Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Người cá trước mắt dường như hoàn toàn tin tưởng nàng, Kim MinJeong không biết nói gì cho phải. Khẽ giơ tay cũng không thấy cô có chút căng thẳng nào, cuối cùng đành phải dùng sức cốc lên trán cô một cái.

[Chuyện gì vậy? Sao em không dùng cái này.] Cô mở mắt nói.

[Chị là đồ ngốc hả?] Tuy nói những lời này rất khiếm nhã. [Ai lại có thể tin tưởng hoàn toàn một người mới quen chứ!? Hơn nữa, chị không ngại việc loài người xuất hiện trước mặt mình à? Họ thật sự sẽ bắt chị đấy!]

[Em sẽ bắt tôi sao?] Cô cười nhẹ.

Kim MinJeong nghẹn họng, cứng cổ hỏi vặn: [Làm sao chị biết em sẽ không bắt chị?]

[Em sẽ không bắt.]

[Tại sao?]

[Dù em muốn bắt tôi cũng chẳng sao.] Yu JiMin ngẫm nghĩ, mỉm cười rồi nói tiếp. [Bọn em gọi đó là gì nhỉ? A, là nuôi dưỡng! Nếu như em muốn nuôi tôi cũng không sao cả.]

[Ai muốn nuôi chị chứ! Chị đừng có dùng từ quái gở đó!]

[Không thì là nuôi nhốt? Hay là độc chiếm?]

Không còn sức ăn nổi nữa, nàng chỉ có thể gãi đầu một cái, phiền não nói. [Từ đâu mà chị biết những từ quái gở đó hả!?]

[Người trong tộc tôi đã từng bị loài người bắt đi.]

[Ực, em có nên hỏi rằng chị có ghét loài người hay không?]

[Đương nhiên tôi ghét loài người.] Vẻ mặt của cô lộ vẻ hiển nhiên. [Nhưng mà…]

Sau từ “nhưng mà”, kèm theo đó là một chuỗi âm thanh kỳ lạ, có vẻ như là ngôn ngữ của người cá.

[Này này, chị đang bắt nạt người nghe không hiểu đó à?]

Thủy triều lại dâng lên không ít, nàng không thể không vội cầm lấy vỉ nướng dời sang chỗ cao hơn. Yu JiMin cũng từ dưới biển bơi đến bên cạnh nàng.

[Trông chị giống như con cá voi nhỏ ngu ngốc mắc cạn trên bãi biển vậy.] Kim MinJeong chế giễu cô như vậy, thân thể lập tức bị hắt nước bởi chiếc đuôi cá của cô. [Này!]

[Lúc trước ai bị rớt xuống nước vùng vẫy như chim không biết bơi ấy nhỉ?]

Nhớ lại cảnh Kim MinJeong quấn chặt tay chân lên người Yu JiMin, nàng bất giác đỏ mặt, cúi đầu làm bộ chuyên tâm nướng con hàu trên tay.

[Đó là gì vậy?]

[Cái nào? Cái này á? Đây là chanh.] Rưới nước chanh lên vỉ nướng, nàng đưa vỏ chanh cho cô xem.

Yu JiMin lè lưỡi liếm liếm thăm dò, sau đó chau đôi lông mày. [Hỏng rồi.]

[Này, Yu JiMin đã từng ăn qua các loại trái cây chưa?]

[Ý em là quả dừa à?]

Chỉ mới nếm qua quả dừa thôi sao? Ôi trời, thật là cô nàng nhà quê đáng thương dưới biển!

Nàng đứng lên chạy về phía căn biệt thự, nhưng tay lại bị cô nắm lại. [Có chuyện gì vậy?]

Bất ngờ bị kéo lại, khiến cổ chân nàng bỗng bị lật, cả người ngã về phía sau, đè lên bắp đùi. À không, cái đuôi của Yu JiMin. [Em định đi lấy cho chị ăn một số loại trái cây đặc trưng.] Nàng nằm đè lên cô, không ngờ rằng, trên chiếc đuôi cá bao phủ bởi lớp vảy bạc ngoài mùi tanh nhàn nhạt của biển, còn xen lẫn cả mùi vị đặc trưng của Yu JiMin. Khi cô cúi đầu nhìn sang đây, mái tóc dài bị gió biển thổi tung chia làm hai như thác nước bao bọc nàng trong đó. Tiếc rằng, trong lúc này, ánh trăng trên đầu vừa vặn bị cô che lấp, nàng không tài nào có thể trông thấy rõ gương mặt, bề ngoài lẫn nét mặt của cô. [Em đi đây!]

Nàng ngồi bật dậy, nhanh chân chạy về phía biệt thự. Gió biển thổi mạnh, lướt qua gò má đỏ bừng như bị phỏng.

Tình cảnh vừa rồi, tình cảnh ấy…

Em đây sẽ không kiềm được mà đè cô xuống cường bạo mất, hức hức, nhất định sẽ rất khiếm nhã!

Bởi vì yêu mến, nên mới cẩn trọng. Bởi vì để ý, nên mới ngượng ngùng. Bởi vì quan tâm, nên suýt chút nữa ngã sấp trên đường trở về biệt thự.

Nắm chặt lan can kẻo lại chúi đầu xuống đất, Kim MinJeong không có thời gian để vui mừng, lập tức chạy vào mở tủ lạnh, ôm dưa hấu ra, rút một con dao cỡ lớn và hai cái muỗng, vội vội vàng vàng chạy ra bờ biển.

[Đây là dưa hấu!] Nàng đưa ra quả dưa hình bầu dục có lớp vỏ màu xanh lá còn tỏa hơi lạnh cho cô xem như hiến vật quý.

Yu JiMin cũng rất hiếu kỳ cầm lên nhìn, [Cái này ăn làm sao?]

[Cắt ra.] Dưa hấu bổ thành hai thành nửa, mỗi người lấy một cái muỗng rồi xúc.

Thủy triều đã dâng lên rất cao, Kim MinJeong ngồi bên cạnh Yu JiMin trên thềm đá, nàng cởi giày ngâm hai chân mình dưới biển.

Không ngờ, cô lại rất thích hương vị của quả dưa. Hơn nữa, trông thấy cô háu ăn như vậy, Kim MinJeong liền chia non nửa phần còn lại của mình cho cô. Vì trước đó người cá đã đưa đến một túi hải sản lớn, những thức ăn đó đã hoàn toàn lấp đầy dạ dày nàng.

[Đây là lần đầu tiên tôi ở lại trên bờ lâu như vậy.]

[Vì sao?]

[Bởi vì có ai đó đã cho rằng dáng vẻ chúng tôi khi mắc cạn thoạt nhìn rất ngốc nghếch.] Cô bắt chước giọng điệu của nàng.

Kim MinJeong cảm thấy hơi ngại ngùng, [Vậy sao hôm nay chị chịu ở lại đây?]

[…]

Cô không nói gì, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt xanh thăm thẳm. Qua một hồi lâu, cho dù nàng cố gắng giả vờ như thế nào cũng không tài nào ngăn được gương mặt đỏ bừng lên dưới ánh nhìn chăm chú của cô, sau đó người cá nói khẽ. [Bởi vì em sẵn lòng mời tôi ăn dưa hấu.]

“Hả?” Đây là lý do kiểu gì vậy? [Nếu như chị thích, có thể thường xuyên đến tìm em.] Ngẫm nghĩ một chút, có vẻ hơi bất ổn, Kim MinJeong lắp ba lắp bắp bổ sung thêm một câu, [Ừm, ăn dưa hấu.]

[Được.] Cô thấp giọng đáp.

Sau đó, hai người bọn họ không nói gì thêm.

Khung cảnh trước mắt là những vì tinh tú lóe sáng dày dặc trên bầu trời đêm, nước biển gột rửa đôi chân trần trụi của nàng, bên tai truyền đến tiếng thủy triều nhấp nhô có quy luật, gió biển dịu dàng lướt qua trên má. Khuỷu tay dường như bị ai đó nắm chặt, cơ thể người đó thật lạnh, nàng chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó cảm thấy mí mắt nặng nề không cách nào mở ra.

Không biết đã rơi vào bóng tối trong bao lâu, Kim MinJeong chợt nghe một giọng hát êm ái, từ từ mở mắt ra.

[Tỉnh rồi?] Tiếng hát vẫn không dừng lại, Yu JiMin trực tiếp truyền âm vào đầu nàng. Kế đó, cô cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Kim MinJeong.

Hả? Cúi đầu?

Chợt nhận ra mình ngủ từ hồi nào, còn cuộn mình nằm trong ngực người ta, Kim MinJeong vội vã bật dậy. Nếu như như vậy, trong lúc mơ ngủ thứ cứng cứng lành lạnh, nhẵn bóng mà nàng ôm chính là Yu JiMin thật sao?

Không chờ nàng kịp buồn rầu than vãn về hành vi khiếm nhã tối qua là vừa ngủ quên còn kẹp hai chân lên người cô, Yu JiMin chỉ ra biển nói: [Em muốn ngắm mặt trời mọc không?]

Phía Đông trở nên trắng lóa, nổi bật trên đó là một vầng mặt trời đỏ chói từ từ lan rộng, đường chân trời như không thấy bến bờ. Trước cảnh tượng lộng lẫy đó, đối với Kim MinJeong mà nói, cũng không thu hút bằng việc người bên cạnh nắm lấy tay mình.

Bàn tay của cô có một lớp chai khô ráp mong mỏng, mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay cô hoàn toàn bao bọc bàn tay nàng trong đó. Nhiệt độ cơ thể của người cá cũng không cao, nhưng nàng lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Ánh mắt của hai người nhìn xuống chỗ đan tay của họ rồi dời đi, bỗng nàng không còn trông thấy màu trắng bạc bên dưới nữa. Đêm qua, vẩy cá của cô còn đẹp đến kinh người mà giờ phút này nó giống như quả thông hơi dựng đứng lên, lộ ra màu trắng nhợt nhạt héo rũ.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro