
chap 13
" chúng ta đi đâu đấy em ?"
" về nhà"
" nhà ?"
trên con xe bốn bánh mà gã hào phóng tặng cho em. minjeong nhàn hạ nói về nơi mà em gọi là nhà, vùng phía tây sandong, thung lũng nằm cạnh bờ biển nắng vàng, ngọn đồi trơ trọi phủ đầy cỏ dại, và mấy con cừu non trắng trẻo, béo ú. minjeong đã mua một căn nhà dưới chân đồi, cách thị trấn sandong một đoạn không xa, người ở đây chất phác, thật thà. rất ít khi tiếp xúc với truyền thông, họ chủ yếu dựa vào nhau để sống, minjeong chọn nơi này để chữa lành tâm hồn em, nhưng bây giờ nó chính là nhà, nhà của em và chị.
trời sập tối, xe dừng lại trước căn nhà gỗ nhỏ dưới chân đồi, em gọi jimin dậy, cô ngủ quên trên đường đến đây, có lẽ vì quá mệt, cô đã thiếp đi lúc nào không hay. jimin lười biếng mở mắt, cô nhìn ngôi nhà, nhìn em, rồi nhìn bầu trời hoàng hôn dần tắt hẳn. thoải mái hít một hơi thật sâu, không khí thoáng đãng của núi rừng căng tràn trong buồng phổi. khoé mắt bỗng cay nồng, ngôi nhà cũ đó đã giam cầm cô lâu đến nhường nào, tưởng chừng sẽ không bao giờ thoát khỏi nó. khung cảnh lúc này là thật, ngôi nhà là thật, kim minjeong là thật, sự hạnh phúc này cũng là thật, yu jimin vui sướng đến bật khóc.
" mau vào nhà thôi chị, trời sắp tối rồi"
minjeong kéo tay cô vào nhà, nội thất bên trong đều được em tu sửa lại, tuy nằm trong vùng thôn quê vắng vẻ nhưng mọi thứ của ngôi nhà này đều hiện đại và đầy đủ cả. em cùng cô xem qua một vòng sơ lượt, không quên bật mí rằng phía sau ngôi nhà có một vườn hoa hồng nở rộ, minjeong biết jimin đặc biệt thích hoa hồng, nên em đã gieo trồng rất nhiều hoa đằng sau nhà, môi trường tươi tốt của nơi đây khiến chúng lớn rất nhanh, vào mùa hoa nở, hương hoa lan toả khắp chân đồi, ngào ngạt và ngây ngất, hương hoa làm em nhớ về chị. minjeong nghĩ em sẽ ráng gượng sống qua ngày khi ở bên chúng, nhưng giờ đây chúng chính là món quà mà em đặc biệt tặng cho chị. theo một cách nào đó, chúng thật may mắn, may mắn khi cô ấy ở bên cạnh.
" ấy chết, em quên mất tủ lạnh hết đồ ăn rồi"
" chị chờ ở nhà nhé, em xuống thị trấn mua ít đồ"
jimin khẽ gật đầu. trong lòng có chút không nỡ, đợi cho đến khi em mở cửa, cô mới gọi.
" minjeong..."
" vâng ?"
cô chạy đến chỗ em, hôn chụt lên môi em một cái, âm thanh phát ra vô cùng rõ, khiến hai má em đỏ bừng.
" nhanh về nhé"
" em biết mà"
em vừa mang giày vào, ngoài hiên nhà bỗng kêu lộp bộp mấy tiếng, một trận mưa rào ào xuống bất chợt, em chán nản nhìn mưa rơi, cảm thấy bản thân thật xui xẻo.
jimin mang ô cho em, cô dựa vào cửa trông theo bóng dáng em dần xa khuất. không biết vì sao, jimin luôn sợ những cơn mưa đầu mùa, mưa dai dẳng, khó chịu. năm ấy mẹ cũng rời xa cô vào chính cái đêm trời đổ cơn mưa đầu mùa, bà đi rồi không bao giờ trở lại nữa. jimin ghét cảm giác bị bỏ rơi, cô không muốn bà biến mất, càng không muốn kim minjeong biến mất sau màn mưa xối xả. mặc kệ chân trần, mặc kệ cơn mưa rào, jimin chạy về phía em, như cách mà cô chạy về phía mặt trời, tiếng động làm em xoay người lại, hoàn hảo ôm trọn vào lòng, jimin ôm lấy em, ôm lấy cả thế mà cô hằng mong ước. jimin hôn lên trán em, tiếp nối như sóng vỗ dập dìu, nụ hôn kéo dài từ đôi gò má hồng hào xuống tận chiếc cổ thanh mãnh. jimin thở dốc.
" đợi hết mưa hãy đi, có được không"
mắt chị long lanh, nhìn qua thôi cũng hiểu rõ tâm tình. em nhón người, áp cánh môi mỏng của em lên cô ấy, nụ hôn sâu như làn gió đêm thoang thoảng, lướt qua cõi lòng chênh vênh tựa giấc mơ hoang, trong vô thức siết chặt vòng tay thêm một chút, đôi trái tim rộn ràng, minjeong bỏ quên chiếc ô giữa nền mưa trắng xoá. dưới cơn mưa rào, nụ hôn đầu mùa có vị bạc hà và ngọt hơn cả đường mật. hôn cho đến khi thần mê ý loạn, cả hai mới luyến tiếc mà tách rời, kéo theo sau là sợi chỉ óng ánh, thắm đượm tình nồng.
" em ướt cả rồi, vào nhà kẻo bệnh"
jimin kéo tay em vào nhà, chưa đợi minjeong tháo giày, cô đã nhanh chóng ép em vào tường, tiếp tục công cuộc dang dở, cơ thể em nóng rực, ý thức mất dần. minjeong tuỳ ý để cô đưa đẩy, những nụ hôn triền miên kéo sát nhau, cuốn theo âm thanh gầm gừ sâu trong khoang họng, minjeong không nhịn được mà rên nhẹ một cái, em thoả mãn đung đưa đôi mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy dục vọng, khoảng khắc này đây, em chẳng thể nghĩ gì khác ngoài rên rĩ dưới thân jimin. em muốn cô ấy.
" em đang quyến rũ chị sao ?"
jimin để lộ nụ cười nham hiểm, một tay dùng sức nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của em lên. minjeong thuận theo ý cô, choàng tay qua cổ jimin, không ngừng cấu xé đôi môi anh đào đó. trong khi jimin bận bế em vào phòng ngủ, minjeong vẫn đang mải mê chơi đùa với chúng, em mạnh bạo đưa lưỡi sâu vào bên trong, quấn quýt mãnh liệt, đầu lưỡi em không ngừng khám phá mọi ngóc ngách, em vừa dứt ra khỏi thiên đàng, liền phát hiện bản thân đã được cô đặt ngay ngắn trên giường. minjeong lúc này mới biết ngượng ngùng, đột nhiên thấy mình điên mất rồi.
" áo... áo em ướt cả rồi, sẽ làm ướt giường mất"
minjeong tuỳ tiện tìm một cái cớ, em tính trốn đi nhanh, không ngờ yu jimin còn cao tay hơn, cô ấy dùng tay chặn đường lui của em, đặt minjeong dưới thân mình. jimin khẽ cười, cúi người cắn nhẹ lên cổ em, vết cắn để lại chỗ da đỏ ửng. vệt đỏ rất có điểm nhấn khi nằm trên chiếc cổ trắng ngần kia. cô thầm thoả mãn, nhẹ nhàng nói.
" cởi áo thì giường sẽ không ướt nữa"
nói là làm, jimin kéo em vào một nụ hôn khác, bàn tay nghịch ngợm luồn vào bên trong lớp áo đã ướt nhem, cô cẩn thận tách từng cúc áo của em. không biết từ khi nào, chiếc áo làm em vướng bận đã nằm an nghỉ trên đất mẹ, jimin triệt để cởi luôn đôi giày dính đầy bùn đất, để chúng hội tụ với nhau. cảnh xuân hiện ra, jimin say đắm nhìn người dưới thân, từng đường cong đẹp đẽ khẽ di chuyển trong màn sương mờ nhạt, cô vội nuốt nước bọt, em trông thanh mảnh vậy thôi chứ vòng nào cũng đẩy đà lắm. bờ vai, vòng eo và cả đôi gò bông trắng nõn, đều rất cuốn hút. mấy gã đàn ông mà trông thấy, dám chắc nước miếng nước vãi sẽ rơi cả ra ngoài. không thể kìm chế thêm nữa, jimin hạ thấp người, hôn lên vùng bụng phẳng lì của em, từng cái chạm như những cú hít nhẹ vào tim, minjeong ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, từ đầu xuống chân khó chịu, ngứa ngáy, cảm giác như hàng ngàn con kiến đang bò trên người em. minjeong thở hắt, ngón tay bấu chặt vào ga giường, cổ họng bắt đầu phát ra những âm thanh mị hoặc.
"ưm... jimin à, em khó chịu"
jimin ngước nhìn em, xong vẫn tiếp tục liếm láp những hương vị còn sót lại trên làn da mịn màng ấy. chán chường, jimin tìm đến môi em như một cách để thay đổi khẩu vị, cô hôn em, an ủi tâm hồn rạo rực của em. jimin nghiện chết mất cái cảm giác được chạm vào đôi môi đó, cô thích vị ngọt ngào của nó, thích cách mà nó trơn tuột trên đầu lưỡi cô, nếu có thể, jimin sẽ nuốt chửng nó vào lòng. như vậy, cảm giác sung sướng mới được lấp đầy.
yu jimin không phải là kẻ an phận, cô hôn em để làm bẫy, cái chính là phải cởi bỏ lớp phòng bị cuối cùng của em. chiếc bra đen đáng hận, jimin tỉ mỉ gỡ khoá ở phía sau ra, lạnh nhạt vứt nó vào góc xó. lần này minjeong có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi yu jimin. những ngón tay thon dài khẽ chạm vào một bên đồi. minjeong liền không chịu được mà rên nhẹ một tiếng. thấy em nhạy cảm như vậy, jimin không khỏi cười thầm, tay xoa nắn nhịp nhàng, cường độ tăng dần theo thời gian, khiến minjeong sung sướng đê mê, em không thể không ngừng phát ra những âm thanh ái ngại, cả căn phòng chỉ nghe mỗi tiếng em rạo rực. jimin theo nhiệt độ nóng dần, cô ngậm lấy một bên nhũ hoa, ra sức âu yếm chúng, cắn nhẹ vào trái cherry đỏ mọng, minjeong liền giật nảy theo. jimin khi muốn trêu trọc em sẽ cắn vào nơi đó một cái, sau đó thích thú nhìn minjeong rên lên trong vô thức. thú vui của jimin cũng thật kì quái, có lẽ chỉ khi quan hệ, cô mới bộc lộ thú tính của mình.
" nói xem em muốn gì ?"
" em muốn... ưm... em muốn jimin"
jimin hài lòng rồi, cô cởi bỏ lớp vải cuối cùng trên người em xuống. chỗ cảnh xuân phơi phới hiện lên lấp ló, tình dịch thấm ướt một mảnh chăn êm. minjeong càng ngượng ngùng, em dùng tay che mặt lại, không muốn chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này. điều duy em có thể làm, là cầu xin jimin nhanh chóng giải thoát cho em.
" jimin... nhanh lên một chút"
thấy em khó chịu, jimin cũng không muốn chần chừ lâu. cô đưa người hôn lên môi em, an ủi người trước mặt.
" mưa sẽ lâu đấy em à"
thanh âm đứt đoạn, em gần như thét lên khi cô ấy tiến vào bên trong. minjeong run rẩy, cảm giác cơ thể sắp nổ tung, em đau đớn ôm chặt lấy jimin, ngón tay bấu mạnh đến nổi làm xước một vệt dài trên lưng cô. chật hẹp và ẩm ướt, những giọt mật đua nhau chảy xuống bẹn đùi, vô hình tạo nên khung cảnh rất bỏng mắt.
điệu jazz thường ngày, tiết tấu nhanh rồi lại chậm, lúc mãnh liệt lúc lại du dương trầm lắng, hoà vào trong tiếng em hoan hỉ, cơn dục vọng bao chùm lấy đôi ta.
minjeong mềm nhũn nằm vật vã trên giường, em vừa trải qua một cuộc chinh chiến, chiến công vẫn còn in dấu trên mảnh ga giường trắng xoá. jimin cũng đã cạn kiệt sức lực, cô ngã xuống giường, kéo em vào vòng tay ấm áp. cả ngày nay, jimin có thái độ rất lạ, đột nhiên biến thành con mèo dính chủ, chị ấy không rời em nửa bước. có phải chị rất cô đơn không.
" mưa vẫn chưa tạnh em nhỉ"
" vâng, chưa tạnh"
như có thêm sức mạnh, minjeong bật dậy, em ngồi bệt trên người cô. tiện tay gỡ từng cúc áo của người lớn hơn. chạm vào cơ thể gầy gò, em xót xa nhìn da thịt mỏng manh trơ trọi, xương sườn lộ rõ, chỗ nào trên người cô cũng gầy, chỗ nào cũng bầm tím. em không dám động mạnh, chỉ có thể gieo rắc những chiếc hôn vụng về, như mưa phùn dịu dàng, em hôn lên khắp cơ thể người nọ, tiến dần đến xương quai sắc sảo, chiếc cổ trắng ngần, hôn lên mắt, mũi, và miệng. tất cả mọi thứ. rồi em giữ chặt má cô, dùng ánh mắt chất đầy tình yêu mà em đã giấu diếm từ rất lâu, nhìn chị, em nói.
" em không phạm tội giết người để có thể quan hệ với người em yêu. mà, em đã làm tình với người em yêu... để nhận tội mưu sát thay họ."
" hai thứ đó, chị đừng hiểu lầm nhé."
dù không phải là trực tiếp, minjeong đã dùng hết can đảm để tỏ tình với cô ấy, ai cũng biết em là người trầm tính, không dễ gì mà thốt ra những lời chân thật. nếu bây giờ vẫn đang trong trường học, em nghĩ mình sẽ chẳng bao tỏ tình với chị. nhu nhược, minjeong biết bản thân là kẻ nhu nhược.
" chị biết rồi"
jimin ôn nhu nhìn em, cô cười nhạt, không rõ cô ấy đang nghĩ gì, nhưng em thoả mãn rồi. minjeong cười tươi, bao nhiêu gánh nặng trên vai hoá thành hư vô, em thuận thế luồn tay vào quần của jimin, mơn trớn nhẹ nhàng. đột nhiên bị công kích, cô cong người rên khẽ, nghe được tiếng chào mời mê hồn, minjeong càng đẩy mạnh công suất.
" đừng mà..."
" vậy em dừng nhé"
minjeong thật biết cách trả đũa cô, em dừng lại mọi hoạt động, làm jimin từ thiên đàng phút chốc rơi xuống mười tám tầng địa ngục. cơn hứng tình đang cuộn trào, jimin làm sao có thể chịu nổi. cô gần như nài nỉ em, trong giọng pha chút nũng nịu.
" xin em... xin em đừng dừng lại"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro