chap 1
yu jimin bị bệnh sắp chết.
nhận ra những hạt đường óng ánh quá ngọt ngào.
nên nàng chuyển sang ăn chay, vì nó nhạt.
yu jimin ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước hiên nhà, ngôi nhà gỗ bảng lảng khói phía sau khu rừng rậm rạp, dày đặc những nhánh cây um tùm, đằng kia là một cái hồ nước nhỏ. thỉnh thoảng có vài kẻ xa lạ làm nghề tiều phu đến đây đốn củi, những gã đàn ông lực lưỡng phì phò điếu cần trong miệng, bỡn cợt nhau về nguồn gốc của ngôi nhà đơn độc giữa khu rừng hoang vắng. gã tự hỏi bằng cách nào mà chủ nhân ngôi nhà có thể chạy hàng chục cây số vào thị trấn mua vật tư sinh hoạt, và lý do sâu xa khiến họ quyết định xây dựng nó ở đây, một nơi khỉ ho cò gáy theo đúng nghĩa đen.
nàng mệt mỏi xoa lấy vầng thái dương, sự yếu đuối trì trệ sức sống của người phụ nữ trẻ. nàng ho khụt khịt, mái tóc đen rũ rượi, màu da trắng trẻo thật nổi bật trong đám chất lỏng đặc quện giữa lòng bàn tay. máu đỏ lớt phớt ánh cam, sau vài phút khi bị không khí oxi hoá, máu sẽ đậm dần và đen lại, dính nhớt rồi phảng phất mùi tanh nồng. yu jimin ghét nó, nàng nhanh chóng dùng khăn mùi xoa lau đi vệt máu. thở hắt.
" trời ạ, tôi chẳng biết chủ nhân của nó là một người phụ nữ đấy, cô ta trông ảm đạm làm sao"
gã vác cây rìu trên vai, phóng mắt qua bờ hồ để ngắm cô nàng.
theo cái nhìn thô kệch của gã, nàng ta đẹp như một con thiên nga đen. dáng người mảnh khảnh, mái tóc suôn dài. có lẽ vì sự lạnh lẽo của rừng cây nên nàng ăn mặc kín đáo hơn bình thường, áo cổ lọ đen bao trùm lấy cơ thể trắng nõn nà, quần jean ống rộng cùng đôi tất màu nâu sẫm. nàng trong ủ rũ trên chiếc ghế gỗ, lắc lư theo từng nhịp và ánh mắt vô hồn. đột nhiên gã muốn bắt chuyện với nàng, những người xinh đẹp luôn khiến trái tim gã nao núng.
" vợ mày đợi kìa, bộ định băng qua đó thiệt hả, xa gần chết"
ông bạn già kéo tay gã lại, hối thúc gã về nhà. tên tiều phu tặc lưỡi, bà vợ ở nhà vừa xấu vừa dữ, còn nàng ta vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. đứng trước địa ngục và thiên đàng, rốt cuộc gã phải chọn địa ngục, điều làm người ta hối tiếc nhất, là nàng đã để ý tới gã, cái nhìn lướt ngang như gió thoảng, nhưng thiên nga có vẻ coi thường gã đàn ông bặm trợn này, nàng đứng dậy, lãnh đạm bước vào nhà.
" về thôi"
có thể là năm tháng hoặc năm năm, yu jimin chẳng còn bận tâm về tuổi thọ của chính mình. nàng nấu một ít đồ ăn, vài thứ rau xào lẫn lộn ăn cùng cơm trắng. dáng vẻ người phụ nữ mềm mại có chút yếu ớt, nàng ta thật giống thiên nga đen trong suy nghĩ của gã, nhưng lại càng giống một ma cà rồng quyến rũ hơn. căn bệnh làm giảm sắc tố melanin dưới lớp da nàng, so với người thường, yu jimin có phần đặc biệt. nhưng nàng không quan tâm nó nhiều đến thế, jimin cho rằng được sống đã là một ân sủng.
nàng lạc quan hơn vẻ bề ngoài.
tuy gã thấy nàng ảm đạm, ngôi nhà trong rừng cũng mang một sự u ám khó tả. vậy mà ít ai biết nàng hay mỉm cười mỗi khi ngồi trên ghế lắc lư rồi nhìn ra mặt hồ vắng lặng. trừ những ngày bệnh tật tái phái, yu jimin đều vui vẻ hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên hoang sơ bên ngoài cửa kính. vuốt ve pam- một con mèo cam ngoan ngoãn mà nàng nhặt được mấy năm trước. con mèo là người bầu bạn với nàng, nó không biết chuyện yu jimin sẽ chết. pam yêu quý nàng như đồng loại. thỉnh thoảng jimin sẽ nhìn nó đầy luyến tiếc, hình ảnh cái đuôi ve vẫy cùng tiếng gầm gừ sung sướng của nó khiến trái tim nàng muốn bám víu lấy cuộc sống này lâu hơn.
giữa lòng đường, một tấm biển quảng cáo mới được treo lên. bộ phim vừa ra lò của nữ diễn viên mới nổi thu hút vô số sự hiếu kỳ. ở thị trấn thời bấy giờ, người dân thích xem những bộ phim lãng mạn pha chút hành động đình đám. màu phim sặc sỡ từ máy quay những năm một chín chín chín đã là mẫu mới nhất, tân tiến thêm cho khung hình những chuyển động mượt mà hơn, tốc độ quay trên một cảnh dựng đã cải thiện đáng kể, các nhà làm phim bắt đầu đầu tư vào kịch bản và nghệ thuật. biến nền điện ảnh hiện tại trở nên đa dạng, thu hút nhiều người đổ xô vào các rạp lớn thưởng thức.
khu phố sầm uất, nền kinh tế phát triển ổn định khiến con người quanh đây có đủ cái ăn cái mặc, vui vẻ sống một cuộc đời an nhàn. đàn ông diện áo vét, phụ nữ thích váy vóc. sự hoà nhập của thế giới còn làm cho thời trang của các cô gái thay đổi linh hoạt. họ chuộng quần jean và áo sơ mi cách điệu. không giới hạn bản thân ở một khuôn khổ nhất định nào, thị trấn ae lúc này sở hữu một nét quyến rũ lạ kì, từ con người đến đường phố đều tân trạng hơn hẳn so với mười năm về trước.
yu jimin chọn đồng quê hiu quạnh chắc cũng có lý do riêng.
thuở xưa đồn đại nhau chuyện người hấp hối thích tìm nơi yên tĩnh làm chốn nương tựa cuối cùng.
nhưng gã đàn ông này cũng thật là thảm, nơi yên nghỉ đặt ngay trong nhà kho phía sau khu rừng biệt lập. mãi đến khi người ta ngửi thấy mùi hôi từ thi thể, gã đàn ông xấu số mới được tìm thấy.
viên cảnh sát trưởng khó khăn bịch lấy cánh mũi, mùi hôi thối nồng nặc, như đang chìm vào trong một đống rải thải lâu ngày phân huỷ. ethan không thể chịu nổi thứ mùi gớm riết đó cứ thể tràn trong buồng phổi. nước mắt ông bắt đầu tuông ra.
" có cần phải đến mức này không?"
thanh tra pháp y rên lên. anh ta đeo bao tay, nhìn chầm chầm hiện trường án mạng. bất động ít lâu. theo bản năng giơ máy ảnh lên chụp.
" thần thánh ơi"
hayle hoảng hốt thốt lên. một luồng điện chạy qua sống lưng lạnh lẽo. bàn tay che miệng, mắt cô trợn tròn quan sát khung cảnh man rợn phía xa.
" báo cáo"
hiện trường vụ án mạng nằm trong một nhà kho cũ phía ngoại ô thị trấn. nạn nhân là nam, bốn mươi hai tuổi. được phát hiện đã chết với thi thể bị đứt lìa, phần đầu bị chặt bằng một con dao cùn, vết cắt lộn xộn, da thịt quanh cổ bị nhàu nát. sát nhân thực hiện hành vi lúc nạn nhân còn hô hấp. chết do mất máu quá nhiều.
" con chó đó thì sao? "
ethan quan ngại nhìn cái lồng sắt. bên trong cái lồng là xương thịt vụng vãi từ phần thân của nạn nhân chưa xác định. viên cảnh sát đoán nó là của gã. con chó bẹt giê đang nằm ngủ ngon lành trên đống bầy nhầy kia và miệng của nó thì bê bết máu. không cần mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, chuyện tàn bạo gì đã xảy ra với cơ thể đứt lìa của gã. hayle khiếp sợ dòm ngó con vật ấy, con chó gầy tong teo, có vẻ như kẻ sát nhân đã để nó nhịn đói vài ngày trước khi tặng cho chú một bửa thịnh soạn.
" thời gian là bao lâu? "
ethan tập trung hỏi, ông ta trông thấy những con dòi đang ngọ ngậy khắp thủ cấp của gã. da thịt khô quéo và xanh xao, đôi mắt tên đàn ông xúi quẩy teo lại và đang bị đám bọ gặm nhấm.
" báo cáo khám nghiệm sơ bộ, nạn nhân đã chết khoảng sáu mươi hai giờ trước"
" tức là buổi tối của hai ngày trước"
" đúng vậy thưa ngài"
thứ làm ethan buồn nôn nhất chính là cái đầu hôi thối của gã không được toàn vẹn quẳng đi như một trái bóng vô dụng. cảnh tượng làm ông nhớ đến trận đánh nổi tiếng của một vị anh hùng trứ danh thuở trước. giữa căn nhà kho rộng rãi, ẩm thấp. phía trên có một cái bóng đèn vàng lập loè yếu ớt, rọi xuống nền đất đặc quện những vệt máu khô đen thẫm. một tác phẩm trưng bày nổi bật, một buổi đấu giá bộ phận tri thức nhất ở một con người. cái đầu của gã bị cây cọc gỗ xuyên thẳng qua từ dưới cằm đến giữa bộ não, cố định bằng cách đóng nó vào mặt đất chừng ba mươi xen ti mét, treo trên cây cọc gỗ được mài gọt tỉ mỉ, sự kinh hoàng trong gương mặt méo mó của gã đã nói lên tất cả. như một quả táo lơ lững chờ mũi tên đâm qua. gã, chẳng khác nào một món đồ chơi bị chủ nhân xé nát rồi đùa cợt tàn nhẫn.
" kêu đội khám nghiệm lấy mẫu máu rồi kiểm tra xem con chó đó đã ăn những gì, và cả thông tin của nạn nhân càng sớm càng tốt"
ethan xoa vầng thái dương của mình, đã năm năm kể từ khi ông lên chức cảnh sát trưởng. vụ án này không tầm thường, hành vi, cách thức đều rất tàn bạo. có thể phỏng đoán kẻ ra tay là một tên sát nhân biến thái, hoặc là có mối thù rất sâu đậm với gã. hiện trường chưa tìm thấy bất cứ một dấu vân tay nào, chứng tỏ tên kia là một người cẩn thận, và có thể đã chuẩn bị trước kế hoạch cho vụ thảm sát này. không loại trừ người thân của gã, ethan đoán con bẹt giê bình thường sẽ không nghe lời một kẻ xa lạ, huống hồ gì con vật nằm trong lồng sắt là loại chó dữ có tiếng, kích thước to bằng một đứa trẻ năm tuổi. việc dẫn dụ nó tới đây đã khó, ông cũng biết kẻ đó sẽ không ngu ngốc đến độ đi mua một con chó bự chỉ để thoả mãn thú vui bệnh hoạn của mình.
hayle cầm hồ sơ cá nhân của gã bước đến, cô đưa cho ông. cả hai người bất giác nhìn nhau, cảm thấy không khí trong căn phòng tối tăm này rất nặng nề.
" đây là thông tin về gã"
tên minyoo, bốn mươi hai tuổi, ông ta có một căn nhà hai tầng cách đây mười cây số gần thị trấn, căn nhà kho thuộc về ông ta. gia đình có hai người, ông ta và người vợ đã kết hôn cách đây bảy năm. hàng xóm xung quanh nói hai người rất mặn nồng, ít cải vã và thân thiện với người lạ. không có tiền án, không nợ nần.
" vợ ông ta biết chuyện chưa? "
" chúng tôi đã liên lạc với bà ấy, mong bà ấy có thể nhanh chóng ổn định tâm trạng"
" tìm thêm thông tin về người vợ bà cả người thân của ông ta nữa, chúng ta phải loại trừ kẻ tình nghi"
kinh nghiệm mười năm làm cảnh sát nhắc nhở ethan về vụ án. ác nhân có kiến thức nhất định về y học, không để lại dấu vết, không nằm trong viện tình nghi. ethan mệt mỏi đặt đống tư liệu trên bàn, gương mặt thảm thiết của gã khiến ông bối rối, đã được một tuần trôi qua. đội khám nghiệm chỉ tìm thêm được trong bụng chú chó, những mảnh thịt vụng, nội tạng phân huỷ và lông rậm từ tứ chi. kiểm tra chuyên sâu cho thấy con vật đã ăn gần hết phần cơ thể dưới của gã, một cách ngấu nghiến, nhưng kì lạ là cơ quan quan trọng nhất dường như đã biến mất, trái tim nạn nhân không bị con chó xé nát, và ethan đoán là kẻ đó đã lấy đi thứ duy nhất thuộc về gã, xét nghiệm đường cắt từ lồng ngực, một vết cắt ngọt lịm khoảng tám xen là quá đủ để tên sát nhân dùng tay đâm chọc rồi móc nó ra. vụ án rơi vào ngõ cục khi mọi động cơ đều chết đứng. hayle bên đội thông tin cũng đang quần quật kiếm thêm tài liệu về quá khứ của gã. nhưng trực giác của ethan nói với ông rằng, một gã đàn ông thương vợ, thân thiện với hàng xóm, sẽ không có bất cứ một vết nhơ nào trong cuộc đời đầm ấm của gã.
một buổi tiệc trắng của giới thượng lưu được tổ chức phía tây thị trấn.
cảnh sát trưởng ethan sẽ không bao giờ thêm gia vào những cuộc ăn chơi xa đọa, cùng những phiên chuyện giả tạo đến mức buồn nôn kìa. dẫu vậy, ông vẫn đang ở đây, đứng trước bao người giàu có, ăn bận lộng lẫy, cử chỉ sang trọng. ông được những quý cô để ý và chào hỏi lịch thiệp, dù sao quý ông cao ráo đây cũng là một cảnh sát trưởng có tiếng. bất kì ai cũng muốn được hưởng chút quyền lực bảo kê từ phía cảnh sát. ông ta nhanh chóng bị đám nhà giàu vây kín, tay bắt mặt mừng.
" thật là một người khiếm nhã, cô ta không biết dress code của buổi tiệc là màu trắng hay sao"
vài kẻ lắm chuyện bàn tán, liếc mắt đầy khinh bỉ dành cho người phụ nữ ngồi trong góc phòng. cô ta như một con sói đơn độc, chậm rãi nhăm nhi cốc rượu vang, phong thái nho nhã, mặc kệ sự đời. chiếc váy đen huyền bí đó chính là món báu vật mà ông thật sự tìm kiếm, ethan vội vã đảo bước đến gần. đối diện với một con sói kiêu ngạo, gã đàn ông to lớn dè chừng nuốt nước bọt.
" cô có thời gian để nói chuyện với tôi chứ? "
ethan hạ thấp tông giọng, ông gần như xin xỏ sự chấp thuận từ cô.
" tôi không có hứng thú với đàn ông"
người phụ nữ trẻ cười, lời nói từ đôi môi căng mọng muôn phần bỡn cợt. sự khiêu khích trong ánh mắt cô khiến ông khó chịu nhăn mày.
" tôi hứa nó sẽ thú vị"
ethan đảm bảo, ông lặng lẽ châm điếu thuốc. gương mặt nghiêm chỉnh dò xét thái độ của cô.
" tôi cảm thấy quý hoá khi ngài để ý đến đấy, dù sao tôi cũng chỉ là một công dân bình thường"
cuộc trò chuyện của viên cảnh sát được người ta chú ý khi một tên tài phiệt nhận ra quý cô quyến rũ đằng kia là ai.
" nhìn chăm chú quá, thích người ta à"
" không, cô ta không phải nữ nhân bình thường, cô ta điên lắm"
nếu nghe thấy lời bình phẩm của anh ta, kim minjeong sẽ vui vẻ nở một cười nhạt. thứ đàn ông trịch thượng như hắn, không đáng lau mũi giày cho em. tất cả những kẻ lịch lãm trong buổi tiệc này, áo vét cao cấp, nước hoa nồng nặc, hầu hết đều xem phụ nữ như một bông hoa xinh đẹp, muốn thì ngắt, không muốn thì cắt bỏ. còn đối với hắn, em là đoá hoa kiều diễm nhất nhưng đồng thời cũng độc hại nhất. em có thể dễ dàng giết hắn chỉ bằng một ánh mắt.
hắn ám chỉ nó theo cả hai nghĩa trắng và đen.
" cô minjeong, việc này rất hệ trọng"
" tôi cũng có việc hệ trọng"
kim minjeong rõ ràng muốn trêu đùa quý ông lực lưỡng này, em thư thả đặt cốc rượu trên bàn, mi mắt khẽ đung đưa, hờ hững với vị cảnh sát trưởng lừng danh, e là chỉ có một mình kim minjeong dám làm.
" người giết gã là một kẻ biến thái"
" ethan, trong khái niệm của tôi, kẻ biến thái đó chỉ là một hành vi tách biệt với xã hội"
" được, tôi tôn trọng cô, nhưng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt"
điếu thuốc bị ông rít đến cạn kiệt, cơn sốt sắng cùng sự nóng giận của ethan đã đạt tới giới hạn. cảnh sát phải nhờ vả công dân bình thường để giúp đỡ, ông cảm thấy uy nghi của mình bị chà đạp tàn nhẫn khi đứng trước mặt người phụ nữ này, thứ ánh nhìn giễu hoặc và cả lời nói đụt sâu trong cái tôi hèn mọn. xem thường loài người thấp kém, kim minjeong là một con rắn độc nham hiểm, ông chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như cô ta, cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào giỏi thao túng tâm trí người khác đến vậy. giống như kim minjeong sinh ra đã mang một năng lực thần thánh, đi guốc trong bụng người, kim minjeong khiến ông vừa khiếp đảm vừa ngưỡng mộ.
" địa điểm, thông tin và cả bức ảnh hiện trường. gửi nó cho tôi trước ba giờ chiều mai"
sói con không thích vòng vo, em nói xong thì đứng bật dậy, trong hai đồng tử đen láy không giấu được sự hứng thú tuột cùng. nụ cười yêu kiều rơi trên khoé môi em, kim minjeong rời khỏi tầm mắt ông sau khi để lại cục máu đông tăng nguy cơ cao huyết áp, bồi thêm một số loại bệnh về thần kinh mãn tính. ethan giả vờ hút điếu thuốc đã không còn cháy, hai ngón tay run rẩy lấy nó ra khỏi miệng.
chúa phù hộ, kim minjeong thuộc về cái thiện, nếu em là quỷ dữ, ông thề sẽ chạy xa khỏi thị trấn nửa vòng trái đất.
.
kim minjeong có thật là người tốt?
em không bàn về đạo đức, em làm theo lý trí, em thích cái cách mà ác quỷ tồn tại, và rằng chúng là hiện thân của sự thật, sự thật của con người.
ích kỷ, bạo lực, giả dối.
những cái ác thuần tuý nhất mà con người cố gắng che đậy bằng sự giả tạo mềm yếu. kim minjeong dễ dàng thấy được chúng, cảm nhận được chúng, làm bạn với chúng rồi giết chết chúng.
em thích nhận mình là kẻ xấu. kẻ xấu tốt đẹp nhất trong một bầy toàn những kẻ xấu xa. em sẵn sàng làm mọi thứ, không tuân theo bất cứ một quy chuẩn xã hội đạo đức nào, chỉ cần đạt được mục đích, những thứ khác đối với em đều là vô thực.
tin nhắn gửi đi ba giờ trước, ethan thất vọng nhìn dòng chữ đã xem từ màn hình. kim minjeong không cho ông một hồi đáp nào về nó. cô ta lạnh lùng như băng đá, hành động thất thường, ethan thở dài, từ lúc nào mà ông lại thích trông chờ vào một người kì quái như vậy.
nếu không phải cô ta có tài, chắc người ta đã quẳng cô vào trại tâm thần.
" giáo sư tới rồi, nhanh lên"
mấy sinh viên đầu ngành nhốn nháo chuẩn bị, nghiêm chỉnh dọn tập sách ngay ngắn.
" không cần chào, tôi tên kim minjeong, có thể gọi tôi là giáo sư kim. từ giờ tôi sẽ phụ trách môn tâm thần học của các em"
cô gái trẻ đó là một giáo sư kì cựu trong trường. dưới bục giảng hình vòng cung to lớn, vài ánh mắt non nớt không thể tin vào sự thật.
áo khoác dạ dài, màu be trung tính tôn lên nước da trắng trẻo. bên trong là chiếc sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần jean ống rộng. kim minjeong xuất hiện nổi bật giữa đám đông bằng gương mặt xinh đẹp không tì vết. khí chất thanh cao, người con gái đứng trên giảng đường cuốn hút tất cả những kẻ ham mê cái đẹp.
" thưa cô, năm nay cô bao nhiêu tuổi ạ"
minjeong cười nhạt.
" tôi hai mươi lăm tuổi, và tôi sẽ đặt ra quy tắc từ bây giờ, bất kì ai hỏi về tuổi tác của phụ nữ, không cần nghe giảng tiết nào cả"
sức nặng từ lời nói của em khiến cả hội trường im bật. không khí chùng xuống bất chợt, kim minjeong không quan tâm quá nhiều đến thái độ của học trò. em thích đặt ra những quy tắc, và cũng thích phá vỡ nó, chỉ cần có người phá vỡ nó, kim minjeong sẽ lập tức cho người đó điểm a cộng xuất sắc. em ưa làm quản trò, nhìn lũ dân làng sợ sệt hằng đêm và rồi bị lũ sói dữ nuốt chửng. nếu như chúng can đảm, có lẽ lũ sói đã bị treo cổ chết hết. kim minjeong lại khởi động một ván game mới, nơi mà em quan sát và chờ đợi kẻ gan dạ ngu ngốc trong vô vọng.
" được rồi, ta bắt đầu thôi"
ethan nhớ mồng một cái ngày ông gặp em, lúc ấy kim minjeong hệt như đứa con gái nhỏ của đôi vợ chồng ông. thứ vẻ ngoài xinh xắn nhanh chóng chiếm được ấn tượng từ mọi người. ethan thấy em giống vợ ông, hai người đều sở hữu những lọng tóc vàng hoe óng ánh, bồng bềnh như tơ lụa, ethan cá là nó mềm mại lắm. hồi còn trẻ, ông nghiện cảm giác được vuốt ve mái đầu mượt mà của vợ. có lẽ đó cũng là lý do mà ông muốn nói chuyện với em, một giáo sư trẻ tuổi đầy tài năng.
" đẹp quá"
" giáo sư có dạy kèm không vậy?"
trong mắt những chàng sinh viên mới lớn, chỉ có hai từ để diễn tả khung cảnh giáo sư kim chăm chú viết bài lên bảng.
" thanh tao" như trà.
gương mặt khả ái khẽ nâng cằm, khoé mắt uyển chuyển rung rinh. hàng mi cong vút, từ lúc còn thai nghén, ba mẹ minjeong luôn cầu cho con gái có một đôi mắt sáng. cặp đồng tử màu đen láy của em như hố sâu thăm thẳm, phảng phất bên trong lắm điều huyền bí lẫn mê hoặc. thoáng qua những đường nét trên gương mặt, ethan lầm tưởng bé con xinh xắn là một chú cún ngọt ngào. nhưng sự thật tàn khốc, người đàn ông lão làng bị tát vào má một cú thật đau điếng.
mật ngọt chết ruồi.
em chưa làm việc gì phạm pháp, ít nhất là đến tận bây giờ. kim minjeong vẫn đang đạp lên ranh giới mỏng manh ấy. ethan lo sợ sẽ có một ngày con rắn độc ác trong em trỗi dậy. nuốt chững chút nhân tính cuối cùng hiện diện bên trong trái tim cô bé. lúc đó ethan không biết bản thân có thể chống lại con quái vật khủng khiếp ấy không. chỉ cần nghĩ tới viễn cảnh kim minjeong nhìn ông với ánh mắt sắc lẹm, ethan đã vô thức run rẩy trong sợ hãi.
.
đêm tối mịch, sương mù u uất giữa rừng cây lạnh lẽo. tiếng cú kêu vang vãng, trong bóng tối lưng chừng cô độc, một cánh tay trắng nõn gắn sức đẩy cửa.
kẽo kẹt cũ kĩ, chiếc cửa gỗ phai màu sơn mở ra trước bóng lưng mờ nhạt. kim minjeong chẳng có lấy một chút sợ sệt nào, em bình tĩnh tìm công tắc điện, kéo mạnh cầu dao.
dãy ruy băng phân cách vẫn còn đó, đánh số thứ tự hiện trường vụ án. ngẩng đầu nhìn bóng đèn trần chập chờn le lói, em tiến gần đến giữa căn phòng.
" không tệ"
toàn cảnh kiệt tác đẫm máu hiên lên trước mắt em, kim minjeong nhận ra thứ mùi hương quen thuộc lẫn trốn trong không khí. đặc trưng cho cái chết, sự sống, và cả linh hồn.
mùi máu tanh nồng, khô đặc rải rác khắp nền đất đen kình kịch. một bãi tha ma mới toanh, kim minjeong nghiêng đầu, em cẩn thận luồng qua dẫy phân cách. chính giữa là một cây cọc gỗ nhuốm đầy máu, cắm sâu vào trong lòng đất.
hoang tàn nhưng cũng thật lộng lẫy.
bằng khứu giác, kim minjeong dùng hết lực đẩy từ buồng phổi của mình, rít vào mũi một luồng không khí lớn. chậm rãi cảm nhận hương thơm trong không khí, tâm trí bắt đầu mường tượng ra hình ảnh cái đầu của gã đàn ông nọ cắm trên mũi cọc như một miếng thịt ngon lành. có mùi khói thuốc từ khoang miệng gã đàn ông chết tưởi, kim minjeong lấy một cuốn sổ, ngón tay thanh mảnh rục rịch viết.
hút thuốc, khoảng ba đến năm năm.
mắc bệnh viêm phổi, giai đoạn hai hoặc ba.
trong máu có mùi cồn, một tên nghiện rượu mới nhú.
gấp lại trang giấy, ánh mắt em chú ý nhiều hơn đến cây cọc gỗ, em đeo găng tay, làm vài động tác gõ gõ. bán kính bốn xen ti, càng về sau càng được gọt nhỏ hơn. vết cắt rất chuẩn, động tác nhanh gọn. chứng tỏ hung thủ không chuẩn bị trước hung khí, sự nhẵn nhụi trên bề mặt cắt nhắc nhở minjeong rằng loại gỗ mà kẻ thủ ác sử dụng không phải loại bình thường. em liền dùng hai tay làm chỗ dựa, không do dự kéo mạnh nó lên.
rút ra con dao găm sắc lẹm bóng loáng. mặt phẳng kim loại phản chiếu gương mặt em, một nhát chuẩn sát, cây cọc gỗ bị cắt đi một phần thân dày, để lộ những mảng vân gỗ ngoằn ngoèo, kim minjeong ngắm nghía thật kĩ các chi tiết của nó, cuối cùng đưa ra kết luận.
.
tháng giêng than hồng đốt cháy tim ai.
tiếng nổ lóc bóc của than vùi trong lửa đỏ, ánh sáng dịu dàng bám trên khuôn mặt nàng sưởi ấm. yu jimin quấn quanh người một tấm chăn mỏng, bâng quơ nướng một thanh kẹo dẻo, người phụ nữ ngồi trên tấm ván gỗ, chống tay đủng đỉnh chờ kẹo chín. kể cả khi xung quanh đã tối om chẳng còn thấy rõ bất cứ thứ gì. nàng vẫn bình tĩnh đốt củi để ngồi ngắm bầu trời đầy sao. trước hiên nhà, pam lười biếng chui vào lòng nàng say ngủ, nó thấy tấm chân mịn màng cùng đốm lửa bập bùng thật dễ chịu, nhất là vào buổi tối lúc nhiệt độ trong rừng giảm thấp và nàng thì cưng chiều vuốt ve bụng nó. khung cảnh bình yên là thứ mà pam sở hữu dễ dàng mỗi lần cô chủ tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. yu jimin làm mọi việc một mình nhưng không một mình. nàng có pam bên cạnh, thủ thỉ sớm tối, cứ thế êm đềm sống qua ngày.
" đùng"
âm thanh tiếng súng bất ngờ nổ ra. pam giật mình vểnh đôi tai thẳng tấp, nó cảnh giác nhìn vào khu rừng tối mịch, nơi những con quạ bị đánh thức vội vã bay vòng tìm lối thoát.
" đừng sợ, không sao"
yu jimin vuốt ve đầu nó, nàng im lặng nhìn theo hướng pam rình rập. chỉ có bóng tối dày đặc và tiếng lá cây xồ lệch xào xạc. một đốm lửa nhỏ không đủ quyền năng để soi rọi cho cả khu rừng. tầm nhìn của nàng bị hạn chế trong bán kính năm mét và thứ âm thanh bất chợt chỉ vang lên lặng lẽ đúng một lần. yu jimin cũng hoài nghi về nó, nàng chấn an tâm trí bằng suy nghĩ đó là tiếng súng của một gã thợ săn nào đó, một tên chuyên săn thú về đêm. và gã lần đầu mò tới đây sau khi đã thu thập hết chiến lợi phẩm từ những khu rừng bên cạnh. kẹo dẻo cháy đen, nàng nhanh chóng quẳng nó đi, thất thần nhận ra suy nghĩ của mình đã kéo dài khá lâu tính từ lúc vụ nổ xảy ra. yu jimin mất hứng ôm pam đứng dậy, nàng luyến tiếc ngước nhìn bầu trời, thoáng có vì sao chổi lướt ngang trong khoảnh khắc, nàng hài lòng khẽ cong khoé mắt. vừa định bước vào nhà thì pam đột nhiên nhảy xuống đất, chạy thật nhanh về phía khu rừng sâu thẳm.
nàng chưa từng thấy nó hư hỏng như vậy, lòng lo lắng đuổi theo con mèo chạy vào rừng.
bốn cái chân nhanh hơn mười ngón, nó gần như mất tích trong tầm quan sát của nàng. yu jimin nghe tiếng chuông trên cổ nó lách cách, định vị theo hướng ấy mà rượt. lao qua mấy rậm cây, nàng vén đám dây leo rậm rạp để bước đến. rồi phát hiện sau đoạn rừng nhỏ là một bãi đất trống đầy cỏ dại. ánh trăng trên đỉnh đầu le lói, những bông hoa mọc rải rác khắp mảnh đất đung đưa mình tắm trăng. yu jimin nhìn thấy con vật hư đốn đằng xa, nhỏ xíu nhưng pam dường như chằng hề sợ thứ to lớn trước mặt nó, con mèo gầm gừ. đanh đá khè ra bộ móng vuốt sắc nhọn. yu jimin lúc này mới để ý điều làm pam nhảy cẩn lên rượt đuổi. nàng ngước nhìn mọi thứ trong yên lặng, cơ thể bất động mà lòng dậy sóng.
bằng tia sáng chói lọi từ bầu trời ban phát xuống trần gian, nàng nhìn rõ màu lá cây xanh thẳm, mặt đất vàng ươm và những bông hoa rực rỡ sắc màu.
người con gái có mái tóc vàng hoe trong bộ quần áo đen trải dài từ cổ tới gót. làn da tái nhợt và đôi mắt thì đen thẫm như mực tàu. em đối diện mặt chạm mặt với nàng, gương mặt lạnh lẽo không huyết sắc. thứ duy nhất khiến nàng xạo xệch, là đôi bàn tay đang cầm khẩu súng ngắn dính đầy máu và cả những vệt đỏ li ti bắn trên gò má hồng hào.
máu chảy nhễ nhại, yu jimin chẳng còn kịp phán đoán câu chuyện đằng sau hình ảnh khủng khiếp ấy. đại não nàng trì trệ, hoàn toàn bất động trước sự việc bất ngờ kia.
xin chào, will đây.
" răng" sẽ là bộ truyện tiếp theo mà tớ muốn gửi đến mọi người. tất nhiên nó sẽ u ám và hỗn độn. đây là sở thích cá nhân của tớ. mọi người có thể cân nhắc khi đọc truyện.
truyện sẽ mang một màu tối đặc trưng, máu me, bạo lực, kinh dị, tâm lí,... cùng một số yếu tố phụ khác.
lấy bối cảnh nước mỹ những năm chín mươi. tớ hy vọng mọi người sẽ thích nó. chương đầu tớ viết khá dài, tớ thấy như vậy mới đủ cho phần mở đầu. một câu truyện trinh thám tình cảm giật gân nghe cũng thú vị phải không?
tớ không giỏi chính tả, nếu thấy có sai sót gì, đừng ngần ngại báo tớ nhé. tớ cũng muốn biết suy nghĩ của các cậu về " răng" trong phần bình luận nữa.
hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro