Chương 20: Chuyến đi
Sau ngày hôm ấy, những ngày sau Minjeong đã chú ý và quan sát Jimin liên tục thức khuya cùng với dáng vẻ mệt mỏi, bất lực cứ lặng im đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo của chiếc laptop cùng với những tiếng đánh chữ sau đó là xoá đi liên tục. Minjeong cuối cùng cũng khẳng định được phần nào vấn đề Jimin đang gặp phải gần đây.
Trước đó Jimin có nói rằng chị ấy đến đây với mong muốn tìm lại cảm hứng viết và giải quyết vấn đề của bản thân đang gặp phải. Vậy là chị ấy vẫn chưa giải quyết được nó, Minjeong im lặng thầm tính toán gì đó trong lòng, cả đêm hôm ấy cả Jimin cùng Minjeong thức trắng đêm vì vấn đề riêng của mỗi người.
Sáng hôm sau, những tia nắng đầu ngày len lỏi qua ô cửa, mang theo hơi thở dịu dàng của mùa xuân. Cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông đã lùi xa, để lại không gian dịu êm nhưng cũng chẳng thể cuốn đi những nỗi trăn trở của Jimin. Dạo gần đây, không còn hình ảnh Jimin sẽ thức dậy và chuẩn bị đồ ăn sáng nữa mà đổi thành Minjeong. Giống như Jimin, Minjeong cũng chào buổi sáng với Jimin bằng những tiếng gõ cửa khe khẽ và đáp lại là "chị đây" của Jimin vọng ra.Một buổi sáng khác lạ, nhưng sự uể oải trong Jimin vẫn dễ dàng nhìn thấy, chẳng thể giấu đi.
"Tối qua chị khó ngủ à?" – Minjeong ngồi đối diện, đặt trước mặt Jimin đĩa bánh mì vàng ruộm cùng trứng ốp la thơm lừng.
"Chỉ một chút thôi, còn em, ngủ ngon không?" Jimin né tránh, ánh mắt khẽ trượt qua Minjeong, cố che giấu mệt mỏi của mình.
Minjeong nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. "Có lẽ là có?" Câu trả lời nửa đùa nửa thật khiến Jimin thoáng bối rối.
imin vội đánh trống lảng. "Ăn sáng thôi, chúng ta muộn giờ mở quán mất."
Nhưng Minjeong, với nét tinh nghịch lấp lánh trong mắt, khẽ đáp lại: "Hôm nay quán không mở cửa đâu, chị cứ từ từ ăn."
"Tại sao?" – Jimin ngạc nhiên
"Anh Sungho nói quán sẽ đóng cửa khoảng một tuần để sửa lại hệ thống điện và tân trang vài chỗ," Minjeong giải thích, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn không rời Jimin.
Jimin im lặng, tiếp tục ăn. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Minjeong bắt gặp một thoáng cảm xúc mơ hồ lóe lên trong đôi mắt Jimin – một nỗi niềm khó nói thành lời.
Minjeong quyết định thử một điều. "Jimin, nếu không bận, chị có thể đi cùng em đến một nơi không?"
Jimin ngẩng đầu, bất ngờ nhìn Minjeong. "Đi đâu cơ?"
"Bí mật," Minjeong nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Chị đồng ý không?"
Jimin nhìn Minjeong giây lát, rồi gật đầu. "Được thôi."
........
Sau bữa sáng, cả hai nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi bất ngờ này. Khi ngồi trên chuyến tàu chạy qua những cánh đồng trải dài bất tận, Jimin dần đoán được điểm đến nhưng không chắc chắn. Sự mệt mỏi từ những đêm dài thức trắng dần kéo mi mắt cô xuống, và cô bất giác dựa vào vai Minjeong, chìm vào giấc ngủ. Minjeong không nói gì, chỉ ngồi yên để Jimin có thể tận hưởng chút bình yên hiếm hoi. Ánh nắng qua ô cửa kính tàu ấm áp, phủ lên hai người một bức tranh tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Họ rời tàu, tiếp tục chuyến đi bằng ô tô. Khi đến nơi, Jimin lặng người trước cảnh tượng hiện ra trước mắt: một ngôi làng nhỏ ven biển, nơi không khí trong lành hòa quyện cùng hương vị mặn mà của gió biển. Minjeong dẫn cô đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn, cũ kỹ nhưng đầy ấm áp, nằm yên bình bên bờ biển.
"Đây là nhà của ông bà em," Minjeong nói, mở cánh cổng nhỏ. "Thỉnh thoảng có người đến dọn dẹp, nhưng vì không ai ở thường xuyên nên nó có chút vắng lặng."
"Đừng lo, em đã gọi người đến dọn vào sáng nay rồi và chào mừng chị đến đây, Jimin" – Minjeong không quên gửi lời chào tới nơi bí mật mà em giữ kín cả buổi nay.
Jimin mỉm cười, lòng nhẹ bẫng. "Cảm ơn em. Chị rất vui khi được đến đây."
"Ông bà em là người ở đây, em đã từng sống cùng ông bà một thời gian ở đây, em nghĩ nó phù hợp với chị"
"Ý em là sao?" – Jimin đứng nhìn xung quanh hỏi
"Em đoán rằng chị đang gặp vấn đề nào đó và điều đó đã làm khó chị, em nghĩ chị cần đi đâu đó thay vì ở quán cà phê mãi thế." – Minjeong dè dặt đưa ra suy đoán của mình và bày tỏ quan tâm tới Jimin.
"Em nhận ra rồi sao?" – Jimin có chút bất ngờ, không nghĩ em nhận ra trong khi cô đã cố gắng che đậy bằng việc lấy cớ làm việc muộn.
"Ừm, em mong nơi này có thể giúp chị phần nào và hy vọng cả em cũng có thể được giúp chị" – Minjeong mỉm cười trả lời cô.
Jimin im lặng nhìn sự quan tâm và chân thành trong đôi mắt của Minjeong, trái tim tự ý mà đập nhanh hơn.
Buổi chiều hôm ấy, hai người cùng nhau đi dạo quanh làng theo sự dẫn đường của Minjeong. Jimin nhận ra nơi đây không chỉ có biển xanh, cát trắng mà còn có những cánh đồng hoa dại trải dài đến tận chân trời. Gió biển thổi tung mái tóc, mang theo hơi thở tự do, khiến lòng cô nhẹ nhàng hơn một chút. Minjeong đưa cô đến một ngọn đồi nhỏ phía sau làng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh bãi biển từ trên cao.
Ngồi xuống một phiến đá lớn, Jimin hướng mắt ra biển cả xa xăm, lòng cô dường như lặng sóng theo từng nhịp vỗ bờ của đại dương. Minjeong ngồi bên cạnh, đôi tay đặt lên đầu gối, lặng lẽ quan sát Jimin.
"Em nói đúng," Jimin bất chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. "Chị cần rời khỏi quán cà phê một thời gian. Chị đã mải mê kiếm tìm cảm xúc trong không gian quen thuộc, nhưng có lẽ chính sự quen thuộc đó đã khiến chị bị mắc kẹt."
"Em luôn tin rằng, đôi khi chúng ta cần một chút thay đổi, dù là nhỏ bé, để tìm lại bản thân mình," Minjeong đáp, ánh mắt ánh lên sự chân thành.
"Nhưng chị sợ..." Jimin dừng lại, đôi mắt khẽ dao động.
"Sợ gì ạ?" Minjeong hỏi, giọng dịu dàng.
"Sợ rằng dù có đi bao xa, chị vẫn không thể tìm lại được điều mình đã đánh mất."
Minjeong lặng thinh vài giây, rồi nắm lấy tay Jimin, siết nhẹ. "Em không tin điều đó đâu. Chị chỉ cần thời gian, và có lẽ một chút động lực nữa thôi, em sẽ đồng hành cùng chị"
Jimin nhìn Minjeong, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc. Giữa bầu trời xanh thẳm và biển cả bao la, cô cảm thấy trái tim mình đang dần được chữa lành bởi sự quan tâm đơn giản nhưng chân thành của Minjeong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro