
Chương 3: Khe nứt
Sau buổi livestream, cả ba ngồi lại trong phòng khách. Ánh đèn vàng dịu phủ khắp căn hộ, hương mì nóng vẫn còn phảng phất trong không khí. Ning chống cằm, vừa lo lắng vừa hóm hỉnh:
"Unnie, lần sau nấu ăn cẩn thận chút nhé. Fan mà thấy tay chị đầy băng dán, lại tưởng tụi em không chăm chị."
Aeri gắp thêm miếng ăn vào bát Jimin, cười:
"Ừ đúng rồi. Cậu gì cũng giỏi, chỉ riêng khoản nấu ăn là làm tụi này sợ chết khiếp. Nếu trầy xước thêm lần nữa, tớ sẽ cấm cậu vào bếp luôn."
Jimin mỉm cười, vai run nhẹ theo tiếng cười hai đứa người:
"Ừa, biết rồi,nói mãi thôi. Chỉ tại bất cẩn thôi mà. Không sao đâu, đừng lo quá."
Chị gõ nhẹ vào đầu Ning, trêu thêm vài câu với Aeri. Tiếng cười vang lên xua đi phần nào mệt mỏi còn sót lại, dù ánh mắt Jimin vẫn lộ vẻ uể oải – chỉ những ai tinh ý mới nhận ra.
Khi bữa ăn xong, đồng hồ đã gần nửa đêm. Ning và Aeri lục đục về phòng, cửa khép lại, để lại Jimin trong không gian yên tĩnh.
Trong phòng riêng, đèn ngủ vàng nhạt sáng lên. Jimin ngồi trên mép giường, tháo kính, đặt điện thoại bên cạnh. Không gian yên tĩnh đến mức chị nghe rõ nhịp tim mình.
Đôi tay đưa lên, lộ những vết xước nhỏ nơi ngón tay và cổ tay – dấu tích của những đêm dài tự làm đau bản thân, cố tìm cảm giác thật để khỏa lấp khoảng trống trong lòng. Chị kéo tay áo dài che lại, như đã quen với việc giấu đi tất cả.
Những ngày gần đây, Jimin trằn trọc suốt đêm, nghĩ về tin đồn, ánh mắt phán xét, nụ cười gượng gạo với mọi người. Ban ngày vẫn mỉm cười, nhưng khi đêm về, nỗi lo tràn đến, lạnh buốt.
Điện thoại sáng lên, tin nhắn từ Minjeong:
"Em đã xem livestream rồi. Tay chị... không sao chứ? Chị thật sự ổn chứ? Unnie, em lo cho chị nhiều lắm. Chị có thể kể với em bất cứ điều gì."
Jimin nhìn chằm chằm màn hình. Chị muốn nói ra rằng mình mệt mỏi, rằng những vết xước trên tay không phải do bất cẩn. Muốn một lần để Minjeong thấy sự thật, thay vì nụ cười gượng gạo.
Ngón tay run rẩy đặt lên bàn phím. Chữ "Mệt" hiện lên trên màn hình, nhưng rồi chị xóa đi. Nỗi sợ tràn về: sợ Minjeong lo lắng, sợ làm gánh nặng đè lên em.
Cuối cùng, Jimin gõ chậm rãi:
"Chị ổn mà, tay chỉ trầy xíu thôi... Em đừng lo. Ngủ sớm đi nhé."
Tin nhắn được gửi đi. Màn hình tắt, căn phòng trở lại im lặng, đôi mắt chị hoe đỏ chưa kịp khép lại.
Minjeong nhìn màn hình, tim nhói lên một chút. Em hiểu, chị vẫn đang gắng gượng, che giấu cô đơn. Nhắn lại vài từ đơn giản:
"Ừ, ngủ ngon nhé. Có gì cứ kể em nghe. Em luôn ở đây."
Không lời nào thêm, nhưng đủ để Jimin cảm nhận sự quan tâm nhẹ nhàng, không áp lực.
Chị nghiêng người nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên lọ thuốc ngủ im lìm trên bàn. Một chút lo lắng thoáng qua. Chị tự nhủ phải gắng gượng, tiếp tục mỉm cười trước Minjeong và mọi người.
Jimin nằm xuống, kéo chăn ngang vai, hít sâu. Bàn tay siết chặt chăn rồi buông lỏng. Dù mệt mỏi, dù nỗi lo vẫn đè nặng, chị vẫn giữ lại sự bình tĩnh cho riêng mình. Ngoài cửa sổ, đêm đông yên lặng. Chị tìm một chút an ủi trong chính sự kiên cường của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro