Chap 4
Jimin trở lại nhà mình, đêm đã khuya. Cô lại không buồn ngủ tí nào, tùy ý rót một ly trà, ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất. Cô không có mở đèn, đêm thu ánh trăng đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng ngời, rơi vào trong nhà, xuyên qua cửa sổ, tan rã dưới đất. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng nửa khuôn mặt cô, ánh mắt của cô ôn nhu tựa ánh trăng xinh đẹp, lại theo phiền muộn đơn thuần. Cô như đắm chìm trong hồi ức, giống như vui vẻ, giống như đau khổ, hồi lâu, cô lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Mình tạm thời không muốn xem phần văn kiện đó, vẫn là nhờ cậu trước tiên giữ gìn giúp mình rồi."
Như là hạ quyết tâm thật lớn, giọng nói này của cô nặng nề dị thường, hoàn toàn mất hết tác phong ung dung tự nhiên bình thường, rồi sau đó, giọng nói của cô lại chậm rãi hạ xuống, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, trong lời nói mang theo một chút vui sướng.
"Yeji, chào mừng cậu trở về."
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Jimin nghe xong, giữa lông mày lại là nụ cười thản nhiên.
Cúp điện thoại, cô chuẩn bị nghỉ ngơi, không nghĩ là chuông điện thoại di động lại vang lên.
Biết là ai, cho nên cô tiếp sau khi đứng lên, mở miệng chính là: "Chuyện gì?"
"Qua đây." Minjeong không nói nhiều lắm, chỉ có hai chữ nhưng mười phần là mang hương vị ra lệnh.
Jimin có chút do dự: "Không phải nói..."
"Bảo cô qua đây." Lời nói của đối phương bên trong tồn tại ý tứ không thể kháng cự.
Jimin cứ có chút do dự, cuối cùng vẫn cầm chìa khóa trên bàn ra ngoài.
Tiến vào phòng ngủ của Minjeong, vén một góc chăn lên, Jimin chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh Minjeong, con mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.
"Tại sao lại bảo tôi qua? Dạ dày vẫn khó chịu à?"
"Mất ngủ." Minjeong từ trước đến nay luôn kiệm lời.
Nghe xong lời này, Jimin ngược lại là nghiêng người, hai tay chống ở hai bên Minjeong, vẻ mặt tươi cười mà nhìn Minjeong. Tư thế như vậy, mập mờ đến cực điểm.
"Mất ngủ tìm tôi, chẳng lẽ tôi là thuốc ngủ?"
"Không, chỉ là muốn tìm người mất ngủ cùng tôi mà thôi." Đây cũng là gạch lên.
Tướng ngủ Jimin rất biết điều, cũng không có cử động đặc biệt gì. Tuy rằng thứ cô học không phải đông y, nhưng mà cô đối đông y cảm thấy rất hứng thú, đi theo Hahm Jaehyun quyết tâm học hỏi, coi như là có một chút nghiên cứu, bình thường cũng sẽ cho Minjeong một ít thuốc đông y để bồi dưỡng dạ dày, bên người dần dà liền trộn lẫn một ít vị thuốc đông y. Nhưng cũng không có khó ngửi, ngược lại có chút mùi thuốc Đông y đặc biệt thơm ngát. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không trộn lẫn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Jimin săn sóc tỉ mỉ, có khi nửa đêm ngồi dậy chỉnh lại chăn cho Minjeong. Thậm chí, cô còn có thể tự mình điều chỉnh tư thế ngủ không khỏe mạnh cùng không thoải mái của Minjeong. Mà Tổng giám đốc Kim rất hưởng thụ Jimin đem kiến thức chuyên môn của một bác sĩ ưu tú áp dụng trên người nàng vô cùng tinh tế. Chỉ cần cô ở bên cạnh mình, Minjeong liền sẽ ngủ ngon, ngủ được rất là dễ chịu.
Nhưng mà, đêm nay thoạt nhìn, cô hẳn rất mệt mỏi. Minjeong biết rõ, kỳ thật Jimin cũng bộn bề nhiều việc, có khi cô phải thực hiện ca phẫu thuật tới mấy tiếng đồng hồ, còn tập trung cao độ dưới tình huống cấp bách. Dù sao trên tay là mạng người, sơ sẩy không được. Kỳ thật có đôi khi nàng sẽ nghĩ, từ góc độ nhân đạo mà nói, có phải là không nên tiếp tục đem vị bác sĩ trẻ từ trước đến nay luôn dịu dàng quan tâm chăm sóc giữ bên người?
Đương nhiên, ý nghĩ như thế cũng chỉ là lý trí trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh, nàng lại cảm thấy bản thân chi số tiền giá trị ngang nhau đổi lấy sự phục vụ chu đáo của Jimin là phải. Rất hiển nhiên, đó là do bản thân vốn có ý nghĩ nhà tư bản đang tác quái. Đến nỗi ở Minjeong không để ý đến đến việc bác sĩ cầm tiền làm việc cho dù tận sức, cũng sẽ không nằm bên cạnh mình, đối với nàng khác biệt thuận theo cùng dịu dàng. Này sợ là vượt qua phạm vi chức trách của một bác sĩ bình thường.
Minjeong nhìn Jimin luôn thất thần, một hồi lâu con mắt mơ màng mới khôi phục vẻ trấn tĩnh. Jimin yên tĩnh ngủ, ngũ quan của cô đều khiến Minjeong không chỉ một lần hoài nghi cô có phải mang trong mình một phần dòng máu nước ngoài. Nhưng là người ta ngay từ đầu cũng rất tinh tường nói với cô: "Tôi là con cháu thuần chủng của nhà Yu, cùng người phương Tây không có quan hệ gì."
Jimin nhắm đôi mắt, lông mi nhỏ dày rủ xuống. Minjeong nghĩ đến, đôi mắt này nếu mở to, nhất định rất mê người.
Nàng nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Jimin, bản thân thiếu chút nữa liền chìm sâu vào đôi mắt cô rồi.
⭐️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro