Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. jealousy

Cánh cửa phòng ngủ khép lại với một tiếng "tách" nhẹ, chấm dứt hoàn toàn những âm thanh ồn ào của bữa tiệc từ tầng dưới. Jimin dựa lưng vào cánh cửa, thở ra một hơi mệt mỏi. Hương rượu vang đỏ thoang thoảng trên người cô hòa lẫn với mùi nước hoa gỗ ấm áp, tạo thành một thứ mùi phức tạp. Cô với tay bật công tắc, và ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn ngủ chiếu rọi căn phòng, làm nổi bật hình bóng một người đang đứng trước tấm gương body toàn thân.

Là Minjeong.

Tim Jimin thắt lại. Không phải vì ngạc nhiên, mà vì dáng vẻ của em lúc này. Minjeong chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của Jimin, rộng thùng thình, khiến em trông càng nhỏ bé. Mái tóc đen dài ẩm ướt được vén gọn sang một bên, để lộ cổ cao kiêu hãnh và làn da trắng nõn nà đến mức gần như phát sáng trong bóng tối. Đôi chân trần dài thẳng đứng trên tấm thảm mềm, tạo nên một hình ảnh vừa mong manh vừa đầy khiêu khích.

Nhưng thứ khiến Jimin phải bước chậm lại là ánh mắt của Minjeong trong gương – một màu đen tối, lạnh lẽo và đầy vẻ chán chường. Đôi mắt ấy không nhìn cô, mà dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, như thể đang đối diện với một kẻ xa lạ đáng ghét. Bầu không khí trong phòng đặc quánh một thứ gì đó nặng nề hơn cả sự im lặng, nó là sự im lặng của một cơn bão sắp ập đến.

Jimin hít một hơi thật sâu. Cô biết rõ nguyên nhân. Tối nay, trong bữa tiệc, một đồng nghiệp nam mới của công ty đã liên tục tìm cách trò chuyện với cô. Và Jimin, với tư cách là chủ nhân, đã duy trì thái độ lịch thiệp, thậm chí còn cười đùa vài câu cho vui. Cô đã thấy ánh mắt của Minjeong từ xa, như một tảng băng lạnh giá, nhưng cô không ngờ nó lại có sức công phá đến thế.

"Em bé," Jimin cất tiếng, giọng nhẹ nhàng cố gắng xua tan không khí căng thẳng. "Buổi tối của em thế nào? Tôi không thấy em ở dưới đó lâu."

Minjeong khẽ bật ra một tiếng cười khô khan, khó chịu. Âm thanh ấy chói tai trong không gian tĩnh lặng. "Ồ, làm sao mà có thể vui bằng buổi tối của chị được?" Em quay đầu lại, ánh mắt đen láy lạnh lùng quét qua Jimin. "Tôi chắc rằng cuộc trò chuyện với anh bạn tài tử  kia phải thú vị lắm. Xem chừng hai người có rất nhiều điểm chung." Giọng em lạnh băng, nhấn mạnh vào ba từ cuối như một lời cáo buộc sắc lẹm.

Jimin bước lại gần, từng bước một. Mùi rượu trên người cô dường như càng làm Minjeong thêm bực bội. Cô đứng ngay sau lưng em, hai tay chống lên mặt bàn gỗ tối màu, hai bên hông Minjeong, hoàn toàn nhốt em trong vòng vây của mình. Hơi thở ấm áp của Jimin phả vào gáy Minjeong, nơi những sợi tóc ẩm còn vương lại.

"Em đang ghen." Jimin tuyên bố, không phải một câu hỏi, mà là một sự thật hiển nhiên. Cô cố tình dùng sự khẳng định để chọc tức em thêm.

Minjeong rùng mình một cái rõ rệt, nhưng vẫn cố giữ vững tư thế, không thèm quay lại. "Đừng tự cho mình là quan trọng." Giọng em vẫn lạnh lùng, nhưng Jimin có thể nghe thấy một sự run nhẹ. "Tôi chỉ đang tự hỏi," em chậm rãi nói, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Jimin trong gương, ánh mắt đầy thách thức, "liệu có phải kiểu đàn ông đó, với những câu chuyện phiếm tầm phào và nụ cười dễ dãi, mới là thứ chị thực sự muốn? Một thứ tình cảm nhẹ nhàng, không cần phải giấu giếm, không cần phải nấp sau cánh cửa như chúng ta?"

Lời nói đó như một mũi dao đâm thẳng vào nỗi sợ sâu thẳm nhất của Jimin. Sự phức tạp trong mối quan hệ của họ, sự kỳ vọng từ gia đình và xã hội, tất cả đều là những gánh nặng mà cô luôn cố gắng che chắn cho Minjeong. Và giờ đây, chính em dùng nó để làm tổn thương cô.

Jimin không phủ nhận hay xác nhận. Lúc này, hành động mới là thứ ngôn ngữ mạnh mẽ nhất. Cô cúi xuống, dùng môi hôn lên vai trần của Minjeong. Một nụ hôn chậm rãi, ướt át, để lại vệt nóng bỏng trên làn da lạnh giá. Tay trái cô luồn vào trong áo sơ mi, bắt đầu xoa nắn bắp đùi mềm mại của Minjeong, các ngón tay di chuyển với một sự quen thuộc khiêu khích, như đang nhớ lại từng đường cong trên cơ thể em.

Minjeong cắn chặt môi dưới đến mức gần như bật máu. Em siết chặt hai tay trên mặt bàn, các khớp ngón tay trắng bệch. Em nhìn thẳng vào mắt Jimin trong gương, ánh mắt đầy thách thức và một chút tổn thương mà em cố gắng che giấu. "Đừng hòng dỗ tôi bằng mấy chiêu trò này."

"Tôi không dỗ," Jimin thì thầm, giọng trầm xuống, trở nên khàn đặc đầy nguy hiểm. Tay cô trượt cao hơn, lên đến eo thon, rồi vòng ra phía trước, áp lòng bàn tay nóng hổi lên bụng dưới phẳng lì của Minjeong. Cô có thể cảm nhận được cơ bụng em co thắt nhẹ. "Tôi chỉ muốn cho em thấy, không một ai, không một kẻ nào trên đời này, có thể khiến tôi thèm khát và phát điên như cái cách em đang làm với tôi lúc này. Ngay cả khi em đang giận dữ, ngay cả khi em đang cố đẩy tôi ra."

Một ngón tay của Jimin khẽ luồn dưới mép quần lót, chạm vào vùng da ẩm nóng bên trong. Minjeong khẽ rít lên một tiếng, toàn thân căng cứng như một sợi dây đàn. Sự phản kháng trong mắt em bắt đầu lung lay, bị xói mòn bởi cảm giác thân thuộc và sự thèm khát mà em không thể chối bỏ. Sự thật là cơ thể em luôn thành thật hơn tâm trí.

"Em thấy không?" Jimin thì thầm, mắt không rời hình ảnh phản chiếu của Minjeong – khuôn mặt đã ửng hồng, môi hé mở thở gấp, đôi mắt đen dần mất đi vẻ lạnh lùng, thay vào đó là sự đục mờ của dục vọng. Ngón tay cô chà xát nhẹ nhàng nhưng dai dẳng lên hạt ngọc nhạy cảm đang căng cứng và run rẩy. Mỗi vòng xoay khiến Minjeong khẽ rùng mình. "Cơ thể em không biết nói dối. Nó nói với  rằng em cũng đang cháy lên vì cô. Em cũng muốn khẳng định tôi là của riêng em, giống hệt cách em đang chiếm giữ cô lúc này. Sự ghen tuông của em chỉ càng chứng minh điều đó."

"Im... im đi..." Minjeong thở dốc, đầu ngả ra sau, tựa vào vai Jimin. Sức lực như rút cạn. Em không thể chối bỏ sự thật trước mắt nữa. Trong gương, em thấy một Minjeong khác – yếu đuối, thèm khát, và quyến rũ một cách tàn bạo dưới sự điều khiển của Jimin. Sự xấu hổ và khoái cảm hòa lẫn, tạo nên một thứ cảm xúc hỗn độn khiến em càng thêm kích thích. Em ghét cảm giác mất kiểm soát này, nhưng lại nghiện nó.

Jimin đẩy hai ngón tay vào sâu bên trong em. Minjeong rên lên một tiếng dài, thảm thiết, mắt nhắm nghiền. Cảm giác đầy ắp và quen thuộc khiến em choáng ngợp, xóa tan mọi suy nghĩ về người đàn ông kia, về bữa tiệc, về tất cả. Chỉ còn lại Jimin và sự khẳng định chủ quyền này.

"Mở mắt ra," Jimin ra lệnh, giọng gằn và đầy sở hữu. Cô muốn em thấy, muốn em ghi nhớ. "Nhìn xem em đang thuộc về ai. Nhìn rõ vào."

Minjeong mở mắt, đôi mắt ướt nhòe. Em nhìn thấy hình ảnh mình trong gương – một cảnh tượng nhục cảm đến nghẹt thở: khuôn mặt đẫm mồ hôi, áo sơ mi mở nút, bộ ngực nhỏ nhắn nhô lên theo từng nhịp thở hổn hển, và bàn tay Jimin đang làm việc giữa hai chân em. Sự thật trần trụi và mãnh liệt đó khiến em càng thêm thăng hoa. Đây là sự thật. Jimin là của em.

"Là của chị..." Minjeong thều thào, đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết đầu hàng. "Chỉ là của chị thôi... Jimin-ah..."

Đó là tất cả những gì Jimin chờ đợi. Nhưng cơn ghen của cô chưa nguôi ngoai. Cô rút tay ra, và trước khi Minjeong kịp phản ứng, cô xoay người em lại, đè em úp mặt vào tấm gương lạnh. Hơi lạnh từ kính khiến Minjeong khẽ kêu lên, một sự tương phản rõ rệt với sự nóng bỏng đang thiêu đốt bên trong. Jimin dùng sức nặng cơ thể ghì chặt em, thì thầm bên tai bằng một giọng đầy uy lực và dục vọng:

"Đây là hình phạt cho sự nghi ngờ của em."

Rồi cô kéo áo sơ mi của Minjeong lên, để lộ phần lưng trần trắng nõn và vòng ba căng tròn. Những nụ hôn và vết cắn nhẹ, mang đầy tính trừng phạt, đổ dồn xuống lưng, vai và mông em, để lại những dấu hồng tím như một sự đánh dấu chủ quyền không thể chối cãi. Minjeong rên rỉ, mặt áp vào gương, hơi thở làm mờ một vệt trên kính. Em không còn kháng cự, mà hoàn toàn chìm đắm trong sự "trừng phạt" đầy khoái cảm này. Đó là một sự trừng phạt em khao khát, một sự khẳng định rằng cô vẫn quan tâm, vẫn muốn sở hữu em.

Jimin dùng tay tách mông em ra, và từ phía sau, một lần nữa xâm nhập vào em. Lần này, góc độ mới và sự thô bạo hơn khiến Minjeong gần như điên loạn. Em gào khẽ, hai tay bám vào mép gương như tìm điểm tựa cuối cùng. Jimin di chuyển hông, những cú đẩy sâu và mạnh, liên tục, như muốn đóng dấu lên từng tế bào trong cơ thể em, xóa sạch mọi bóng ma của sự nghi ngờ.

"Tất cả... tất cả đều là của em," Jimin thở dốc, cúi xuống hôn lên lưng Minjeong, giữa những giọt mồ hôi. "Trái tim tôi, thân thể tôi, tâm trí tôi. Không ai có thể lấy đi. Ngay cả ý nghĩ đó cũng không được phép tồn tại." Mỗi từ, mỗi cú đẩy, đều là một lời tuyên thệ bằng xương bằng thịt.

Áp lực trong Minjeong tích tụ đến đỉnh điểm, nhanh hơn, mạnh hơn bao giờ hết. Em không còn nhận ra hình ảnh mình trong gương nữa, chỉ thấy một đóa hoa đang rung rinh, sắp nát tan dưới sự vũ bão của cảm xúc. Một cơn co thắt dữ dội, liên hồi quét qua toàn thân em, bắt đầu từ bụng dưới và lan tỏa đến từng ngón tay, ngón chân. Em hét lên, một tiếng hét vỡ òa của sự giải phóng, của sự đầu hàng hoàn toàn, thân thể run rẩy không ngừng, ép chặt lấy Jimin phía sau. Em đạt cực khoái trong một sự thừa nhận tuyệt đối: cô là của em, và em là của cô.

Vài phút sau, khi cơn sóng cuối cùng qua đi, Minjeong mềm nhũn, gần như ngất xỉu, toàn thân không còn một chút sức lực. Jimin dịu dàng bế em lên, đặt lên giường. Em nằm đó, kiệt sức, người đầy những dấu vết của tình yêu, sự ghen tuông và sự sở hữu. Hơi thở em vẫn còn gấp, ngực phập phồng.

Jimin nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai. Cô ôm Minjeong vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng em như vỗ về một đứa trẻ. 

"Đồ ngốc," Jimin thì thầm, giọng đầy yêu thương và thỏa mãn, khẽ hôn lên đỉnh đầu em. "Lần sau, nếu em ghen, cứ việc nói thẳng với tôi. Đừng tự hành hạ mình trong im lặng như thế. Nhìn em như vậy, tôi đau lòng lắm."

Minjeong khẽ cựa mình, úp mặt vào ngực Jimin, giọng nhỏ xíu, đầy vẻ giận dỗi nhưng đã hoàn toàn hết bực, chỉ còn lại sự mệt mỏi và hài lòng: "Đồ khốn, lần sau... chị còn cười với ai như thế nữa. Tôi sẽ cắn chết chị."

Jimin mỉm cười, một nụ cười thật lòng. Cô khẽ nâng cằm Minjeong lên, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đục mờ của em. "Ừ, chỉ yêu em thôi."  hôn lên môi em, một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với sự cuồng bạo lúc nãy.

Trong lòng Jimin, ngọn lửa ghen tuông của Minjeong, thứ vừa thiêu đốt cả hai, giờ đã trở thành thứ gia vị khiến tình yêu của họ càng thêm đậm đà, ám ảnh và khó tách rời. Và cô biết, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không thể nào rời xa em bé hay ghen và đáng yêu của mình. Sự ghen tuông ấy, cuối cùng, cũng chỉ là một cách thể hiện tình yêu theo cách riêng của Minjeong mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro