Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Nốt nhạc đông


Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu dàng của mùa đông rọi qua khung cửa sổ, phản chiếu trên lớp tuyết trắng như dát bạc. Không gian yên tĩnh của thị trấn nhỏ như ôm trọn cả bầu trời trong sự tĩnh lặng. Những làn gió nhẹ lướt qua, khẽ lay động các cành cây trơ trụi lá, để lại âm thanh khe khẽ như lời thì thầm của tự nhiên.

Minjeong tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày, cảm giác lạ lẫm vẫn còn vương lại sau ngày sinh nhật hôm qua. Em nhìn chiếc tai nghe Jimin tặng, được đặt ngay ngắn trên bàn. Ánh sáng buổi sáng chiếu lên nó, lấp lánh như một món bảo vật. Trong đầu em, những hình ảnh về nụ cười của Jimin hiện lên rõ ràng đến mức khiến tim khẽ run.

Không phải hôm nay em có lý do để dậy sớm. Jimin đã để lại lời nhắn trên bàn từ sớm rằng cô cần ra ngoài một chút, và cả hai không cần trông quán vì hôm nay không có lịch làm việc. Một ngày rảnh rỗi hiếm hoi giữa mùa đông này, vậy mà em lại chẳng biết phải làm gì.

Mang tai nghe theo, Minjeong quyết định đi dạo một vòng quanh thị trấn. Bước chân em in trên lớp tuyết dày, từng hơi thở thoát ra hòa vào không khí lạnh thành làn khói mỏng. Những bản nhạc cũ vang lên trong tai nghe, từng giai điệu như gõ nhịp vào ký ức. Đã lâu rồi em không nghĩ đến việc sáng tác – điều từng là tất cả với em trước đây. Nhưng hôm nay, hình ảnh Jimin kiên trì làm bánh và chuẩn bị mọi thứ cho sinh nhật em không hiểu sao lại làm sống dậy trong lòng một tia hy vọng mỏng manh.

Đang mải mê suy nghĩ, Minjeong bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Jimin đứng trước một cửa hàng đồ nhạc nhỏ, tay cầm một quyển sổ ghi chép. Mái tóc đen của cô nhẹ bay trong gió, gương mặt chăm chú như đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng.

Minjeong bước lại gần, giọng em nhỏ nhẹ: "Chị đang làm gì ở đây vậy?"

Jimin quay lại, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy em. " Minjeong! chị đang tìm thông tin về một buổi giao lưu nghệ sĩ tối nay. Chị nghĩ em sẽ thích." - Nói xong đưa quyền sổ ra cho em xem.

Minjeong nhíu mày. "Buổi giao lưu?"

" Ừm, chị nghĩ nếu Minjeong tham gia thì chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm" – Jimin đang bắt đầu dở trò để năn nỉ em tham gia.

"Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả" – Minjeong đang thầm cười vì chị lại chuẩn bị bày cái trò như đợt thuyết phục em hát ở quán tối đó.

Jimin mỉm cười, tiến đến gần hơn. "Không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ cần em mang theo chính mình là đủ rồi."

Minjeong mỉm cười nhẹ, nó mang theo sự bất lực và một chút nhỏ nhoi cưng chiều mà em có lẽ không nhận ra

Buổi tối đến nhanh hơn Minjeong tưởng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng nhỏ nơi buổi giao lưu diễn ra, không gian tràn ngập tiếng cười nói và những giai điệu du dương. Jimin kéo Minjeong ngồi xuống một góc gần sân khấu, ánh mắt cô rực sáng với niềm hy vọng.

"Minjeong, thử lên sân khấu đi. Chị biết em có thể làm được," Jimin khẽ nói, giọng cô dịu dàng nhưng chứa đựng sự kiên định.

Minjeong thoáng ngần ngại. Ánh mắt em lướt qua những nghệ sĩ khác – họ đều trông tự tin và tài năng. Nhưng khi em quay lại nhìn Jimin, đôi mắt sáng ngời của cô như truyền thêm sức mạnh. Cuối cùng, Minjeong đứng lên, lòng đầy những cảm xúc pha trộn giữa lo lắng và háo hức.

Khi ngồi xuống trước cây đàn guitar trên sân khấu, Minjeong cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, trái tim khó mà chịu nghe theo tiếng lòng bình tĩnh lại được. Nhưng chỉ cần nhìn xuống khán phòng, nơi Jimin đang mỉm cười cổ vũ, mọi nỗi sợ như tan biến và có chút mong chờ?

Nhắm mắt lại, tay em chạm nhẹ lên thân đàn cảm nhận nó, em bắt đầu chơi một giai điệu cũ – bản nhạc dang dở em tìm thấy hôm trước. Tiếng đàn vang lên trong không gian, hòa quyện với giọng hát mềm mại của em. Những nốt nhạc dường như không chỉ lấp đầy căn phòng mà còn chạm đến trái tim của tất cả mọi người.

Khi Minjeong cất tiếng hát, không gian như lặng đi, chỉ còn tiếng nhạc vang lên tựa như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trong sự lạnh lẽo của mùa đông thầm lặng. Jimin ngồi đó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Trong lòng cô, những dòng suy nghĩ ùa về, nhẹ nhàng mà da diết, tựa những đợt sóng nhỏ xô bờ. Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Minjeong, Jimin đã nhìn thấy nơi em một tâm hồn tài hoa bị kìm hãm bởi những rào cản vô hình, những tự ti và nỗi sợ âm thầm đè nặng. Nhưng cũng chính từ ánh mắt em, cô nhận ra một khát khao âm ỉ, một ngọn lửa nhỏ chưa từng tắt.

Giờ đây, nhìn Minjeong thả mình vào từng nốt nhạc, Jimin thấy những gánh nặng vô hình ấy dường như đang tan biến từng chút một. Ánh mắt em sáng lên, đôi tay em di chuyển trên các phím đàn với sự tự nhiên, thuần thục như thể âm nhạc chính là hơi thở của em. Gương mặt Minjeong rạng ngời bởi sự tự tin đang dần nở hoa, tựa như ánh bình minh dịu dàng xua tan màn sương dày đặc.

"Mình biết em sẽ làm được mà," Jimin nghĩ, lòng cô dịu lại bởi một niềm vui âm thầm nhưng mãnh liệt, lan tỏa như ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán lá.

Khi kết thúc, cả căn phòng lặng đi trong vài giây trước khi tiếng vỗ tay vang lên . Minjeong cúi đầu cảm ơn, trong lòng dâng trào cảm giác hạnh phúc mà em chưa từng trải qua.

Sau buổi biểu diễn, Minjeong và Jimin cùng đi dạo dưới ánh đèn đường vàng vọt. Gió lạnh thổi qua nhưng không thể làm nguội đi niềm vui đang rực cháy trong lòng cả hai. Jimin khẽ nói, giọng cô dịu dàng nhưng đầy chắc chắn: "Chị biết em có thể làm được. Và chị sẽ luôn ở đây, cổ vũ em."

Minjeong dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Jimin. "Cảm ơn chị, Jimin. Không chỉ vì hôm nay, mà vì tất cả những gì chị đã làm cho em."

Đêm ấy, Minjeong cảm thấy như mình vừa bước qua một ngưỡng cửa mới. Những giai điệu đầu tiên không chỉ là âm nhạc, mà còn là bước khởi đầu cho một hành trình tìm lại chính mình – một hành trình mà em biết rằng Jimin sẽ luôn đồng hành.

Trên con đường trở về căn nhà nhỏ, giờ đây không còn vẻ cô độc của hai bóng lưng lặng lẽ. Bầu không khí như được sưởi ấm, tràn ngập sự gắn kết dịu dàng giữa hai tâm hồn, và cả một điều gì đó tinh nghịch, bất ngờ...

"Minjeong!" – Tiếng gọi bất ngờ từ Yu Jimin vang lên phía sau, phá vỡ sự yên tĩnh.

Chưa kịp quay lại, Minjeong cảm nhận được một quả cầu tuyết nhỏ vỡ tan trên người mình. Cảm giác lạnh buốt nhưng mềm mại làm em sững lại trong khoảnh khắc. Thủ phạm không ai khác chính là Jimin, với nụ cười nghịch ngợm quen thuộc. Tiếng cười trong trẻo vang lên khi cô nhanh tay vo thêm một quả cầu tuyết khác, sẵn sàng cho "cuộc chiến" mới.

"Này, Yu Jimin! Chị dừng lại ngay!" – Minjeong bật phản ứng, nhưng đôi tay đã kịp cúi xuống gom tuyết để đáp trả.

"Hoặc là em thắng chị?" – Jimin vừa nói, vừa cầm chắc hai quả cầu tuyết trong tay, ánh mắt đầy thách thức.

Không chịu thua, Minjeong ném trả quả cầu tuyết đầu tiên, chấp nhận lời thách đấu và bước vào trò chơi trẻ con đầy bất ngờ này. Tiếng cười đùa, tiếng hét vang lên trong không gian phủ đầy tuyết trắng. Hai người lao vào cuộc rượt đuổi không ngừng, chẳng còn chút bận tâm nào về thế giới bên ngoài. Họ cười, họ đùa như những đứa trẻ ngày xưa, tự do, vô tư và hồn nhiên.

Thời gian như ngừng trôi trong những khoảnh khắc ấy. Thế giới bỗng rực rỡ muôn màu, không còn lạnh lẽo mà tràn đầy sức sống. Minjeong, cuối cùng, đã phải chịu thua trước sự nhanh nhẹn của Jimin. Cả người em dính đầy tuyết, mái tóc lấm tấm ướt, chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, và đôi tay run rẩy chống xuống đầu gối, thở hổn hển sau trận "chiến đấu" tốn sức. Jimin cũng không khá hơn là bao, nhưng nụ cười rạng rỡ của cô làm không khí như dịu lại. Hai người nhìn nhau, ánh mắt chan chứa những cảm xúc ấm áp mà chỉ họ mới hiểu.

Jimin bước tới gần, hơi thở phả ra làn khói trắng trong không khí lạnh. Nhẹ nhàng, cô kéo chiếc khăn xanh yêu thích của mình xuống và quàng lên cổ Minjeong.

"Chị không muốn em bị ốm vì chị đâu," – Giọng nói ấm áp, ánh mắt dịu dàng, chất chứa sự quan tâm chân thành.

Minjeong để yên, vừa trách móc vừa buồn cười, nhưng lòng em bỗng tràn ngập cảm giác ấm áp.

"Là do chị mà..." – Em khẽ nói, nửa đùa nửa trách.

"Được rồi, là do chị. Chúng ta mau về thôi, không thì sẽ thành người tuyết thật mất!" – Jimin mỉm cười, đút tay vào túi và cùng em bước tiếp.

Hai bóng lưng nhỏ bé hòa vào nền tuyết trắng xóa, nhưng giữa không gian lạnh lẽo ấy, làn khói trắng từ hơi thở họ phả lên không trung dường như cũng ấm áp hơn. Hai trái tim, qua những khoảnh khắc tinh nghịch và dịu dàng này, như xích lại gần nhau hơn bao giờ hết.

----

Chuẩn bị đón thêm sự lạnh giá thôi nhỉ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro