Chương 16: Những mảnh vỡ cần dọn dẹp
Buổi sáng trong trẻo, tuyết phủ nhẹ trên những mái nhà, tạo nên khung cảnh yên bình thường thấy của thị trấn nhỏ. Jimin đứng trong bếp, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường.
"Sắp đến giờ mở quán rồi. Minjeong vẫn chưa xuống sao?" Cô lẩm bẩm, rồi lau tay và bước lên gác.
Trước cửa phòng Minjeong, Jimin gõ nhẹ:
"Minjeong à, xuống ăn sáng đi. Sắp trễ giờ rồi."
Bên trong vang lên tiếng đáp yếu ớt, khản đặc đến mức Jimin phải dừng lại để chắc chắn mình không nghe nhầm.
"Em ổn không? Minjeong?" Cô đẩy cửa bước vào mà không chờ câu trả lời.
Minjeong nằm co ro trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tiếng ho của em vang lên từng hồi, làm Jimin giật mình hoảng hốt.
"Minjeong! Em bị sốt rồi!" Jimin đặt tay lên trán em, cảm nhận nhiệt độ nóng rực làm lòng cô cuộn lên nỗi lo lắng.
Minjeong cố mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu như muốn níu em vào giấc ngủ sâu. Em chỉ nghe loáng thoáng tiếng Jimin hỏi han, nhưng không sao đáp lại được, chỉ có thể mơ hồ lẩm bẩm vài tiếng vô nghĩa.
Jimin vội vàng đi lấy nhiệt kế và khăn ướt, rồi giúp em đo nhiệt độ. Con số trên màn hình khiến cô không khỏi nhíu mày: 39.5°C.
"Minjeong à, em tỉnh lại đi. Để chị hạ sốt cho em."
Em nằm im, không phản kháng, để mặc Jimin chăm sóc. Jimin nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán em, đổi khăn liên tục và thỉnh thoảng thì thầm như để an ủi bản thân:
"Em sẽ ổn thôi. Xin em đừng làm sao cả."
Minjeong chìm vào giấc ngủ li bì, bỏ lại Jimin một mình với căn phòng tĩnh lặng. Jimin ngồi bên cạnh, tay vẫn cầm chiếc khăn ấm, ánh mắt dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của em. Cô đau lòng nghĩ không biết một tuần vừa rồi không ở đây, liệu em có chăm sóc bản thân không mà tự dưng khi trở lại thì em thành ra thế này.
Minjeong chầm chậm mở mắt, căn phòng vẫn chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ. Cổ họng khô khốc và cơ thể em rã rời, nhưng hơi ấm từ chiếc chăn và sự yên tĩnh của không gian khiến em thấy dễ chịu hơn.
Khi em nghiêng đầu sang bên, hình ảnh Jimin ngủ gục bên mép giường đập vào mắt. Jimin tựa đầu lên cánh tay, tóc xõa rối che đi một nửa gương mặt. Từng nhịp thở đều đặn của cô như hòa quyện vào không khí tĩnh lặng trong phòng.
Minjeong ngỡ ngàng. Cô ấy đã ở đây suốt thời gian em mệt mỏi sao? Jimin, người luôn cẩn thận từng chút, người luôn nhẹ nhàng quan tâm đến em, giờ đây lại ngủ thiếp đi trong tư thế đầy mệt mỏi.
Ánh mắt Minjeong khẽ lướt trên từng đường nét của Jimin. Đôi lông mi dài khẽ rung, đôi môi với nốt ruồi nhỏ đầy đặc biệt... Tất cả đều mang một nét đẹp dịu dàng và quen thuộc đến lạ.
"Chị ấy đã ở đây suốt thời gian em chẳng hay biết gì sao?" Em tự hỏi, lòng chợt xao động.
Khi nhìn Jimin, những mảng ký ức nhỏ nhặt ùa về. Minjeong nhớ lại những lần Jimin cố gắng làm em cười, dù chỉ bằng những câu chuyện nhỏ nhặt nhất. Cách cô ấy lặng lẽ đặt một cốc trà nóng lên bàn, không quên thêm chút mật ong vì biết em thích. Hay những lần Jimin mỉm cười dịu dàng mỗi khi bắt gặp ánh mắt em vô tình chạm vào cô ấy.
Tất cả những điều đó, dù nhỏ bé, lại khắc sâu vào lòng Minjeong. Chúng không ồn ào hay phô trương, nhưng lại tinh tế và chân thành đến mức em không thể không nhận ra.
Jimin đã đến bên em, không vội vã, không ép buộc. Cô ấy như bước đi trên con đường trải đầy gai trong lòng Minjeong, nhưng lại cẩn thận từng bước, như sợ làm em tổn thương thêm.
"Chị đã làm gì để thế giới em dần được tô lại sắc màu như thế này?" Minjeong tự hỏi, cảm nhận rõ ràng cảm giác cảm động dâng lên trong lòng.
Dù chỉ là một ánh mắt quan tâm, một câu nói dịu dàng, hay một hành động nhỏ nhặt, Jimin đã dần chiếm lấy một góc trong trái tim Minjeong. Cảm giác đó không còn lạ lẫm, mà như một điều gì đó em đang dần quen thuộc từ lúc nào không hay.
"Em đã từng nghĩ mình chẳng cần thêm ai khác nữa đâu. Nhưng giờ thì..." Minjeong khẽ nhắm mắt, thở dài nhẹ nhàng.
Cảm giác yên bình này, sự tồn tại của Jimin trong thế giới vốn dĩ mờ nhạt của em, khiến Minjeong không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Trái lại, từng bước tiến gần của Jimin lại mang theo sự ấm áp, lấp đầy những khoảng trống trong em.
Minjeong ngắm nhìn Jimin thêm một lúc, như muốn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí.
"Chị đã làm bạn với em, đã ở đây vì em, thậm chí còn hơn thế nữa. Em cảm ơn chị, Jimin à..."
Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Minjeong, và em giữ guyên tư thế mà ngắm nhìn cô.
Jimin như cảm nhận được ánh nhìn ấy, khẽ cựa mình và mở mắt. Đôi mắt mơ màng của cô chạm ngay vào ánh nhìn dịu dàng của Minjeong.
"Em tỉnh rồi!" Jimin ngồi bật dậy, vội vàng hỏi. "Em có thấy ổn hơn chút nào không? Đầu còn đau không? Có cảm thấy chóng mặt không?"
Minjeong hơi mỉm cười yên lặng nghe hết những lời quan tâm của Jimin, lắc đầu yếu ớt. "Ổn hơn rồi. Cảm ơn chị, Jimin!"
Jimin sững lại trong giây lát, rồi cười nhẹ nhàng. "Không cần cảm ơn đâu. Chị chỉ làm những gì nên làm thôi."
Jimin đứng dậy. "Chờ chút, chị sẽ mang đồ ăn và thuốc lên cho em nhé, chắc em đói rồi."
Minjeong không đáp lại nhìn hình bóng của Jimin đứng dậy mở cửa đi ra...
Sau khi ăn xong, Minjeong lại chìm vào giấc ngủ. Jimin kéo chăn lên đắp cho em, rồi ngồi bên cạnh, nhìn em thật lâu trước khi rời đi.
Jimin bước vào phòng mình, nhưng hình ảnh của Minjeong trong trạng thái mơ màng vẫn đeo bám trong tâm trí cô, như một cơn sóng không ngừng vỗ vào bờ. Minjeong, trong giấc mơ, đã bật khóc. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi ướt đẫm, và những lời thì thầm đứt đoạn như những mảnh ghép không hoàn chỉnh:
"Con xin lỗi... Con chỉ biết trốn chạy... Con thất bại... Con nhớ mọi người rất nhiều..."
Tiếng nấc nghẹn ngào, những lời xin lỗi không rõ ràng ấy như một lưỡi dao cứa vào trái tim Jimin. Khoảnh khắc đó, cô không nghĩ được gì ngoài việc kéo Minjeong vào lòng, để hơi ấm của mình thay cho lời an ủi. Dù biết rằng Minjeong không thể nhận thức được, Jimin vẫn lặng lẽ vỗ về, như muốn nói: "Có chị ở đây rồi, em sẽ ổn thôi."
Giờ đây, tựa lưng vào cánh cửa phòng, Jimin thở dài, mắt khẽ nhắm lại như để xua đi nỗi ám ảnh. Trong lòng cô, một nỗi đau âm ỉ cứ dâng lên. "Minjeong à..." Jimin thì thầm, giọng cô nhẹ nhưng chất chứa nỗi day dứt.
"Em đã chịu đựng bao nhiêu để trở nên trầm lặng như thế? Làm sao em có thể gánh hết những đau khổ này một mình?"
Cô siết chặt bàn tay, như thể tự hứa với chính mình: "Những mảnh vỡ trong em, chị sẽ là người giúp em nhặt lại. Dù có khó khăn thế nào, từ giờ em không cần cô đơn nữa. Chị sẽ ở bên em."
Jimin mở mắt, ánh nhìn cương quyết nhưng dịu dàng. Trong lòng cô, một ngọn lửa âm ỉ cháy lên, như ngọn hải đăng dẫn đường trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro