46.NƯỚC NHIỀU MẬT NGỌT
Mẫn Đình cũng không ăn hết khối bánh kem này, lượng cơm ăn của nàng đã không bằng trước kia, nàng cũng không phải người cuồng đồ ngọt, hơn nữa bây giờ là buổi tối, cho nên nàng cũng chỉ ăn nửa cái đã no, cắn ống hút chậm rãi uống trà sữa.
Tóc Mẫn Đình lúc này cũng đã sắp khô ráo, hơn nữa điều hòa cũng thổi gió ấm, cho nên cũng khô nhanh, còn chút ẩm ướt nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.
"Không ăn nữa sao?"
Liễu Trí Mẫn nhìn Mẫn Đình buông tay, đưa một tờ khăn giấy qua.
"Dạ, ăn no rồi, còn nửa cái ngày mai em lại ăn."
Kỳ thật Mẫn Đình cũng không phải tiết kiệm đến mức còn lại nửa cái bánh kem cũng để dành lại ngày mai ăn, chỉ là bánh kem này là tâm ý Liễu Trí Mẫn, cho nên nàng không muốn bỏ đi như vậy.
"Qua đêm sẽ dễ đau bụng, đưa tôi."
Liễu Trí Mẫn duỗi tay về phía Mẫn Đình, Mẫn Đình ngoan ngoãn đưa nửa cái bánh kem còn lại đặt lên tay Liễu Trí Mẫn.
Mẫn Đình cứ tưởng rằng Liễu Trí Mẫn sẽ đem bánh kem đi bỏ, không nghĩ tới Liễu Trí Mẫn liền dùng muỗng mà nàng đã dùng qua, đào một muỗng bánh kem đưa vào trong miệng.
Ấy?
Ấy!!!!
Rõ ràng là hôn cũng đều đã tiếp nhận, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng là Mẫn Đình vẫn vì loại động tác này mà mặt đỏ tim đập.
Đầu lưỡi đỏ thắm cuốn lấy cái muỗng màu trắng, Mẫn Đình nuốt một ngụm nước miếng, lập tức hút một ngụm trà sữa, che dấu đi nét không được tự nhiên của mình.
Cô nghe được mùi tin tức tố của Mẫn Đình, hương vị cực đạm cực nhạt.
Cô nhìn tiểu quả đào của cô đôi mắt xoay tròn đảo quanh, chỗ nào cũng không dám nhìn, biết tin tức tố này cũng không phải là nàng chủ động phóng ra, tiểu quả đào của cô còn không có lá gan trêu chọc cô lúc thanh tỉnh thế này.
Tiểu túng bao có sắc tâm không có sắc đảm.
Trước đó Liễu Trí Mẫn đã biết, cô và Mẫn Đình hẳn là cực kỳ phù hợp, cho dù các nàng còn chưa đi kiểm tra đo đường mức độ xứng đôi của tin tức tố, cô cũng biết.
Đặc biệt là trong không gian bịt kín, tựa vào rất gần thế này, cô sẽ càng dễ dàng ngửi được mùi hương phát ra từ người Mẫn Đình.
Ví dụ như giờ phút này, tin tức vị mật đào kia nhẹ nhàng cuốn lên người cô, giống như đại biểu cho ý chí của chủ nhân, muốn dựa vào lòng ngực cô.
Phản ứng của tin tức tố thành thật hơn chủ nhân rất nhiều.
Liễu Trí Mẫn đem bánh kem đặt lênbàn nhỏ trên xe, cô tiếp tục ăn một ngụm lại một ngụm, chọc chọc cổ Mẫn Đình.
Mẫn Đình giật mình, có chút mê man quay đầu lại, đối diện với gương mặt Liễu Trí Mẫn.
Trên môi mềm nhũn, tràn đầy vị dâu tây ngọt ngào.
Vị ngọt bánh kem giữa môi lưỡi phóng khai, hỗn hợp nuốt bọt không kịp nuốt xuống tràn khỏi khóe môi.
Mẫn Đình nghe thấy tiếng cười khẽ của Liễu Trí Mẫn, mê mang mà tùy ý để cô chà lau môi nàng sạch sẽ.
Rồi sau đó lại là mềm mại ôn nhu áp sát, làm Mẫn Đình cảm thấy điều hòa thổi quá ấm, có chút nóng khiến nàng ra mồ hôi.
Ghế sau của xe này rất rộng, ít nhất cũng để một Omega nằm thẳng dư dả.
Liễu Trí Mẫn đem nhiệt độ xe hạ thấp xuống một chút, bên ngoài gió lạnh gõ cửa xe, người trong xe lại không có tâm trạng bận tâm.
Vì độ ấm hạ thấp, cho nên Mẫn Đình phải dán càng chặt một chút.
Đuôi tóc hơi ướt át lướt qua xương quai xanh của Liễu Trí Mẫn, khóa kéo áo lông có chút đột ngột giải khai, làm người đột nhiên không đề phòng mà lạnh run lên.
"Còn lạnh không?"
Ngón tay Liễu Trí Mẫn phớt ngang gò má Mẫn Đình, xoa xoa đuôi mắt ửng đỏ của nàng.
"Không.... không lạnh."
Mẫn Đình cắn môi đáp, nàng nghĩ nàng hẳn là lạnh mới đúng, nếu không sao nàng lại run rẩy đến mức thế này, mà nàng lại nóng, nóng đến mức giống như bị hòa tan trong tuyết, hòa tan thành nước trong nhiệt độ nóng bỏng này.
Vốn dĩ Liễu Trí Mẫn chỉ muốn hôn một cái, hôn hôn Đào Đào ngoan của cô, lại ôm nàng một cái, giống như là nàng muốn.
Nhưng tính cách Mẫn Đình, thực sự dễ dàng khiến người ta làm một tấc lại tiến một thước.
Trong mắt nàng chưa hơi nước, nhìn mình như vậy, cũng không nói lời nào, giống như là cổ vũ và dung túng mình, mặc cho mình làm cái gì nàng cũng sẽ vui vẻ bao dung và chấp nhận.
Giống như nụ hoa đào đầu xuân, ngượng ngùng nhưng cũng thản nhiên nở rộ vẻ đẹp mỹ miều của mình.
Đêm đông gió thổi mạnh ngoài đường, khơi lên nhánh cây đông cứng, giống như lữ nhân hô hấp có chút mỏi mệt mà nghỉ ngơi.
Nhưng loại âm lãnh này không thể chạm được chút ấm áp hòa hợp của mùa xuân kia, tiếng than trầm thấp bị vùi lắp mất biệt, từ ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy đó là một cổ máy móc dừng lại vào đầu đông trầm mặc.
"Liễu lão sư...."
"Kỳ thật tôi không thích em luôn gọi tôi như vậy."
Liễu Trí Mẫn thưởng thức hoa trong bàn tay, dưới ánh đèn sáng lạnh, đoạn tay trắng xen giữa người giống như vầng trăng cắt xẻ.
Mặt cô mềm mại cực kỳ, đôi mắt đen nhánh lại ngưng tụ chút nóng rực nào đó, rõ ràng là mỹ nhân mặt ôn nhu, lại giống như thanh đao sắc bén trong gió xuân khiến người không thể từ chối.
"Liễu.... Liễu Trí Mẫn.... Trí Mẫn...."
Nàng sửa xưng hô từng tiếng, cho đến khi mặt nữ nhân đang ôm lấy nàng càng thêm mềm hóa, động tác cũng nhẹ nhàng chậm lại, nàng giống như bắt được hy vọng, lại mềm mại tiếp tục than kêu.. ngôn tình tổng tài
"Trí Mẫn....."
Mẫn Đình mê mang nghĩ, tên này thật đẹp.
Đẹp giống như người cô.
"Đào Đào ngoan."
Liễu Trí Mẫn vỗ về tóc nàng, tóc dài nhu thuận đến eo, giống như tơ lụa thượng đẳng.
"Vì sao lại kêu em là Đào Đào."
Mẫn Đình dựa vào trước ngực cô, ngửi hương vị của cô, có chút khó hiểu hỏi.
"Em biết rồi, là vì tin tức tố của em đúng không?"
Đại não nàng có chút chậm chạp suy nghĩ, sau khi ngừng động tác, Liễu Trí Mẫn nói ra đáp án của mình.
"Mật đào nước nhiều mật ngọt."
...........................
............
Ngày hôm sau, Mẫn Đình là trốn tránh Liễu Trí Mẫn mà đi.
"Tỷ, làm sao vậy, có phải vì chuyện hôm qua không?"
Ninh Nghệ Trác nhìn Mẫn Đình trốn ở phòng nghỉ, nhịn không được hỏi.
Mẫn Đình gật đầu có lệ nói: "Uhm."
Ninh Nghệ Trác tỏ vẻ hiểu ra: "Xấu hổ là chắc chắn, dù sao hằng ngày chị với Liễu lão sư cũng có quan hệ tốt như vậy, ngày hôm qua lại đột ngột như thế, cũng may hôm qua hai người đều không có việc gì."
Ninh Nghệ Trác nghĩ cũng may là không có chuyện gì xấu hổ xảy ra, Liễu lão sư trong kỳ mẫn cảm chỉ nắm lấy tay Mẫn Đình, sau đó cũng chỉ ôm một cái, không phải là chuyện gì lớn.
Mẫn Đình nghe Ninh Nghệ Trác giúp nàng phân tích, dùng kịch bản che dấu thất thần của mình.
Kỳ thật là do Mẫn Đình thấy Liễu Trí Mẫn, sẽ liền nghĩ ngay đến chuyện trên xe hôm qua, Liễu Trí Mẫn ngậm lấy đầu ngón tay ướt đẫm, nói ra câu nước nhiều mật ngọt kia.
Thật.... Quá biến thái đi.
Thế nên hôm nay Mẫn Đình vừa nhìn thấy Liễu Trí Mẫn liền thất thần, không thể tĩnh tâm nhập vai, chỉ có thể trốn một góc, ngừng một chút, sau đó mới bắt đầu công tác.
"Tỷ, Nam ca sắp tới rồi, chị xin đạo diễn Kỷ nghỉ lúc 4 giờ chưa?"
"Xin rồi, Nam ca mấy giờ tới?"
Mẫn Đình gật đầu, tuy rằng hôm qua có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng nàng vẫn còn chưa quên chuyện nam mụ mụ đến đây, buổi chiều còn có buổi phỏng vấn cho tạp chí.
Đã đến rồi, lập tức đến đoàn phim, em kêu Lina lão sư đến bổ trang cho chị nha?"
"Không cần, tôi tự mình làm được."
Mẫn Đình nhanh nhẹn thay thường phục, bắt đầu trang điểm trên mặt, thay đổi một chút.
"Oa, kỹ thuật của chị, có thể so với chuyên nghiệp luôn."
Ninh Nghệ Trác nhìn Mẫn Đình tháo trang sức, trang điểm lại, mở to hai mắt nhìn, cô biết Mẫn Đình biết trang điểm, nhưng lại không biết sẽ đến mức này, bởi vì lúc không đi chương trình không đóng phim,Mẫn Đình đều để mặt mộc, nhiều nhất cũng chỉ là vẽ chân mày.
Nhìn Mẫn Đình trang điểm chuyên nghiệp,Ninh Nghệ Trác cảm thấy sau này Mẫn Đình có thất nghiệp cũng có thể làm chuyên viên trang điểm, tuyệt đối cũng sẽ nổi tiếng.
Phi phi phi, tỷ cô mới không thất nghiệp! Ninh Nghệ Trác sửa lại lời nói ngây ngô của mình trong lòng.
Mẫn Đình không lên tiếng trang điểm cực nhanh, nàng vốn dĩ chính là chuyên nghiệp.
Mẫn Đình mặc áo lông kaki bên trong, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu nâu nhạt, vừa thời trang vừa giữ ấm, khí sắc trên mặt cũng cực tốt, hình tượng đáng yêu thân thiết, nhìn bản thân mình trong giương, Mẫn Đình búng tay một cái, hoàn mỹ.
Cũng may hôm qua Liễu lão sư vẫn còn nhớ rõ hôm nay còn phải đóng phim, cũng không lưu lại dấu vết ở nơi nào quá rõ ràng.
Còn chỗ nào không rõ ràng, ví như nói trong bra, thì Mẫn Đình chỉ có thể nói, đóa đóa hoa mai.
Mùa đông, hoa mai nở trong mùa đông lạnh, bình thường!
Mẫn Đình đi ra ngoài, trong lòng đối với câu danh ngôn này tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa cảm thấy phía trên câu đó là câu "bảo kiếm mài giũa từ gió đông" cũng rất không tồi.
Lúc Mẫn Đình đi ra ngoài không gặp phải Liễu Trí Mẫn, nàng xin nghỉ buổi chiều nên Kỷ Vân đã quay cảnh bên ngoài của Liễu Trí Mẫn và Triệu Tri Xuân trước, bên đoàn phim bên này cũng không có người, mọi người đều đã ra ngoài.
Lúc nhìn đến nam mụ mụ, Mẫn Đình phát hiện khí sắc hắn hình như không được tốt.
"Mẫn Đình, sao có cảm giác em lại gầy xuống?"
Lúc nhìn thấy Mẫn Đình, trên mặt Đường Tòng Nam liền lộ ra tươi cười, nắm tay Mẫn Đình, có chút đau lòng nói.
"Cảm giác của anh sai rồi, em còn béo một chút." Mẫn Đình đánh gãy tình huống mẹ con ấm áp này, hơn nữa còn vô tình nói "Hình như gần đây anh cũng hơi mượt mà một chút hả?"
Nhân vật Tần Mộ về sau khí sắc tốt hơn nhiều, cho nên nàng có béo lên xíu cũng không có ảnh hưởng gì.
Kỳ thật nàng rất muốn nói Đường Tòng Nam gầy, nhưng đối với Đường Tòng Nam mướt thế này quả thật gầy nói không nên lời.
"Nha đầu chết tiệt kia, anh còn không phải vì em sao, mỗi ngày đều tiệc rượu, tiệc rượu, muốn tập thể hình cũng không có thời gian."
Đường Tòng Nam trừng mắt nhìn Mẫn Đình, chọt chọt cái trán của nàng.
"Nam ca thật vất vả, uống nước ấm đi, cảm thấy khí sắc của anh thật không tốt, mệt lắm sao?"
Mẫn Đình đấm đấm cánh tay Đường Tòng Nam, đưa bình nước ấm cho hắn.
Đường Tòng Nam cười lạnh: "Anh đây là bị ai chọc tức, cái tên Chung Duyệt này đúng là bám dai không dứt, cô ta tự xem mình là Aristotle* sao".
*Nhà triết học Hy Lạp, thầy của Alexsander đại đế
"Hả?"
"."*
*Bản QT phiên âm tiếng việt là Trân ni mã sĩ nhiều, mình chưa kiếm được bản raw, đợi mình kiếm được bản raw sẽ chỉnh sửa lại sau. Đại loại là 1 cái tên tiếng Anh á.
Cái tên này có chút lạnh lùng đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cô ta lại làm gì?"
Ban đầu Mẫn Đình còn có chút không phản ứng kịp người này là ai, nửa phút sau mới nhớ tới.
Còn không phải là Omega cướp vai nữ một của nàng trong phim <> sao, hai người còn gây nhau một trận trên mạng, hiện tại không chừng fans cũng còn đang war nhau đi.
Mẫn Đình bận đóng phim, cũng bận lo nghĩ Liễu lão sư, cũng đã đem người này quên đến sau đầu.
"Anh tìm được đại ngôn* cho một nhãn hiệu son môi, vốn dĩ là sắp ký rồi, cô ta lại cướp mất, ra giá cực thấp, em nói có phải cô ta điên rồi không? Đầu óc có bệnh có phải không?"
* Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu
Đường Tòng Nam cũng không để ý một cái đại ngôn này, nhưng bị Chung Duyệt cố tình ác ý cướp, thực sự rất là khó chịu.
"Thật là."
Mẫn Đình gật đầu, tuy rằng nàng tham dự phim của đạo diễn Kỷ, nhưng phim này vẫn còn đang quay, không biết khi nào mới được chiếu, cũng không nhất định sẽ nổi tiếng, hiện tại tài nguyên của nàng vẫn không thể nào so với Chung Duyệt được, mà Chung Duyệt lại còn tự hạ giá cướp lấy đại ngôn của nàng, có thể thấy được muốn nhắm vào nàng đến bao nhiêu.
"Mẫn Đình, khi nào phim này mới quay xong, anh đã chớ xé miệng con bitch kia không kịp rồi."
"Cuối năm nay, chậm nhất chắc là tháng mười hai, mà dựa theo tiến độ hiện tại, cũng không xê xít bao nhiêu đâu."
Mẫn Đình nhẩm một chút, trả lời cho Đường Tòng Nam.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái nàng đã đến nơi này được nửa năm.
Nàng đã quen biết Liễu lão sư lâu đến như vậy rồi nha.
..//..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro