Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot][Trans] Yoonjin|I See You

Requested by Shine_on_Jin

Permission:

Author: Maariyah991

Link tác phẩm: https://archiveofourown.org/works/16442582

Fandom: Bangtan Boys | BTS

Characters: Kim Seokjin | Jin, Min Yoongi | SUGA

Relationship: YoonJin/ SIN

Summary: Yoongi bị ác mộng quấy rầy, và Jin cố gắng giúp người yêu thoát ra khỏi chúng.

Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành.

Tình trạng bản dịch: Đã hoàn thành.

Số chương: 1

Translator: #Cụ (dbsgtrius )

Để ủng hộ tác phẩm cũng như tác giả, các bạn hãy lên AO3 và thả kudos cho bạn ý nhé.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của team.

***

[Oneshot]


"Mày không nên tồn tại trên đời này."

"Mày chẳng là cái gì cả."

"Chẳng một ai quan tâm đến mày cả."

Cậu vòng tay ôm chặt hai tai của mình, cố gắng để không cần nghe thấy những điều đó. Nhưng các giọng nói cứ vang vọng to hơn, càng lúc càng cay nghiệt hơn, càng đau đớn hơn.

"Mày là một đứa thảm hại."

"Sẽ không có một ai chấp nhận âm nhạc của mày."

"Mày không tồn tại."

Những lời nói như những con dao từng nhát từng nhát cứa vào tâm trí Yoongi, pha lẫn với tiếng thì thầm từ những con quỷ bên trong tiềm thức của cậu. Mày là một đứa vô hình. Không ai nhận thấy sự tồn tại của mày đâu.

"Vô hình."

Một giọng nói quen thuộc vang lên làm Yoongi mở mắt ra, trước mắt cậu là hình bóng một người đàn ông mà cậu đã cầu nguyện để không cần xuất hiện trong cơn ác mộng này, Kim Seokjin, người mà cậu dành hết lòng yêu thương. Những bóng đen xung quanh dần dần biến mất, tất cả những gì còn sót lại ở đây là những khoảng tối u ám bao trùm lấy tâm trí của cậu.

"Ji-Jin?" – Yoongi giật mình. Cậu biết, cậu biết tại sao người yêu của cậu lại ở đây, những con quỷ đã tìm ra được điểm yếu duy nhất của cậu, sự mềm mại duy nhất trong cuộc đời cậu. Yoongi biết rằng mình đã thua.

"Mày không tồn tại." – giọng nói nhẹ nhàng của Jin cùng một nụ cười độc ác nở trên gương mặt đã quá thân thương như một mũi kim đâm mạnh vào tim Yoongi.

Lắc đầu phủ nhận, Yoongi lùi lại tránh xa con quỷ trước mặt. "Nó không có thật", cậu tự nhủ với bản thân, "Là ảo giác".

Nhưng mọi lời an ủi kia không thể ngăn cản được những giọt nước đang chực trào trên khóe mắt cậu. Sâu từ bên trong tâm hồn nhạy cảm, Yoongi rất sợ, cậu sợ sự chối bỏ từ mọi người sau tất cả những cố gắng trong công việc, những sự gồng gánh chiến đấu vì giấc mơ mà nhiều lần cậu suýt từ bỏ. Và trên cả những thứ đó, điều mà Yoongi sợ nhất, những con quỷ đã phát hiện ra. Cậu sợ Seokjin sẽ rời bỏ mình, xem như là cậu chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.

"Mày nên biến mất." – tất cả các giọng nói vang lên cùng một lúc, chồng chéo lên nhau. Những bóng đen bắt đầu tụ lại và tạo thành hình. Yoongi nhận ra từng người từng người một. Năm giọng nói khác nhau phát ra từ những bóng đen phía trước. Mỗi con quỷ mang một hình dáng của những người Yoongi yêu thương nhất. Ai đó cũng được, xin hãy cứu cậu ra khỏi đây.

"Vô hình. Không tồn tại, Biến mất đi." – tất cả bọn họ đều nhìn cậu bằng những đôi mắt đen ngòm sâu thẳm không thấy lối thoát, cùng những nụ cười tựa như những con rắn độc.

"Dừng lại." – Yoongi thều thào yếu ớt, lắc đầu thật mạnh hòng thoát khỏi những suy nghĩ kia. Bọn họ vẫn không buông tha cậu. Những lời cay độc vẫn tiếp tục vang lên không dứt.

"Đừng nói nữa." – cậu lớn tiếng hơn một chút. Nhưng, những con quỷ vẫn ở đó.

"DỪNG LẠI NGAY!!" – Yoongi hét to. Ngay sau đó cậu vùng bật dậy, thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng, thở hổn hển trong mớ hỗn độn, cuối cùng cậu cũng thoát ra khỏi những con quỷ kia.

Là hiện tại.

Yoongi hít sâu một hơi, thở mạnh ra, cậu nhìn qua phía bên kia giường, hy vọng rằng Seokjin không bị đánh thức. Nhưng mà không may, mắt đối mắt với cậu là khuôn mặt ngạc nhiên của người thương đang 'nhìn' mình đầy lo âu. Cậu nhanh chóng lau mồ hôi và nước mắt trên mặt, điểm yếu duy nhất còn sót lại trong hoàn cảnh này, cậu không muốn bạn trai của mình lo lắng hơn nữa.

"Yoongi-cchi, em có sao không?" – Jin cất tiếng nhẹ nhàng, vươn tay về phía cậu. Yoongi nhanh chóng nắm lấy bàn tay trước mắt, giữ nó thật chặt trong tay của mình, để chắc chắn với bản thân. Đây mới là thật, đây mới là Seokjin của cậu, không phải là con quỷ trong giấc mơ kia. Jin sẽ không bao giờ có thể thốt ra những lời cay nghiệt đó với cậu, phải không?

"Em không sao?" – Yoongi trả lời với một nụ cười gượng gạo. Cậu không thích nói dối Jin, nhưng cậu không muốn người yêu mình lo lắng. Cậu sẽ vượt qua nó được thôi, như những lần trước.

Nghiêng đầu, Jin nhìn Yoongi không đồng ý.

"Yoongi, anh nghe thấy tiếng hét của em, em rên rỉ và khóc khi đang ngủ. Nói cho anh biết đi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không có gì đâu mà anh." – Yoongi tan rã. Cơn ác mộng thực sự đã cướp hết sức lực của cậu. Cậu kiệt sức, mỏi mệt vì nỗi đau đớn trong tinh thần vừa trải qua.

Gương mặt Jin càng nhuốm đầy thêm sự lo lắng, điều đó khiến Yoongi cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Người đàn ông có mái tóc màu hồng mím môi thành một đường, vươn tay ôm lấy người yêu thật chặt. Ngay lúc đó, Yoongi không thể kiềm chế được dòng nước mắt mà cậu đã cố gắng kìm nén từ lúc mới tỉnh dậy. Cậu cho phép bản thân thổn thức trên vai Jin, cơ thể chìm vào vòng tay đủ lớn trong bộ đồ ngủ màu hồng của người đàn ông này.

Trong sự nức nở của Yoongi, Jin đưa tay vuốt dọc lên xuống theo đường cột sống của người yêu, trấn an cơ thể đang run rẩy vì khóc.

Họ cứ thế ôm nhau suốt nửa giờ đồng hồ, trong phòng ngủ im lặng nhẹ nhàng, không có gì ngoài những tiếng thở ngắt quãng xen kẽ tiếng hít nghẹt mũi khi cố gắng khóc không thành tiếng của Yoongi. Và khi Yoongi cảm thấy rằng bản thân đã không còn khóc được nữa, cậu ngây người trên vai Jin nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt.

Cậu thều thào không thành tiếng, cố gắng phát ra những âm tiết cuối cùng, trong âm giọng đong đầy sự sợ hãi, lúc này, cậu tháo bỏ hết tất cả, cậu buông ra sự yếu ớt trước người đàn ông này, người mà cậu luôn tự hứa rằng sẽ phải thể hiện mặt tích cực của bản thân, phải luôn thật mạnh mẽ khi ở bên cạnh anh.

"Em vô hình với mọi người, phải không anh?"

Jin nghiêng người tách ra một khoảng để 'nhìn' rõ vào người nhỏ tuổi hơn, nhăn mặt vì những gì cậu vừa nói. Yoongi liếc thoáng qua Jin chỉ trong một giây ngắn, không đủ can đảm để đối mặt với anh, vì vậy cậu quyết định chơi xấu cùng cái chăn màu đen đang phủ quanh hai người.

"Điều đó không đúng, Yoongi à." – Jin nói, và Yoongi nhận ra rằng đó là lời cứu rỗi lớn nhất mà cậu mong chờ. Nhưng cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng.

"Em thật sự chẳng là gì cả."

"Min Yoongi, anh tin vào bản thân anh. Em cảm thấy bản thân em không có quan trọng với mọi người ư?" – Jin nắm lấy tay Yoongi, vuốt ve nhẹ nhàng an ủi. – "Em không hề vô hình, anh có thể nhìn thấy em mà."

Cau mày, Yoongi dời sự chú ý của bản thân từ tấm chăn lên khuôn mặt Jin. Miệng lắp bắp – "Sa-sao cơ ạ?"

Seokjin buông đôi bàn tay ra, âu yếm gương mặt ngạc nhiên của Yoongi. Miệng hé mở, nở một nụ cười ngọt ngào, một nụ cười có thể mang lại sự ấm áp cho Yoongi ngay cả trong những khoảnh tồi tệ nhất của cậu, một nụ cười trái ngược hoàn toàn với nụ cười cậu đã thấy trong cơn ác mộng kia.

"Yoongi, em không vô hình bởi vì có anh ở đây, anh có thể cảm nhận được em, có thể nhìn thấy em. Và anh sẽ không bao giờ ngưng dõi theo em."

May thay Yoongi đã tìm lại được chút niềm vui từ những điều Jin nói, nhưng cũng chẳng gây ngạc nhiên bao nhiêu vì người con trai này được biết đến là một người cực kỳ lãng mạn.

Mặc dù có vẻ hơi mỉa mai vì Jin của cậu bị... mù, thế giới xung quanh nợ anh những khung cảnh, màu sắc và sự bao dung của anh, nhưng anh lại nói rằng anh có thể 'nhìn thấy' được cậu. Một phần nào đó điều này hẳn là đúng, anh và cậu đã gắn bó bên nhau từ những lúc cậu còn là tân binh bé nhỏ cố gắng hết sức tạo nên tuổi của bản thân trong nền công nghiệp âm nhạc cạnh tranh đầy xấu xa, tối tăm này.

Anh có thể nhìn thấy tất cả những nỗ lực của cậu - người luôn cô lập, khép kín mình trong thế giới âm nhạc riêng của bản thân - trong việc làm âm nhạc, sáng tác và viết lời bài hát, tất cả những chịu đựng, những lời mắng nhiếc từ dư luận, tưởng chừng như suýt từ bỏ giấc mơ, nhưng cậu vẫn can đảm tiến bước về phía trước.

Anh cũng chính là người đã nhìn thấy những phần xấu xí được ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng trên sân khấu của cậu, những điều mà cậu đã luôn cố gắng giấu kín nhưng không thành, sự lo lắng, chứng trầm cảm, nỗi lo sợ về tương lai.

Seokjin có thể nhìn thấy từng chút từng chút một về tất cả mọi thứ của Yoongi, và vẫn luôn yêu cậu cho dù cậu có rất nhiều điều thiếu sót.

Yoongi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi trầm lại và ngẫm nghĩ những lời nói của Jin, điều đó khiến cho những nỗi lo âu và nghi ngờ trước đây của cậu biến mất, như thể những thứ đó chưa bao giờ tồn tại vậy. Chỉ có con người cậu yêu thương duy nhất này mới có khả năng khiến Yoongi cảm thấy tự tin hơn về bản thân, chỉ bằng một vài lời đơn giản nhưng thật lòng, bởi vì cậu biết, lời của Jin chính là những điều chân thành nhất phát ra từ tận đáy lòng của anh.

"Cám ơn anh, Jin hyung." – Yoongi nhỏ nhẹ. Cậu phủ hai tay lên bàn tay đang áp vào má cậu của Jin, quay mặt khẽ phà hơi ấm vào hai đôi bàn tay đang đan chặt.

Jin cười khúc khích, đột nhiên anh nhón người lên áp sát mặt Yoongi, đôi môi anh cong lên, chu lại như thể đang mong đợi một điều gì đó thân thuộc. Chính xác phải là một nụ hôn.

"Em phải thanh toán phí dịch vụ an ủi cho anh đấy." – Jin cười. Và Yoongi thì vô cùng hạnh phúc để được thanh toán khoản phí này.

Nở nụ cười khoe lợi quen thuộc, Cậu khẽ chạm lấy môi anh bằng một nụ hôn không thể ngọt ngào hơn.

Yoongi cảm nhận được Jin đang cười hạnh phúc trong lúc hai đôi môi đang kề bên nhau, một dòng chảy hạnh phúc ấm áp len lỏi giữa hai trái tim cùng nhịp.

Một điều chắc chắn rằng đêm nay, Yoongi đã bị gục ngã bởi chính bản thân cậu, nhưng cậu biết rằng, Jin sẽ luôn luôn ở đó, sẽ luôn tìm thấy cậu, sẽ vực cậu thoát ra khỏi bóng tối u ám và bước đến nơi có ánh sáng.

Anh sẽ luôn ở đây vì cậu, cho dù cậu có yêu cầu hay không.

Và như vậy, đã quá đủ cho cậu rồi.




END.

***

Cám ơn các bạn đã theo dõi, đọc và ủng hộ bọn mình, dù vẫn còn thiếu sót. Chúc các bạn có một ngày vui.

Jin's Hearteu Team

.

- Oneshot "I See You" này nằm trong series Blind Love của Maariyah991, may mắn là mình đã có đủ permission để được phép dịch về toàn bộ series này của tác giả. Mình sẽ tiếp tục dịch các phần còn lại và đăng tải trên Jin's Hearteu Team, hy vọng các bạn có thể tiếp tục đón nhận và yêu thích.

#Cụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro