chương 5: Âm thanh trong cơn mưa
Chương 5: Âm thanh trong cơn mưa
Trời chuyển tối từ lúc nào, những đám mây nặng trĩu kéo đến che khuất ánh trăng. Qua cửa sổ kính lớn của quán, những hạt mưa nhỏ lất phất rơi xuống, tạo thành những vệt nước loang lổ trên mặt kính. Không gian quán dần trở nên yên tĩnh hơn khi khách đã về gần hết, chỉ còn tiếng mưa rơi hòa cùng ánh sáng vàng ấm áp của đèn.
Jimin dọn dẹp lại bàn ghế, rồi ánh mắt cô vô tình dừng lại ở góc phòng nơi cây đàn piano cũ kỹ đang lặng lẽ nép mình. Nó gần như bị lãng quên, trông giống một phần của bức tranh mơ hồ trong không gian tĩnh lặng này.
Cô tiến đến gần, lớp bụi mỏng phủ lên nắp đàn khiến nó mang một vẻ hoài niệm buồn bã, vài vết xước trên gỗ như kể lại câu chuyện của những ngày tháng huy hoàng đã qua. Jimin bước lại gần, khẽ phủi bụi và đẩy nhẹ nắp đàn lên. Những phím đàn bằng ngà xỉn màu lộ ra, có vài phím đã nứt.
"Cây đàn này... lâu rồi không ai chơi phải không?" Cô lẩm bẩm, không nghĩ rằng lời mình lại lọt vào tai người khác.
Minjeong đứng gần đó, tay cầm khay ly trống, khẽ liếc về phía Jimin. "Nó hỏng vài phím rồi. Chẳng ai động vào nữa." Giọng em đều đều, không có chút cảm xúc.
Jimin hơi khựng lại trước giọng nói cứng nhắc ấy. Nhưng rồi, như không để tâm, cô ngồi xuống ghế đàn, tay lướt nhẹ lên phím, thử ấn vài nốt. Âm thanh vang lên, không còn trong trẻo nhưng vẫn giữ được chất âm dịu dàng như thì thầm.
Jimin quay lại nhìn Minjeong, đôi mắt em ánh lên nét tò mò . "Nhưng âm thanh của nó vẫn còn sức sống mà. Như thể nó vẫn đang đợi ai đó chơi lại."
Minjeong im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Em đứng cách cây đàn vài bước, không tiến gần hơn, cũng không lùi lại.
Jimin nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn và bắt đầu chơi Clair de Lune. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, dịu dàng nhưng cũng đầy ám ảnh. Âm thanh ấy dường như xé toạc bầu không khí yên ắng, mang theo một cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ.
Minjeong đứng sững lại. Những nốt nhạc đầu tiên như một cơn sóng nhỏ dội thẳng vào ký ức của em. Hình ảnh mẹ ngồi bên cây đàn piano ở nhà, đôi tay dịu dàng lướt trên phím đàn, bỗng ùa về trong tâm trí.
"Chị biết chơi piano?" Minjeong hỏi, giọng nói vang lên có chút gượng gạo.
Jimin quay đầu lại, nụ cười thoáng trên môi. "Ừ. Tôi học từ khi còn nhỏ. Nhưng cũng lâu lắm rồi không chơi. Có lẽ tôi sẽ thử lại nhé."
Không đợi câu trả lời, cô bắt đầu đánh lại những nốt nhạc đầu tiên của bản Clair de Lune. Giai điệu dịu dàng vang lên, hòa lẫn cùng tiếng mưa ngoài trời, tạo thành một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa buồn bã.
Minjeong đứng yên, ánh mắt em dần mềm mại hơn, nhưng đồng thời, vẻ cảnh giác vẫn thấp thoáng hiện hữu.
"Mẹ tôi từng chơi bản nhạc này." Giọng Minjeong vang lên đột ngột, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Jimin ngừng chơi, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. "Thật sao? Đây cũng là một trong những bản nhạc tôi thích nhất."
Minjeong cúi đầu, không nói thêm. Em siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt nhìn về một góc xa xăm nào đó.
"Mẹ em chắc hẳn chơi rất giỏi," Jimin nói, giọng nhẹ như tiếng mưa.
Minjeong khẽ gật đầu, nhưng không nhìn Jimin. Em không kể thêm bất cứ điều gì, chỉ để lại một khoảng lặng kéo dài.
Jimin nhìn Minjeong, cảm nhận được nỗi dè chừng toát ra từ cô gái trước mặt. Dường như Minjeong đang cố giữ khoảng cách, như sợ nếu để lộ thêm điều gì, bản thân sẽ trở nên mong manh.
Cô quay lại với cây đàn, nhưng lần này, những nốt nhạc vang lên chậm rãi hơn, như muốn kể một câu chuyện dịu dàng. Trong ánh sáng mờ ảo, Jimin mơ hồ nhận ra rằng Minjeong có lẽ không lạnh lùng như vẻ ngoài, mà chỉ đang giấu đi một phần ký ức nào đó, một phần em không muốn ai chạm vào.
Jimin dừng lại, nhẹ nhàng đóng nắp đàn. "Âm nhạc luôn mang lại những ký ức. Một số làm ta đau, nhưng cũng có những ký ức đẹp, phải không?"
Minjeong nhìn cô, ánh mắt pha lẫn nhiều cảm xúc. Nhưng thay vì trả lời, em chỉ nói khẽ: "Trời đang mưa lớn hơn. Dọn dẹp nhanh và nghỉ sớm thôi dù sao hôm nay chị đã làm cả ngày rồi."
Jimin bật cười, nụ cười của cô như phá vỡ sự u ám trong không gian. "Đừng lo. Tôi không vội. Nhưng em đúng là rất quan tâm đến người khác, dù không muốn thừa nhận."
Minjeong thoáng đỏ mặt, lập tức quay đi, không để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng trong lòng em, một chút ấm áp bất giác len lỏi, như tiếng nhạc vừa rồi vẫn còn đọng lại đâu đó.
Jimin chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô nhìn ra ngoài trời mưa, lòng thầm nghĩ: Cô gái này, dù luôn cố giữ khoảng cách, nhưng thật ra lại mong manh hơn mình tưởng.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nhỏ xíu trên mặt kính, nhưng trong lòng Jimin, một chút ánh sáng đã len lỏi qua màn đêm.
............
Cánh cửa quán cà phê khép lại khi Jimin xoay chìa khóa. Mưa đã bắt đầu nặng hạt hơn, từng giọt nước đập xuống mái tôn tạo thành âm thanh dồn dập. Đèn trong quán vẫn le lói ánh sáng vàng ấm áp, nhưng Jimin biết nó sẽ không còn cần thiết nữa khi khách đã về hết.
"Chúc ngủ ngon, Minjeong," cô nói vọng lên cầu thang trước khi quay về phòng nhỏ ở chân cầu thang – không gian riêng tạm bợ nhưng ấm cúng.
"Ngủ ngon" Minjeong đáp ngắn gọn, giọng vang xuống từ tầng hai. Bước chân em nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ xa cách, như thể mang theo một thế giới riêng mà Jimin chưa thể chạm tới.
Jimin đóng cửa phòng, ngồi xuống giường. Gió ngoài trời bắt đầu thổi mạnh hơn, tiếng lá cây xào xạc hòa cùng tiếng mưa khiến không gian thêm phần u ám. Một vài phút sau, tiếng gió rít mạnh ngoài cửa sổ khiến cô giật mình.
Rồi, bất ngờ, ánh đèn trong phòng vụt tắt. Toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.
"Chết tiệt, mất điện," Jimin lầm bầm. Cô quờ quạng tìm chiếc điện thoại trong túi áo và bật ánh sáng lên. Một tia sáng yếu ớt bật lên, đủ để cô nhìn thấy không gian xung quanh.
Bất chợt, một âm thanh lớn vang lên từ trên tầng hai. Là tiếng đập mạnh của cửa sổ, có lẽ do gió thổi. Nhưng điều khiến Jimin lo lắng hơn là sự im lặng sau đó.
"Minjeong!" Jimin gọi lớn, nhưng không có tiếng trả lời.
Không chút do dự, cô cầm điện thoại, mở cửa và bước lên cầu thang. Trái tim cô đập mạnh, không rõ vì tiếng gió hay vì sự lo lắng không tên.
Đến cửa phòng Minjeong, cô gõ nhẹ. "Minjeong, em ổn chứ, tôi có thể vào không?"
Lần này, một giọng nói yếu ớt và nhỏ bé vang lên từ bên trong. "Tôi... tôi không sao, cửa không khoá."
Jimin nhận ra sự run rẩy trong giọng nói đó. Không chờ thêm, cô mở cửa bước vào. Ánh sáng từ đèn pin của điện thoại chiếu rọi khung cảnh căn phòng. Minjeong đang ngồi thu mình trên giường, hai tay ôm gối, ánh mắt đầy bất an.
"Mưa to quá... và tiếng gió..." Minjeong lẩm bẩm, như thể đang nói với chính mình hơn là với Jimin.
Jimin bước tới, đặt chiếc điện thoại lên bàn cạnh giường. Cô ngồi xuống cạnh Minjeong, ánh mắt dịu dàng. "Em sợ tiếng mưa lớn thế này à?"
Minjeong không trả lời, chỉ cúi đầu. Em trông nhỏ bé và mong manh hơn bao giờ hết.
"Không sao đâu," Jimin nhẹ giọng. "Tiếng mưa to đôi khi đáng sợ thật, nhưng chỉ cần nghĩ nó như một bản nhạc ồn ào một chút thôi, em sẽ thấy dễ chịu hơn."
Minjeong ngước lên nhìn Jimin, ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Jimin mỉm cười, rồi bất ngờ vỗ tay nhịp nhàng. "Nghe này. Nếu em tập trung, tiếng mưa có thể biến thành một giai điệu. Như thế này..."
Cô bắt đầu gõ nhẹ nhịp trên bàn, hòa cùng tiếng mưa rơi. Những nhịp gõ đều đặn của cô khiến không gian bớt căng thẳng.
"Thấy không? Gió thổi thì cứ coi như là tiếng violin. Tiếng mưa nặng hạt là tiếng trống, còn mưa rơi nhẹ thì là piano." Jimin nói, giọng cố làm nhẹ bớt không khí.
Minjeong không phản ứng ngay, nhưng đôi vai em dường như thả lỏng hơn. "Chị thật kỳ lạ," em nói khẽ, nhưng trong giọng nói đã không còn vẻ sợ hãi ban nãy.
"Ừ, chị biết," Jimin cười, như thể sự kỳ lạ ấy chẳng có gì đáng xấu hổ. "Nhưng em thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Minjeong im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu.
"Em đừng sợ, Minjeong. Dù có gì xảy ra thì chị đang ở đây," Jimin nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Minjeong ngước nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia cảm kích nhưng lập tức quay đi, như muốn giấu cảm xúc của mình. "Tôi không cần chị lo lắng đâu. Nhưng... cảm ơn."
"Được thôi, nhưng nếu em cần gì, cứ gọi chị nhé," Jimin đáp. Cô đứng dậy, để lại chiếc điện thoại sáng đèn lại đó.
Khi đi đến gầncầu thang vì có chút ánh sáng nhỏ của chiếc đèn tích điện nhỏ ở phía quầy bar mờ ảo hắt lên đủ để cô nhìn được đường đi, Jimin nghe thấy giọng Minjeong khẽ vang lên từ phía sau: "Chị đúng là phiền phức thật."
Jimin bật cười, nhưng không quay lại. Trong lòng, cô biết rằng dù Minjeong vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng đâu đó trong tim cô gái ấy, một chút ấm áp đã len lỏi vào được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro