
Tứ (四)
Chừng vài tháng sau đám tang tía má, Mẫn Đình lặng lẽ thu dọn chút ít đồ đạc, theo chân bà Tám rời khỏi làng. Bà đã thu xếp xong việc ở quê, giờ đưa Đình lên Sài Gòn.
Mẫn Đình ngồi bệt giữa căn nhà trống hoác, đôi tay nhỏ bé bới tung những món đồ cũ chất đầy trong góc. Bụi bay mờ mịt dưới ánh nắng sáng sớm len qua khung cửa sổ. Bên ngoài, tiếng gió lùa qua vách lá rách tả tơi, như những lời thì thầm của quá khứ.
Chiếc lược gỗ tía làm cho em vào sinh nhật sáu tuổi, một bên răng đã mẻ. Đình khẽ vuốt dọc thân lược, nhớ lại bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của tía khi chải tóc cho em. Rồi đến con búp bê bằng vải cũ, má đã ngồi tỉ mẩn may từng đường kim mũi chỉ sau khi em làm rơi mất nàng công chúa xuống con sông gần nhà. Đôi mắt thêu chỉ đen của con búp bê như đang nhìn Đình, dịu dàng mà trách móc.
Những món đồ ấy, từng là niềm vui của tuổi thơ, giờ nằm chất đống lộn xộn dưới sàn. Đình lặng lẽ nhét tất cả vào chiếc va li mới cóng mà bà Tám mang về. Một chiếc va li rộng, nhưng với Đình, nó chỉ là cái hòm đựng kỷ niệm đã chết. Em chẳng buồn gấp gọn quần áo, cứ thế nhét vội, như thể sợ mình sẽ không còn can đảm rời đi nếu nhìn thêm chút nữa.
"Đình ơi, xong chưa con? Xe đò sắp đến rồi!" Tiếng gọi của bà Tám từ ngoài sân vọng vào, kéo Đình trở về thực tại. Em gấp vội nắp va li, bàn tay run run cố khóa chặt, như muốn giấu kín tất cả những ký ức còn sót lại.
Cánh cửa mở ra, nắng sớm đổ dài trên nền đất, nhuộm vàng cả căn nhà trống trải. Đình đứng lên, ôm chặt chiếc va li vào lòng, rồi lầm lũi bước ra ngoài, đôi chân nhỏ lê qua nền sân phủ đầy lá bàng khô. Bà Tám đứng đợi sẵn, bàn tay chai sạn của bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Đình.
Đình không ngoái lại. Em không dám. Chỉ có một giọt nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống nền đất, tan vào lớp bụi đỏ, như một lời từ biệt không thành lời với mảnh đất đã từng là nhà.
Hai bóng người, một lớn, một nhỏ, lặng lẽ bước ra khỏi cổng làng. Phía xa xa, con đường đất đỏ trải dài, nhòe mờ trong ánh nắng sớm mai. Tiếng chim gọi bầy vọng về từ những rặng cây trơ trụi, và chiếc xe khách cũ kỹ đã đợi sẵn bên kia con dốc.
Cả làng kéo ra tiễn hai người. Những gương mặt thân thuộc ánh lên nỗi buồn man mác. Có người dúi vào tay bà Tám gói bánh, mớ rau. Có người vỗ vai Đình dặn dò đôi câu. Nhưng em chẳng nói gì. Đôi mắt trống rỗng, chỉ nhìn về con đường đất đỏ trải dài trước mặt.
Gió sáng thổi qua, kéo theo những chiếc lá bàng úa vàng rơi lả tả xuống con đường. Đình bước đi, không quay đầu lại. Đằng sau, căn nhà nhỏ từ từ khuất xa, rồi biến mất hẳn trong làn sương mờ xa tít tận chân trời.
...
Con đường ra quốc lộ gập ghềnh, bụi bay mù mịt sau những vòng bánh xe. Mẫn Đình ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ xe, không ngoái đầu nhìn lại. Làng quê nhỏ bé, với những mái nhà phủ rêu, những luống rau xanh rì, và con sông lặng lờ trôi... dần dần nhòa vào trong lớp bụi mỏng.
Những giờ đầu, Đình chỉ ngồi thẫn thờ, tay ôm chặt chiếc va li như sợ mất đi thứ cuối cùng còn lại. Nước mắt đã cạn, chỉ còn lại nỗi trống rỗng lan tỏa trong lòng. Cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi từ ruộng đồng quen thuộc sang những con đường rộng hơn, nhưng em không để ý.
Chuyến xe kéo dài gần cả một ngày, lăn bánh từ những con đường đất đỏ hoang vu lên đến phố thị rực rỡ đèn màu. Từng giờ trôi qua, ánh nắng chuyển từ vàng sáng sang trắng gắt, rồi dần dịu xuống. Khi ánh nắng chiều dần tắt, Sài Gòn hiện ra trước mắt Mẫn Đình.
Cô bé từ từ ngước mắt lên, và lần đầu tiên trong ngày dài ấy, thứ gì đó khác ngoài nỗi đau bắt đầu khuấy động trong lòng em. Đình tròn mắt nhìn, trái tim như bị kéo khỏi lồng ngực, đập rộn rã giữa nhịp sống xô bồ chưa từng thấy. Những con phố trải dài như dòng sông người, chen chúc kẻ qua lại. Tiếng rao hàng lanh lảnh vang vọng từ mọi ngõ ngách, từ những gánh hàng rong vai trĩu nặng, đến những người bán báo, bán kem đẩy xe lách giữa dòng người như nước chảy.
Biển hiệu đèn neon sáng rực, đỏ xanh tím vàng nhấp nháy, vẽ nên những cái tên kỳ lạ mà Đình đọc không kịp. Những chiếc xe kéo, xe đạp, xích lô nối đuôi nhau như mắc cửi, bánh xe nghiến trên mặt đường kêu lạo xạo. Phố xá nhộn nhịp, quán ăn thơm phức mùi phở, mùi bánh mì, mùi chè nóng bốc khói nghi ngút.
Mẫn Đình ép sát mặt vào khung cửa sổ, ánh mắt căng tròn. Em chưa bao giờ thấy những tòa nhà cao tầng như vậy, những ban công chen chúc chậu hoa đỏ rực. Dòng người mặc áo dài, áo bà ba, lẫn lộn với những bộ âu phục, quần tây áo sơ mi phẳng phiu như trong chuyện cổ tích bà Tám kể.
Tiếng cười nói, tiếng rao, tiếng xe cộ hòa quyện vào nhau thành một bản nhạc hỗn độn, nhưng lại cuốn hút đến lạ kỳ. Một cơn gió nhẹ phả vào mặt Đình qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm thoang thoảng của một loài hoa nào đó không tên. Đình chớp mắt, cảm giác như có thứ gì đó trong lòng em, thứ đã tê cứng suốt nhiều tháng qua, bỗng dưng rung động trở lại. Nỗi u uất trong em như bị tạm thời đẩy lùi bởi sự choáng ngợp và một chút tò mò mơ hồ.
Sài Gòn như một giấc mơ rực rỡ mà em chưa bao giờ tưởng tượng nổi. Trong khoảnh khắc ấy, cô bé lạc lõng, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ xe, dù vẫn mang trong lòng nỗi đau mất mát, lại thấy mình như được kéo ra khỏi bóng tối, được tắm trong ánh sáng và âm thanh của một thế giới hoàn toàn khác.
...
Ngay lúc trái tim vừa mới chớm lên một chút tò mò về cuộc sống mới, một thanh âm lạnh như tinh thể băng giá cắt ngang không gian tâm thức.
"Mày vui à? Mày thấy háo hức à? Còn tía má mày thì sao?"
Mẫn Đình giật mình, ngẩng phắt lên. Và rồi em thấy... không biết tự khi nào, bên cạnh đã có một người phụ nữ ngồi đó. Ngồi tĩnh lặng như một pho tượng.
Ả ta giống em đến kỳ lạ, cùng một gương mặt thanh tú với sống mũi cao thanh mảnh, làn da trắng xanh như sứ. Đôi mắt dài, sâu thẳm với hàng mi cong vút, nhưng ánh nhìn trống rỗng, lạnh lùng như mặt hồ đóng băng. Tóc đen buông dài đến tận thắt lưng, suôn mượt như dòng suối chảy trong đêm. Môi đỏ như son, căng mọng mà lạnh lùng, chỉ hơi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, một nét cười vừa quyến rũ vừa cay nghiệt.
Nàng khoác lên mình bộ áo dài đen tuyền, lụa mềm ôm lấy thân hình cao ráo và thon thả. Trong dáng ngồi, nàng mang sự điềm tĩnh đến vô cảm, đôi chân vắt chéo, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc. Nét đẹp ấy hoàn hảo đến mức phi thực, như một pho tượng sống, một Đình của tương lai, nhưng là tương lai bị đông cứng trong băng giá.
Mắt nàng dõi theo Đình, không phải với sự dịu dàng hay che chở, mà với sự xét đoán. Đôi môi đỏ lại hé mở, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng từng chữ như mũi dao đâm thẳng vào tim:
"Thích thú lắm nhỉ? Quên nhanh quá!" Người phụ nữ nhắc lại, giọng đều đều như lưỡi dao bén. "Còn tía má mày thì sao?"
Đình như ngạt thở. Em vội siết chặt vạt áo, ánh mắt hoảng loạn. Đầu óc em quay cuồng. Người phụ nữ ấy là ai? Sao lại ở đây?
"Mày nghĩ bỏ đi là trốn được à? Mày nghĩ chỉ cần đến một nơi khác thì mọi thứ sẽ tốt đẹp sao?" Ả ta vẫn nói, giọng như dòng nước lạnh lẽo đổ xuống đầu Đình. "Mày đang cố quên, nhưng mày biết rõ mà, tía má mày chết vì mày."
"Không... Không phải..." Đình run rẩy, miệng lắp bắp, nhưng những lời phủ nhận của em nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
"Không phải?" Người phụ nữ khẽ cười, tiếng cười khô khốc, như tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân. "Vậy thì tại sao mày chạy trốn? Tại sao mày lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Sài Gòn? Mày vui đúng không? Mày quên nhanh lắm."
Ả ngả người về phía Đình, bàn tay thon dài, lạnh lẽo như băng khẽ vuốt ve má Đình. Đình cố tránh, nhưng không thể.
"Nhìn mày kìa. Nhìn cho kỹ đi. Đứa trẻ đáng thương... Đáng thương hay đáng trách?"
...
Mãi sau này, khi đã biết mình mắc chứng rối loạn nhận dạng phân ly, Đình mới đủ can đảm để gọi tên những giọng nói ấy, mới hiểu rằng chúng không phải là những ám ảnh mơ hồ, mà là những phần của chính em.
Một đứa nhẹ tênh, luôn xuất hiện với vóc dáng của một bé gái sáu tuổi em đặt tên là Nhí, mái tóc đen mượt thắt hai bím, đôi mắt to tròn trong veo như mặt hồ buổi sớm. Nhí luôn cười, chân trần nhảy nhót khắp nơi, váy áo lấm lem đất cát nhưng chẳng hề bận tâm.
Còn ả kia, Tủi,c người phụ nữ ấy, một Đình trưởng thành lạnh lùng và sắc sảo. Tủi luôn xuất hiện trong bộ áo dài đen tuyền, mái tóc đen mượt buông xõa, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc lẻm như dao. Đôi môi đỏ mỏng như lưỡi dao sắc, lời nói của ả ta luôn thốt ra như những bản án không khoan nhượng.
Nếu Nhí là bóng hình của tuổi thơ bị bỏ lại, thì Tủi là hiện thân của nỗi dằn vặt, của ám ảnh tội lỗi. Tủi luôn hiện diện, không cho em yên, không cho em quên, không cho em sống như một người bình thường nữa.
Bà Tám liếc nhìn Đình. Con bé vẫn dán mắt vào ô cửa sổ, nhưng đôi vai nhỏ khẽ run lên, bàn tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Ánh mắt ban nãy còn ánh lên chút bỡ ngỡ, nay đã trống rỗng, như thể bị một bóng đen vô hình phủ xuống.
Bà Tám khẽ thở dài, lòng quặn lại. Con bé chẳng nói gì, nhưng bà biết nó đang đấu tranh với nỗi sợ và mặc cảm. Thôi thì cứ để nó nhìn ra ngoài, cứ để Sài Gòn lấp lánh kia kéo tâm trí nó đi đôi chút. Ít ra, đó cũng là một điều gì đó khác hơn là bóng tối trong lòng.
Khi hai người đặt chân đến nơi thì trời cũng vừa chập choạng tối. Căn nhà nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, nổi bật giữa dãy phố bởi mái ngói đỏ au và tường vôi trắng ngà. Trên cửa treo tấm biển gỗ khắc chữ "Tiệm May Cẩm Tú" nổi bật, từng nét chữ uốn lượn như một đóa hoa đang nở.
Khoảng sân nhỏ phía trước được bà Tám chăm chút kỹ lưỡng, trồng đầy những chậu hoa đủ sắc: hoa giấy hồng rực quấn quanh cổng sắt, vài khóm cúc vàng chen giữa đám lá xanh mướt, một bụi mẫu đơn đỏ tươi như điểm tô thêm sức sống cho ngôi nhà. Cánh cửa gỗ sơn màu nâu đậm, tay nắm đồng sáng bóng, chứng tỏ bàn tay chăm chút của bà chủ.
Đình rụt rè bước vào, đôi mắt mở to ngơ ngác. Tầng trệt là một căn phòng rộng, thoang thoảng mùi vải mới và phấn may. Trên những chiếc giá cao sát tường, từng cuộn vải đủ màu được cuộn tròn, xếp ngay ngắn như hàng lính đứng nghiêm. Có vải trắng tinh như mây trời, đỏ thắm như màu bông hoa giấy đầu ngõ, xanh biếc như nước hồ mỗi mùa lũ. Đình chưa từng thấy nhiều loại vải như thế này ở quê, chỉ biết đến vải nâu may áo bà ba, hay mảnh vải đen tía dùng để quấn khăn.
Giữa tiệm là một chiếc bàn lớn, mặt bàn nhẵn bóng, trên đó trải lớp vải dày. Một cái kéo to bằng nửa cánh tay em nằm ngay ngắn, lưỡi kéo ánh lên sắc lạnh. Kế bên là chiếc máy khâu đen bóng, phần chân đạp bằng sắt uốn cong như những sợi dây leo trong vườn.
Góc trong cùng là một chiếc kệ nhỏ, nơi bà trưng những món đồ bà tự tay làm ra. Khăn tay thêu hoa, chiếc áo dài trắng với những cánh sen mềm mại dọc tà, và cả một chiếc áo gấm xanh biếc lấp lánh trong ánh đèn. Đình chưa từng nghĩ một mảnh vải lại có thể biến thành những thứ đẹp đẽ như vậy. Ngay cả hoa trên khăn cũng như thật, cánh hoa vàng rực, nhụy hoa đỏ thắm, từng đường kim mũi chỉ cứ như được vẽ nên bằng phép màu.
Đình đứng khép nép bên cửa, ánh mắt lén lút quét qua từng góc tiệm. Ở quê, áo quần chỉ có vài bộ đơn sơ, vá chằng vá đụp. Còn ở đây, vải vóc xếp thành từng cuộn cao, hoa văn rực rỡ như đang thì thầm những câu chuyện xa lạ.
Bà Tám khẽ mỉm cười, xoa đầu Đình: "Đây sẽ là nhà của con từ giờ, Đình à."
Con bé ngước lên nhìn bà, đôi mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhưng trong lòng như có một chút ấm áp len lỏi, như ánh nắng đầu tiên xuyên qua màn sương dày đặc.
...
Còn tầng ba, đó là không gian của Đình. Một căn phòng nhỏ, nhưng sáng sủa và ấm cúng. Ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, đổ xuống nền gạch đỏ những vệt sáng mềm mại. Chiếc giường gỗ kê sát tường, phủ tấm chăn trắng tinh, gối bông mềm mại như đám mây nhỏ. Một chiếc tủ gỗ thấp, bề mặt bóng loáng, bên trên đặt chiếc gương nhỏ viền hoa văn tinh xảo.
Bên cạnh giường, một chiếc bàn nhỏ nơi Đình có thể ngồi vẽ hoặc thêu thùa, ngăn bàn có vài cuộn chỉ màu và cây kéo nhỏ, chắc bà Tám đã để sẵn. Nhưng điều khiến Đình thích nhất là khoảng sân thượng ngay ngoài cửa phòng.
Khoảng sân không rộng, nhưng thoáng đãng và rực rỡ sắc hoa. Bà Tám đã trồng đủ loại: nhài trắng thơm ngát, mười giờ đỏ rực, cúc vàng xinh xắn chen nhau nở. Những bông hoa nhỏ bé nhưng kiên cường, vươn mình dưới nắng gió mà vẫn tươi tốt. Dù mưa rào hay nắng gắt, chúng vẫn nở rộ mỗi ngày, như một lời nhắc nhở âm thầm rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù nỗi đau có nặng nề đến đâu.
Mỗi khi Đình ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ kê sát lan can, ngắm nhìn những cánh hoa rung rinh trong gió, em cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Những gam màu rực rỡ ấy như dần xua tan bóng tối đè nặng trong lòng em, thay vào đó là một sự ấm áp âm thầm, dịu dàng len lỏi, như hơi thở của một ngày mới.
Ban đầu, Đình chỉ dám đứng xa nhìn ngắm, không dám chạm vào. Nhưng rồi, theo thời gian, em bắt đầu tập chăm sóc chúng, tưới nước vào mỗi buổi sáng, nhặt bỏ những chiếc lá úa. Mỗi nụ hoa nở như một niềm vui nhỏ bé, một lời thì thầm với Đình rằng có lẽ, sau tất cả, em cũng có thể bắt đầu lại.
Cơn gió nhẹ từ trên cao thổi qua, mơn man trên mái tóc, mang theo hương hoa thoang thoảng. Đình bỗng thấy lòng nhẹ lại đôi phần. Căn phòng này, không lớn, không xa hoa, nhưng mang đến cho em một cảm giác bình yên mà em đã tưởng sẽ chẳng bao giờ tìm lại được.
...
Dưới ánh đèn điện vàng ấm, bàn ăn nhỏ được dọn ra với những món mà Đình chưa từng thấy trong đời. Một đĩa thịt kho trứng, nước màu nâu óng ánh sánh quyện, từng miếng thịt mềm rục, béo ngậy, lớp mỡ trong veo như tan ngay khi vừa chạm lưỡi. Những quả trứng vàng ươm, lòng đỏ bùi ngậy, thấm đẫm gia vị đậm đà.
Cạnh đó là tô canh cải xanh, nước trong veo, lấp ló những lá cải xanh mướt và vài miếng đậu hũ trắng mịn nổi trên mặt. Hương thơm thanh mát của cải hòa quyện với chút ngọt bùi của đậu khiến Đình như cảm nhận được cả hơi đất lành mạnh trong từng muỗng canh.
Một đĩa cá chiên giòn rụm, da vàng óng, thịt bên trong trắng tinh, thơm lừng. Bà Tám còn pha sẵn chén nước mắm chua ngọt, vài lát ớt đỏ nổi bật trên nền vàng nhạt của nước mắm. Đình ngập ngừng, nhìn chén nước chấm lấp lánh mà chẳng dám chạm đũa. Ở quê, mắm chỉ là loại mắm kho quẹt đen sánh, mặn đến cháy cổ, còn đây... hương vị chua ngọt mới lạ khiến em vừa tò mò vừa e dè.
Một đĩa rau muống luộc xanh mướt, bên cạnh là chén nước tương pha chút tỏi băm, ớt bằm. Rau giòn, ngọt, khác hẳn với những đọt rau dại mà em và má từng hái vội bên vệ đường.
Đình ngồi im, mắt dán vào bàn ăn như đang lạc vào một giấc mơ. Tim em đập mạnh, không phải vì sợ mà vì một cảm giác lạ lùng, như đang đứng trước một kho báu. Tay em run run cầm đũa, mắt hết nhìn bà Tám lại nhìn những món ăn.
"Ăn đi con, ngồi thừ ra đó hoài," bà Tám dịu dàng gắp cho Đình một miếng thịt kho.
Đình đưa lên miệng, cắn nhẹ, vị mặn ngọt, béo ngậy tan ra, len lỏi đến từng ngõ ngách trong khoang miệng. Đôi mắt em mở to, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là thịt thật sự. Không phải những miếng cá khô cứng ngắc hay chút mỡ heo hiếm hoi mà em từng ăn. Đây là thịt, là trứng, là tất cả những gì xa xỉ đến mức chỉ có trong giấc mơ của cô bé quê nghèo.
"Ngon không?" Bà Tám mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng thấp thoáng chút đượm buồn.
"Dạ... ngon!" Đình khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn.
Và rồi em ăn. Không phải kiểu ngấu nghiến, mà từng miếng, từng đũa một cách cẩn thận, như sợ món ăn sẽ biến mất nếu mình vội vàng. Nhưng chẳng bao lâu, sự thận trọng ban đầu bị đánh bại bởi hương vị lạ lẫm và hấp dẫn đang tan dần trong miệng. Đình không còn giữ được vẻ dè dặt nữa. Đũa của em bắt đầu thoăn thoắt hơn, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự thích thú.
Miếng thịt kho mềm tan nơi đầu lưỡi, béo ngậy và đậm đà đến mức em không thể ngăn mình lấy thêm một miếng. Từng thìa canh cải xanh thơm mát làm dịu cổ họng, mát lành như giọt sương đọng trên lá buổi sớm. Em nhón lấy miếng cá chiên giòn rụm, chấm vào chén nước mắm chua ngọt, vị chua cay nồng nàn làm em khẽ chun mũi nhưng rồi lại bật cười khe khẽ vì thích thú.
Em nhai, rồi lại nhai, đôi má phúng phính phồng lên như chú sóc đang tích trữ hạt dẻ. Một nhịp, hai nhịp, rồi lại một miếng nữa. Trong khoảnh khắc đó, Đình không còn là cô bé khép nép đứng bên cửa, không còn là đứa trẻ nhỏ bé vừa trải qua mất mát kinh hoàng. Em chỉ là một đứa trẻ đang vui sướng tận hưởng bữa ăn ngon lành trước mắt, hồn nhiên và vô tư.
"Chậm thôi con, coi chừng nghẹn," bà Tám bật cười, vừa nói vừa nhẹ nhàng gắp thêm đồ ăn vào chén Đình.
Đình ngẩng lên, đôi mắt long lanh vì xúc động, miệng vẫn còn nhai dở nhưng không ngăn được nụ cười tươi rói. Đó là nụ cười đầu tiên bà Tám thấy từ khi cô bé về đây.
Thế giới với Đình lúc này chỉ còn lại hương vị đậm đà, tiếng bát đũa khẽ chạm nhau, và giọng nói dịu dàng của bà Tám. Những hình ảnh đen tối, những tiếng nổ đinh tai, cả gương mặt của tía má... tất cả bị đẩy lùi về một góc xa xôi nào đó.
"Ngon quá ha. Vui không?"
Giọng nói ấy đột ngột vang lên, lạnh buốt như gió mùa đông quét qua, cắt nát khoảnh khắc yên bình. Đình chớp mắt. Trong khoảnh khắc, từ góc bàn đối diện, một bóng hình hiện lên. Một người phụ nữ ngồi đó, giống em như hai giọt nước, chỉ khác là dáng vẻ trưởng thành, đôi mắt dài sắc sảo như lưỡi dao. Tóc đen dài buông thả trên bờ vai, môi đỏ thắm khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
"Mày vui à? Mày thấy háo hức à?" Giọng nói ấy đều đều, nhưng từng chữ như mũi dao đâm vào tim. "Còn tía má mày thì sao? Họ chết rồi, nát thịt dưới đất, còn mày thì ngồi đây ăn ngon lành."
Đình khựng lại. Bàn tay đang cầm đũa chợt cứng đờ.
Người phụ nữ, không, là chính em nhưng lạnh lùng hơn, đang tựa nhẹ vào ghế, đôi mắt vô cảm dõi theo từng cử chỉ của Đình.
"Ăn đi. Ăn cho đã vào. Đừng quên là mày đã bỏ lại họ mà chạy. Mày sống, còn họ thì chết. Ngon không? Hạnh phúc không?"
Giọng nói của ả ta đều đều, không cao giọng, không quát mắng, nhưng từng chữ như dao cứa vào tim. Đôi mắt không chớp, cái nhìn xuyên thấu như thể đang xét xử.
Khi bữa cơm dần trôi qua, Đình bất giác ngước lên nhìn bà Tám, đôi mắt đỏ hoe. Em không nói gì, nhưng bà Tám hiểu. Bà mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Đình:
"Cứ từ từ thôi con. Ở đây, con sẽ không phải đói nữa."
...
Đêm đó, khi mọi thứ đã dần lặng xuống, bà Tám cũng đã yên giấc, còn Đình thì trằn trọc trên chiếc giường xa lạ. Sự yên tĩnh của nơi này lẽ ra phải khiến em thấy dễ chịu, vậy mà ngược lại, nó làm em thấy bức bối đến ngột ngạt.
Hình ảnh tía má cứ chập chờn trong tâm trí. Những lời trách móc không thành tiếng vang vọng trong đầu, lởn vởn như bóng ma. Em thấy mình không xứng đáng với sự tử tế này. Không xứng đáng với một mái nhà. Không xứng đáng với một bữa cơm ấm nóng.
Dạ dày quặn lên từng hồi. Em bật dậy, lao vào nhà xí, nôn thốc nôn tháo những gì vừa nuốt. Mồ hôi túa ra lạnh ngắt, ướt đẫm trán. Đình dựa lưng vào vách, thở dốc, đôi mắt vô hồn dán xuống nền gạch lạnh tanh.
"Đáng đời."
Giọng nói ấy lại vang lên. Lạnh. Cay nghiệt. Không khoan nhượng.
Hóa ra, dù có rời xa nơi ấy, nỗi đau vẫn đeo bám em từng bước. Như một lời nguyền. Như một bản án em tự viết cho chính mình, không thể tháo gỡ, không thể trốn chạy, như một cái bóng đen ngòm bám riết lấy linh hồn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro