mai sau có duyên hãy gặp lại.
hạ ấy, tôi gặp em. em xuất hiện như một tia nắng nhẹ nhàng rọi xuống sau cơn mưa, vừa ấm áp vừa chói lòa. đó là năm tôi mười bảy tuổi, đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc đời mà tôi vẫn chưa kịp mơ ước đủ đầy. và em, minjeong, chính là giấc mơ mà tôi không ngờ tới, nhưng lại trở thành tất cả.
tôi gặp em lần đầu ở sân trường rực nắng, nơi những cánh phượng đỏ chao nghiêng trong gió. em đứng đó, lưng tựa vào tường, mắt nhìn xa xăm như đang gửi hồn mình vào một nơi nào khác. tôi chẳng biết em đang nghĩ gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn bước tới và hỏi: "em có đang chờ ai không?"
lúc đó, tôi biết thế nào là rung động đầu đời. đó là khi tôi không còn nghĩ đến những chiều rong ruổi cùng lũ bạn, cũng chẳng còn hứng thú với những lần phá làng phá xóm. thay vào đó, tôi chỉ muốn tìm kiếm em trong mỗi góc sân trường, chỉ để thấy bóng lưng em, dù chỉ một lần.
kim minjeong. một cái tên ngắn gọn,nhưng mỗi lần tôi gọi,nó lại ngân dài trong lòng tôi như một giai điệu quen thuộc.cái tên được thầy giáo gọi lên trong buổi học đầu tiên của học kỳ mới. tôi nhớ rõ giọng nói của em khi ấy.trong trẻo và ngọt ngào nhưng có chút gì đó xa cách. tôi tự hỏi liệu có ai, ngoài tôi, cũng đang chăm chú lắng nghe từng âm tiết phát ra từ môi em.em ít nói,nhưng mỗi lần em cười, đôi mắt sẽ híp lại, để lộ ra hai đường cong như vầng trăng khuyết. tôi thích nhìn em cười. thích đến mức chỉ cần nghĩ đến, tim tôi đã lỡ nhịp.
tôi ngồi bàn cuối, còn em thì chọn một góc bàn đầu, gần cửa sổ. tôi có thể nhìn thấy mọi cử động nhỏ nhất của em. cách em vén tóc, cách em lật từng trang sách, và cả cách em khẽ cười khi lắng nghe một câu chuyện nào đó. những điều nhỏ nhặt ấy, với tôi, lại đẹp đến mức như thể cả thế giới chỉ tồn tại vì em. mỗi khi có gió, tóc em khẽ bay, và đôi khi, em ngẩng đầu lên nhìn những tia nắng xuyên qua tán lá. những lúc đó, tôi không thể rời mắt khỏi em, như thể em là điều duy nhất tồn tại trên thế gian này.
chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau một cách tình cờ. hôm đó là một buổi chiều muộn, sân trường vắng tanh, chỉ còn tôi đang tập trung vẽ tranh dưới góc phượng. em đi ngang qua, dừng lại nhìn bức tranh của tôi, và bất ngờ nói
"màu nắng này đẹp thật. giống như lúc hoàng hôn ở quê mình."
tôi ngẩng lên, ngỡ ngàng.
em cười nhẹ, rồi chỉ vào góc tranh.
"nhưng có vẻ bầu trời hơi thiếu vàng. cậu nghĩ sao nếu thêm một chút màu vàng nhạt ở đây?"
đó là lần đầu tiên tôi nghe em nói nhiều đến vậy. em ngồi xuống bên cạnh, chỉ cho tôi cách pha màu, rồi kể về những chiều hoàng hôn em thường ngồi bên bờ sông ở quê, ngắm mặt trời lặn. giọng em êm đềm, chậm rãi,khiến tôi muốn nghe mãi em nói.
"đẹp quá." em mỉm cười,khi bức tranh đã được dệt thêm màu sắc hoàn hảo.
"mình có thể giữ bức tranh này được không?"
tôi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. "nếu cậu thích."
em cười. một nụ cười đẹp đến mức khiến tôi quên mất cả cách thở. từ ngày hôm đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, và mỗi cuộc trò chuyện lại khiến tôi nhận ra rằng, em không chỉ đẹp, mà còn đặc biệt đến lạ thường.
sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu thân thiết hơn. tôi nhận ra em không lạnh lùng như vẻ ngoài vẫn thường khiến người khác lầm tưởng. em chỉ lặng lẽ, như một dòng suối nhỏ, chảy mãi mà không cần ai chú ý. mỗi lần ở bên em, tôi luôn thấy lòng mình bình yên đến lạ.
rồi một ngày em hỏi tôi,
"Liệu có cách nào cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu mà không cần yêu?"
tôi nhìn em, lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó tả. "nhưng nếu không yêu, làm sao chúng ta biết được nó đẹp đến thế nào?"tôi không biết mình lấy can đảm từ đâu để nói những lời đó, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn em hiểu rằng,vì yêu nên mới thấy đẹp,không phải,vì thấy đẹp nên mới yêu.
rồi vẫn một ngày em lại hỏi tôi,
"jimin, cậu có tin vào tình yêu không?"
em hỏi tôi câu đó vào một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi dưới gốc cây phượng già. sân trường vắng lặng, chỉ có tiếng ve râm ran và mùi hương ngai ngái của đất sau cơn mưa. ánh mắt em nhìn tôi, sâu thẳm và trầm lắng, như muốn tìm kiếm câu trả lời cho một điều gì đó.
tôi không biết phải trả lời thế nào. yêu, với tôi, là điều gì đó rất mơ hồ. tôi chưa từng nghĩ rằng trái tim mình có thể rung động nhiều đến vậy. nhưng kể từ khi gặp em, tôi nhận ra rằng yêu là khi mỗi lần nhìn thấy em, tim tôi đều đập nhanh hơn, và khi em không ở đây, tôi lại thấy nhớ em da diết.
"có lẽ là có," tôi đáp, khẽ mỉm cười. "còn cậu thì sao?"
em im lặng một lúc lâu, rồi chỉ khẽ gật đầu. ánh nắng buổi chiều rọi qua tán lá, vẽ lên gương mặt em những vệt sáng mờ nhạt. em không nói thêm gì nữa, nhưng tôi cảm nhận được một nỗi buồn nào đó len lỏi trong ánh mắt em.
mùa hè năm ấy, tôi và em đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm đẹp. những buổi chiều đạp xe qua cánh đồng đầy gió, những lần trốn học ra bờ sông nghịch nước, và cả những buổi tối ngồi bên nhau, lặng lẽ ngắm những vì sao. em luôn là người ít nói, nhưng tôi lại thích sự im lặng ấy. bởi vì chỉ cần có em bên cạnh, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa.và tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần có em, thì mùa hè ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
nhưng mùa hè, dù có dài đến đâu, rồi cũng phải nhường chỗ cho những cơn mưa đầu thu. mùa hè
qua đi, giống như những cánh phượng đỏ cuối cùng rụng xuống sân trường. em rời xa tôi vào một ngày đầu thu,khi gió bắt đầu mang theo hơi lạnh, từng cơn gió thổi qua, lạnh buốt, nhưng lòng tôi còn lạnh hơn gấp bội.ngày em rời đi, trời đổ mưa. em đứng trước tôi,chiếc vali đặt bên chân, đôi mắt em đỏ hoe nhưng vẫn cố mỉm cười.em bước đến từ phía sau, nhẹ nhàng như cách em đã bước vào cuộc đời tôi. trong tay em là một mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ nhưng được giữ gìn cẩn thận. em đứng đó, đôi mắt nhìn tôi, sâu thẳm như có cả ngàn điều muốn nói nhưng chẳng thể thốt nên lời.
"jimin," em gọi tên tôi, giọng em nhẹ như cơn gió thoảng qua. "mình có cái này muốn gửi lại cho cậu."
"jimin, cảm ơn cậu vì đã làm cho mùa hè của mình trở nên thật đặc biệt." em nói, giọng khàn đi vì kìm nén cảm xúc.
tôi muốn giữ em lại, muốn nói với em rằng em là tất cả những gì tôi có. nhưng cuối cùng, tôi chỉ khẽ gật đầu, nhìn em bước lên xe. chiếc xe lăn bánh, mang em rời xa, để lại tôi đứng đó, lặng lẽ trong mưa.
Có những người, chỉ cần bước vào đời ta một mùa thôi, nhưng để lại dư âm của cả một đời người.
.
.
.
nhiều năm sau.
tôi tìm thấy chiếc hộp cũ trên gác mái. nó nằm đó, lặng lẽ như một người bạn đã lâu không gặp. bụi phủ đầy nắp, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã biết nó chứa đựng điều gì.
đó là chiếc hộp mà tôi luôn trốn tránh. những kỷ niệm cũ được tôi cất kỹ, sợ rằng nếu mở ra, lòng mình sẽ lại nhói đau như ngày em rời đi. thế nhưng, không hiểu vì sao, hôm nay tôi lại cảm thấy đủ can đảm để đối diện.
tôi mở hộp. bên trong là những tấm ảnh chụp chung với em và cả mảnh giấy nhỏ,là thư em đã viết đưa tôi lúc em đi,ngày đó em đi,chỉ để lại mảnh giấy cùng với kỷ niệm ở lại,tôi cũng chưa lần nào mở ra đọc nó,có lẽ tôi đã quên bén nó rồi.bàn tay tôi run run khi cầm lấy tấm thư. nét chữ của em vẫn y như tôi nhớ mềm mại, thanh thoát. tôi mở thư, trái tim bỗng dưng thổn thức như đang sống lại tuổi mười bảy.
"gửi yu jimin,
mình từng nghĩ rằng, nếu không nói ra, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cả hai. nhưng hoá ra, im lặng lại chỉ khiến nỗi lòng mình thêm nặng trĩu. vậy nên hôm nay, mình viết lá thư này, để nói với cậu điều mà mình đã giấu kín từ những ngày đầu tiên.
jimin, mình yêu cậu.
mình yêu cái cách cậu cười, mình yêu cái cách cậu luôn dịu dàng nhìn mình. và mình yêu cả cái cách cậu gọi tên mình, nhẹ nhàng như tiếng gió lướt qua trong những buổi chiều đầy nắng.
cậu là mùa hè đẹp nhất của mình, jimin à. nhưng mùa hè nào rồi cũng phải qua. mình biết, sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời xa nhau, như ánh nắng cuối ngày phải nhường chỗ cho hoàng hôn. nhưng mình hy vọng, dù thời gian có trôi qua bao lâu, mong cậu vẫn sẽ nhớ rằng, đã từng có một người yêu cậu nhiều đến thế.
mình mong gặp lại sẽ lại được ngồi dưới tán phượng cùng cậu, lắng nghe tiếng ve ngân nga và nói với cậu điều này sớm hơn, để mình không phải nuối tiếc như bây giờ.
mình yêu cậu, jimin.mãi mãi
...
một giọt
hai giọt
và ba giọt...
nước mắt lăn dài trên má rơi xuống thấm ướt làm nhoè đi vết mực em viết trên tấm giấy đã ngả vàng theo năm tháng, tôi không trách em. bởi vì dù thế nào đi nữa, tôi vẫn biết rằng em đã từng yêu tôi,ta từng là những đứa trẻ đã từng rất yêu nhau.tôi không biết mình đã khóc vì điều gì vì nỗi nhớ, vì tiếc nuối, hay vì một lời hứa không bao giờ có thể thực hiện. chỉ biết rằng, trái tim tôi, dù đã qua bao năm tháng, vẫn rung lên khi nghĩ về em.
em là ánh nắng của, và tôi, suốt cả đời, vẫn mãi là kẻ đứng dưới bóng nắng ấy, chờ một cơn gió đưa em quay về.
kim minjeong tôi thương em.
có những ngày, tôi tự hỏi, nếu được quay lại mùa hè ấy, liệu tôi có dám nói với em rằng "ở lại với tôi,em là điều duy nhất tôi muốn giữ lại trong đời'.
leengi.
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro