Chương 6: Guitar và em
Buổi sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt của ngày mưa vẫn phủ lên căn nhà nhỏ. Cơn mưa đêm qua không còn nặng hạt nhưng vẫn rơi rả rích, để lại những vệt nước mảnh mai trên ô cửa kính. Tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên hòa lẫn với hơi lạnh ẩm ướt của sương sớm, tạo nên một bản hòa âm u buồn, lặng lẽ.
Jimin kéo rèm cửa sổ, ánh mắt hướng ra con đường ướt đẫm nước mưa. Những vũng nước phản chiếu bầu trời xám xịt, tựa như những mảnh gương vụn vỡ đang cố chắp vá một bức tranh hoàn chỉnh. Cô thở dài, đôi vai buông lỏng khi nhận ra rằng hôm nay quán sẽ không thể mở cửa
"Ít nhất mình cũng được một ngày nghỉ," cô tự nhủ, rồi bước lên tầng hai để báo cho Minjeong.
Jimin bước lên tầng hai để báo cho em. Đứng trước cánh cửa gỗ, Jimin khẽ gõ, giọng cô nhẹ nhàng vang lên giữa không gian lặng im:
"Minjeong, em dậy chưa?"
Bên trong, tiếng động nhỏ xíu vọng ra, theo sau là một giọng nói mơ hồ, kéo dài như vẫn còn lơ mơ:
"Dậy rồi..."
"Chị vào được không?"
Một thoáng im lặng nữa, rồi Minjeong trả lời, lười biếng nhưng không từ chối: "Được."
Jimin mở cửa, ánh sáng mờ nhạt len vào, soi lên hình ảnh Minjeong đang ngồi bên khung cửa sổ. Tấm chăn dày quấn quanh người em, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc hơi rối, trông em như một chú cún nhỏ tìm hơi ấm. Hơi thở mờ ảo từ cánh mũi em lơ lửng trong không khí lạnh, mang theo sự yếu ớt khiến Jimin bất giác thấy lòng mình dịu lại.
Tối qua, khi mất điện, Jimin chỉ kịp thoáng thấy căn phòng của Minjeong dưới ánh sáng le lói của điện thoại. Nhưng giờ đây, khi ánh sáng ban ngày ùa vào, cô mới có dịp nhìn kỹ. Đó là một căn phòng rộng rãi, mang đầy dấu ấn cá nhân. Những chậu cây nhỏ được xếp ngay ngắn bên khung cửa sổ, lá xanh mướt, như thể được chăm chút bằng tất cả sự tỉ mỉ và yêu thương của chủ nhân.
Ở góc phòng, những cây guitar treo cẩn thận trên tường, mỗi chiếc đều có vẻ từng trải, như thể chúng đã sống qua những câu chuyện riêng. Những chồng sách cũ, những băng đĩa xếp ngay ngắn trong giá, tựa như một góc ký ức mà Minjeong muốn cất giữ thật kỹ.
Dẫu vậy, căn phòng vẫn mang một chút lạnh lẽo, một chút cô độc – như chính cô gái đang ngồi trong đó. Minjeong là vậy, dù tinh tế, tỉ mỉ nhưng lại luôn phảng phất sự cách biệt, một ranh giới khó ai có thể vượt qua.
"Điện vẫn chưa có, chắc hôm nay quán không mở được đâu." Jimin cố nói bằng giọng nhẹ nhàng, phá vỡ sự yên lặng. "Chị định làm chút đồ ăn sáng. Em có muốn ăn gì không?"
Minjeong quay đầu lại, đôi mắt nhìn Jimin, như đang cân nhắc điều gì. Một lát sau, em trả lời hờ hững: "Tôi ăn gì cũng được. Chị biết nấu à?"
"Không phải giỏi, nhưng đủ để ăn," Jimin cười. "Có mì gói, trứng và một ít rau chắc cũng tạm ấm bụng được."
Jimin bước xuống bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Trong ánh sáng mờ nhạt, căn bếp trông ấm áp hơn nhờ ngọn lửa nhỏ từ bếp ga. Khi bát mì nóng hổi đã sẵn sàng, Jimin lên tầng hai để gọi em.
"Minjeong, xuống ăn sáng thôi!"
Minjeong luyến tiếc tổ ấm nhỏ. Một lát sau, em bước ra khỏi phòng, dáng vẻ uể oải với chiếc hoodie đen rộng thùng thình, đôi dép lẹp kẹp vang lên từng nhịp nhỏ. Mái tóc rối càng khiến em trông như vừa mới lăn khỏi giường. Jimin bật cười, cảm thấy em lúc này thật khác xa với vẻ xa cách lạnh lùng ngày đầu.
"Đây, mì của em". Jimin nói, giọng pha chút hài hước bưng bát mì từ bếp ra bàn ăn.
Minjeong nhìn bát mì, rồi nhìn Jimin. "Cảm ơn."
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn nhỏ trong bếp. Mặc dù không nói nhiều, nhưng không khí giữa họ không còn gượng gạo như trước. Jimin khẽ huýt sáo một giai điệu khi ăn, khiến Minjeong liếc nhìn cô.
"Chị lúc nào cũng như thế à? Lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ?" Minjeong hỏi, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng đăm chiêu.
Jimin ngừng huýt sáo, nhún vai. "Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng chị nghĩ nếu mình cứ u sầu, mọi thứ sẽ càng tệ hơn. Vậy nên chị chọn cách này."
Minjeong im lặng, đôi mắt khẽ dao động nhưng không đáp. Dường như một vết cắt cũ trong em lại vừa bị chạm vào và Jimin kịp để bắt gặp ánh mắt đó nhận ra một vài điều.
------
Sau bữa sáng, Jimin dọn dẹp bát đũa, còn Minjeong tựa người vào khung cửa, ánh mắt lặng lẽ dõi theo.
"Em có muốn làm gì không?" Jimin ngước lên hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. "Chơi bài? Đọc sách hay nghe nhạc?"
"Tôi hiện tại không muốn mấy thứ đó."
"Vậy em thích gì?" Jimin cười, giọng pha chút kiên nhẫn. "Chị không giỏi, nhưng chị có thể thử."
Minjeong do dự một chút, ánh mắt thoáng qua một tia do dự. "Chơi đàn guitar... Chị có biết không?"
Jimin nhướn mày, có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu. "Chị không giỏi, nhưng chị biết vài hợp âm cơ bản. Em muốn chơi à?"
Minjeong không trả lời, chỉ bước đến góc phòng, nơi có một cây guitar gỗ cũ đặt dựa vào tường. Em cầm cây đàn lên, những ngón tay chạm nhẹ vào dây đàn, như thể chúng đang tìm lại cảm giác thân thuộc nhưng cũng đầy do dự.
Khi tiếng đàn vang lên, cả căn phòng như được lấp đầy bởi một giai điệu dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn. Minjeong khẽ ngân nga vài câu hát, giọng em trong trẻo nhưng lại mang theo một nỗi u uất khó tả. Jimin ngồi im, lặng lẽ nhìn em, cảm nhận từng giai điệu dường như đang bóc tách từng tầng cảm xúc trong em.
Nhưng rồi tiếng đàn đột ngột dừng lại. Minjeong cúi đầu, đôi mắt tối sầm lại như vừa bị kéo trở lại một ký ức đau đớn. "Đừng nhìn tôi như vậy," em nói, giọng khàn khàn, tránh ánh mắt của Jimin.
"Chị không có ý gì đâu..." Jimin khẽ nói, ánh mắt dịu dàng. "Chỉ là giọng em thật sự rất hay. Nó giống như... kể cả khi buồn, vẫn khiến người ta muốn lắng nghe."
Minjeong bật cười, nhưng nụ cười ấy tràn đầy cay đắng. "Những thứ hay ho chẳng có ích gì. Nó chỉ nhắc tôi nhớ rằng mình đã mất đi những gì."
Jimin khựng lại, cảm giác trái tim thắt lại trước nỗi đau em vừa để lộ. "Chị không biết em đã trải qua điều gì, nhưng chị tin rằng âm nhạc không chỉ gợi nhớ về quá khứ. Nó cũng có thể giúp em bước qua nó."
Minjeong không đáp, ánh mắt lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ. Cơn gió lạnh len vào qua khe cửa, mang theo chút hương mưa thoảng qua, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nhưng Jimin không nói thêm gì. Cô ngồi đó, lặng lẽ cảm nhận. Có lẽ đôi khi, sự im lặng lại là cách kết nối tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro