36.DAO ĐỘNG
Hương vị máu cũng không tốt.
Mang theo chút tanh ngọt khiến người khác cảm thấy không khỏe, nhưng giờ phút này mưa rền gió dữ không có cách nào hít thở thì cái này cũng không tính là gì.
Mẫn Đình giống như thiếu oxy đến cực hạn, tiếng động tan vỡ nổ vang bên tai, phảng phất như dòng khí dũng mãnh tiến từ bên ngoài vào sau đó chiếm cứ hết bên trong, biến thành một màng khí mỏng che lắp lỗ tai, sau đó là một trận choáng váng đến mềm chân.
Gương mặt Liễu Trí Mẫn mơ hồ trước mắt dần rõ ràng hơn, đầu lưỡi bị liếm mút có chút chết lặng, vết thương trên môi ẩn ẩn đau.
Lúc Mẫn Đình bị buông ra, người vẫn còn ngẩn ngơ.
Nàng giống như một người đang trong mộng bị mạnh mẽ đánh thức, sau đó lại bị thô bạo ném vào trong một giấc mộng khác, có chút phân không rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.
"Tỉnh rồi sao?"
Có lẽ là bởi vì mạnh mẽ xâm chiếm, âm thanh Liễu Trí Mẫn có chút khàn khàn, bộ dáng không có tính công kích bình thường khi đứng trước mặt Mẫn Đình cũng thay đổi, cô nhìn môi đỏ Mẫn Đình hơi sưng mang theo dấu răng, trong nặng nề mang theo ổn trọng, trong dịu dàng cũng cất giấu nguy hiểm.
"Tỉnh.... tỉnh."
Mẫn Đình vâng vâng dạ dạ trả lời, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cả người vẫn ngốc ngơ, giống như đang trong trạng thái nghiên cứu gì đó.
Lại nói tiếp, lần này hẳn là trong tình huống Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn đều có ý thức, mà chính thức hôn môi lần đầu.
Loại trao đổi hô hấp môi răng giao triền cọ xát này, có đôi khi có tác động mãnh liệt, ái muội hơn nhiều so với chuyện làm tình trong mơ màng.
Liễu Trí Mẫn nghe tiếng, cô buông lỏng tay đang bóp gò má Mẫn Đình, lại kéo ra một chút khoảng cách, cứ đứng nhìn Mẫn Đình như vậy, ánh mắt có chút lưu luyến đảo quanh môi Mẫn Đình, trong lòng rất tiếc nuối khi thấy Đào Đào thanh tỉnh sớm như vậy, nếu còn chưa tỉnh thì làm lại lần nữa cũng được.
Đương nhiên, đó chỉ là hài hước ngẫm lại, hiện tại Liễu Trí Mẫn vẫn rất chú ý trạng thái của Mẫn Đình, muốn xác định nàng thực sự đã thoát khỏi cảm xúc nhập tâm kia chưa.
Nửa phút sau,Mẫn Đình mới thực sự thanh tỉnh.
Nàng còn muốn nói cái gì, nhưng đầu óc nàng căn bản đều là chuyện kia, trong đầu lặp đi lặp lại toàn là thấy mịa thấy mịa thấy mịa rồi, tràn ngập tố chất người biến thái.
Liễu lão sư hôn nàng!
Còn rất công khí!
Uhm, cũng rất thoải mái!
Như vậy liền ba cái.
Liễu Trí Mẫn thấy biểu tình của nàng đã đúng, mới lấy một bình nước trong phòng nghỉ mở ra đưa đến trước mặt Mẫn Đình.
Mẫn Đình tiếp nhận, uống liền hai hớp mới hòa hoãn cảm xúc.
Trong không khí giống như còn chút ái muội không dám nói,Mẫn Đình có chút đứng ngồi không yên, nàng không biết mình mở miệng nói cái gì thì mới đúng.
Nàng cũng không thể hỏi, vì sao Liễu lão sư chị lại hôn em đi, mặc kệ Liễu Trí Mẫn trả lời cái gì, Mẫn Đình đều cảm thấy bản thân mình sẽ qua đời tại chỗ vì xấu hổ.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không để nàng mở miệng trước, nàng đang chuẩn bị căng da đầu nói mấy lời muốn dời đề tài, thì Liễu Trí Mẫn mở miệng còn nhanh hơn nàng.
Liễu Trí Mẫn cũng không nhắc đến chuyện cưỡng hôn vừa rồi, cũng không nhắc đến chuyện chịu trách nhiệm này nọ như trước kia, chỉ đổi sắc mặt nói chuyện khác.
"Tuy rằng đắm chìm trong cảm xúc sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc nhập diễn của diễn viên, nhưng em cũng biết loại tự nhập sâu như vậy không khác nào chơi với lửa, nhập diễn càng sâu càng khó đi ra, phải lặp đi lặp lại như khối u ác tính, lần sau không được như vậy."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Liễu Trí Mẫn nói một câu lạnh nhạt mà dài như vậy với Mẫn Đình, cô nhăn mặt, tràn ngập biểu tình không đồng ý.
Suy nghĩ Mẫn Đình lập tức bị kéo về chuyện này, nàng có chút bất an câu câu ngón tay, giống như đứa nhỏ làm sai đối mặt với người lớn.
Nàng há miệng thở ra, rồi lại không biết nên nói gì, trên mặt có chút do dự, hồi lâu sau mới nhìn Liễu Trí Mẫn, âm thanh mang theo chút xin lỗi cùng không biết phải làm sao nói: "Thực xin lỗi Liễu lão sư, em..... em làm không được, em chỉ có thể dùng cách này...."
Mẫn Đình là một người thẳng thắn thành khẩn, cho nên ngay lúc này nàng không có hứa với Liễu Trí Mẫn chuyện "lần sau không được làm".
Mẫn Đình không có lựa chọn nào khác, nàng biết nếu sau này mình lại gặp khó khăn như vậy nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn dùng cách này để giải quyết, nàng sẽ tự mình ám chỉ, tự mình đắm chìm, tới gần nhân vật sau đó trở thành nhân vật.
Trừ cách này ra, nàng không có biện pháp nào tốt hơn, nàng không phải là một người đặc biệt có thiên phú, cho nên chỉ có thể dùng cách này để biểu diễn nhân vật, cho dù nàng biết như vậy có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của mình.
Hốc mắt Mẫn Đình có chút hồng, nàng nhìn mặt Liễu Trí Mẫn lẩm bẩm nói: "Nếu chị gặp tình huống như vậy, chị cũng sẽ lựa chọn cách này đúng không?"
Kỳ thật ở phương diện nào đó mà nói, Mẫn Đình cảm thấy mình và Liễu Trí Mẫn là cùng một loại người, một khi nhận định một sự việc cần phải làm tốt, nàng sẽ cố gắng làm, cho dù phải dùng đến cách gì.
Liễu Trí Mẫn không phản bác, cô hơi mềm giọng sửa miệng: "Lần sau như vậy, nhớ rõ phải nói với tôi trước."
Cô nhìn cô nương sáng ngời tràn ngập vị mật đào này, sau khi cảm xúc vừa mới kích động, dán ngăn trở tin tức tố của đối phương có khả năng đã mất đi hiệu lực, hơn nữa đối với tin tức tố của nàng cô vẫn là tương đối mẫn cảm, có thể cảm giác được mùi mật đào tinh tế yếu ớt quấn quanh người cô, thật khiến người ta nhịn không được mà yêu thương.
"Dạ."
Mẫn Đình ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết hôm nay mình thất bại quá nhiều lần cho nên không tránh khỏi nóng nảy, nếu không phải Liễu Trí Mẫn kéo nàng thoát khỏi cảm xúc đắm chìm, có khả năng nàng thực sự sẽ tự tra tấn mình đến mức có cảm giác mới diễn.
"Đi ăn cơm đi, ở đây cả một buổi trưa, chuyện diễn đợi ăn xong rồi lại nói."
Nhận thức được thế giới chân thật, mới là phương thức diễn tốt nhất.
Mẫn Đình ngơ ngác gật đầu đi về trước, đi hai bước lại bị Liễu Trí Mẫn kéo tay lại.
Ánh mắt Mẫn Đình không hiểu, Liễu Trí Mẫn cầm khẩu trang, mang lên mặt Mẫn Đình.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào vành tai non mềm, đem đến một trận tê dại.
Mẫn Đình chợt phản ứng lại là dấu vết trên môi mình, mặt liền đỏ lên, chân đang bước về trước cũng phát run.
Trong lòng nàng như mèo cào, có chút hiểu được ý nghĩ của Liễu Trí Mẫn, lại có chút không rõ,Liễu Trí Mẫn không nói gì, nàng cũng không lên tiếng.
Tư vị kia nói thế nào đây, cảm giác giống như uống một ly trà đào non mịn nhất, tóm lại là có điểm vui vẻ đến muốn bay lên.
"Tỷ, sao chị lại mang khẩu trang, cần phải đi ra ngoài sao?"
Ninh Nghệ Trác đứng giữ ở cửa, vừa nhìn thấy Mẫn Đình đi ra nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy trên mặt Mẫn Đình mang khẩu trang đen lại có chút nghi ngờ.
"Không có ra ngoài, trên mặt nổi đỏ, cơm chiều em đem đến phòng chị, chị tự mình ăn."
Mẫn Đình nói như thế, nàng cũng không dám mở khẩu trang để Ninh Nghệ Trác thấy dấu vết trên miệng mình, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là bị cắn rồi, còn không giống là tự mình cắn.
Trong căn phòng này trừ bỏ nàng thì là Liễu Trí Mẫn, nếu để người khác thấy được, thì có khác gì là công bố tình yêu đâu!
"Cái gì? Nổi đỏ? Không có việc gì đi, có cần phải đi xem bác sĩ không, có phải bị dị ứng hay không?"
Ninh Nghệ Trác vừa nghe liền sốt ruột, mặt tỷ đẹp như vậy sao có thể để xảy ra chuyện được, Nam ca đã dặn dò cô rồi, mỗi một chuyện có liên quan đến thể xác và tinh thần của tỷ đều là đại sự.
"Không có, chắc là nóng quá, không có việc gì, có thể mai là hết rồi."
Mẫn Đình nói bừa, ánh mắt nhịn không được hướng về phía Liễu Trí Mẫn đang đứng bên cạnh ngó nàng.
Liễu lão sư giống như hoàn toàn không có tự giác về chuyện mình là đầu sỏ gây tội, còn cười cười với Mẫn Đình.
Tầm mắt kia nhìn quanh nàng, giống như là Liễu Trí Mẫn mà Bạch Vụ miêu tả vậy, thấy thế nào cũng là mang theo ý nghĩ xấu hết.
Mẫn Đình giống như bị va vào đuôi cá khổng lồ trơn tuột, bị nó xoay vòng vòng đến mơ mơ hồ hồ, dưới chân cũng muốn bay nhảy, tâm tình cũng lắc lư không chừng.
Trước đó nàng còn có thể kiên định với ý nghĩ của mình, không biết vì cái gì, mà hiện tại nàng hình như có điểm bắt đầu dao động.
..//..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro