Chương 18: món quà
Minjeong đã quay trở lại với nhịp sống của quán, nhưng đối với cô, nó giống như một khởi đầu mới. Dù còn lạ lẫm, Minjeong dần học cách hòa nhập, mỗi ngày đều từng bước làm quen với những điều mới mẻ xung quanh. Đáng chú ý nhất chính là sự thay đổi trong cách Minjeong thể hiện bản thân. Trước đây, dù làm việc cùng Jimin một thời gian, em vẫn luôn thụ động, chỉ trả lời khi Jimin chủ động bắt chuyện. Nhưng dạo gần đây, Minjeong đã dần cởi mở hơn. Ban đầu, em chỉ đưa ra những câu hỏi nhỏ với sự nhút nhát hiện rõ, nhưng những thay đổi nhỏ bé ấy không lọt khỏi đôi mắt tinh tế của Jimin.
Là người kiên nhẫn, Jimin trân trọng từng bước tiến của Minjeong. Tuy vậy, với tính cách vốn thích trêu chọc, Jimin thường cố tình tìm chuyện để nói, để kéo dài cuộc đối thoại. Đôi lúc, cô khiến Minjeong giận dỗi vì những câu trêu đùa, nhưng chỉ một lúc sau, cô lại lẽo đẽo theo em dỗ dành...
Mọi người trong quán cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Minjeong khác đi so với những gì họ từng nghĩ. Một Minjeong kiệm lời, ít nói, một Minjeong thờ ơ và né tránh mọi thứ giờ đây dường như đã thay đổi. Trước đây, sự lạnh lùng và đơn độc của em đã từng là một rào cản trong công việc, nhưng bây giờ, sự cởi mở dù còn chậm rãi lại mang đến một không khí khác hẳn.
Ban đầu, Minjeong có chút ngại ngùng và dè dặt khi đối diện với sự thay đổi trong ánh nhìn của mọi người. Nhưng rồi, em nhận ra rằng khi mình dám mở lòng và đối diện, thế giới cũng đáp lại bằng sự chân thành tương tự. Điều đó khiến Minjeong càng quyết tâm bước tiếp, như thể bù đắp cho khoảng thời gian em từng tự giam mình trong vỏ bọc.
Một buổi tối nọ, sau khi quán đóng cửa sớm và bữa tối đã xong, Minjeong bất ngờ quay sang Jimin, ánh mắt em tràn đầy sự nghiêm túc. Jimin, khi đó đang thoải mái thưởng thức miếng trái cây tráng miệng cuối cùng, phải vội nuốt xuống vì tò mò trước thái độ lạ lùng của Minjeong.
"Jimin, chị có muốn là người đầu tiên nghe bài hát em vừa hoàn thành không?" – Minjeong hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự chân thành. Em đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết để hoàn thiện bài hát, từ giai điệu đến ca từ, tất cả như một lời cảm ơn mà em muốn gửi đến Jimin vì khoảng thời gian cô đã luôn bên cạnh em.
"Thật sao? Đương nhiên là chị đồng ý rồi!" – Jimin không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt cô sáng lên như một đứa trẻ nhận được món quà bất ngờ. Được làm người đầu tiên nghe bài hát của Minjeong, điều này khiến trái tim Jimin tràn ngập hạnh phúc.
"Vậy thì lên đây," Minjeong nói, đứng dậy dẫn Jimin lên tầng hai. Đây là không gian riêng của Minjeong – nơi cô cất giữ những kỷ niệm và mảnh ghép quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Trước cánh cửa gỗ cũ kỹ nhưng sạch sẽ, Minjeong đẩy cửa ra, để lộ một căn phòng khiến Jimin không khỏi ngỡ ngàng. Không gian này như một thế giới thu nhỏ dành riêng cho âm nhạc. Chiếc piano góc phòng được bảo quản cẩn thận, trên tường treo đủ loại guitar, từ cũ đến mới. Các nhạc cụ khác như violin, trống... được sắp xếp gọn gàng, tạo nên một bức tranh hài hòa của đam mê.
Jimin đưa ánh mắt dò xét từng ngóc ngách, ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ trong cách bài trí của Minjeong. Cô định mở lời hỏi hàng loạt câu hỏi đang xoay mòng trong đầu, nhưng Minjeong đã kịp lên tiếng trước.
"Đây là những món quà anh trai em từng mua cho em. Chiếc piano kia là của mẹ. Lúc đó, mục đích duy nhất của em khi mang chúng tới đây là để thoát khỏi ký ức cũ và chứng minh rằng em có thể thành công. Nhưng rồi, mọi thứ cứ lạc lối, và cuối cùng em cũng không thể tiếp tục. Em đã trốn chạy khỏi chính đam mê của mình."
Trong giọng nói của Minjeong có sự tiếc nuối xen lẫn nỗi đau, nhưng hơn hết, Jimin nhận ra một điều: Minjeong đã học cách đối mặt với những ám ảnh đó bằng một trái tim dũng cảm.
Jimin lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt cô dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Minjeong tại chiếc xích đu bên ngoài quán cà phê – một cô gái với vẻ ngoài cô độc, tưởng chừng như chẳng thuộc về thế giới này. Nhưng bây giờ, Minjeong đang dần tìm lại chính mình, từng chút một.
"Chị sẵn sàng nghe rồi," Jimin khẽ nói, nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt.
Minjeong gật đầu, đưa tay về phía chiếc piano. Em ngồi xuống, lướt nhẹ những ngón tay qua phím đàn, tạo nên giai điệu đầu tiên của bài hát. Từng nốt nhạc vang lên, dịu dàng và sâu lắng, như những bước chân thầm thì trong trái tim Jimin.
Minjeong bắt đầu hát – giọng em hơi khàn vì cảm cúm, nhưng lại mang đến cảm giác chân thực đến lạ kỳ:
"Tim em từng vỡ tan, chẳng muốn ai chạm vào.
Những vết đau cũ kỹ, em giấu kín phía sau.
Giữa những đêm lạnh giá, chỉ một mình em thôi,
Dẫu ai đến, em vẫn sợ... chẳng thể yêu một người.
Nhưng rồi anh nhẹ nhàng bước tới,
Chẳng cần nói gì, chỉ lặng im thôi.
Ánh mắt anh làm em hoang mang,
Có phải anh là người sẽ bên em?
Người đã nói với em rằng,
Không dịu dàng với em thì dịu dàng với ai?
Không để ý đến em thì để ý đến ai?
Không tương tư em thì tương tư ai?...
.........................
Jimin lặng người, trái tim cô như bị nhấn chìm trong từng lời ca sâu lắng của Minjeong. Những câu hát ấy – "Không dịu dàng với em thì dịu dàng với ai? Không để ý đến em thì để ý đến ai? Không tương tư em thì tương tư ai?" – vang lên như một nhát gõ mạnh mẽ, lay động từng góc khuất trong lòng Jimin. Một nỗi nhớ bất chợt trào dâng, kéo cô trở về một buổi chiều yên tĩnh trong ký ức.
Âm thanh tiếng đàn dần nhạt đi, thay vào đó, ký ức hiện về sống động.
Hôm ấy, ánh hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, phủ lên quán cà phê một gam màu ấm áp và tĩnh lặng. Những âm thanh quen thuộc – tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng ly tách va nhau khẽ khàng – hòa vào bầu không khí. Minjeong ngồi nơi góc quán, chăm chú vào cuốn sách trên tay, còn Jimin đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt dõi ra xa, nhưng tâm trí lại không ngừng hướng về cô gái đang đọc sách.
Minjeong luôn mang một dáng vẻ điềm nhiên, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Sự im lặng ấy không hiểu sao lại khiến Jimin nhói đau. Cô tự hỏi liệu Minjeong có đang giam mình trong vỏ bọc của sự câm lặng để tự bảo vệ bản thân khỏi thế giới xung quanh, hay đơn giản chỉ vì em chọn cách đó để che giấu mọi cảm xúc?
Ánh nắng cuối ngày chiếu qua ô cửa kính, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt Minjeong, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Ngay khoảnh khắc ấy, lời bài hát vang lên:
"Đừng dịu dàng như vậy,
Nó chỉ làm em thêm hoài nghi
Liệu nó có thực sự dành cho em không?..."
Jimin bất giác buột miệng, như một phản xạ không kiểm soát, đáp lại những câu hát ấy bằng chính lời nói của mình. Dù giọng cô không lớn, nó vẫn đủ để Minjeong nghe thấy.
"Không dịu dàng với em thì dịu dàng với ai? Không để ý đến em thì để ý đến ai? Không tương tư em thì tương tư ai"
Minjeong khẽ ngẩng đầu lên, quay lại nhìn Jimin. Đôi mắt em ẩn chứa một điều gì đó mà Jimin chưa từng thấy trước đây – một điều sâu sắc, như thể bức tường cảm xúc bấy lâu nay em dựng lên đang dần sụp đổ.
Những lời nói vô thức của Jimin không đơn giản chỉ là một câu đáp lại. Chúng như lời cô đã kìm nén từ lâu, những lời muốn gửi đến Minjeong nhưng chưa từng dám nói ra: rằng em đừng sợ hãi, đừng hoài nghi, hãy làm những điều mình khao khát. Có thể chị không phải người hoàn hảo, nhưng chị chắc chắn một điều – chị sẽ luôn ở đây, đồng hành cùng em.
Kể từ ngày gặp Minjeong trên chiếc xích đu, Jimin nhận ra tình cảm của mình đã âm thầm thay đổi. Ban đầu, cô đến quán cà phê này chỉ để tìm lại cảm hứng sáng tác và giải quyết vấn đề của chính mình. Nhưng hình ảnh Minjeong, với nụ cười dịu dàng, ánh mắt thăm thẳm và dáng vẻ trầm tư, không ngừng len lỏi vào suy nghĩ của Jimin. Từ lúc nào mà mục đích của cô đã thay đổi từ một thành hai? Từ khi nào cô quyết tâm giúp Minjeong tìm lại bản thân, giải thoát em khỏi nỗi cô độc bám riết lấy em từng ngày?
Tình cảm trong Jimin nảy nở tự nhiên, như một mầm cây lặng lẽ cắm rễ sâu vào trái tim cô. Mỗi khoảnh khắc Minjeong cười, mỗi lần em rơi nước mắt, hay những cái nhìn ngập ngừng khi em nhận món quà nhỏ – tất cả đều được Jimin khắc ghi một cách trọn vẹn. Ngay cả những điều nhỏ bé nhất như ánh mắt Minjeong khi nhìn tác phẩm latte art, hay sự dè dặt của em khi trò chuyện, đều khiến Jimin thêm trân trọng và yêu thương.
....
Ký ức nhòa dần trong óc Jimin khi bài hát kết thúc. Gạch nốt cuối cùng có điều gì đó đốt nên, khiến tim cô thấy máy chúc giống khác, đạp nhanh.
"Minjeong à... bài hát này, em viết cho ai vậy?" – Jimin hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò.
Minjeong ngẩng mặt lên, ánh mắt em thoáng chút bối rối. Dường như câu hỏi của Jimin khiến em ngập ngừng, như thể em không chắc mình nên trả lời như thế nào.
"Chỉ là... một người đã làm em thay đổi cách nhìn về mọi thứ," Minjeong trả lời, giọng nhẹ tựa hơi thở. "Người đó khiến em nhận ra rằng, đôi khi ta không cần phải mạnh mẽ một mình. Em không biết làm thế nào để nói điều đó ra bằng lời, thế nên em viết bài hát này."
Tim Jimin như lỡ một nhịp. Lời nói của Minjeong vừa mơ hồ, lại vừa chân thực đến lạ kỳ. Jimin muốn hỏi thêm, nhưng cô sợ rằng việc ép buộc Minjeong phải nói ra sẽ làm mất đi sự tự nhiên của khoảnh khắc này. Thay vào đó, cô chọn cách cười thật tươi, xoa nhẹ lên mái tóc của em.
"Chị rất thích bài hát của em. Nó thật đẹp và chân thành. Cảm ơn em đã chia sẻ điều này với chị."
Minjeong khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt em vẫn giữ một nét nhìn sâu thẳm mà Jimin không thể nào đọc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro