Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Công viên gần ký túc xá – 3:30 PM

Minjeong và Jimin vẫn tiếp tục đi dạo, nhưng bây giờ không còn sự căng thẳng như trước.

Minjeong cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng mình, như thể mọi chuyện giữa cô và Jimin đã được giải tỏa, dù cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết tất cả.

Jimin đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn Minjeong bằng ánh mắt đầy ý cười, nhưng không nói gì thêm. Cô ấy dường như đang cho Minjeong thời gian để suy nghĩ, nhưng cũng không hề buông tay cô.

Minjeong có thể cảm nhận rõ sự ấm áp từ tay Jimin, và dường như mỗi lần cô siết chặt tay lại, là một cách để cả hai thể hiện sự gắn kết không cần lời nói.

Minjeong có cảm giác như thế này, như thể cuộc sống của mình vừa bước sang một chương mới, một chương mà cô không chắc mình sẽ đi đến đâu, nhưng lại muốn thử.

Một chút mơ hồ, một chút bối rối, nhưng lại đầy thú vị.

Rồi đột nhiên, Jimin lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng.

“Minjeongie.”

Minjeong ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự quan tâm của chị ấy.

“Em nghĩ gì về việc… chị và em thử bắt đầu một cái gì đó, chỉ riêng hai đứa mình?”

Minjeong hơi sững sờ.

“Cái gì cơ?”

Jimin nở nụ cười dịu dàng. “Một mối quan hệ. Chị không muốn vội vàng, nhưng… nếu em thấy sẵn sàng, chị sẵn lòng.”

Minjeong nuốt khan, tim đập mạnh một lần nữa.

Cô muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không có từ ngữ nào đủ để diễn tả những cảm xúc hỗn độn trong lòng mình.

Vậy là cô chỉ im lặng, bước thêm vài bước, tay vẫn nắm chặt tay Jimin.

Jimin không thúc ép cô.

Chị ấy chỉ mỉm cười, dịu dàng như mọi khi, không chờ đợi gì quá nhiều.

Một lúc sau, Minjeong ngừng lại, hít một hơi thật sâu.

"Em… em không biết liệu mình có thể bắt đầu ngay bây giờ không."

Jimin nhìn Minjeong, đôi mắt vẫn đầy kiên nhẫn.

"Không sao, Minjeongie. Chị sẽ chờ. Em có thể từ từ, không cần vội."

Minjeong cảm thấy như có một gánh nặng trong lòng bỗng chốc biến mất.

Jimin không hối thúc cô, không yêu cầu cô phải làm gì ngay lập tức.

Chị ấy chỉ cần cô thật sự sẵn sàng, và cho cô thời gian để tìm ra câu trả lời.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ, vừa ấm áp lại vừa nhẹ nhàng, như một cơn gió mát thổi qua.

Minjeong nhẹ nhàng gật đầu, cảm nhận lòng mình dần thả lỏng.

“Chị thật sự… tốt với em quá.”

Jimin mỉm cười, tay siết nhẹ tay Minjeong. “Vì em đáng giá mà.”

Minjeong nhìn Jimin, và lần này, cô không còn cảm thấy bối rối nữa.

Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Jimin, và cũng nhận ra rằng, có thể… cô thật sự muốn thử.

Không phải vì áp lực, không phải vì sợ hãi.

Chỉ vì, cô cảm thấy an toàn khi ở bên Jimin.

“Chị, em… sẽ thử.”

Jimin nở nụ cười ấm áp, và lần này, không cần phải nói thêm gì nữa, cả hai chỉ bước đi cạnh nhau, tay vẫn nắm chặt.

Minjeong không biết mình sẽ đi đâu, nhưng cô cảm nhận được một điều:

Dù phía trước có thế nào, Jimin luôn ở đó, và cô sẽ không còn phải đối mặt với điều gì một mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro