Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tam Thập Ngũ (三十五)

Lần đầu tiên trong đời, Mẫn Đình bước vào một nơi sang trọng đến vậy – và im lặng đến vậy.

Không còn tiếng hỏi han, không còn ánh mắt dò xét sau lưng. Chỉ còn hành lang dài, bóng đèn vàng rọi nhòe trên nền gạch trắng bóng loáng và tiếng bước chân của chính mình rơi từng nhịp rõ mồn một. Trong tay, chiếc chìa khoá bé xíu như vừa đủ để mở ra một cánh cửa — và khép lại tất cả những gì cô từng quen thuộc.

Cô đã nghe người ta nói về những khách sạn sang trọng giữa lòng Sài Gòn. Đọc cả vài dòng giới thiệu ngắn trong mấy tờ tạp chí cũ. Nhưng đọc là một chuyện. Còn hiện thực thì... giống như cô đang bị nuốt vào trong một cái miệng khổng lồ bọc nhung – im lặng, sang trọng và không có đường ra.

Thang máy nằm nép sau một trụ cột lớn, thân bọc đá cẩm thạch loang những vân mây màu xám nhạt. Đình đứng trước cánh cửa inox sáng bóng, in rõ cả hình bóng mờ của chính mình đang co ro trong lớp áo khoác mỏng. Tay cô lần mò trên bảng điều khiển – những nút tròn nhỏ viền đồng, có đèn vàng mờ hiện lên sau mỗi lần bấm. Cô tìm thấy con số 5 và đưa ngón tay nhấn nhẹ vào đó. Một tiếng "ting" khẽ vang lên. Rồi cánh cửa khép lại từ tốn như một cái mi mắt khổng lồ đang buông xuống.

Cảm giác chuyển động bên trong thật kỳ lạ. Không phải kiểu rung lắc hay giật nảy như cô từng tưởng tượng khi đọc đâu đó về những chiếc thang máy trong các tòa nhà lớn ở Sài Gòn. Mọi thứ trơn tru, lặng lẽ – y như cách cái khách sạn này vận hành: sang trọng nhưng lạnh, mượt mà mà xa lạ. Đình liếc nhìn quanh: tường thang máy được bọc gỗ nâu đỏ, đánh bóng như mặt nước, có viền đồng chạy dọc các cạnh. Trần thang là một mặt kính phản chiếu ánh đèn vàng dịu, giống ánh nến hơn là điện. Gương treo ở ba mặt vách, và ở trong đó, cô thấy chính mình – nhỏ bé, lạc lõng, trắng đến nhức mắt giữa những đường nét quá hoàn hảo và chết chóc của nơi này.

...

Cửa thang máy mở ra trong một tiếng "ting" nhỏ và ngắn – không to hơn tiếng bật nhẹ của một chiếc đồng hồ bỏ túi. Đập vào mắt cô đầu tiên là một khoảng sáng mờ ấm, không chói lòa, không ồn ã, mà dịu như ánh tà dương xuyên qua rèm lụa mỏng. Một làn hương thoảng nhẹ lập tức len vào mũi – là mùi oải hương, hoà lẫn một chút gì đó giống như sáp ong và gỗ lim mới chà – dịu, ngọt, âm ấm. Lạ kỳ thay, thứ mùi ấy khiến cô, dù chưa kịp định thần, cũng thấy một nhịp co rút trong lòng như vừa được thả lỏng. Chỉ một chút thôi. Như thể mùi hương này đã được tính toán để ru ngủ bất kỳ ai vừa bước vào, làm mềm đi nỗi căng thẳng đang cứng lại trong ngực.

Ánh sáng từ hành lang hắt vào, phản chiếu nhẹ lên các cạnh kim loại mạ vàng của thang máy, rồi trượt xuống nền thảm nhung đỏ dày ngoài kia – tấm thảm trải kín hành lang, lặng lẽ như một dòng sông lụa đặc. Đình đưa chân ra khỏi thang máy, gót giày khẽ chạm vào bề mặt ấy. Thảm êm, dày, mềm như lớp cỏ dày ướt sương nhưng khô ráo, không tiếng động. Mỗi bước đi lún xuống một chút, tạo cảm giác như mình đang đi trên một lớp hơi nước bồng bềnh, nhẹ nhàng đến nỗi khiến cô thấy lạ.

Không gian tầng năm trải dài tĩnh lặng. Trần nhà cao, ốp gỗ trắng kem với những hoạ tiết mảnh khảnh chạy dọc viền – kiểu trang trí thường thấy trong những biệt thự Pháp cổ. Cứ mỗi mươi bước là một chiếc đèn chùm pha lê cỡ nhỏ thả xuống, ánh sáng của chúng như một loại mật lỏng, không sắc nhọn mà đầm ấm, hắt xuống gương mặt cô một lớp sáng vừa đủ để soi rõ nhưng không lộ liễu. Hai bên hành lang là những cánh cửa gỗ lim sậm màu, cao gần sát trần, mỗi cánh đều khắc hoa văn cổ: dây leo, chim sẻ, vài đoá hồng uốn lượn. Gỗ được đánh bóng kỹ đến mức có thể thấy ánh đèn chao nghiêng trên bề mặt.

Giữa các khung cửa là những bức tranh sơn dầu đóng khung vàng: một khu rừng mùa đông, một chiếc cầu đá vắt ngang dòng suối, một túp lều phủ tuyết dưới tán cây trụi lá – tất cả đều mang nét dịu dàng mà lạnh lẽo của châu Âu, trông xa như khung cảnh trong những cuốn truyện cổ không có kết thúc. Không một tiếng người. Không tiếng bước chân. Cả tầng như bị cách ly khỏi thành phố bên ngoài – như một buồng kín chứa những bí mật chẳng ai muốn gọi tên.

Cô đứng im một chút, rồi tiếp tục bước tới, tiếng vải áo khẽ sột soạt khi lướt ngang bức tường. Phía cuối dãy, dưới ánh đèn hắt nghiêng như ánh sáng từ một buổi chiều u uất, là cánh cửa khép chặt mang biển số 512. Trước cửa, hai gã đàn ông mặc vest đen đứng bất động như hai pho tượng gác mộ. Dáng người cao lớn dị thường, vai u lên như nhô khỏi lớp áo dày, hai cánh tay buông thõng nhưng gân guốc như vừa mới gập xong một khối tạ khổng lồ. Áo vest được cài kín tới cổ, không nếp nhăn, không lộ một dấu hiệu nào của sự sống trừ cặp mắt đen sâu, lặng như bùn lắng dưới đáy nước.

Gã bên trái có vết sẹo nhạt kéo từ mang tai đến quai hàm, miệng mím chặt như thể chưa từng nói chuyện với ai. Gã bên phải đeo kính râm – dù đang đứng dưới ánh đèn vàng – nhưng Đình vẫn cảm nhận được ánh nhìn xuyên qua lớp kính ấy đang theo dõi từng hơi thở mình thở ra. Không ai lên tiếng. Không ai nhúc nhích. Không có động tác nào tỏ ra cản trở hay chào đón, chỉ có sự im lặng đặc sệt như lớp băng mỏng trải trên mặt sàn êm. Không gian quanh hai gã bỗng trở nên khác biệt, như một vùng không khí riêng, nơi mọi sự bình thường đều bị hút cạn.

Mỗi bước chân đến gần cánh cửa ấy khiến tim cô đập mạnh hơn – không phải vì tiếng dọa nạt, mà vì cái cách hai thân người to lớn đó đứng đó, lạnh lẽo và vô danh, như thể những gì đang chờ đợi phía sau cánh cửa kia còn đáng sợ hơn cả bọn họ. Đình siết nhẹ tay, đầu ngón tay cứng lại. Mồ hôi lạnh trườn xuống lưng, còn lòng bàn tay thì đã ướt đẫm từ bao giờ.

Thấy cô dừng bước trước mặt mình, gã mặt sẹo hơi nghiêng đầu, mắt không rời khỏi gương mặt cô. Vết sẹo chuyển động theo nhịp mở miệng, kéo theo da thịt bên má giật nhẹ – thứ chuyển động nhỏ nhưng khiến Đình bất giác rùng mình. Gã không hẳn có ý đe doạ, nhưng cái cách đôi mắt lạnh ấy nheo lại, chậm rãi, khiến câu hỏi tưởng như vô hại lại thành ra nặng nề hơn nhiều:

"Kiếm ai?"

Giọng trầm, khàn, pha chút âm mũi đặc quánh như tiếng thở trong bóng tối. Không lớn, không gắt, nhưng lạnh và đặc quánh như một tấm khăn ẩm úp thẳng vào mặt.

Đình nuốt khan, siết tay quanh quai túi xách, rồi khẽ đáp, cố giữ ánh mắt hướng về số phòng, không nhìn lâu vào gã:

"Tôi... Tôi được hẹn tới đây. Phòng 512."

Một khoảng lặng trôi qua. Gã mặt sẹo không đáp, chỉ liếc sang gã còn lại. Gã kia khẽ gật. Khi quay lại, ánh nhìn của gã như lướt một vòng từ cổ chân lên đến trán cô – không phải kiểu nhìn dâm đãng, nhưng cũng chẳng hề thân thiện. Đó là ánh mắt của người đang cân nhắc xem cô có phù hợp với một thứ tiêu chuẩn mà họ được lệnh canh giữ hay không.

Gã mặt sẹo rút tay khỏi túi quần, bước chậm một bước sang bên rồi đưa tay mở cửa. Tiếng bản lề khẽ rít lên một chút – đủ khiến tim Đình như bị kéo theo một nốt nhạc lệch.

"Vô đi." Giọng gã lần này trầm hơn, gần như thì thầm, nhưng vẫn không thiếu lực. "Ông chờ cô được một lúc rồi đấy."

Cô khẽ gật đầu. Không nói gì thêm. Và trong tích tắc bước qua khe cửa vừa mở, cô cảm thấy gáy mình như bị ánh nhìn sắc như dao cứa nhẹ một đường dọc theo sống lưng.

...

Cánh cửa bật mở bằng một tiếng "cạch" nặng nề, để lộ ra một khoảng tối u uẩn, thứ ánh sáng vàng vọt từ đèn sàn trong góc phòng như bị bóp nghẹt bởi lớp khói mờ vẩn đục đang trôi lững lờ giữa không trung. Ngay lập tức, một mùi bồ đà hăng hắc, ngai ngái lẫn vị khét nồng ập vào mũi cô, khiến Đình khựng lại nửa bước. Không giống mùi thuốc lá – thứ cô từng ngửi qua trên áo của Mẫn – mà ướt rũ, ẩm đục như vách tường cũ trong gian buồng bị quên lãng, một thứ mùi cũ kỹ và bẩn thỉu, như thể đã từng thấm vào da người, rồi bị tiết ra từ lỗ chân lông dưới lớp mồ hôi.

Nó không chỉ là mùi khói – mà là thứ mùi sống sượng, nặng trĩu, cứ bám riết lấy cổ họng, khiến Đình nuốt nước bọt mà cảm thấy cổ mình như vừa bị tráng qua một lớp dầu đặc. Trong cái mùi ấy, có chút gì như nhựa cháy, chút như mùi gỗ mục, lại thoáng qua như hơi da người bị ủ lâu trong chăn dày không giặt – thứ mùi của thân xác trụy lạc, của thời gian chảy chậm trong một căn phòng không còn ánh sáng thật.

Mỗi hơi thở cô hít vào như hút cả căn phòng vào trong ngực. Đầu óc hơi lảo đảo. Không rõ vì sợ, vì hoảng, hay vì cái mùi ám ảnh ấy đang trườn dần qua mũi, quấn lấy từng dây thần kinh. Nó không xộc lên một cách dữ dội, mà rỉ rả như một lời thì thầm, vừa dụ dỗ vừa đe doạ, khiến từng tế bào cô phải căng ra chống đỡ.

Ngay chính giữa gian phòng là một chiếc ghế bành màu da bò cũ kỹ, quay lưng về phía cửa. Trên đó là thân người ục ịch của một gã đàn ông đồ sộ, cái bụng bè ra như thừa thịt sau một bữa nhậu dài, hai tay đặt thõng trên tay ghế, những ngón mập lấp ló từ ống tay áo sơ mi xắn hờ. Phía dưới sàn là một đôi giày đen bóng loại đắt tiền – nhưng cách hắn ngồi khiến nó chẳng khác gì chân ghế vừa nhét thêm da thịt người.

Gã không ngoái lại. Chỉ khẽ nhích đầu, rồi cất giọng:

"Em đến rồi à... Tôi chờ em cũng khá lâu đấy."

Giọng hắn trầm khàn, đặc quánh như thể từng chữ phải lách qua một lớp đờm dày trong cổ họng. Âm cuối cứ lê thê, như lưỡi hắn không còn đủ sức búng mạnh mà chỉ quệt mệt mỏi vào răng hàm, nhai lại chính lời mình. Có đoạn nghe như lẩm bẩm, đoạn lại nghe như rên. Thứ giọng ướt át, nhớt nháp, toát ra từ một cái cổ họng đã bị hun khói đến chai lì, lại pha lẫn thứ ngái ngủ ảo giác đặc trưng của những kẻ vừa ngoi lên từ một cơn phê kéo dài.

Giọng nói ấy không phải là lời chào. Nó như một cái vuốt ve khản đặc trườn lên da người ta, nhắc nhở rằng hắn đã đợi, đã tưởng tượng, đã dọn sẵn vị trí bên cạnh – và giờ, hắn chỉ còn thiếu một thứ duy nhất: thân thể của cô.

Ngay khoảnh khắc ấy, gã từ từ quay đầu lại.

Ánh đèn sàn rọi nghiêng qua nửa gương mặt hắn – nơi mỡ nọng xệ xuống sát cổ, mắt hí cười thành vệt nhưng ánh nhìn lạnh băng. Hàm răng ngả vàng vừa hé lộ, ướt át và lờn lợ như thứ đã nhai nát nhiều đêm nhơ nhớp. Mùi bồ đà từ người hắn như vừa được khơi thêm lần nữa, len qua vạt áo, luồn quanh cổ cô, trộn với mùi mồ hôi ươn ướt bám dai trên lớp vải lụa đắt tiền bị xộc xệch.

Nhưng nụ cười trên môi hắn chợt khựng lại khi mắt gã chạm vào mặt Đình

...

Hắn nhìn cô một lúc, không đứng dậy, chỉ ngả đầu ra sau ghế, mắt híp lại như hai vết cứa ngang mặt, tay đưa lên vuốt cằm – ngón trỏ xòe ra quệt nhẹ qua lớp mỡ trơn bóng dưới hàm, rồi khịt mũi một tiếng. Âm thanh ấy ẩm ướt và nặng nề như tiếng một con thú vừa đánh hơi thấy mùi của con mồi lạc đàn. Không khí trong phòng đặc quánh như lớp sơn dầu chưa khô, và từng cử động của hắn như làm cả không gian nặng thêm một bậc.

Giọng gã vang lên, trầm như tiếng chày nện đều dưới giếng sâu, nghe xa nhưng lại len lỏi thẳng vào xương sống. Nó khàn đặc, kéo lê như thể từng chữ hắn nói đang bị cạo qua một lớp giấy nhám, khiến làn da người nghe gai lên từng đợt.

"...Không phải Mẫn..."

Hắn nheo mắt, đôi tròng mắt màu khói mỡ nheo lại thành một rãnh nhỏ như đang cố nhìn xuyên qua lớp vải áo của cô thay vì gương mặt.

"Cô là ai? Ai cho cô vào?"

Đình đứng sững. Hai bàn tay nắm chặt lấy mép váy, ngón cái và ngón trỏ cào nhẹ lên lớp vải như thể đó là điểm tựa cuối cùng để giữ bản thân không ngã khuỵu. Cô cố hít vào một hơi thật sâu nhưng thứ không khí lạnh lạnh, lẫn mùi nhựa bóng từ rèm cửa và hơi rượu còn vương lại trong phòng khiến lồng ngực như co cứng lại.

Câu hỏi bật ra lạnh tanh, không giận dữ cũng chẳng hồ nghi, chỉ như tiếng động phát ra từ một cái máy ghi âm đã cũ. Nhưng ngay sau đó, hắn khẽ nghiêng đầu. Khoé môi nhếch nhẹ. Gã thay đổi như bẻ cổ tay, nhanh mà không gượng gạo – toàn bộ vẻ lạnh lùng lúc nãy rút lui vào bên trong như một lớp da rắn được lột bỏ.

Hắn cười. Nhẹ. Lần này nụ cười ấy mang theo chút gì đó chậm rãi và ngọt ngào, như thể vừa bước ra từ một vở tuồng đã luyện thuộc lòng từng vai.

"À... xin lỗi em. Tôi hỏi hơi đường đột."

Giọng hắn hạ xuống, chậm và có nhịp, như thể từng âm tiết được cân đo kỹ càng để vừa đủ dịu dàng, vừa đủ gần gũi.

"Chỉ là... tôi hơi bất ngờ. Vì tôi không quen thấy người lạ trong những buổi hẹn riêng."

Cái "em" buông ra tự nhiên, êm như mật ong hoà với nước ấm. Gã ngả người về phía trước, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, bàn tay đan vào nhau một cách trịnh trọng, như thể đang thật sự quan tâm đến chuyện đối diện là ai.

"Trông em... trẻ quá. Mẫn có hẹn với tôi hôm nay, nhưng nếu cô ấy không đến được thì... em thay lời nhắn à? Hay... có chuyện gì gấp?"

Giọng hắn nhẹ và từ tốn đến mức khiến nhịp tim của Đình chậm lại đôi chút. Cô đã tưởng tượng bao điều, rằng gã này sẽ nổi giận, sẽ quát tháo, thậm chí gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài. Nhưng không. Gã lịch sự – thậm chí còn rất lễ độ.

Cách hắn nhìn cô cũng thay đổi. Không còn soi mói như lúc đầu, mà như một ông chú dễ chịu đang ngồi chuyện trò cùng cháu gái trong chiều mưa. Đình hơi bối rối. Không biết nên rút lui hay nán lại.

Đình siết chặt dây túi, ngón tay run nhẹ. Cô không biết vì sao, nhưng giọng hắn khiến nhịp tim mình bớt dồn dập. Hắn không đáng sợ như cô nghĩ... Ít nhất là cho đến lúc này.

"Dạ... dạ con... con xin lỗi..."

Cô cúi đầu, giọng lí nhí như đang thú tội. "Con không phải chị Mẫn... Chị ấy... dặn con đến đưa lời... vì có việc đột xuất... nhưng con đến đây rồi... thì..."

Đình ngập ngừng, cô nuốt khan, cổ họng khô rát. Dưới ánh đèn, trán cô bóng mồ hôi.

"...Nếu bác... nếu chú không phiền... thì... con có thể... thay chị ấy?"

Câu nói ấy vừa ra khỏi miệng, cô đã muốn cắn lưỡi nuốt lại. Nhưng không còn kịp.

Một khoảng lặng kéo dài, dày đặc như tấm màn nhung phủ lên từng mạch đập. Trong khoảnh khắc đó, tim Đình đập dồn lên tận cổ họng, tai cô ù đi và có cảm giác như ngay cả tiếng của chính mình cũng không còn nghe được nữa.

Gã ngồi im một lúc. Chỉ có ánh mắt hắn di chuyển – từ trán cô xuống cổ, rồi thấp dần. Cô thấy rõ điều đó. Và nó khiến da thịt cô thít lại, như phản xạ tự nhiên của kẻ vừa cảm thấy bàn tay ai đó chạm vào gáy mình trong bóng tối. Một giây. Hai giây. Ba giây.

Bất thình lình, gã bật ra một tiếng cười. Ngắn, khô và mỏng như một lưỡi dao mảnh miết qua bề mặt kính. Không phải nụ cười của người hài lòng, cũng không phải của người giễu cợt – mà là thứ cười của một kẻ già đời khi thấy một con mồi non nớt vừa đi thẳng vào bẫy mà không cần dụ.

"Hửm... thay..."

Hắn lặp lại chữ ấy như đang nếm vị nó bằng đầu lưỡi. Lưỡi hắn đảo nhẹ sau hàm răng ố vàng, đầu hơi nghiêng sang một bên, rồi liếm môi dưới, chậm và lười nhác như cách người ta liếm bọt bia còn dính ở cốc.

"Em nghĩ đây là cái chợ hay sao mà nói thay là thay?"

Nhưng không chờ cô hoảng sợ, hắn đã mỉm cười và phẩy tay nhẹ:

"Thôi... tôi nói đùa đấy."

Rồi gật gù, vẻ hài lòng:

"Em ngoan. Lễ phép.

Hắn gật gù. "Tôi quý người biết điều."

Hắn lại nhìn cô. Lần này, ánh mắt ấy không che giấu gì nữa. Đó là cái nhìn của một kẻ biết rõ quyền lực đang nằm trong tay mình – và con mèo nhỏ trước mặt sẽ không thoát khỏi tay hắn, trừ khi hắn chán chơi.

Đôi bàn tay béo múp của hắn đặt nhẹ lên tay ghế, vỗ vỗ hai cái như mời gọi.

"Ngồi đi em. Mình trò chuyện một lát. Tôi cũng không muốn để em về tay không, đúng không nào?"

Hắn cười, chậm rãi. Môi hắn nhếch lên từng chút một như lớp da mặt bị kéo lên bằng móc. Thứ nụ cười không có tí ấm áp nào, chỉ có sự chờ đợi – chờ một cánh cửa khép lại vĩnh viễn phía sau lưng cô.

...

Hắn rút từ trong hộp gỗ một điếu xì gà lớn, loại quấn tay, vàng sậm và thơm nồng. Nhưng thay vì châm lửa, hắn chỉ đưa nó lên sát mũi, hít một hơi dài. Mắt nhắm lại. Miệng nở một nụ cười khoái trá.

Lúc mở mắt ra, ánh nhìn hắn trượt sang Đình – lướt qua khuôn mặt lo âu, rồi chậm rãi quét xuống đôi vai gầy gò, chiếc cổ thon, và phần xương ngực mờ mờ sau lớp vải trắng.

Không một lời thô tục. Nhưng ánh mắt hắn bóc từng lớp như dao mổ – từ tốn, lạnh và chính xác.

Một bàn tay vươn ra. Hắn mở nút một chai rượu ngoại – màu hổ phách sóng sánh. Cổ chai phát ra tiếng "tách" nhỏ, âm thanh nghe khô khốc mà gợi hình khủng khiếp trong không gian im lặng.

Rồi hắn nói, giọng như rót mật qua lớp khói bồ-đà:

"Ngồi đi. Đừng làm tôi phải ngẩng đầu nhìn mãi... Mỏi cổ."

Đình chần chừ một giây, rồi như bị điều khiển bằng sợi dây vô hình, cô bước lại gần, ngồi xuống mép salon. Mặt ghế da lạnh và trơn, mùi thuốc lá nồng ám vào kẽ áo, lẫn cả trong tóc. Cô khẽ siết vạt váy, cố giữ cho hai tay không run, nhưng hơi thở thì đã rối loạn, đứt quãng.

Hắn rót rượu. Âm thanh chất lỏng chảy vào ly vang lên đều đặn, gợi cảm giác một thứ gì đó chậm rãi, dai dẳng và không thể ngừng lại. Ly thứ hai được đẩy về phía cô – không lời thúc ép, nhưng im lặng của hắn lại khiến không khí đặc quánh hơn cả trăm câu nói.

Hắn tựa người ra sau, một tay vắt lên thành ghế, tay kia cầm ly rượu lắc nhẹ. Mùi cồn quyện với hương xì gà mới bật nắp tạo thành thứ khói vô hình bao lấy cả căn phòng. Hắn nheo mắt, như thể đang ngắm một bức tượng vừa ý.

"Em với Mẫn... thân lắm à?" – hắn hỏi, giọng vừa mềm vừa kéo dài như lớp vải nhung phủ lên gai thép.

Đình không biết trả lời thế nào. Cô chỉ gật khẽ, mi mắt cụp xuống, tránh ánh nhìn của hắn.

Hắn tiếp:

"Cô ấy kể gì về tôi chưa? Có nói tôi... khó tính không?"

Ly rượu trong tay hắn khẽ nghiêng, sóng sánh màu hổ phách. Hắn nhấp môi, để lại vệt ướt nơi mép – rồi hít sâu, như vừa thở ra một câu chuyện dài mà chỉ hắn biết.

"Nhìn em... tôi nhớ hồi Mẫn mới vào đoàn... cũng khép nép thế này. Đôi mắt cứ như sợ người ta chạm vào là vỡ. Mà càng mong manh... người ta lại càng muốn giữ kỹ."

Giọng hắn đều đều, nhưng từ nào cũng như có móc câu. Mỗi âm tiết đều có ý đồ, và ánh mắt thì không ngừng đảo – khi thì như ve vuốt vai cô, khi thì dừng lại ở xương quai xanh, lúc lại rơi xuống vùng ngực rồi lảng đi như vô tình. Nhưng không có gì vô tình cả.

Hắn mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi đường viền cổ áo cô.

"Không ngờ... cô ấy lại có món quà thú vị thế này cho tôi. Quà bất ngờ mới hay."

Bàn tay hắn gác hờ lên đầu gối, rồi dịch một chút về phía cô – không vồ vập, không sấn sổ, nhưng rõ ràng từng cử động đều đã được tính toán. Như một con trăn đang thử độ ấm của con mồi.

Hắn nói, mắt không nhìn mặt cô. Mắt hắn đang nhìn "em", nhưng là một thứ "em" khác, bị bẻ cong thành vật trưng bày trong trí tưởng.

"Thật ra," – hắn nói, môi vẫn còn dính ánh rượu – "Tôi rất quý những cô bé lễ phép. Nhất là khi chịu ngồi yên... và nghe lời."

Lúc ấy, Đình chợt nhận ra: căn phòng không hề có tiếng gió, không tiếng người, không tiếng đồng hồ. Như thể thế giới đã khóa lại, chỉ còn cô và hắn – và chiếc khóa đang nằm trong tay kẻ duy nhất chưa từng lên giọng.

...

"Đóng cửa." – Hắn nói, không lớn nhưng đủ sắc để cắt ngang cả không khí.

Một trong hai gã đứng canh ngoài hành lang thò đầu vào, khẽ gật, rồi khép cửa lại. Tiếng cạch khô khốc vang lên, như tiếng then gài chốt lại chiếc bẫy đang từ từ sập xuống. Tấn đưa tay bấm vào công tắc trên tường – đèn trần tắt phụt. Căn phòng chìm trong ánh sáng đỏ cam mờ đục phát ra từ đèn sàn bên góc, thứ ánh sáng vốn chỉ thấy trong những quán rượu rẻ tiền hay buồng ngả lưng cho khách vãng lai. Cùng lúc đó, gã vặn một nút trên bộ loa – bản bolero cũ rích vang lên, giọng nam ca u uẩn như vết máu loang trên nền lụa.

Hắn đứng dậy. Da ghế da thở ra tiếng xì mệt mỏi. Bóng hắn đổ xuống, to lớn, nuốt trọn ánh sáng xung quanh. Gã bước về phía Đình, từng bước nặng như vỗ vào ngực cô. Cô lùi lại theo phản xạ, nhưng lưng đã chạm mép salon. Không còn đường lui.

Tấn dừng ngay trước mặt. Hắn cúi xuống, chầm chậm – vừa đủ để giữ ánh mắt cao hơn cô, vừa đủ để hơi thở hắn chạm vào trán, vào môi, và len xuống cổ như lớp nhớt.

Tay gã giơ lên. Ngón cái và ngón trỏ như hai cái kẹp mỡ, khẽ chạm vào lọn tóc cô. Hắn làm bộ như định vén nó sang một bên, nhưng cố tình để mu bàn tay chạm vào má cô – cái chạm mềm mà lạnh, như nhung thú phủ lên một lớp kim châm.

"Em biết không..." – hắn rỉ tai, giọng đều như hát ru nhưng lại mang cái run rẩy của dao lam miết qua mặt bàn.

"Thứ tôi ghét nhất... là bị người ta cho leo cây."

Hắn cười nhẹ. Miệng chưa mở hẳn đã phả ra mùi khói bồ đà và rượu mạnh, nồng nặc, đặc sệt, như thể hắn đang cố đẩy cả cái thối tha trong ruột mình vào lồng ngực cô. Gò má Đình nóng rát, không phải vì xúc động – mà vì sự nhục nhã đang âm ỉ như bếp lửa không ngọn.

Tấn chớp mắt chậm rãi. Trong thoáng đó, hắn thấy phản chiếu trong mắt cô một thứ quen thuộc – nỗi sợ hãi tươi rói, trần trụi, chưa kịp giấu giếm. Một ánh nhìn của con mồi lần đầu ngửi thấy mùi máu.

Hắn thích thế. Cái cảm giác đó – thứ khiến hắn nhớ lại những buổi thẩm vấn cũ kỹ, khi chỉ cần vài câu, một ánh mắt, đã khiến người ta khóc nấc hay khai sạch. Không cần đến roi. Chỉ cần sự im lặng đúng lúc. Chỉ cần đặt đúng sức nặng vào từng chữ.

Ánh mắt hắn trượt xuống như một dòng nước nhầy nhụa, lướt qua sống mũi cô, bờ môi khô khốc, đoạn dừng lại ở cổ. Một cái cổ thon mảnh, trắng đến ngứa mắt, như cổ những con chim non chưa biết bay. Hắn tưởng tượng ngón tay mình siết lấy – vừa đủ để để lại vết bầm. Không mạnh. Không yếu. Vừa đẹp.

Chiếc nút áo thứ hai hơi lệch. Đình có vẻ không để ý – nhưng hắn thì thấy. Một vạt áo nhô ra như thể đang cố giấu đi lớp lụa trắng mềm phía trong. Hắn không thấy được nhiều, nhưng đủ để đoán được: cái thứ ấy không lớn, nhưng đầy, tròn, nằm yên dưới lớp vải như thể đang thách thức.

Hắn từng thấy những cô gái trẻ hơn, táo bạo hơn – nhưng ở con bé này lại có cái gì đó nguyên vẹn đến lạ. Như một căn phòng khóa kín chưa ai bước vào. Như một món đồ cổ chưa ai bóc tem. Hắn cảm thấy ngứa trong lồng ngực, nó khiến hắn khó chịu – một thứ thanh sạch chưa bị chạm vào, chưa bị nhuộm bẩn, và chính vì thế mà càng đáng để phá hủy. Một loại ngứa ngáy ẩm thấp bắt đầu nhô lên - thứ bản năng mà đàn ông lịch sự sẽ gọi là ham muốn, còn hắn thì gọi thẳng tên: chiếm hữu.

Khóe môi hắn giật khẽ – không phải cười, mà như đang nếm vị. Hắn nhìn xuống chân cô – đôi giày cũ kỹ, gót mòn, không hề hợp với căn phòng này. Rồi lên đôi bắp chân run nhẹ dưới lớp vải mỏng. Một luồng máu nóng như trào lên đầu. Hắn từng bảo với một thằng bạn:

"Tao không cần đứa nào sexy sẵn. Tao thích đứa nào nhìn còn ngây, để khi nó run dưới tay tao, tao biết mình là người đầu tiên khiến nó như vậy."

Và con bé này, cái dáng ngồi cứng đờ, đôi mắt ướt nước nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi – nó khiến hắn đói.

Một loại đói không cần ăn. Không cần no. Mà chỉ cần thấy đối phương vỡ vụn ra từng mảnh.

Hắn cúi sát thêm, cảm thấy nhiệt từ người cô lan vào mặt, nhè nhẹ như hơi rượu mới rót. Và lúc đó, tay gã nhấc lên, chậm rãi – như thể muốn vẽ từng milimet da thịt bằng ánh mắt trước khi chạm vào nó.

"Lúc em bước vào... tôi đã biết mình sẽ không để em về sớm rồi."

Ánh mắt hắn dừng lại nơi cổ áo cô, rồi trượt xuống chậm như lưỡi dao sượt dọc vỏ bao da.

"Cô ấy – Mẫn – không bao giờ làm tôi thất vọng. Và em... cũng không nên thế."

Không còn khoảng cách. Không còn ánh sáng. Chỉ còn mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi rượu mạnh, và tiếng nhạc bolero mòn mỏi như một nỗi tuyệt vọng cố ru ngủ.

Tấn thình lình đưa hai tay ra, áp mạnh lên vai Đình – không quá thô bạo, nhưng đủ nặng để khiến cô giật mình. Sức nặng ấy như hai phiến đá, giữ chặt vai cô vào ghế, khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn. Mùi hương trên người gã trộn giữa mồ hôi, xì gà và loại nước hoa rẻ tiền nồng mùi long diên hương, trùm lên cô như một lớp khói ngột ngạt.

Cô quay mặt đi, vai co lại, tay run lên định gạt bàn tay đang lần mò kia ra. Nhưng hắn vẫn bám chặt, như một cái kẹp thép bọc nhung – vừa đủ mềm để không để lại dấu vết, nhưng cứng đến mức làm tim cô lún xuống tận đáy.

Giọng hắn trầm lại, như tiếng gầm rít lên từ trong cổ:

"Và tôi không thích nổi nóng... nếu em biết điều."

Đình rút người lại theo phản xạ, nhưng vai bị giữ chặt, còn lưng thì đã chạm hẳn vào thành ghế. Mỗi một cử động chỉ khiến không gian càng chật lại. Trong ánh sáng đỏ hắt từ góc phòng, da cô như phủ một lớp máu mỏng – càng khiến mắt hắn long lên.

Hắn cúi sát. Hơi thở nóng và khé rượu quét dọc cổ cô. Tay phải gã trượt từ vai xuống – chậm, như đang dò đường. Đến cổ áo, hắn dừng lại, đầu ngón tay quét qua viền mép vải, rồi giả vờ nhíu mày:

"Áo em... hình như xộc xệch."

Lời nói nghe như quan tâm, nhưng ánh mắt hắn thì khác – ánh nhìn của kẻ đã biết rõ nó được may bằng mấy lớp vải, và lớp nào mỏng hơn lớp nào. Tay gã móc nhẹ vào cổ áo – không hẳn kéo, nhưng cũng không phải chỉnh. Một động tác nửa vời, thừa thãi, nhưng đầy tính sở hữu.

Đình nín thở. Mạch đập bên cổ cô giật liên hồi, lộ rõ dưới làn da trắng. Và gã thấy. Hắn nhìn thấy – cái động đậy yếu ớt đó – như một con thú nhỏ đang cố nhịn thở để kẻ săn mồi không chú ý. Nhưng đã muộn rồi.

"Tránh ra!" – cô thét lên, tay chặn trước ngực, mắt rực lên ánh căm hận. "Anh nghĩ anh là ai? Thứ hèn mọn như anh chỉ biết giở trò bẩn trong mấy căn phòng tối thế này thôi sao?"

Hắn sững lại một thoáng, nhưng môi lại nhếch lên, như thể càng bị xúc phạm, thú tính trong hắn càng được nuôi lớn. Đôi mắt giờ đã không còn dấu vết người. Con ngươi mở rộng, dại đi, long lanh như lớp nhớt phủ lên đáy ao thối. Hắn nhếch miệng – không phải cười, mà là bản năng rướn lên của thú đói khi thấy thịt tươi. Hai tay thình lình quặp lại, như móng vuốt, ghì lấy vai Đình mà kéo ngược về phía mình. Một tiếng kêu thảng thốt bật ra từ cổ họng cô.

"Lão già thối rữa! Một gã rác rưởi tưởng mình có chút quyền là muốn muốn làm gì cũng được à? Nhìn anh kìa, nhìn cái bụng phì ra, cái mùi như bồn cầu công cộng—tởm!"

Mặt hắn đổi sắc. Một tia máu giật lên trên thái dương. Nhưng Đình vẫn chưa ngừng, giọng cô run vì giận:

"Muốn cưỡng ép một đứa nhỏ hơn cả con gái mình để chứng tỏ mình còn đàn ông? Đàn ông cái loại chó ghẻ như anh thì đàn bà chỉ có nước nhổ vào mặt!"

Cô vùng mạnh, cả người uốn cong như muốn nhảy khỏi cái ghế – tay quờ trúng cốc thủy tinh trên bàn. Trong tích tắc, cô quơ lên, đập vào đầu gã. Nhưng hắn đã kịp thấy. Cánh tay hắn vung ra như lưỡi rìu – nắm lấy cổ tay cô, xoắn ngược ra sau, rồi dúi cả người cô xuống.

Tiếng thủy tinh rơi xuống thảm, không vỡ – chỉ nghe cái cộp cụt lủn, tội nghiệp. Tay cô run lẩy bẩy, răng nghiến vào nhau.

"Định làm trò hả?" – hắn gầm lên, tiếng khản đặc, nóng như hơi thở của loài thú bị kích động. Một bên đầu hắn áp sát má cô, hít hà như thể đang đánh hơi. "Em nghĩ em đang ở đâu? Tôi cho em đến đây để làm gì hả?"

Cô gào lên, không còn phân biệt nổi lời: "Tôi không phải thứ của anh! Tôi không phải đồ chơi! Đồ thú vật! Đồ súc sinh dơ bẩn—!"

Bốp!

Bàn tay hắn giáng ngang mặt cô như một cú gạt phũ phàng. Âm thanh khô khốc vang lên, lẫn vào tiếng bolero vẫn trôi chảy đều đặn dưới nền.Cô loạng choạng, cả thân gần như bị hất khỏi salon, tóc xõa ra, che gần hết gương mặt. Đình thở dốc, mắt cay xè, tai ù lên như có ong bay, nửa mặt nóng rát, môi rách một đường, máu rỉ ra. Nhưng cô vẫn cào được một bên mặt hắn – móng tay cắm vào da thịt, để lại ba vết rớm đỏ.

Hắn tru lên một tiếng như chó bị chọc giận, rồi chộp lấy tóc cô, giật ngược ra sau. Cổ cô bật lên, da gáy căng ra, mắt mở lớn.

"Con khốn... Mày dám à?" – hắn thở hồng hộc, bàn tay còn lại chộp lấy vạt áo cô, xé toạc một bên cổ. Tiếng vải rách vang lên nghe rợn sống lưng. "Tao sẽ cho mày biết... cái giá của việc dám mở miệng với tao."

Đình hét lên, một tiếng đau đớn, uất nghẹn, giãy giụa như con thú non đang bị quật xuống bởi móng vuốt kẻ đi săn. Nhưng hắn càng giữ chặt hơn, đầu hắn dí sát mặt cô, hơi thở hôi rình phả lên cổ, tay bắt đầu mò mẫm như tìm nơi cắm nanh.

Cạch.

Một tiếng động khẽ như lưỡi dao gảy vào rìa ly thủy tinh.

Tấn khựng lại một nhịp.

Hơi thở hắn vẫn dồn dập, mắt vẫn đỏ ngầu, nhưng tai thì căng ra – như loài dã thú ngửi thấy mùi lạ sát nách.

Ngoài kia, tiếng gót giày khẽ vang.

Chậm.

Đều.

Như nhịp đập của lưỡi hái.

Rồi im bặt.

Tấn quay đầu nhìn về phía cửa, ánh sáng đỏ cam đổ một bóng mờ lạ lẫm lên tấm kính mờ cánh cửa phòng.

Đình cũng nhìn. Mắt cô mở lớn, môi vẫn rớm máu, hơi thở gấp gáp, nhưng trong đáy mắt—thoáng một tia.

Tia ấy không phải là sợ.

hy vọng.

Cạch.

Một tiếng động nhỏ vang lên nơi tay nắm cửa, như có ai đó đang thử vặn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro