chap 5
minjeong than thở với hàng cây ố vàng ngoài ban công trường. em đã làm việc chăm chỉ để năm sau có tiền học đại học. em cũng lén lút dành một khoảng cho august, minjeong nhớ bé mèo của em. ấn tượng đầu tiên không thể xoá nhoà, điều em đã chọn vẫn luôn là điều mà em chắc chắn sẽ thực hiện. vào một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ đón bé về nhà. kim minjeong xem nó là động lực để mỗi ngày đôi tay em không còn rệu rã. mặc dù sự xấu hổ đã thuyên giảm một chút, theo quán tính, em cứ thế tạo một khoảng cách với nàng. xe bus trống nhưng em vẫn ngồi hàng ghế cũ, hai người hai nơi, đoạn đường tới trường một mình em bước đi. yu jimin giống như chưa từng gặp mặt, chị im lặng và dịu dàng phía sau lưng em. chừng mực, yên ắng, một cái đuôi nhỏ không phiền hà.
minjeong đã quen với điều đó, dần dà trong tiềm thức, em tự xem nó là hiển nhiên.
điều hiển nhiên sẽ trở nên bất thường, nếu một ngày nào đó, giọng nói âm trầm của chị vang vọng nên tai em, thật khẽ.
" minjeong "
em thừa nhận, em yêu âm điệu mượt mà ấy. minjeong đã e thẹn thế nào khi người em nợ gọi tên mình. hãy để quả dâu tây trên tay nàng kể lại.
" em làm gì ở đây, trễ thế này rồi"
em co người trên băng ghế dưới mái hiên của một trạm dừng xe bus, cả cơ thể yếu ớt đến rã rời, nàng đã hốt hoảng chạy qua đường khi trông thấy em gục mặt ngồi đấy. bỏ qua hàng tá câu hỏi của đám bạn bên kia đường, yu jimin ngồi co gối để nhìn rõ gương mặt xin xắn mà mình thầm nhung nhớ. chạm nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp. rồi em ngước mắt vào nàng, ánh nhìn trực diện hiếm có.
minjeong muốn khen chị có một đôi mắt thật đẹp, trong khi nàng đã hoàn toàn đắm chìm vào đôi đồng tử xanh biếc ấy.
quả dâu tây cũng chẳng bì nổi với em, má em, tai em, và cả gương mặt em lúc này. minjeong bắt đầu thấy nóng, càng lúc càng nóng hơn.
" em... em"
" em có bị bệnh không, má em đỏ quá, trán cũng nóng"
yu jimin sốt sắng làm một lượt thao tác kiểm tra, hai bên má và cả vầng trán rộng. nàng đang chuẩn bị thi vào trường y, đây là những điều cơ bản mà một bác sĩ cần biết.
" em không. không bị bệnh, em chỉ... chỉ là"
minjeong ngập ngừng, em hổ thẹn không dám nói. em đã nợ người bao nhiêu chuyện, em sợ làm phiền, em đã tránh xa, nhưng sao chuyện vẫn cứ lặp lại thế này. minjeong bất lực đến bật khóc, hai mi mắt ướt đẫm những giọt lệ. điều làm nàng lo lắng gấp bội, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
" làm ơn.... xin chị... đừng như vậy"
tiếng nấp của em làm cho câu từ gián đoạn. jimin xiết chặt lấy bàn tay em, nàng biết, biết vì sao đứa trẻ cứng rắn như em lại bật khóc nức nở. nàng làm em khóc, và đó là một lỗi lầm không thể tha thứ. yu jimin nhanh chóng tìm một lý do hợp lí giải quyết vấn đề trước mặt, thật vội vàng, nàng không thể tiếp tục khiến em rơi nước mắt mãi.
một mình ở trạm xe, trời tối, vô cùng mệt mỏi.
em không thể về.
yu jimin đánh liều vào quyết định của chính mình. nếu không, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của em.
" em cầm giúp chị hộp dâu này nhé, đợi chị một chút... chỉ một chút thôi"
chị bỗng đứng dậy rồi băng qua đường. minjeong vẫn chưa thể ổn định cảm xúc, em ngẩn ngơ trông theo bóng dáng người, chị vẫy tay với đám bạn, sau đó ngỏ lời nói gì đó trong nét mặt vô cùng gấp gáp. chưa đến hai phút sau, yu jimin đã đến trước mặt em, lần nữa ngồi xuống để nhìn thấy đứa trẻ mít ướt của nàng. giành lại hộp dâu tây chín mọng, yu jimin thuần thục hoán đổi chúng bằng một ít đồng xu lẻ. khoé miệng cong lên đầy hạnh phúc.
" đây, lần sau em phải trả cho chị nhé, lãi suất một phần trăm"
làn gió nhẹ đan vào mái tóc. từng nhớ có lần em tự hỏi về thiên thần, định nghĩa những người đã cứu rỗi linh hồn em khỏi đau khổ chốn trần thế.
yu jimin đã làm ra tội tày đình gì khiến người tước bỏ đôi cánh của nàng.
có thể minjeong đã đúng, em sẽ đấu tranh vì bất cứ điều gì để khẳng định đức tin của mình là chính xác. dẫu rằng nó có phi lí đến mức bật cười.
.
" chị có biết điều em ghét nhất trên đời này là gì không?" (*)
ning khoanh tay nhìn nàng, con bé đã chán chường với bộ dạng cưng nựng thú cưng quá mức kia.
" nói chị nghe xem"
" là việc hai người rõ ràng là yêu nhau, rõ ràng là trái tim đã rung động. vậy tại sao không đến với nhau"
tại sao hai người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau.
" em biết chị sẽ nghĩ rằng câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng em đã nghiêm túc chiêm nghiệm bằng cả trăm cặp đôi ngoài kia"
mèo lớn mỉm cười, nàng không nghĩ đứa nhỏ nhà nàng lại " trưởng thành" đến mức này. sau câu hỏi, nhỏ sẽ nhận ra, đôi khi trái tim đồng điệu vẫn là chưa đủ. liệu nhỏ có biết con người luôn cần những thứ khác ngoài cảm xúc, một sự yên bình, một ánh mắt mềm mại, đâu đó trong tâm hồn cần tìm ra giải pháp cho các gánh nặng trước khi thật sự để mình hoàn toàn thuộc về một nửa kia.
chúng ta cần tình yêu, nhưng cũng cần tồn tại.
nếu em không sống vì chính mình, thì tình yêu sẽ chết theo sự mục rữa của thời gian.
nàng có thể thét lên với thánh thần rằng nàng yêu em ấy. biết rõ trái tim nàng đã hào hứng đến mức nổ tung khi nghĩ về người.
nhưng em sẽ yêu nàng thế nào đây, em có thích một con mèo già nua lập dị không. cuộc sống của em là một mớ những bộn bề, em đã chật vật với nó như thế nào. yu jimin hiểu, nàng và em còn nhiều thứ hơn để mơ mộng, minjeong sẽ làm được những điều không tưởng. nàng sẽ đặt niềm tin vào em như cách mà nàng tin vào chính cảm xúc thật sự của mình.
cho đến lúc mọi thứ yên ổn, jimin vẫn sẽ bên cạnh em như một cơn gió thoảng, tràn ngập trong không khí, tồn tại mãi mãi đến tận cùng.
và ning cũng sẽ biết được, dẫu hai trái tim không đặt chung một chỗ, nhưng đã yêu, là một điều vô cùng quý giá.
(*) đứa trẻ ngoan ngoãn đã trở thành một con nợ tốt, em bẽn lẽn đưa cho ningning số tiền mà mình đã mượn kèm theo chút "lãi". cụ thể là gấp đôi chỗ tiền ấy. điều đó khiến nhỏ bực bội.
.
yu jimin không thích nắng ngoài sân trường, vì hầu hết số tiết thể chất đều rơi vào một buổi chiều đầy oi bức. nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi nàng nhìn thấy ánh nắng nhạt rơi trên mái tóc vàng hoe lấp lánh, phả vào gương mặt trắng trẻo một vệt màu sáng chói. nắng rọi lên màu mắt xanh biếc những gợn sóng rì rào, hàng mi cong vút khẽ lung lay, dường như nàng đã yêu thích nắng nhiều hơn một chút.
yu jimin đã yêu em theo một cách thầm thì, tất cả ánh mắt, nụ cười, sự ủ rủ hay những cái bĩu môi nhẹ nhàng. đều được lưu trữ trong linh hồn nàng. như một bản tình ca bất diệt.
vào một ngày mùa đông buốt giá, đôi mắt xanh ngước nhìn bầu trời giữa rừng hoa tuyết trắng. sự ngột ngạt của cái lạnh phủ kín cơ thể, hai tay tê cóng và hơi thở tạo thành một làn khói trắng mờ ảo. minjeong dám cá rằng, em của mọi vũ trụ đều yêu thích mùa đông như thế.
mùa đông giống em, minjeong luôn có cảm giác thoải mái khi mùa đông đến và gõ cửa bằng những hạt tuyết trắng tinh.
nhưng cũng thật kì lạ, niềm yêu thích không ngăn được việc nhiệt độ cơ thể em hạ thấp và nhạy cảm hơn gấp bội. minjeong sẽ yếu ớt vào mùa đông, đó là điều đáng tiếc nhất của em.
mùa đông đang ở đây, minjeong đã cố gắng xoa dịu cảm xúc bằng sự hiện diện của nó. nhưng rồi em bắt đầu hoài nghi về sự yêu thích ấy, khi nó không thể đem đến cho em sự thoải mái và hạnh phúc nữa.
lý do là bởi vì em đã thích một thứ còn hơn cả mùa đông. mùa đông đến cũng là lúc mà thứ kia rời khỏi thế giới của em. sự trống vắng làm em hụt hẫng, kim minjeong đã quay đầu lại vô số lần, điều mà em chưa bao giờ dám làm. nhưng nó đã biến mất, sự dịu dàng của em không còn hiện hữu. âm thanh vắng lặng và yên tĩnh đến nghẹn thở. như đứa trẻ lệ thuộc vào đống kẹo ngọt mà người lớn đã trao.
sự ngắt quãng làm trái tim em buồn bã.
kim minjeong đã quên mất dòng thời gian tự khi nào, từ mùa hạ đến đông, từ lúc thiên thần của em xuất hiện. có lúc em ngẩn ngơ nhìn về một phía, rồi lại há to miệng oà lên vì nhận ra sự thật.
mùa đông năm đó hiu quạnh quá, kim minjeong phải lủi thủi một mình trên con đường vắng. ngồi vào hàng ghế dài mà nàng thường hay ngủ gật. ngắm nghía khung cảnh mà nàng đã từng ngắm. đơn độc, như những gì em vốn quen thuộc, giờ đây thật xa lạ biết bao.
nếu mọi người đọc hết các bộ truyện của tớ, chắc mọi người sẽ nhận ra việc tớ bị ám ảnh bởi biển và mùa đông. thật thú vị khi tên em cũng là mùa đông, em trắng trẻo và tinh khiết như mùa đông, nhưng lại vô cùng ấm áp. với tớ, em giống như giáng sinh vậy.
hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro