44.MUỐN EM
Mẫn Đình nghĩ, có đôi khi nhập vai, thật giả khó phân.
Đúng là giờ phút này, rõ ràng nàng là đang diễn, nhưng giống như lại không phải diễn.
Nhưng loại cảm giác này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Mẫn Đình dung nhập vào nhân vật, sau khi tách ra là biểu tình của Tần Mộ.
Cảnh này quay rất thuận lợi, khiến Kỷ Vân cực kỳ vui mừng.
"Cảm giác ăn ý quá tuyệt vời, khiến người ta cảm thấy hai người thực sự giống như yêu đương thật vậy, nếu không phải tôi luôn ở đây, không chừng cũng cho rằng hai em ấy có chút gì đó đây."
Kỷ Vân còn tưởng rằng mình phải chỉnh sửa thêm một chút nhưng lại không cần. Kỳ thật có đôi khi hai người không yêu đương càng quen thuộc thì diễn cảnh thân mật lại càng xấu hổ, cho nên những cảnh diễn thân mật hắn đều cho diễn trước, nhưng trong phim này tình cảm không giống bình thường, cho nên hắn cũng không làm như vậy.
Cũng may kết quả không làm hắn thất vọng, diễn xuất của hai người đến cảm giác quá tự nhiên, giống như là Tịch Ỷ Vân là Tần Mộ đi ra từ trong kịch bản.
Tam Thu ở bên cạnh không hé răng, có mấy chuyện chính chủ người ta còn chưa lên tiếng, hắn cũng không cần phải nói ra trước.
Kỷ Vân tiếp tục nhìn hai người trên màn ảnh hợp diễn, sau một đoạn ngắn hô xong.
"Có thể kết thúc công việc."
Bây giờ cũng không còn sớm, cảnh này diễn ban đêm, hiện tại đã gần rạng sáng rồi, cũng là lúc nên kết thúc.
Tam Thu mệt rã rời, đã đi về trước nhất.
Nhân viên công tác hoan hô, mọi người sôi nổi chuẩn bị thu thập đồ vật rời đi.
"Liễu lão sư, đi thôi, tan làm rồi!"
Mẫn Đình xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán, vươn tay với Liễu Trí Mẫn đang ngồi dưới đất.
Liễu Trí Mẫn không trả lời nàng, vẫn cứ cúi đầu xuống đất, hình như có chút mỏi mệt.
Mẫn Đình vốn còn muốn cười trêu ghẹo hai câu nhưng trong lòng nàng bổng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, nàng giống như quả cầu gặp phải thiên địch, lông mao cả người dựng đứng hết cả lên.
Nàng cúi đầu, đối diện đôi mắt Liễu Trí Mẫn, chỉ thấy một đôi mắt âm trầm giống như đang phủ mây mù, giữa mày mang theo chút ẩn nhẫn.
Tin tức tố mùi trà mây độc nhất thuộc về Liễu Trí Mẫn giống như che lắp trời đất, bừng lên từ thân thể của cô, lan tràn ra bốn phía.
Mẫn Đình nghe thấy được, Kỷ Vân đứng cách đó không xa cũng ngửi thấy được.
"Không phải chứ, lúc này, cái mùi vị này cũng thực là độc đi." Kỷ Vân xoa xoa cái mũi, cầm loa kêu lớn "Nhanh chóng tan tầm, trở về sẽ mời mọi người ăn khuya."
Mọi nhân viên công tác ở đây trừ bỏ Tổng Nhiếp đều là Beta, Beta không nghe được hương vị tin tức tố, đương nhiên cũng không biết có một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, một đám người nghe được bao ăn đều vui vẻ sung sướng rời đi, Tổng Nhiếp không đi, nhưng cũng không đến quá gần, cổ hương vị kia làm cho hắn chau mày.
Alpha trong thời kỳ này, tin tức đố đặc biệt có lực công kích.
"Mẫn Đình, mau đến đây."
Sau khi mọi người đều rời đi hết, Kỷ Vân mới đến gần, chịu đựng cảm giác không thoải mái vẫy tay với Mẫn Dình.
Thật ra Mẫn Đình cũng muốn chạy, nhưng nàng chạy không được.
Trong nháy mắt nàng muốn rời đi lúc nãy, tay Liễu Trí Mẫn liền bắt được tay nàng.
Dù nàng có động đậy thế nào, Liễu Trí Mẫn cũng không nhúc nhích.
Mẫn Đình cũng không động nữa, nàng có thể cảm giác được tin tức tố của Liễu Trí Mẫn lộ ra cảm giác bất an và nôn nóng.
Nàng đối diện với đôi mắt Liễu Trí Mẫn, bởi vì kỳ mẫn cảm đến đột ngột, trên mặt đối phương không có biểu tình mà Mẫn Đình quen thuộc, nhìn có chút xa lạ, nhưng cũng không khiến Mẫn Đình quá sợ hãi.
Cổ tin tức tố trà mây đã hoàn toàn vây bọc nàng lại, phản ứng từ chối theo bản năng của nàng cũng đã biến mất từ lâu, bởi vì cổ hương vị này quá quen thuộc, thân thể nàng đã bị thuần phục xuống.
Trợ lý Chi Lợi của Liễu Trí Mẫn đã phát hiện sự việc không đúng, nhanh chóng chạy về nơi để ba lô lấy thuốc ức chế.
"Còn không mau kéo tỷ cô trở về"
Kỷ Vân nói với Ninh Nghệ Trác đang đứng ở bên cạnh, hắn không dám tự mình đi lên.
Hắn thấy tay Liễu Trí Mẫn lôi kéo Mẫn Đình không thả, loại tình huống như thế này thì do Alpha đã nhận định đối phương là vật sở hữu của mình, hắn là Alpha, nếu tùy tiện lên kéo người đi, nói không chừng sẽ khiến Liễu Trí Mẫn cho rằng hắn đến cướp người, có thể tiến vào trạng thái điên cuồng tấn công.
Ninh Nghệ Trác căng da đầu, cô không nghe được hương vị tin tức tố của Alpha, nhưng cô có thể cảm nhận được loại nguy hiểm này.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng bây giờ cô cũng không cảm thấy Liễu Trí Mẫn là một Alpha hoàn mỹ, chỉ cảm thấy nguy hiểm, giống như mãnh thú ngậm chặt con mồi, lại giống như ác long trông coi châu báu, bị đôi mắt kia của cô nhìn chằm chằm khiến cho mỗi tế bào đều thét lên phải chạy đi thật lớn.
"Tỷ, cầm tay của em, mau đến đây."
Thanh âm của Ninh Nghệ Trác cũng có chút run, hận không thể kéo Mẫn Đình chạy xa trăm mét.
Liễu Trí Mẫn nhìn chằm chằm cánh tay đưa tới của Ninh Nghệ Trác, nếu ánh mắt của cô là dao sắc, có lẽ Ninh Nghệ Trác đã thương tích đầy mình.
"Không có việc gì, em tránh xa một chút, tôi đợi Chi Lợi đem thuốc ức chế đến."
Mẫn Đình vẫn còn rất thanh tỉnh, vẫy vẫy tay với Ninh Nghệ Trác.
Kỷ Vân đứng cách đó không xa thấy Mẫn Đình vẫn còn có thể thanh tỉnh nói chuyện thì có chút kinh ngạc, sau khi ngửi được tin tức tố của Alpha trong kỳ mẫn cảm, Omega sẽ có cảm giác không khỏe mà sinh ra choáng váng, yếu đuối như bị bệnh.
Nếu hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ có thể có ba loại khả năng, bạn đời, Omega có độ phù hợp rất cao, và Omega có độ phù hợp rất thấp.
Mẫn Đình thuộc về loại thứ hai hay là loại thứ ba, Kỷ Vân cũng không đoán được.
Nhưng mà thấy Mẫn Đình không có nguy hiểm, thật ra hắn cũng thở ra nhẹ nhõm.
"Không đi sao?"
Kỷ Vân nhìn Tổng Nhiếp hỏi, người này còn đứng xa hơn hắn quá nhiều đây, rõ ràng là bị tin tức tố của Liễu Trí Mẫn làm cho không thoải mái.
"Tôi chờ xem có thể giúp đỡ được gì không, nhìn không ra được, thường ngày nhìn Liễu lão sư lịch sự văn nhã như thế, mà tin tức tố thế nào lại bá đạo đến như vậy?"
Tổng Nhiếp lớn tuổi hơn Kỷ Vân, đã sớm qua thời kỳ huyết khí phương cương, ngửi được mùi vị tin tức tố của người khác cũng không cảm thấy khiêu khích muốn đánh nhau, mà chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt.
"Em ấy vẫn luôn là như vậy, bộ dáng gạt người thôi."
Kỷ Vân xua tay, móc điếu thuốc từ trong túi ra đến, cắn vào miệng châm lửa, còn đưa cho Tổng Nhiếp một điếu, nhìn chằm chằm tình huống bên kia của Mẫn Đình.
Mẫn Đình không nghe rõ người phía sau đang nói gì, nhưng nàng cũng không chú ý đến.
Liễu Trí Mẫn càng nắm càng chặt, thậm chí cái trán cũng đã kề sát sườn eo của nàng, độ ấm nóng bỏng truyền từ thân thể cô ra đến bên ngoài.
Trán Mẫn Đình phủ một lớp mồ hôi mỏng, không phải vì tư thế này của Liễu Trí Mẫn, mà là bởi vì tin tức tố của Liễu Trí Mẫn.
Tin tức tố xao động của Alpha cực độ khát cầu tin tức tố trấn an từ Omega, tuyến thể sau cổ Omega cũng đã không ngừng co giật.
Tuyến thể Mẫn Đình nóng lên, nếu không phải nàng cắn răng chịu đựng, có lẽ tin tức tố của nàng đã tràn ra, không chừng tin tức tố mật đào và trà mây đã sớm quấn quanh phiêu đãng trong không khí lâu rồi.
Phía sau còn hai Alpha nữa, hơn nữa nơi này là không gian mở, Mẫn Đình vẫn còn không quên.
"Liễu lão sư, chờ một chút."
Mẫn Đình khom lưng, đưa tay vuốt lấy cái trán đầy mồ hôi của Liễu Trí Mẫn, động tác mềm nhẹ.
Bởi vì động tác của nàng mang theo chút trấn an, Liễu Trí Mẫn hơi hơi buông lỏng tay đang kiềm chế của cô với nàng.
Liễu Trí Mẫn mím môi, toàn tâm toàn ý chỉ nhìn chăm chú vào nàng.
Nếu lúc này Ninh Nghệ Trác đi về phía trước xem, liền sẽ thấy ánh mắt kích động tràn đầy dục vọng của Liễu Trí Mẫn nhìn Mẫn Đình có bao nhiêu khát vọng khiến người hãi hùng khiếp vía.
Mẫn Đình cũng không quá sợ hãi, mấy tháng trước đó nàng cũng đã cảm thụ qua cảm giác bức thiết yêu cầu này rồi, nàng cũng không hoàn toàn cảm thấy vui vẻ tự đắc vì Liễu Trí Mẫn yêu cầu mình, trong lòng nàng lại có chút rầu rĩ, nàng không hy vọng Liễu Trí Mẫn khó chịu.
Trên đời này cái gì cũng có hai mặt, Alpha và Omega trên thế giới này được hưởng gien ưu đãi, tương ứng, bọn họ cũng gánh vác sự nguy hiểm khi mất khống chế. Nhân loại lâu lắm mới tiến hóa thành đỉnh trong chuỗi thức ăn, mà sau khi tiến hóa được gien siêu cường như bọn họ, lại không tránh được phản phệ.
Thời gian giống như trôi qua rất lâu rồi, nhưng thực sự chỉ mới qua bảy tám phút.
Chi Lợi từ trên lầu chạy như điên xuống xe, lấy thuốc ức chế trong ba lô ra lại chạy như điên trở về, nơi đổ xe cũng không xa trường quay lắm, nhưng bảy tám phút cũng là cực hạn đối với thân thể của Chi Lợi, thậm chí vượt xa phát huy của người bình thường.
Cô thở hổn hển đưa tới,Ninh Nghệ Trác thấy cô đi không nổi nữa, vội vàng nhận lấy, chạy đến trước mặt Mẫn Đình đưa thuốc ức chế cho nàng.
"Không muốn cái này."
Thanh âm Liễu Trí Mẫn khàn khàn, cô duỗi tay muốn đánh rớt thuốc ức chế trên tay Mẫn Đình, bởi vì đã thật lâu không ngửi được tin tức tố của Omega thuộc về mình, có vẻ cực kỳ nôn nóng bất an.
Cô đứng lên, bóng đen bao phủ cả người Omega nhỏ xinh, có chút vội vàng muốn ngửi ngửi tuyến thể của nàng.
"Muốn em."
Hô hấp Liễu Trí Mẫn nóng bỏng, phun lên cổ Mẫn Đình, làm tim Mẫn Đình run rẩy lên.
Nàng không giãy dụa, cũng không thuận theo.
Mẫn Đình nhìn Liễu Trí Mẫn nắm tay nàng, thoáng chuyển động tay, cầm lại tay cô, động tác rất kiên quyết, mang theo tác dụng trấn an cực lớn.
Nàng đối mặt với Liễu Trí Mẫn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Liễu lão sư, hiện tại không thể."
Đôi mắt hạnh mang theo ánh sáng nhàn nhạt, ngữ khí dụ dỗ, tràn đầy dịu dàng nhưng cũng không cho phép từ chối.
Ninh Nghệ Trác và Kỷ Vân không nghe thấy Mẫn Đình nói cái gì, chỉ nhìn thấy Liễu Trí Mẫn ôm Mẫn Đình vào trong ngực, bốn người ở phía sau đều vội đến sắp chết, thuốc Kỷ Vân cũng không hút nổi nữa.
"Ai nha không được, đạo diễn Kỷ, hai chúng ta vẫn nên qua đó kéo Liễu lão sư đi đi, sau đó lại cưỡng chế tiêm thuốc ức chế vào là được rồi."
Tổng Nhiếp sốt ruột cấu đùi, đều là Alpha, sao có thể không biết được đức hạnh Alpha là thế nào, cái này rõ ràng chính là muốn cưỡng chế người ta bức ra tin tức tố.
"Được."
Kỷ Vân vén tay áo, cùng Tổng Nhiếp phất tay, tỏ vẻ mỗi người một bên.
Bọn họ mới bước lên hai bước, liền phát hiện Liễu Trí Mẫn bất động, dựa vào tường nhìn Mẫn Đình, tùy ý để Mẫn Đình kéo tay áo mình lên.
"Hả? Tình huống thế nào rồi?"
Tổng Nhiếp không thể hiểu, nhìn Liễu Trí Mẫn phối hợp để Mẫn Đình tiêm thuốc ức chế, đôi mắt cũng muốn bung ra ngoài.
"Thanh tỉnh? Hình như không giống?"
Kỷ Vân cũng khiếp sợ, đến gần hai bước, nhìn thấy tầm mắt cảnh cáo của Liễu Trí Mẫn.
Hiển nhiên là còn chưa có thanh tỉnh, mùi vị tin tức tố vẫn còn bức người.
Kỷ Vân cân nhắc một chút, cảm thấy bản thân mình có thể hiểu được.
Mẫn Đình không phân tâm, hết sức chuyên chú tiến hành tiêm thuốc ức chế vào, trong lòng cũng chậm rãi thở ra.
Kỳ thật vừa rồi nàng cũng chỉ là đánh cuộc một phen, nàng biết kỳ mẫn cảm của Alpha và Omega hậu quả như nhau, người sau là trực tiếp mất trí muốn làm tình, người trước lại là điên cầu muốn hương vị trấn an của tin tức tố Omega, hơn nữa còn muốn thân mật cọ cọ cắn lấy tuyến thể, cuối cùng là mới đến lăn giường, điểm giống nhau là căn bản không có khả năng thanh tỉnh nghe lời người khác nói.
Cho nên Liễu Trí Mẫn vì nàng từ chối mà dừng lại hành động, làm Mẫn Đình thực sự giật mình.
Con mẹ nó đây là nữ chủ sao, cũng quá trâu bò đi.
Đôi mắt Liễu Trí Mẫn vẫn đen kịt nhìn Mẫn Đình, rõ ràng là mặt không có biểu cảm, nhưng Mẫn Đình phảng phất có thể cảm giác được cô không vui và ủy khuất.
"Khi không có người...."
Mẫn Đình không nhịn được mở miệng dụ dỗ cô, nói thật, nếu hôm nay không phải thời gian và địa điểm đều không đúng, không chừng nàng cũng đã đáp lại rồi.
..//..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro