Chương 13
Jimin khoác lên người chiếc đầm trắng ôm sát body, phần đùi được xẻ cao, tôn lên từng đường cong quyến rũ của cô. Mái tóc xõa dài kết hợp cùng đôi cao gót khiến cô thêm phần kiêu sa. Đi bên cạnh cô là Choi Yeonjun, người diện bộ suit đen chỉnh tề, mái tóc side-part nhuộm đỏ càng làm nổi bật vẻ lịch lãm nhưng không kém phần nổi loạn của anh. Cả hai bước vào buổi tiệc của Aeri, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên bầu không khí xa hoa và quyền lực.
Buổi tiệc được tổ chức tại một dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, cách xa khỏi sự ồn ào của thành phố. Khách mời đa phần là những nhân vật có thế lực trong xã hội, từ giám đốc các tập đoàn lớn, chính trị gia cho đến các ông trùm xã hội đen khét tiếng. Không gian tiệc tràn ngập những gương mặt đầy quyền lực và tham vọng.
"Đi theo tớ" Aeri nhẹ nhàng tiến đến khoác tay Jimin, ra hiệu cho cả Yeonjun và cô bước theo mình. Ba người họ lặng lẽ tiến sâu vào bên trong dinh thự, nơi càng lúc càng ít người, chỉ còn lại những kẻ có sức ảnh hưởng lớn nhất. Ánh sáng mờ ảo khiến cho không khí thêm phần u ám và đầy bí ẩn.
Càng đi vào sâu, khung cảnh trở nên bức bối hơn. Trong các phòng kín đáo và hành lang tối, những nhóm đàn ông đang thực hiện những hành vi bạo lực kinh tởm, có nhóm thì đang cưỡng hiếp tập thể, nhóm khác thì chìm đắm trong ma túy, hít hà thứ bột trắng hoặc cắn những viên kẹo đầy độc hại. Những tiếng hét, tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng cười điên loạn đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh địa ngục trần gian.
Jimin nhăn mặt, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô. "Ồn ào quá, Aeri à" cô nói, giọng đầy bực bội.
"Xin lỗi cục cưng của tớ" Aeri mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc. "Bọn chúng cứ thích chống cự, không biết lượng sức mình"
Cả ba người tiếp tục tiến về phía trước, bước qua những cơ thể rã rời, những ánh mắt tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ từ các nạn nhân. Nhưng Aeri chỉ nhìn họ bằng đôi mắt sắc lạnh như dao, không chút động lòng.
Cuối cùng, họ cũng đến được một căn phòng sâu bên trong dinh thự. Ở đây, những gương mặt quen thuộc đã ngồi chờ sẵn. Jimin tiến đến và chọn chỗ ngồi cạnh Sakura. "Đông đủ như lời hứa rồi nhỉ? Chúng ta đến để xem quý cô Uchinaga cho những con thú cưng của cô múa thế nào à?" Jimin cất giọng mỉa mai.
"Haha, thôi nào Jimin, cứ ăn trước đi rồi chúng ta ra ngoài 'giao lưu' một chút" Aeri cười đáp lại, ngồi xuống bên cạnh Ningning.
Trước khi bắt đầu cuộc "săn đêm" Aeri đã chuẩn bị cho họ một bữa ăn thịnh soạn. Căn phòng trở nên im lặng một cách kỳ lạ khi mọi người tập trung vào phần ăn của mình, không ai mở lời. Sự tĩnh lặng ấy không hẳn là bình yên, mà là sự chuẩn bị, như một con thú đang nạp năng lượng trước khi lao vào cuộc săn tàn bạo. Từng miếng thức ăn trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm khẽ khàng, như đang đếm ngược đến thời khắc hỗn loạn sắp tới.
Buổi tiệc đã bắt đầu, và những linh hồn lạc lối trong dinh thự này sẽ không có đường quay lại.
Sau khi hoàn thành bữa ăn, Jimin đặt dao nĩa xuống bàn, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn xung quanh. Không một lời thừa thãi, không một cảm xúc nào bộc lộ ra bên ngoài, cô đứng dậy, bước đến gần cánh cửa lớn dẫn ra khu vực sân sau của dinh thự. Nơi đó, ánh đèn lung linh từ hồ bơi phản chiếu lên bầu trời đêm đen như mực, tạo ra một khung cảnh đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo.
Aeri đứng dậy, nhẹ nhàng bước theo Jimin, đôi giày cao gót khẽ vang lên từng nhịp đều đặn trên nền gạch cẩm thạch bóng loáng. "Đến lúc rồi" Aeri thì thầm, vừa đủ để Jimin nghe thấy. Cô quay đầu lại nhìn những người khác và ra hiệu, tất cả ngay lập tức đứng dậy và theo sau hai người. Họ đi qua một hành lang dài, dẫn đến khu vực kín đáo hơn, nơi mà những điều tàn nhẫn nhất đang diễn ra.
Sân sau của dinh thự là một khu vườn rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường cao ngút trời, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ở đây, những người có quyền lực thật sự đang bàn bạc, trao đổi những bí mật đen tối, hoặc đơn giản chỉ là thỏa mãn những thú vui bệnh hoạn của mình. Đâu đó có những tiếng rên rỉ, tiếng cười man dại, và tiếng hét vọng lên trong màn đêm, như một bản giao hưởng ghê rợn không có hồi kết.
Jimin dừng lại trước một nhóm người đang tụ tập bên hồ bơi, trong đó có vài gương mặt quen thuộc từ các tổ chức ngầm lớn. Cô đảo mắt một lượt, rồi chậm rãi tiến đến, với vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Cô không cần nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của cô cũng đủ khiến những kẻ xung quanh cảm thấy sự đáng sợ ẩn chứa sau vẻ đẹp hoàn hảo đó.
Yeonjun đứng phía sau cô, như một con quái vật khủng lồ, ánh mắt của anh quét qua đám đông, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Anh nhìn thấy những kẻ quyền thế đang bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện của họ, thì thầm trao đổi những lời nói khó nghe về những giao dịch ngầm, những phi vụ bẩn thỉu mà không ai dám công khai.
Aeri tiến đến gần hồ bơi, nơi một nhóm đàn ông đang vây quanh một cô gái trẻ, ép cô phải làm những điều kinh tởm. Cô nhìn cảnh tượng đó mà không chớp mắt, như thể đây chỉ là một phần bình thường của buổi tiệc. "Nhìn xem" Aeri quay lại, mỉm cười đầy bí ẩn với Jimin "chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chúng ta còn nhiều thứ thú vị hơn phía trước"
Jimin không đáp lời, chỉ khẽ nhướng mày, rồi quay người bước về phía chiếc ghế dài gần đó. Cô ngồi xuống, bắt chéo chân một cách thanh lịch, đôi mắt vẫn lạnh lùng quan sát những gì đang diễn ra. Không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, khi những kẻ đứng đầu buổi tiệc này bắt đầu phô trương quyền lực của mình qua những trò chơi tàn nhẫn.
"Đến giờ rồi" Aeri cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Ra hiệu cho một người đàn ông đứng gần đó, và ngay lập tức, những tên thuộc hạ bắt đầu di chuyển. Tiếng gió nhẹ thổi qua khu vườn không thể xua tan được cảm giác căng thẳng đang dâng trào.
Một cánh cửa bí mật phía xa chầm chậm mở ra, để lộ một lối đi dẫn vào hầm ngầm dưới lòng đất. Những người trong cuộc biết rằng đó chính là nơi thật sự của "cuộc săn" đêm nay một cuộc săn mà những con mồi sẽ không bao giờ có cơ hội thoát thân.
Jimin đứng dậy, đôi mắt lạnh như băng hướng về phía cánh cửa. Cô cảm nhận được sự u ám, tàn nhẫn đang bao trùm lấy không gian. "Chúng ta bắt đầu thôi" cô nói, giọng điệu vô cảm nhưng đầy quyết đoán.
Aeri mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho mọi người theo mình. Bọn họ bước vào lối đi hầm ngầm, bỏ lại phía sau những tiếng hét tuyệt vọng của những kẻ đã bị định sẵn số phận. Sâu trong bóng tối, cuộc đi săn thật sự mới chỉ bắt đầu, và không ai trong số những kẻ bên dưới có thể thoát khỏi sự tàn ác của những kẻ cầm quyền phía trên.
Khi bước chân của bọn họ vang lên trong hành lang dài của lối đi hầm ngầm, không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn. Tiếng bước chân của họ dội lại, mỗi âm thanh đều như một lời cảnh báo về sự tàn khốc sắp diễn ra. Cánh cửa cuối cùng hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn treo trên tường, và phía sau nó chính là đấu trường của sự điên cuồng.
Cánh cửa mở ra, để lộ một không gian ngầm rộng lớn, trần nhà cao vút, nơi ánh đèn đỏ rực rỡ chiếu sáng cả khu vực. Xung quanh là các lô ghế được bố trí theo hình vòng cung, nơi những kẻ quyền thế đã yên vị, chuẩn bị chứng kiến cuộc "trò chơi" mà Aeri đã lên kế hoạch từ lâu. Đây không phải là buổi tiệc giải trí thông thường, mà là nơi những bản hợp đồng ngầm, những phi vụ đẫm máu và quyền lực được quyết định bằng cuộc sống của những con người thấp kém hơn.
Ở giữa đấu trường, những "con mồi" những người bị bắt cóc, hoặc bị ép buộc phải tham gia đã sẵn sàng. Họ bị trói, mắt đầy sợ hãi, và cơ thể run rẩy trước những điều không thể đoán trước đang chờ đợi. Mỗi kẻ có mặt tại đây đều biết rằng không một ai trong số đó sẽ sống sót đến cuối đêm.
Mười bảy người bọn họ dừng lại ở hàng ghế đầu, nơi dành riêng cho những nhân vật quan trọng nhất. Tất cả ngồi xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước, không chút cảm xúc trước cảnh tượng kinh hoàng sắp diễn ra. Bên cạnh cô, Aeri, khẽ vẫy tay gọi một trong những người quản trò tiến lại gần.
"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ chưa?" Aeri hỏi, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy quyền lực.
"Vâng, thưa cô Uchinaga" người quản trò kính cẩn đáp. "Tất cả đã sẵn sàng. Những con mồi đã được chuẩn bị, và những kẻ tham gia cuộc săn đã sẵn sàng nhận lệnh"
"Hoàn hảo" Aeri mỉm cười đầy thỏa mãn. Quay sang nhìn Jimin, ánh mắt lóe lên sự thú vị. "Sẵn sàng chưa? Đây sẽ là đêm rất đáng nhớ đó"
Jimin chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi những con mồi dưới đấu trường. Không phải vì cô thương cảm hay sợ hãi cho số phận của họ, mà bởi cô đang đánh giá tình hình, cân nhắc từng chi tiết. Mọi thứ đều như một ván cờ, và cô luôn muốn chắc chắn rằng mình là người điều khiển những quân cờ chứ không phải là kẻ bị dẫn dắt.
Yeonjun và Soobin đứng im lặng phía sau, mắt cả hai quét qua đám đông, cẩn thận theo dõi từng hành động. Hai người không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của cả hai là một lời cảnh báo ngầm: không ai được phép gây rối hay vượt quá giới hạn mà họ đã đặt ra.
Cuộc săn chính thức bắt đầu khi một tiếng chuông lớn vang lên. Những kẻ săn mồi những người tham gia với hy vọng được leo lên nấc thang quyền lực hoặc đơn giản là thỏa mãn bản năng bạo lực của mình bước vào đấu trường. Họ trang bị vũ khí từ dao, gậy sắt đến súng ngắn, sẵn sàng hạ gục bất kỳ ai cản đường. Những con mồi, dù hoảng sợ, vẫn cố gắng tìm cách thoát thân, nhưng không ai trong số họ có nhiều cơ hội.
Tiếng hét vang lên, tiếng súng nổ chát chúa, và máu bắt đầu chảy tràn trên sàn đấu. Mỗi giây trôi qua, đấu trường càng trở nên hỗn loạn, khi những kẻ săn mồi săn đuổi con mồi không chút do dự. Những kẻ tham gia cuộc chơi này không chỉ là những kẻ vô danh, mà còn là những người mang trong mình sự tàn nhẫn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được điều mình muốn.
Aeri nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt lạnh lùng nhưng lại ánh lên sự thích thú. Quay sang Jimin, nhẹ nhàng hỏi: "Thấy sao? Hấp dẫn chứ?"
Jimin không trả lời ngay, cô chỉ quan sát thêm vài giây, rồi nhếch môi cười nhẹ. "Quá dễ đoán" cô đáp lại, ánh mắt lấp lánh sự khinh thường. "Không có gì thú vị nếu tất cả đều tuân theo một kịch bản lặp đi lặp lại. Những kẻ này chỉ là lũ vô dụng"
Aeri bật cười khúc khích, như thể đồng ý với nhận xét đó. "Chúng ta có thể thêm chút gia vị nếu cậu muốn. Đêm nay vẫn còn dài."
Jimin khẽ nhún vai, ánh mắt dường như bắt đầu tìm kiếm điều gì đó khác biệt hơn. Cô biết rằng phía trước còn nhiều màn kịch tàn nhẫn hơn nữa, và bản chất thật của cuộc chơi quyền lực này không chỉ là máu và chết chóc mà là sự thao túng và khống chế hoàn toàn.
Khi máu và tiếng hét vang lên như một bản nhạc đen tối, Jimin dựa lưng vào ghế, đôi mắt cô không mảy may dao động trước cảnh tượng đầy bạo lực. Đối với cô, mọi thứ dường như chỉ là một vở kịch được sắp xếp tỉ mỉ, mà cô, Aeri và những người xung quanh chính là đạo diễn. Jimin vẫn cảm thấy một chút buồn chán, những cuộc săn như thế này đã quá quen thuộc với cô, không còn gì mới mẻ hay kích thích.
Aeri dường như đọc được suy nghĩ của Jimin. "Cậu không hứng thú nữa à?" Aeri hỏi, đôi mắt sắc sảo của Aeri liếc qua Jimin với sự tinh ý vốn có. "Nếu thế, chúng ta có thể thử một điều mới mẻ hơn"
"Ý cậu là gì?" Jimin khẽ nhếch môi, đôi mắt vẫn không rời khỏi đấu trường.
Aeri không trả lời ngay, thay vào đó, vẫy tay ra hiệu cho một trong những người quản trò đứng gần đó. Hắn lập tức bước tới, khom người trước Aeri chờ lệnh. "Đưa 'món đặc biệt' lên đi" Aeri ra lệnh bằng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không ai có thể lầm tưởng sự tàn nhẫn ẩn sau đó.
Người quản trò nhanh chóng quay lưng và biến mất sau một cánh cửa phía xa. Chỉ một lúc sau, ánh đèn trong đấu trường mờ đi, và âm thanh của cuộc tàn sát tạm thời dừng lại. Những kẻ săn mồi và con mồi đều quay đầu nhìn về phía một khu vực đặc biệt trong đấu trường, nơi một tấm màn lớn từ từ được kéo lên.
Phía sau tấm màn là một chiếc lồng lớn bằng sắt, và bên trong chiếc lồng đó là một nhóm người khác không phải những nạn nhân vô danh hay những con mồi dễ đoán như trước. Đây là những nhân vật có quyền lực nhất trong số các phe đối địch của Aeri, những kẻ đã bị hạ gục trong những phi vụ ngầm tàn nhẫn nhất, nhưng thay vì giết chết họ ngay lập tức, Aeri giữ họ lại để dành cho màn trình diễn đêm nay.
Bọn họ đồng loạt khẽ nhướng mày, đôi mắt lóe lên sự tò mò khi nhận ra gương mặt quen thuộc trong nhóm người đó. "Chà" Sakura cất giọng trầm "Em đúng là biết cách làm người ta ngạc nhiên đấy, Aeri"
Aeri cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy kiêu hãnh. "Em nghĩ mọi người sẽ thích điều này. Những kẻ trong lồng kia đều là những người từng muốn giết chúng ta, nhưng bây giờ thì họ sẽ phải quỳ gối van xin mạng sống của mình"
Jimin ngả lưng ra sau, đôi mắt sắc bén của cô dán chặt vào những gương mặt đang co rúm vì sợ hãi bên trong chiếc lồng. "Và kế hoạch của cậu là gì?"
Aeri khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như mèo nhìn về phía đấu trường. "Chúng ta sẽ cho họ một cơ hội. Nếu họ có thể sống sót qua cuộc đấu với những kẻ săn mồi chuyên nghiệp của tớ, họ có thể ra đi. Nhưng nếu họ thất bại, thì... kết cục đã rõ"
Yeonjun, đứng phía sau Jimin, khẽ mỉm cười khi nghe Aeri nói. Đôi mắt lạnh lùng của anh lướt qua những kẻ trong lồng như thể đánh giá chúng chỉ là những con cừu non đợi đến giờ bị làm thịt. "Không ai trong số đó có cơ hội" anh nói, giọng điềm nhiên "Chúng không phải là đối thủ của những kẻ săn mồi đã được huấn luyện"
Aeri chỉ cười nhẹ "Chính vì thế mới thú vị, phải không?"
Tiếng chuông lại vang lên, báo hiệu cuộc đấu mới. Chiếc lồng sắt từ từ mở ra, và những kẻ trong đó bị đẩy ra ngoài đấu trường. Họ vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được điều gì sắp xảy ra, nhưng nỗi sợ hãi trên gương mặt họ nói lên tất cả. Một trong số họ, người đứng đầu một băng đảng từng dám đối đầu với Aeri, loạng choạng bước tới, đôi mắt giận dữ nhưng đầy bất lực khi nhìn về phía Aeri.
"Đồ quái vật!" hắn hét lên, giọng nói nghẹn ngào vì căm phẫn "Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn mãi trong thế giới tối tăm này sao? Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm!"
Aeri chỉ khẽ cười khẩy. "Câu chuyện đó tao đã nghe quá nhiều lần rồi. Nếu mày có thể sống sót qua đêm nay, chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện đó. Còn bây giờ, hãy lo mà giữ mạng sống của mình"
Kẻ đó không còn lựa chọn nào khác. Hắn và những người còn lại buộc phải tiến vào giữa đấu trường, nơi những kẻ săn mồi đang chờ đợi, đôi mắt sắc lạnh đầy khát máu.
Cuộc đấu bắt đầu, và máu một lần nữa chảy tràn trên sàn đấu. Nhưng lần này, những tiếng hét không chỉ đến từ những con mồi yếu đuối mà còn từ những kẻ từng tưởng rằng mình không thể bị hạ gục. Những tiếng cười điên loạn từ khán đài vang lên khi từng kẻ một trong số họ bị xé nát bởi những kẻ săn mồi, và không một ai có thể thoát thân.
Minjeong không thể kìm được nụ cười mỉa mai khi nhìn thấy cảnh tượng đó. "Tôi phải thừa nhận, Aeri. Cô biết cách giữ mọi thứ thú vị đấy"
Aeri không đáp lời, chỉ cười thầm trong bóng tối, ánh mắt sáng rực lên sự thỏa mãn. Đây là thế giới của Uchinaga Aeri, nơi mà Aeri là kẻ cầm quyền tuyệt đối, và không một ai có thể lay chuyển ngai vàng đó.
Khi cuộc đấu trong đấu trường ngày càng trở nên đẫm máu và hỗn loạn, bọn họ dựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc bén của họ quét qua từng góc của khung cảnh. Sự tàn nhẫn và khốc liệt của trò chơi quyền lực này không còn làm họ ngạc nhiên, nhưng thứ khiến họ cảm thấy thú vị chính là sự phản bội, sợ hãi và tuyệt vọng lộ rõ trên gương mặt những kẻ từng tự hào về vị thế của mình. Trong mắt họ, tất cả những kẻ này, dù quyền lực đến đâu, đều chỉ là những quân cờ bị điều khiển bởi những bàn tay của hai mươi gương mặt vàng trong giới tội phạm.
Một tiếng hét thất thanh vang lên, kéo theo một tràng cười man dại từ những kẻ ngồi trên khán đài. Một trong những kẻ từng là thủ lĩnh một băng đảng lớn đã gục ngã dưới tay một tên săn mồi, máu tuôn trào từ vết thương trên cổ hắn. Jimin chỉ nhìn thoáng qua, không hề dao động.
"Những kẻ yếu đuối không bao giờ có chỗ đứng trong thế giới này" Jeno nhận xét, giọng điệu lạnh lùng như thường lệ.
Aeri nghiêng đầu nhìn mọi người, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò. "Mọi người nghĩ sao? Có thấy cuộc săn đêm nay đủ kích thích chưa?"
Jimin không trả lời ngay lập tức. Cô nhắm mắt lại trong một thoáng, như thể đang suy nghĩ. "Không tệ" cô thì thầm, "nhưng trò chơi này vẫn chỉ là trò chơi. Tớ muốn thấy một điều gì đó khác biệt một điều mà không ai có thể dự đoán trước được."
Aeri nhướng mày, nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi "Ý cậu là gì? Cậu muốn điều gì khác biệt?"
Jimin mở mắt ra, đôi mắt sắc sảo như lưỡi dao. "Chúng ta đang thao túng những kẻ yếu đuối, những kẻ không có khả năng chống cự. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nhắm đến những kẻ có đủ sức mạnh để chiến đấu, những kẻ tưởng rằng mình không thể bị khuất phục?"
Aeri cười khẽ, ánh mắt đầy sự tò mò và kích thích. "Cậu đang nói đến việc thách thức những kẻ mạnh nhất sao? Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ đánh cược nhiều hơn"
"Chính xác" Jimin đáp lại, đôi mắt lấp lánh. "Nếu muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, chúng ta không thể chỉ dựa vào việc tiêu diệt những kẻ yếu hơn. Phải có một cuộc chơi mà bất cứ ai cũng có thể là con mồi, kể cả chúng ta"
Aeri im lặng trong giây lát, ánh mắt sâu xa như đang cân nhắc. "Một cuộc chơi mà tất cả đều có thể trở thành con mồi, kể cả những kẻ cầm quyền..." Cô lặp lại lời Jimin, rồi mỉm cười. "Nghe có vẻ như cậu đang đề xuất một trò chơi nguy hiểm. Nhưng tớ thích sự nguy hiểm đó"
Sakura, im lặng nhìn Jimin, khẽ nhíu mày "Nguy hiểm đồng nghĩa với rủi ro lớn. Em thực sự muốn đánh cược với chính tính mạng của mình sao?"
Jimin quay lại nhìn Sakura, đôi mắt cô không hề có chút sợ hãi hay do dự. "Em không sợ rủi ro, Sakura. Quyền lực thực sự chỉ đến khi chúng ta không còn sợ mất nó"
Aeri bật cười, đầy thích thú. "Vậy thì, chúng ta sẽ tạo ra một cuộc chơi mới. Một trò chơi mà không ai được an toàn, không có quy tắc, và không có sự bảo đảm cho bất cứ ai"
Jimin khẽ nhướng mày, nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi cô "Vậy là chúng ta đã có một kế hoạch"
Trong khi cuộc săn dưới đấu trường vẫn tiếp tục, một trò chơi mới, tàn nhẫn hơn, đã được khởi đầu trong tâm trí của những kẻ ngồi trên cao. Trò chơi này sẽ không chỉ là một cuộc săn đơn thuần, mà là một ván cờ khốc liệt giữa những kẻ đứng đầu, nơi mỗi nước đi đều có thể là nước cờ quyết định sự sống chết.
Đêm đó, ánh đèn đỏ vẫn sáng rực trong đấu trường, nhưng những kẻ thực sự nắm giữ quyền lực lại đang chuẩn bị cho một cuộc chơi nguy hiểm hơn, nơi không ai có thể biết trước được kẻ nào sẽ là người cuối cùng đứng vững.
Và Jimin, với đôi mắt sắc bén và ý chí sắt đá, biết rằng cuộc chơi này mới thực sự xứng đáng với sự tham vọng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro