nghe cô gái trước mặt lưu loát nói lên ý kiến của mình, bản thân cũng tan gần hết phần nào những khó chịu. Ngay từ đầu, lý do phản đối không phải vì cá nhân ích kỷ, mà cậu sợ sự riêng tư của anh em mình bị ảnh hưởng. Ít nhiều thì ngay lúc này, cậu cũng yên tâm khi đối phương là một Army.

Và Yoongi luôn tin, Army nhất định sẽ bảo vệ tụi cậu, dù là Bangtan trên sân khấu, hay là một Bangtan chân thật nhất!

"Quyết định vậy đi." Yoongi lên tiếng đồng ý rồi đứng dậy cầm theo túi và áo khoác. "Em đến studio luôn đây."

Seokjin thấy cậu em chuẩn bị đi liền hỏi. "Không ăn chút gì sao?"

"Em tự lo được."

Yoongi nói xong cũng khẽ gật đầu rồi rời đi nhanh chóng. Tất nhiên, việc này cũng vô tình khiến Wonhee bận tâm không ít.

"Được rồi." Bang Shihyuk lên tiếng chốt hạ. "Wonhee đã nói như vậy thì cứ quyết định vậy đi. Bây giờ anh cũng có việc phải đi. Seokjinie giúp anh chỉ phòng cho Wonhee nhé?"

"Em biết rồi." Seokjin thoải mái đồng ý.

Bang Shihyuk quay lại nói với Namjoon. "Em nói tối sẽ đến công ty?"

"Đúng vậy. Có gì sao hyung?"

"Ghé qua phòng anh một chút nhé."

"Vâng."

"Wonie nếu con đã tự quyết định thì việc tìm nhà, ta sẽ không quản tới nữa." Bang Shihyuk nghiêm túc dặn dò Wonhee. "Nhưng có khó khăn thì phải nói ngay, biết chưa?"

Wonhee nhận thấy phía sau lời dặn dò của Bang Shihyuk có pha một chút hờn dỗi, nhưng cô vẫn nghĩ quyết định hiện tại của mình là đúng. Vì thế cô không nghĩ ngợi gì thêm, ngoan ngoãn gật đầu. "Dạ. Con biết rồi ạ." 

.

Bang PD đi rồi, Wonhee lúc này mới chính thức khó xử. Bởi vì ngoài Seokjin sau khi nở một nụ cười thân thiện với cô thì đã đi thẳng vào nhà bếp, thì gần như năm người còn lại đều đang ngồi quan sát động thái tiếp theo của cô.

Nhất thời Wonhee lúng túng không biết phải làm thế nào, lại vụng về gom gom đẩy đẩy mớ hành lý của mình. Đúng lúc này Namjoon cũng tiến đến trước mặt cô.

"Để tụi anh phụ em đẩy hành lý về phòng. Seokjinie đang bận nấu ăn, hiện tại không tiện lắm."

Wonhee ngoan ngoãn nhận lời, vì nếu bây giờ từ chối không khéo sẽ còn kỳ cục hơn nữa. "Dạ, em cảm ơn anh."

Jimin cũng nhanh nhẹn đến giúp một tay, nụ cười tươi rói hỏi. "Em nhỏ hơn Jungkookie đúng không nhỉ?"

"Dạ nhỏ hơn hai tuổi ạ."

Jimin lập tức hướng về phía cậu em út mà đùa nghịch. "Thế là Jungkookie được làm anh trai rồi nhỉ?"

"Em bế anh ném đi đấy nha Jimin-ssi." Jungkook vẫn một mực phản kháng trong ngượng ngùng. Chẳng biết có phải để chữa ngại hay không mà cậu ngay lập tức ôm lấy cái gối tựa lưng để vùi mặt mình giấu vào đó. Gì chứ, cậu vẫn còn ngại người lạ lắm!

Nhìn thấy hành lý đều được Jimin cùng Namjoon chia ra mà không để lại cho cô cái nào. Wonhee rụt rè đưa tay muốn giành lấy một vài thứ để cầm. "C-cái này, để em xách..."

"Tụi anh giúp em có chút xíu thôi mà." Hoseok không biết từ lúc nào đã đến cạnh Wonhee, nở rộ nụ cười rạng ngời ân cần hỏi. "Ngồi máy bay cả buổi, mệt lắm đúng không?"

"Dạ. Có chút ạ." Giống như nhớ lại mớ hỗn độn từ lúc xuống sân bay, Wonhee nhất thời rùng mình một cái.

"Vậy là tốt rồi." Hoseok gật gù rồi quay lại nói với cậu bạn Namjoon. "Mấy hành lý này để tớ với Jiminie cầm vô phòng em ấy trước cho. Cậu đừng đụng vào nhá."

Namjoon bất chợt thấy tay mình trống rỗng, chỉ kịp "Ơ!" lên một tiếng rồi nhìn Hoseok cùng Jimin cười khúc khích kéo mớ hành lý đi trước.

Wonhee những lúc thế này lại nhảy số nhanh lắm. Cô cũng nhìn ra Hoseok không có ý gì, chỉ là chọc ghẹo bạn mình thật vui vẻ mà thôi. Và để cho đối phương đỡ "lạc lõng" cô cũng khéo léo hỏi Namjoon về cấu trúc các phòng trong nhà, cùng những điều lưu ý khi ở đây.

Namjoon cũng rất nhanh giải thích sơ qua chúng. Cậu miêu tả ngắn gọn, súc tích và vô cùng dễ hiểu từ các vị trí cho đến những điều cần thiết tại nơi sinh hoạt chung, để cô có thể hình dung nó một cách rõ ràng nhất.

Taehyung vốn dĩ luôn là người hoạt náo, vậy mà từ khi Wonhee xuất hiện, cậu liền biến thành trầm lặng nhất. Cậu không nói, chỉ ngồi ở đó quan sát mọi chuyện. Ánh mắt cũng có vài phần sắc lạnh như thật sự muốn đe dọa ai đó. Ngay cả Jungkook ngồi cạnh cũng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh đến mức phải chuồn lẹ về phòng.

"Tất cả chỉ có nhiêu đó thôi. Theo như những gì em nói, thì sắp tới tuy chỉ là thời gian ngắn, anh vẫn mong em có thể thấy thoải mái khi ở đây." Namjoon nhẹ nhàng nói. "Quyết định xa nhà đã là một việc khó khăn, em lại còn sang hẳn đất nước khác. Với tụi anh ở độ tuổi của em, thật sự giỏi đó."

Wonhee nghe những lời đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô không dám nhận mình thật sự giỏi như Namjoon nói, bởi vì so với những khó khăn các anh trải qua, nó lại quá nhỏ bé.

"Em còn nhiều thiếu xót lắm. Thời gian ngắn sắp tới, mong anh cùng mọi người chiếu cố cho em ạ."

"Wonhee, phòng em ở hướng này." Namjoon chỉ về phía hành lang dẫn đến căn phòng.

Bất giác Wonhee lỡ chạm phải ánh mắt sắc lẹm như dao của Taehyung. Cả người nhanh chóng căng cứng, cô còn tưởng mấy dây thần kinh của mình thời điểm đó bị kéo sắp đứt rồi. Thật sự đấy, cô lúc này sợ Taehyung chết đi được!

"Em sao thế?" Namjoon nhìn thấy cô tự nhiên bất động liền buộc miệng thắc mắc. Thế nhưng, rất nhanh cậu đã phát hiện ra nguyên nhân. Cậu chậm rãi lên tiếng. "Taehyung à, tối nay em có lên công ty không?"

Câu hỏi bất ngờ phá tan đi không khí nồng nặc mùi "thuốc súng". Taehyung dần dời đi ánh mắt, ngay lập tức sự sắc lạnh liền biến thành to tròn rực rỡ, sáng lấp lánh và ngập tràn sự ấm áp. Kỳ lạ lắm đúng không? Vì cậu đang phân biệt đối xử giữa người nhà với người lạ đấy!

"Dạ có."

"......"

"Em sẽ tới studio của anh ngay khi lên công ty nha."

Namjoon mỉm cười. Cậu hoàn toàn hài lòng vì người em hiểu rõ ẩn ý trong đó.

.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đến mức khi Wonhee đã đứng giữa căn phòng đầy đủ mọi tiện nghi, cô vẫn thẩn thờ nhìn nó một cách trống rỗng. Phải đến lúc cửa phòng cô vang lên vài tiếng gõ, thì mới có thể "hoàn hồn" trở về.

Lấp ló mở cửa, Wonhee nhìn thấy Seokjin thân thiện mỉm cười.

"Tụi anh sắp ăn tối. Em có muốn ăn cùng không?"

Cô nhẹ nhàng từ chối. "Dạ thôi ạ, em vẫn còn no lắm. Lúc nãy, cảm ơn anh vì đã mua đồ ăn cho em, em đã ăn rất ngon."

Seokjin cười. "Hợp khẩu vị em là được rồi. À anh có cái này đưa cho em."

"Dạ?"

Anh đưa cho cô một tờ giấy note màu vàng nhạt. Bên trên có hai dãy số cùng ký tự chữ La-tinh.

"Password wifi đấy. Em dùng cái nào cũng được nha."

"Ah... Cảm ơn anh. Lại làm phiền anh rồi." Wonhee bối rối nhận lấy nó.

"Không sao. Tại anh thấy em không hỏi, nên anh tự đem đến luôn." Seokjin cười khẽ nhỏ giọng hỏi thêm. "Bị dọa sợ rồi?"

"Dạ?"

"Em bị tình hình dọa đến sợ rồi phải không?" Anh thấy cô rụt rè gật đầu thì cũng vui vẻ nói tiếp. "Tụi anh không xa cách như vậy đâu. Qua vài ba ngày, đều sẽ ổn thôi."

Wonhee biết anh đến không chỉ vì đưa password mà còn để trấn an tinh thần thủy tinh của cô nữa.

"Trước khi đi, anh có một bí mật nói với em nhé." Seokjin nhẹ giọng nói. "Thật ra, Taehyung với Yoongi là hai thành viên đáng yêu nhất đấy, tụi nhỏ chỉ đang giả vờ ngầu ngầu thôi."

Cô sững người, ngơ ngác nhìn anh đang cười rạng rỡ.

"Vậy nhá. Cả ngày cũng mệt rồi, em nghỉ sớm đi."

"Dạ."

Seokjin nhanh chóng rời đi, Wonhee sau đó cũng nhẹ nhàng khép lại cửa phòng. Cô nhìn tờ giấy note anh vừa đưa, tâm trạng có chút nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cẩn thận dán nó lên nơi dễ thấy nhất trên bàn. Cô bắt đầu khởi động chiếc laptop của mình, đăng nhập vào mạng rồi lập tức gọi video về cho gia đình thông báo tình hình vô cùng chi tiết. Ngay cả đứa bạn thân cũng được cô chu đáo "chăm sóc" tận tình như thế, chỉ khác một chuyện, cô không thể kể chỗ mình đang ở là nhà của Bangtan thôi!

Hoàn tất một loạt hành động báo cáo. Trước khi tắt máy, cô còn cẩn thận nhắn tin cho đứa bạn đang ở Seoul.

Mọi chuyện xong xuôi, Wonhee chính thức an tâm chìm vào giấc ngủ đầu tiên ở nơi đất khách xa lạ.

Thật may, đêm nay lại không quá khó ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro