chương 4: Ánh nắng, latte và cún con
Chương 4: Ánh Nắng, Latte và Cún Con
Jimin dậy sớm, mặc chiếc tạp dề mà Sungho đưa tối qua và bước vào bầu không khí dễ chịu của quán cà phê. Minjeong đã có mặt trước, đang chuẩn bị nguyên liệu ở quầy pha chế. Không khí lúc này yên tĩnh, chỉ có tiếng lách cách của dụng cụ pha cà phê và ánh nắng dịu dàng buổi sớm chiếu vào từ cửa sổ.
Jimin cảm thấy có chút hồi hộp, hẳn vì công việc mới và người đồng nghiệp của mình.
Ở quầy pha chế, Minjeong đã có mặt từ trước, tập trung cân đong nguyên liệu một cách tỉ mỉ. Tiếng lách cách của dụng cụ pha cà phê vang lên đều đặn, như một giai điệu buổi sáng bình yên.
"Chào buổi sáng, Minjeong! Em dậy sớm thế!" Jimin cười tươi, vừa chỉnh lại dây tạp dề, vừa bước lại quầy bar. Cô cố vuốt gọn mấy sợi tóc lòa xòa, hy vọng trông gọn gàng hơn một chút, kèm theo nụ cười híp mắt đặc trưng của mình.
Minjeong ngẩng đầu lên khi nghe giọng nói khàn nhẹ, đầy năng lượng của Jimin. Hình ảnh trước mắt làm em bất giác sững lại – ánh nắng buổi sớm chiếu qua ô cửa sổ, phủ lên dáng người Jimin một ánh sáng dịu dàng đến lạ. Minjeong cảm thấy như mình đang xem một cảnh trong phim, nơi mọi thứ hòa quyện hoàn hảo.
"Đẹp..." – Suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, nhưng Minjeong nhanh chóng cúi xuống tránh ánh nhìn, cố giữ bình tĩnh. Em chỉ gật đầu nhẹ, trả lời bằng giọng trầm, "Chào buổi sáng."
Jimin thoáng nhận ra vẻ ngại ngùng của Minjeong nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười. "Vẫn ít nói như hôm qua nhỉ," cô thầm nghĩ nhưng mà không sao hết sẽ dần dần thôi. Jimin chủ động tiến gần lại hỏi han các quy trình và điều lưu ý trong công việc, và đương nhiên với người kiệm lời Minjeong kia sẽ trả lời một cách xúc tích ngăn gọn không dư thêm từ nào cả hoặc em sẽ chỉ hành động cho cô quan sát...
Hai người - một cứ người thấy gì lạ lại Minjeong ơi, một người kiên nhẫn lắng nghe và giải thích tương phản nhưng lại ăn ý đến đáng yêu. Những lúc Jimin vụng về làm sai, Minjeong sẽ chỉ kiên nhẫn sửa lại, không tỏ ra khó chịu. Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên khi người khách đầu tiên của ngày bước vào.
Một chàng trai tầm tuổi Jimin bước vào, trên vai đeo một bao đàn guitar, phong cách có chút bụi bặm. Anh nhìn quanh, gật đầu chào Minjeong rồi gọi một ly latte.
"Anh chờ một chút nhé," Jimin nhanh nhẹn đáp, cảm thấy hào hứng khi có cơ hội áp dụng những gì vừa học.
Cô hít một hơi sâu, cố nhớ lại những gì Minjeong vừa chỉ lúc sáng về cách pha latte. Jimin kéo chiếc cần gạt của máy pha cà phê, nhưng hơi nước bắn ra mạnh hơn cô dự tính, khiến vài giọt cà phê bắn lên bàn quầy.
Minjeong, đang bận rửa cốc phía bên kia, nghe tiếng động liền quay lại.
"Chị làm gì vậy?" Minjeong nhíu mày, bước lại gần.
"Ừm... tôi đang cố pha latte," Jimin cười ngượng. "Nhưng hình như tôi lỡ làm sai bước nào đó."
Minjeong không trả lời ngay. Cô lấy một chiếc khăn lau những giọt cà phê trên bàn quầy, sau đó đứng bên cạnh Jimin, ánh mắt lướt qua động tác của cô.
"Đây, để tôi chỉ lại. Trước hết, chị phải giữ tay nhẹ nhàng hơn khi kéo cần gạt," Minjeong nói, giọng trầm trầm. Cô đặt tay lên máy pha cà phê và làm mẫu một cách điêu luyện. "Còn hơi nước, chị chỉ cần xoay núm này để điều chỉnh áp suất."
Jimin nhìn chăm chú, không quên gật đầu lia lịa. "À, tôi hiểu rồi. Cảm ơn em nhé."
Minjeong quay sang nhìn Jimin. "Chị thử làm lại đi."
Lần này, Jimin cẩn thận làm theo hướng dẫn. Dòng cà phê chảy ra từ máy một cách mượt mà. Nhưng đến bước đổ sữa, bước này là bước quan trọng, cô lại run tay, khiến phần bọt sữa tràn ra ngoài cốc.
"Ôi không!" Jimin kêu lên, mặt hốt hoảng nhanh chóng cầm khăn lau.
Minjeong thở ra một tiếng ngắn, ánh mắt pha chút bất lực nhưng không giấu được ý cười. "Để tôi làm nốt cho. Chị đứng đó quan sát đi."
Đây là người đầu tiên khiến em kiên nhẫn một cách khác thường, vài nhân viên khác trong quán hồi mới vào đã có ấn tượng không tốt với em vì em đã khó chịu và im lặng làm họ ngượng ngùng có chút tổn thương.
Jimin mím môi, cảm thấy mình như một học sinh vừa làm bài sai. "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hơn vào lần tới."
Minjeong không nói gì, chỉ tập trung làm nốt ly latte. Cô di chuyển nhanh gọn, mỗi động tác đều chính xác, khiến Jimin không khỏi ngưỡng mộ.
Một lát sau, ly latte nóng hổi được đặt lên khay. Minjeong liếc nhìn Jimin, rồi nhẹ giọng nói: "Lần đầu làm thế là tốt rồi, luyện tập thêm là được."
Jimin bật cười. "Minjeong này, em thật sự là một giáo viên giỏi đấy. Nhưng tôi cá là em đã cười thầm trong bụng tôi cả buổi sáng nay rồi, đúng không?"
Minjeong mím môi, rồi khẽ nhún vai. "Cũng có thể."
Tiếng cười nhẹ vang lên từ Jimin, còn Minjeong thì nhanh chóng quay đi để che giấu đôi má hơi đỏ của mình.
Sau khi phục vụ xong vị khách, Jimin quay sang Minjeong, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. "Cảm ơn em nhé. Nếu không có em, chắc tôi còn phá hỏng cả cái máy pha cà phê mất."
Minjeong không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục công việc. Nhưng Jimin có thể thấy, từ khóe mắt của Minjeong, có một chút dịu dàng len lỏi thoát ra.
Minjeong nghĩ lại tình huống vừa nãy, nghe thấy tiếng loạt soạt và nhìn thấy Jimin lóng ngóng với máy pha cà phê, một chút ngạc nhiên thoáng qua tâm trí em. Jimin trông khá tự tin khi bước vào quán lúc sáng, vậy mà giờ đây, hình ảnh chị ấy đang cố gắng kiểm soát chiếc máy pha cà phê lại giống như một chú nai con lạc lối. Em bước lại gần hướng dẫn Jimin cách chỉnh áp suất và kéo cần gạt, Minjeong để ý thấy đôi mắt của chị ấy chăm chú đến mức kỳ lạ. Jimin gật đầu không ngừng, như thể mỗi lời Minjeong nói đều là điều quan trọng nhất trên đời. Có chút miễn cưỡng trở thành một giáo viên bất đắc dĩ.
Đến khi Jimin làm lại và để bọt sữa tràn ra ngoài, Minjeong khẽ thở dài, nhưng không phải vì khó chịu. Thực ra, em cảm thấy buồn cười. Sự vụng về của Jimin không hề gây phiền phức mà ngược lại, mang đến một chút sống động cho buổi sáng thường ngày vốn tĩnh lặng.
Nhìn Jimin cố gắng cảm ơn mình bằng nụ cười chân thành, Minjeong không thể phủ nhận một điều. Dù chỉ mới bắt đầu ca làm đầu tiên cùng nhau, em cảm nhận được rằng sự xuất hiện của Jimin mang theo một điều gì đó khác biệt và có chút mong đợi?.
"Có lẽ... chị ấy không tệ như mình nghĩ," Minjeong thầm nghĩ, cố giấu nụ cười của mình khi quay lưng đi, nhưng không nhận ra trái tim cô dường như đang đập chậm lại một nhịp.
Theo thời gian trôi dần thì cũng có nhiều lượt khách tiến vào không đông nhưng cũng không quá vắng vẻ. Mở cửa lần nữa là một bác trai khá lớn tuổi ôm theo một thùng đồ tiến thẳng về phía quầy nhìn dáng vẻ có thể đoán được là người giao hàng cho quán.
"Xin chào cô gái, chắc hẳn cháu là nhân viên mới nhỉ, tôi tới để giao cà phê hôm qua Sungho có đặt trước." - Người đàn ông hiền từ, thân thiện nở nụ cười chào hỏi một cách thoải mái nói với Jimin.
"Xin chào, cháu là nhân viên mới ạ..." – Jimin cười tươi có chút cúi đầu chào lại.
"Chú Park, chú để đó được rồi ạ, cháu cảm ơn" – Chưa kịp để Jimin nói nốt phần tiếp theo, Minjeong đang trong kho đồ đi ra cắt ngang.
"Cún con à, dạo này bận lắm nhỉ, chẳng thấy ghé cửa hàng chú nữa."
Minjeong đỏ mặt khi nghe biệt danh ấy, liếc nhanh về phía Jimin, người đang cố nén cười. "Cháu sẽ ghé lại sớm thôi, chú cứ đi trước đi ạ."
"Nhớ nhé, Chaehyun nó mong gặp cháu lắm đấy.".
Khi chú Park rời đi, Jimin không giấu được nụ cười. "Cún con, không nghĩ tới nó cũng khá giống Minjeong nhỉ?" =))
Minjeong khẽ lườm, nhưng không nói gì, chỉ quay lại kho. Jimin nhìn theo, thầm nghĩ: "Không chỉ dễ thương mà còn rất tận tâm. Thật đáng yêu."
Không khí buổi sáng tiếp tục yên bình như ban đầu, nhưng giữa họ, một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi, len lỏi qua những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro