Chương 23: Hoàng hôn lỡ hẹn
Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy, Jimin và Minjeong đều có cho mình những suy nghĩ riêng mà chỉ họ mới biết được. Cho đến ngày cuối cùng trước khi trở lại thị trấn nhỏ và quán cà phê ấm áp kia, suy nghĩ ấy vẫn lấn áp đi những điều đẹp đẽ khác.
Trên bãi cát mịn màng, sóng biển nối nhau đổ vào bờ, tạo nên âm thanh dịu êm như bản hòa tấu không bao giờ kết thúc. Gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc Jimin, thổi đến đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo bóng hình Minjeong ở xa xa. Ánh hoàng hôn nhuộm rực cả bầu trời, khiến khung cảnh trước mặt như một bức tranh sống động mà cô muốn khắc ghi mãi trong tim. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy, một nỗi băn khoăn vô hình không ngừng gợn sóng, những lời cô muốn nói cứ mắc kẹt lại đâu đó, chẳng thể hóa thành câu chữ.
"Jimin, chị sẽ trở về sao? Về nơi mà chị thuộc về?" Minjeong khẽ cất giọng, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời xa tít, nơi mặt trời đang dần khuất bóng. Giọng nói em nhẹ như hơi thở nhưng lại xuyên thẳng vào lòng Jimin, kéo cô về với thực tại.
Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại. Đúng vậy, sẽ đến một ngày cô phải rời xa nơi đây, rời xa em, rời xa những khoảnh khắc yên bình mà cô trân quý hơn bất cứ điều gì. Những ký ức, những thói quen, thậm chí cả nụ cười của Minjeong rồi cũng sẽ thuộc về quá khứ. Jimin thở dài, không tìm được câu trả lời thỏa đáng.
"Liệu em có thể gặp lại Jimin nữa không?" Minjeong tiếp tục, giọng nói tràn đầy hy vọng nhưng cũng chất chứa một chút sợ hãi.
Jimin lập tức đáp, không chút do dự: "Chắc chắn." Lần này, cô có thể khẳng định, không gì trên thế gian có thể khiến cô phải suy nghĩ về điều đó.
Minjeong quay lại, một nụ cười dịu dàng nở trên môi em, như đóa hoa duy nhất bung nở trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Tim Jimin lạc nhịp, một cảm giác vừa thân quen vừa mới lạ trào dâng, phủ kín tâm hồn cô. Trong khoảnh khắc ấy, Jimin chợt nhận ra, tình cảm cô dành cho Minjeong không còn là điều cô có thể né tránh. Nó rõ ràng và mãnh liệt hơn bất cứ điều gì cô từng cảm nhận: một tình yêu sâu sắc, bao hàm cả rung động, hạnh phúc, khao khát, tin tưởng, và cả nỗi đau lặng thầm. Cô rung động với những những ánh mắt, lời nói, nụ cười của em, cô hạnh phúc khi em ấy cười và hồn nhiên, cô yêu thương khi em buồn, đau đớn bởi những vết thương chưa hề lành lặn từ quá khứ, cô khao khát được ở bên cạnh em trong những khoảnh khắc thường nhật, cô trân trọng những món quà, lời quan tâm của em và cô cũng đau lòng khi nghĩ tới không được ở bên em...
"Minjeong, chị muốn ích kỷ giữ em mãi bên mình, nhưng con tim chị không cho phép. Chị muốn em sống đúng với đam mê, thoát khỏi những ký ức đau buồn và là chính em, mạnh mẽ và rực rỡ như ánh mặt trời." Jimin khẽ nói, giọng nói của cô như một làn gió thoảng qua tai em, nhưng từng từ lại in sâu vào tim.
"Jimin..." Minjeong nghẹn ngào gọi tên cô.
"Có thể sau hôm nay, mỗi chúng ta sẽ đi trên con đường riêng, nhưng chị chỉ mong em được hạnh phúc. Và chị muốn chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một nơi nào đó, vào một ngày đẹp trời." Jimin nhìn em, ánh mắt tràn đầy chân thành và cả nỗi xót xa.
Minjeong nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim thắt lại đau đớn, có lẽ Jimin sẽ không biết rằng trong trái tim đầy vết thương của em từ bao giờ cũng đã dành cho cô một góc lành lặn nhất và đặt cô vào đó, những gì Jimin mong muốn cũng là những điều em mong muốn với cô Minjeong bước tới, vòng tay ôm lấy Jimin. Hơi ấm từ em lan tỏa, như muốn xua tan đi những bất an trong lòng cô. Jimin vòng tay ôm lại em, siết chặt, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi...
Những ngày sau, Jimin thu dọn đồ đạc, quay về thành phố nơi cô từng thuộc về. Minjeong, với cây đàn cũ kỹ và trái tim còn nhiều vết thương, cũng để lại những kỷ niệm đẹp đẽ phía sau để bắt đầu lại hành trình âm nhạc.
Vài tháng sau, Jimin nhận được một bưu phẩm. Bên trong là một chiếc khăn quàng, giống với chiếc cô từng quàng cho Minjeong ngày nào, nhưng không phải nó. Chạm tay vào chiếc khăn mềm mại, Jimin mỉm cười, nhưng trong lòng lại trào dâng bao câu hỏi: Minjeong có thực sự ổn không? Em đã tìm lại được đam mê thật sự hay chỉ đang gắng gượng vượt qua nỗi buồn?
Jimin trở lại với những chuyến đi, những dự án viết lách mà cô đã tạm gác lại. Cô tìm thấy niềm vui trong việc quan sát và kể chuyện về những con người mà cô gặp gỡ, về những mảnh đời có khi bình dị, có khi đầy sắc màu. Dù vậy, Minjeong vẫn là nguồn cảm hứng lớn nhất trong những dòng chữ của Jimin. Cô viết về cảm xúc mất mát, hy vọng, và cả tình yêu chưa kịp đặt tên. Những trang sách dần trở thành một cuốn nhật ký gián tiếp, nơi Jimin lưu giữ những mảnh ký ức về Minjeong mà cô sợ rằng thời gian sẽ làm phai nhạt.
Ở một góc khác, Minjeong cũng vật lộn với nỗi cô đơn. Những buổi biểu diễn đầu tiên đầy chật vật, những giai điệu em viết ra như còn thiếu điều gì đó. Có những đêm, Minjeong ngồi một mình trong căn phòng trống, tay ôm cây đàn mà em đã dùng để biểu diễn lần đầu tiên. Em nhìn ra cửa sổ, nghĩ về những ngày bình yên cùng Jimin, về ánh mắt dịu dàng của cô, những câu nói truyền động lực, và cả sự ấm áp khi hai người ngồi bên nhau giữa cơn mưa rào. Em tự hỏi, nếu Jimin ở đây, liệu cô sẽ nói gì?
"Em phải mạnh mẽ, Minjeong," em thì thầm với chính mình, nhưng giọng nói ấy lại vang lên như tiếng Jimin, dịu dàng và kiên định.
Minjeong dần mở lòng hơn với âm nhạc. Thay vì cố gắng giấu đi những cảm xúc, em bắt đầu viết ra nỗi đau, niềm hy vọng và tình yêu của mình trong từng nốt nhạc. Những bài hát ấy dần nhận được sự chú ý, không phải vì chúng hoàn hảo, mà vì chúng chân thật và chạm đến trái tim người nghe.
Dẫu vậy, cả Minjeong và Jimin đều chưa hoàn toàn vượt qua được nỗi nhớ nhau. Trong những khoảnh khắc lặng lẽ của cuộc sống, họ vẫn thường nghĩ về người kia – không phải như một ám ảnh, mà như một mảnh ghép đẹp đẽ từng là một phần quan trọng trong cuộc đời họ.
"Liệu Jimin đang làm gì?" Minjeong tự hỏi khi ngồi bên cây đàn trong một đêm mưa.
"Minjeong có đang hạnh phúc không?" Jimin nghĩ thầm khi lặng lẽ ngắm nhìn ánh hoàng hôn qua khung cửa sổ.
Hai con người, hai hành trình riêng biệt, nhưng trái tim họ vẫn như đồng điệu, gửi gắm những lời chúc tốt đẹp nhất về phía người còn lại. Họ chưa sẵn sàng gặp lại nhau, vì họ hiểu rằng cả hai vẫn còn những điều cần phải hoàn thành, những bước đi cần phải tự mình trải nghiệm. Nhưng đâu đó trong sâu thẳm, cả Jimin và Minjeong đều tin rằng, nếu họ thực sự thuộc về nhau, một ngày nào đó, số phận sẽ lại đưa họ trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro