Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2






Sau khi tắm xong, lại tất bật trong bếp nhà Minjeong, là chuẩn bị bữa tối cho nàng dạ dày không khỏe.

Minjeong ở trong thư phòng xử lý công việc, vừa mới đi công tác về, trong công ty vẫn có một đống việc chờ nàng xử lý.

Dưới ánh đèn, trên bàn làm việc phản chiếu sườn mặt Minjeong, từ góc độ này, đường cong sườn mặt nàng ôn nhu mềm mại mà không mất lập thể. Thật xinh đẹp.

Kim Minjeong không quá ba mươi tuổi, có tài có diện mạo. Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là tổng giám đốc, nhưng ai cũng biết, thân là trưởng nữ của chủ tịch tập đoàn Kim thị quy mô lớn, sớm muộn thì nàng cũng sẽ tiếp quản sản nghiệp của gia tộc. Bối cảnh thân gia như vậy, ai mà không hâm mộ.

Có điều, nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, Minjeong cũng có suy nghĩ riêng cùng phiền não. Gia sản bạc triệu trong mắt người khác, lại hết lần này tới lần khác trở thành chướng ngại trong cuộc đời nàng. Nàng biết rõ, cuộc đời này nàng đại khái chỉ có thể bước trên con đường mà ba nàng đã sắp đặt mà thôi.

Đối với một người trẻ của lý tưởng riêng mà nói, đây là một chuyện rất đau khổ. Chẳng qua sự thật là thế, nàng cũng không có khả năng thay đổi. Suy nghĩ của mình là một chuyện, mà trách nhiệm gia tộc lại là một chuyện khác nàng phải đặt ở vị trí đầu.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng tháo mắt kính xuống, nghe được tiếng động trong nhà bếp, xoa xoa huyệt thái dương. Cô bác sĩ kia vĩnh viễn mang vẻ mặt ôn hòa, chỉ cần mình ở nhà, cô ấy rãnh rỗi, đều tới đây, chịu trách nhiệm phương diện ăn uống cho mình. Dạ dày của nàng thật sự không tốt. Thật ra trước đó Jimin không phải ở đây, về sau để tiện cho việc chăm sóc Minjeong, cô liền chuyển đến ở đối diện nàng.

Jimin là bác sĩ chuyên khoa tim, nhưng cô đồng thời cũng theo một thầy giáo lớn tuổi ở trường đại học trước kia học đông y mấy năm. Cô làm món chăm dạ dày cũng khá ngon. Mà Minjeong bởi vì công việc bận rộn, ăn uống không có quy luật lâu dài, nên bị đau dạ dày, nàng lại không chịu làm nội soi, uống rất nhiều thuốc linh tinh. Cuối cùng, ba của nàng Kim Junghan đi tìm Hahm Jaehyun, bạn cũ của ông, hy vọng ông ấy có cách giúp con gái ông, Hahm Jaehyun lo liệu tìm người nổi danh không bằng tìm người nguyên tắc thực tế, tiến cử với ông học trò mà mình tâm đắc - Yu Jimin. Thứ nhất, hai người tuổi xấp xỉ nhau nên sẽ dễ nói chuyện hơn. Thứ hai, cả hai đều là con gái, sẽ tốt hơn với một kẻ đã lớn tuổi như ông, tự nhiên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Jimin nghe nói mình phải làm bác sĩ tư nhân bảo mẫu cho tổng giám đốc, hơn nữa có khả năng mất đi hai ngày nghỉ cuối tuần, nhã nhặn cười từ chối rồi. Hơn nữa, bình thường cô cũng rất bận rộn, lại không thiếu tiền, không cần phải vì kẻ có tiền mà chậm trễ sức khỏe của dân thường. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng là cuối cùng cô vẫn không từ chối được lời thỉnh cầu của sư phụ, Jimin không hiểu sao lại đồng ý.

Đã hơn một năm rồi, cô bác sĩ này có tính cách ôn hòa, lại tốt tính, vẻ ngoài lại càng thanh lệ sạch sẽ gọn gàng, không thua kém Kim tổng lạnh lùng, xinh đẹp động lòng người của cô chút nào. Mang mắt kính gọng nhỏ tinh tế, tuổi còn trẻ, trên mặt lại ngẫu nhiên lộ ra từng trải. Mỗi tuần cô sẽ vì Minjeong mà lập ra kế hoạch ăn uống trong một tuần, cùng với kiểm tra dạ dày của nàng. Còn có thể nói một chút kiến thức dưỡng sinh, cho dù Minjeong không bao giờ đáp lời, giống như nàng không nghe thấy vậy, Jimin vẫn từ tốn nói, như cô không phải là nói cho Minjeong nghe vậy. Hai người đều thích sống ở trong thế giới của mình, nước sông không phạm nước giếng, ở chung không nóng không lạnh, cũng coi như hợp.

Khi Jimin tốt tính gặp phải Minjeong lãnh khốc ác liệt, hơn nữa có chút đại tiểu thư bá đạo xấu tính, mặc kệ ai đúng ai sai, Jimin luôn là kẻ mỉm cười nhượng bộ. Cô cũng không cùng Kim tổng "Tranh luận", thủy chung dùng một loại thái độ "Bông mềm" đối đãi Kim tổng "Thiết quyền". Cho nên, quả thật, các cô trải qua một năm, ở trong mắt Minjeong, các cô ở chung cũng không tệ lắm.

Bữa tối rất phong phú, nhưng đều là những món ăn thanh đạm tốt cho dạ dày, may mắn là Minjeong đối với ăn uống cũng không quá cầu kì, Jimin làm món gì, nàng liền ăn món đó. Minjeong ăn cơm rất yên tĩnh, động tác dùng cơm cũng rất ưu nhã, cô luôn luôn vâng theo lời Cổ Ngữ "Ăn không nói, ngủ không nói", lúc ăn cơm rất ít khi nói chuyện. Mà Jimin tuy rằng không tao nhã như Minjeong, ăn cơm cũng nhã nhặn. Nhìn Jimin ăn thịt bò, Minjeong lại nhịn không được mà mở miệng.

"Sở trường học thuật cầm dao có khác, ăn beefsteak cũng rất có kỹ thuật."

Jimin một bên nghiêm túc cắt beefsteak trong đĩa, vừa nói: "Thế nào? Ghen tị với miếng thịt bò của tôi sao?"

Vì dạ dày của nàng, Jimin chỉ làm beefsteak cho mình. Tuy rằng cách làm dụ dỗ người khác thế này không có đạo đức cho lắm, nhưng mà Minjeong không phải cô nhóc ngây thơ, sẽ không vì thức ăn khác biệt mà tức giận. Trái lại, ở mức độ nào đó, nàng rất tán thành cách làm của Jimin.

Minjeong cúi đầu ăn cơm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Jimin một cái, không có chút hứng thú nói: "Chẳng qua tôi cảm thấy cô đang dùng kỹ thuật dùng dao trên bàn mỗ để ăn cơm mà thôi."

"Nếu như chị có hứng thú với kỹ năng dùng dao phẫu thuật cắt da người của tôi, tôi có thể nói cho chị nghe." Cô cố ý làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tà ác thú vị nói, "Thông thường bọn tôi..."

Jimin miêu tả kỹ càng quá trình phẫu thuật, cô rất hứng thú quan sát phản ứng của Minjeong. Nhưng là, Minjeong giống như cái gì cũng không có nghe thấy, bình tĩnh mà ăn cơm như cũ. Như thế cũng ăn được, đại tiểu thư cũng tài quá rồi.

Sau khi ăn gần xong, Minjeong cầm chén nặng nề để trên bàn ăn, sau đó đứng lên, nói một câu: "Rửa bát xong thì đến thư phòng của tôi."

Sau đó liền đi tới thư phòng.

Lúc nãy Jimin chỉ muốn trêu chọc Minjeong, nào biết được người ta không bị lay động, tự giác cũng có chút mất mặt, tự cười bản thân. Vẫn lạnh lùng như trước. Nhưng lúc nghe Minjeong bảo cô đến thư phòng, cô biết rõ, đại tiểu thư không vui, quả nhiên tự tìm phiền phức không thể tha thứ.

Nhìn chén bát ngổn ngang bàn, cô bất đắc dĩ nghĩ: Mỗi lần đều là cô rửa chén, cứ tiếp tục như vậy tay cầm dao phẫu thuật của cô sẽ biến thành tay rửa chén mất. Xem ra không những nấu cơm cho Kim Minjeong, lại còn rửa chén. Thật muốn biến thành bà dì điển hình rồi. Nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoan bắt đầu thu dọn.

Cô không rửa, chẳng lẽ muốn tổng giám đốc Kim một ngày kiếm bạc tỷ rửa sao?

Nghe được tiếng gõ cửa, Minjeong không ngẩng đầu, tay vẫn lật tài liệu như trước, cất giọng nói.

"Vào đi".

"Gọi tôi đến có chuyện gì?" Jimin ngồi xuống đối diện bàn làm việc của nàng hỏi.

Minjeong đem tài liệu để qua một bên, nhìn cô hỏi: "Ngày mai có rảnh không?"

"Cuối tuần, đương nhiên là rảnh."

"Theo tôi đi gặp một người."

"Ừm."

Thấy cô đồng ý rất nhanh, ngược lại, Minjeong có phần hơi kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn cô: "Cô biết đi gặp ai sao?"

"Không biết." Rất vô tội trả lời, Jimin cúi đầu cẩn thận nghiên cứu ống đựng bút bằng gỗ lim quý giá của Minjeong.

"Sao đồng ý nhanh vậy?"

"Tôi có bao giờ từ chối yêu cầu của chị chưa?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Jimin lơ đãng trả lời lại khơi dậy trong nội tâm bình tĩnh của Minjeong từng tầng sóng. Một tay nàng đỡ lấy mặt, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu người trước mặt, cuối cùng lại cứng rắn nói rồi câu: "Buổi sáng ngày mai không được quên."

"Đã biết." Jimin ngồi dậy, cô biết rõ Minjeong luôn không thích người khác quấy rầy, liền định đóng cửa rời khỏi.

Lúc này, Minjeong giống như nhớ ra cái gì đó: "Chờ một chút."

"Sao?" Jimin không quay đầu lại, nhưng lại là dừng bước.

"Lần sau, nếu còn dám ở trên bàn cơm dùng kiến thức chuyên môn buồn nôn của cô..." Giọng nói uy hiếp rõ ràng.

Lúc này, đưa lưng về phía Minjeong, trên mặt Jimin lộ vẻ tươi cười nghịch ngợm: "Không có lần sau. Có việc gọi tôi, đi đây."

Minjeong tay phải đặt trên trán, nhìn Jimin rời khỏi, sau đó dừng công việc của mình, từ từ nhắm hai mắt tựa vào ghế. Cho tới bây giờ nàng thật sự chưa thấy qua người "Nghe lời" như Jimin, những cấp dưới nịnh bợ trong công ty ngẫu nhiên sẽ run sợ bởi ánh nhìn của nàng. Nhưng cô chưa từng, cô đối vói Minjeong nói chuyện chưa lớn tiếng một câu nào, càng không có cái gọi là không vừa lòng, càng sẽ không cùng Minjeong vỗ bàn ném ghế.

Nhưng, Minjeong hiểu được, điều này cũng không thể hiện rằng Jimin không có ý nghĩ của mình, lại càng không thể hiện rằng cô sợ nàng. Trái lại, nàng cảm thấy Jimin thật ra lại là một cái nồi đang đun nước, mà chính nàng vô ý lại trở thành một con ếch, thời gian dần qua, nàng luôn bị đứa nhóc luôn mỉm cười ấm ấp mang đi. Nghe lời cô nói, ăn cơm đúng giờ; nghe lời cô nói, ít uống rượu xã giao; nghe lời cô nói,trong lúc vô thức mà thay đổi bản thân.

Nham hiểm, khẩu phật tâm xà. Cuối cùng, trong lòng Minjeong kết luận nói.

Cũng thế, nàng thở dài một hơi, trước tiên đem công việc làm cho xong, ngày mai còn có chuyện quan trọng.






⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro