Chương 36
Tiếng nức nở ngừng lại, sau đó có một đôi tay nắm chặt tay mình: "Jimin... Jimin! Bác sĩ!" Bà Yu kích động đến quên lau nước mắt, khàn giọng gọi bác sĩ.
Jimin thất vọng nhắm mắt lại, thì ra không phải người đó.
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình của chị, thấy không có gì nghiêm trọng vì thế cũng thẳng thắn nói cho chị biết tình trạng bệnh tình của mình: "Yu tiểu thư, thắt lưng cùng trên đầu của cô đều bị thương khá nặng, không được vận động quá sức, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách ra. Quan trọng nhất là chân của cô, có thể sẽ để lại di chứng cả đời, nhưng nếu như hồi phục tốt vẫn có thể đi lại được, chỉ là sẽ không được giống như bình thường."
Giá đắt không? Khá đắt.
Jimin cười gượng, nói "cảm ơn" với bác sĩ. Bác sĩ nói thêm với bà Yu vài lời rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Jimin, con có khát nước không? Con muốn uống nước, muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ mang cho con." Bà Yu ân cần nói.
"Con đã như vậy bao lâu rồi?" Chị chỉ nhớ khi mình đang lái xe đi tìm Minjeong, bởi vì chị quá mức kích động đã lái xe rất nhanh, khi Jimin phát hiện ra một chiếc xe tải đang đỗ ở góc đường thì đã quá muộn.
"Khi con được đưa đến bệnh viện, tính mạng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ đã phải cố gắng hết sức mới có thể giữ lại mạng sống cho con, nhưng sau đó con đã hôn mê gần một tháng, nghĩ tới mẹ thật sự..." Bà Yu nói xong lại không nhịn được mà rơi nước mắt, "May mà con không sao."
"Mẹ đừng khóc." Chị nhẹ nhàng an ủi, bây giờ cơ thể vẫn còn rất yếu, ngay cả nói một câu cũng tốn rất nhiều sức lực.
"Được rồi, được rồi, mẹ không khóc, con phải mau khỏe lại." Bà Yu nắm tay Jimin nói.
"Vâng." Trong lòng chị vẫn còn có khúc mắc đối với bà
"Mẹ, con muốn nghỉ ngơi."
"Được, con nghỉ ngơi thật tốt, mẹ sẽ không quấy rầy con nữa." Bà Yu rời khỏi phòng bệnh, để cho chị nghỉ ngơi.
Một năm qua kể từ khi xuất viện, mỗi ngày Jimin đều nỗ lực để hồi phục, bà Yu vẫn luôn ở bên cạnh chị, thậm chí không rời nửa bước.
Ông Yu đối với Jimin vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không hề quan tâm, nhưng trên thực tế thái độ của ông cũng đã thả lỏng hơn một chút, thường xuyên lén hỏi bà Yu tình trạng hồi phục của Jimin.
Ngay từ đầu, Jimin chỉ có thể di chuyển chậm chạp với sự trợ giúp của xe lăn, dần dần chị đã có thể đi lại mà không cần nạng hoặc xe lăn, cuối cùng chị đã có thể tự đi lại mà hoàn toàn không cần tới sự giúp đỡ của người khác.
Thời gian đầu, Jimin không thể ra khỏi giường, phải ngồi xe lăn với sự trợ giúp của y tá, mỗi lần cố gắng đứng dậy, chị đều phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng.
Nhưng chị luôn nghĩ thà chết còn hơn là phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Vì vậy, mặc dù mỗi lần tập đứng dậy đều vô cùng đau đớn, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi đâm đìa nhưng tới ngày hôm sau chị vẫn tiếp tục kiên trì.
Bà Yu cảm thấy đau lòng cho con gái, nhưng không thể làm gì được.
Trong một năm này, bà cũng không dám nhắc tới chuyện lúc trước trước mặt Jimin, bà cũng cảm giác được giữa mình và con gái có sự xa cách.
Câu chuyện giữa bà và Jimin cũng chỉ trao đổi về tình hình hồi phục, ngoại trừ lần đó ra con gái cũng không nói chuyện nhiều với mình nữa.
Mỗi lần bà muốn nói chuyện với con gái, Jimin đều viện cớ mình phải tập hồi phục có chút mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi, rõ ràng là đang từ chối không muốn nói chuyện với bà.
Sao bà không hiểu Jimin đang có ý gì, trong lòng đứa nhỏ này đang có oán hận với mình.
Lúc đầu bà nghĩ, chỉ cần qua một thời gian nữa, có lẽ Jimin sẽ tốt lên. Nhưng đã một năm trôi qua, con gái mình vẫn giống như trước kia.
Bà lắc đầu, thở dài, mang theo bát súp ngô sườn đi ra khỏi bếp.
"Jimin, đến giờ ăn rồi." Bà gọi một tiếng. Jimin mở cửa phòng ngủ, khập khiễng xuống lầu ăn cơm.
Nhìn thấy dáng vẻ của con như vậy, nghĩ tới việc bác sĩ cũng đã nói như vậy xem như đã hồi phục khá tốt, trong lòng bà càng thêm áy náy.
"Uống súp trước đi." Bà đặt một bát súp trước mặt Jimin.
"Vâng." Jimin trả lời, cầm thìa, bắt đầu húp canh.
Bàn ăn lại rơi vào yên lặng, giống hệt như ba trăm ngày trước.
"Bây giờ con cũng đã gần như đã hồi phục rồi, con đã nghĩ đến sau khi hồi phục sẽ đi làm ở đâu chưa?" Bà Yu không nhịn được hỏi.
"Con muốn đi tìm em ấy." Jimin nói.
Bà Yu nhất thời sửng sốt, rồi ngay lập tức nhận ra con gái đang muốn nói gì.
"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Bà hỏi.
"Vâng." Jimin không nhiều lời, nhưng là một người mẹ, bà biết có lẽ Jimin đã sớm hạ quyết tâm.
"Vậy thì đi thôi. Con có biết cách tìm không? Cả nước lớn như vậy." Bà nói với Jimin
"Con có cần mẹ giúp con tìm không?"
Trong mắt chị hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cự tuyệt nói: "Không cần, con tự tìm."
"Con vẫn chưa tha thứ cho mẹ phải không?" Bà Yu hỏi
"Con không muốn mẹ giúp con đúng chứ."
Jimin mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Những gì mẹ nói rất đúng, sao chị có thể không oán trách bà được. Năm đó nếu như không phải bà ép Minjeong phải rời đi, chị cũng sẽ không lái xe vào một ngày tuyết rơi nhiều như vậy, cuối cùng phải nhận lấy kết cục như thế này.
"Lúc trước thật sự mẹ không đi tìm con bé, cũng không hề biết ba con lén tới tìm con bé. Mẹ biết con oán giận ba mẹ, không chịu nói chuyện với ba mẹ. Nhưng nói thật mẹ cũng rất khó chịu, cho nên mới muốn giúp con tìm đứa trẻ đó." Bà Yu giải thích.
"Mẹ là mẹ của con, con trách mẹ cũng không làm gì khác được. Nhưng bây giờ con thực sự không thể nào thân thiết với mẹ như trước được nữa." Jimin nói.
"Hai người làm cho con cảm thấy thất vọng không phải chỉ có một chuyện này, còn có rất nhiều chuyện, hơn nữa chuyện này chính là điểm đột phá." Chị nói ra những lời đã đè nén trong lòng mấy năm nay.
"Cho con chút thời gian." Jimin nói xong liền khập khiễng lên lầu.
Từ lần đó sau khi đem những lời này nói ra, Jimin lên đường tìm Minjeong.
Đầu tiên chị kiểm tra tất cả lịch trình tàu hỏa vào ngày đầu tiên của năm mới một năm trước, sau đó xác nhận khoảng thời gian Minjeong rời nhà, phạm vi đã thu hẹp lại rất nhiều.
Sau đó tìm ra tất cả các chuyến tàu không bán hết vé trong khoảng thời gian đó, cuối cùng thu hẹp phạm vi xuống còn ba chuyến tàu.
Để chắc chắn, chị cũng kiểm tra lịch bay vào ngày đầu tiên của năm mới, hầu như tất cả đều kín chỗ.
Minjeong chỉ có thể rời đi bằng tàu hỏa.
Không loại trừ khả năng giữa đường Minjeong xuống tàu, tổng số ga từ thành phố đi trên ba chuyến tàu này là 25 thành phố.
Tìm kiếm một ai đó ở rất nhiều thành phố thế này chẳng khác nào như mò kim đáy bể.
Sau khi nghe kế hoạch của Jimin, bà Yu cảm thấy con gái bà điên rồi, cũng một lần nữa có thể dùng quan hệ tìm Minjeong. Nhưng Jimin cũng từ chối bà, cũng dặn bà không được lén điều tra chuyện này sau lưng mình.
Vì không muốn mối quan hệ giữa mình và con gái trở nên xấu đi, cuối cùng bà Yu đành phải đồng ý.
Vào ngày Jimin rời đi, cả bà Yu và ông Yu đều đến tiễn chị, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng, lần này Jimin rời đi cũng không biết tới khi nào sẽ quay trở về.
Ông Yu đưa cho Jimin một tấm thẻ, nói bất cứ khi nào gặp khó khăn về tài chính có thể sử dụng nó.
Jimin mỉm cười nhận lấy tấm thẻ kia, nhưng quả thật chị cũng không tính sử dụng số tiền trong đó.
Mắt bà Yu đỏ hoe, bà bước tới ôm Jimin, tới khi nhìn thấy chị đi lên tàu khẽ lau nước mắt.
Thành phố đầu tiên mà Jimin tìm Minjeong, thành phố A. Chị thuê nhà trọ, lần đầu tới đây có chút không quen với thời tiết liền bị bệnh một thời gian, sau khi sức khỏe ổn hơn, mỗi ngày chị đều chạy ra ngoài tìm kiếm.
Jimin vẫn còn nhớ rõ Minjeong muốn mở một nhà hàng để kiếm sống, vì vậy chị tập trung vào những nơi như nhà hàng và nhà hàng tư nhân.
Sau khi không thu hoạch được gì, chị lại chuyển đến thành phố tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm Minjeong.
Trên đường đi tìm Minjeong, chị cũng đã trở thành một blogger ẩm thực, điều hành một tài khoản với rất nhiều người hâm mộ.
Ban đầu, Jimin chỉ muốn ghi lại những nhà hàng mà mình đã lui tới và những thành phố mình đã đến, nhưng kết quả vì dáng vẻ xinh đẹp, hơn nữa những nhà hàng mà chị ghé tới đều đánh giá một cách khách quan, cứ như vậy tài khoản của Jimin được nhiều người chú ý tới.
Jimin dành hết tâm huyết để quản lý tài khoản này, cũng kiếm sống từ nó.
Xuân đi thu đến, từ thành phố A đến thành phố B.
Năm năm qua đi, Ông Yu và bà Yu cũng có chút lo lắng. Sức khỏe của bà Yu cũng trở nên không tốt lắm, vì vậy ông Yu đã chủ động đến thành phố B một mình để thăm Jimin.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm mối quan hệ giữa hai cha con họ phá vỡ lớp băng.
Không có những lần đối đầu giống như lần trước, ông Yu cố gắng hòa thuận với con gái mình với tư cách là một người cha chứ không phải với tư cách là thị trưởng thành phố Seoul.
Jimin đã đưa ông cùng khám phá các nhà hàng, đồng thời giới thiệu với người hâm mộ đây là cha của chị.
Hàng năm ông Yu đã tham dự nhiều sự kiện, lên kế hoạch chiến lược trước ống kính của giới truyền thông, nhưng ông lại lảng tránh trước ống kính của con gái mình.
Sự bối rối đó khiến Jimin bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên ông Yu nhìn thấy con mình cười như thế này.
Điều này khiến ông không khỏi cảm thấy mình làm ba có bao nhiêu thất bại.
Trong khi chờ thức ăn được phục vụ mang tới, ông Yu hỏi về công việc: "Con vẫn còn muốn tiếp tục tìm kiếm nữa sao?"
"Đúng vậy." Jimin đáp.
"Đã năm năm trôi qua, trong hai mươi lăm thành phố chỉ còn lại hai thành phố, vẫn không hề có manh mối. Hay là để ba nhờ người tìm giúp con." Ông vẫn không nghe vợ dặn dò, không nhịn được trực tiếp nhắc tới chuyện giúp đỡ chị.
"Không có chuyện gì đâu ba, giống như bây giờ thật sự rất tốt, coi như đi du lịch, thậm chí còn có thể dựa vào nó để kiếm tiền." Jimin nói.
"Được rồi, vậy lúc nào còn cần giúp đỡ cứ nói với ba." Ông Yu không tiếp tục ép Jimin nữa.
Sau khi ăn xong, ông định gọi xe taxi tới sân bay quay về Seoul, quả thật công việc của ông cũng rất bận rộn, hơn nữa bản thân cũng không biết phải hòa hợp với Jimin như thế nào, nếu còn tiếp tục ở lại thêm một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ chỉ khiến cho cả hai cảm thấy xấu hổ.
Jimin không giữ ông lại, đưa ông lên một chiếc taxi, sau đó chị chuẩn bị bắt đầu tổng kết những món ăn hôm nay mình đã ăn.
Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện rất nhiều tin tức, tất cả đều đang tán gẫu về ý nghĩa cuộc đối thoại vừa rồi của hai cha con, hoàn toàn không thèm quan tâm đến hương vị món ăn của nhà hàng này.
"Blogger đang tìm kiếm điều gì?"
"Tìm kiếm ai đó?"
Jimin nhìn làn đạn trên màn hình, mỉm cười rồi nói đùa: "Mọi người thực sự muốn biết?"
Mọi người đều muốn biết, thậm chí có người tỏ vẻ tò mò về chuyện của chị.
Jimin vừa đi vừa nói về những gì đã xảy ra khi đó: "Thời điểm đó đã nhiều năm trước, tôi đang làm phó bí thư thị ủy ở một thị trấn nhỏ, thì gặp một người..."
"Ba tôi, lão già vừa rồi, mọi người cũng đừng nhìn ông ấy như bây giờ, trước đây ông ấy là người xấu tính, ông ấy không đồng ý cho chúng tôi ở bên cạnh nhau, liền nghĩ cách chia cắt chúng tôi. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, người đó đột nhiên bỏ đi mà không nói một lời nào, tôi vì tìm người đó, lái xe quá nhanh, đã phải trả một cái giá rất đắt chính là chiếc chân bị tật này. Sau này thân thể hồi phục tốt, tôi bắt đầu đi khắp nơi tìm người, tính tới năm nay cũng đã là năm thứ năm rồi. Trước khi người đó đi cũng đã từng nói qua muốn mở một nhà hàng để mưu sinh, cho nên tôi đã đi đến từng nhà hàng mới mở trong mỗi thành phố để xem có tìm được người hay không." Jimin nói như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể chị đang kể chuyện của người khác.
Để bảo vệ quyền riêng tư của Minjeong, Jimin chỉ nói tuổi và một số điều chung chung chứ không đi sâu vào chi tiết.
Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đoán trước "người đó" này là một người đàn ông.
Những người hâm mộ trong buổi phát sóng trực tiếp điên cuồng vuốt màn hình để bày tỏ họ muốn xem kiểu đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của Jimin, vậy mà có thể khiến chị đi tìm anh ta suốt năm, sáu năm.
Cũng có một nhóm người hâm mộ hỏi Jimin, muốn biết thêm, để có thể giúp chị tìm ra người tình bí ẩn đã ra đi không lời từ biệt kia.
Ningning ở quầy lễ tân là một người hâm mộ như vậy, thành phố B nổi tiếng là thành phố không bao giờ ngủ, buổi tối là thời điểm kinh doanh bận rộn nhất nhưng điều đó không ngăn cản em ấy xem phát sóng trực tiếp.
Jimin là một trong những blogger yêu thích của em ấy, em xem hầu hết mọi chương trình phát sóng trực tiếp của Jimin, lần này chị đã đến thành phố của em, điều này khiến em vô cùng mừng rỡ.
Trước đây, từng có tiền lệ người hâm mộ cố gắng hết sức mời Jimin đến thăm nhà hàng do gia đình mình mở, kết quả Jimin thật sự đến đó đúng như đã hứa.
Lần này Ningning cũng đã suy nghĩ cẩn thận, một là em thực sự muốn gặp blogger yêu thích của mình, hai là em muốn mang tới một số lượng khách hàng mới cho nhà hàng JMJ mà mình đang làm việc.
Nhà hàng JMJ nơi em làm việc, ban đầu là một cửa hàng nhỏ do cô chủ tự nấu ăn.
Cô chủ xinh đẹp, đồ ăn cô nấu còn ngon nữa. Nhiều người đến quán vì vẻ đẹp của cô chủ, nhưng họ lại bị choáng ngợp bởi sự khéo léo của cô chủ.
Khách nào đến đây ăn xong cũng trầm trồ khen ngợi tay nghề của cô chủ, quán ngày càng đông khách.
Cô chủ dần dần không thể xử lý một mình, vì vậy cô đã tuyển thêm nhiều người để cùng nhau điều hành nhà hàng JMJ.
Ningning là nhóm người đầu tiên được cô chủ tuyển dụng, bởi vì em không có năng khiếu học nấu ăn, đành phải ở trước quầy lễ tân lo việc sổ sách, cứ như vậy cũng đã được ba bốn năm.
Cô chủ cũng chăm lo cho nhân viên rất tốt, nhà hàng càng mở càng làm ăn phát đạt, lương nhân viên năm nào cũng cao.
Ningning thầm nghĩ nếu Jimin đến ghé thăm nhà hàng, nhà hàng sẽ có nhiều khách hơn và kiếm được nhiều tiền hơn, nếu như vậy tiền lương của em ấy chẳng phải là...
Nghĩ đến đây, Ningning lập tức nhấp vào tin nhắn riêng của Jimin, quảng cáo rầm rộ về nhà hàng JMJ nơi mình làm việc, để lại địa chỉ và chân thành hy vọng Jimin có thể ghé thăm nhà hàng.
Cuối cùng, em ấy còn không quên khen cô chủ một câu: Cô chủ vừa dịu dàng lại xinh đẹp, các món ăn trong nhà hàng đều là món ăn riêng của cô chủ, ở thành phố B này không tìm thấy được người thứ hai nấu được món này ~
Em không hề hay biết phía sau có một người đang đi tới, người này dáng người yêu điệu, mỗi cử chỉ động tác đều là một người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ nhìn thấy Ningning đang nhìn chằm chằm vào di động ngây ngô cười, khóe mắt không hề có ý cười.
Đi về phía trước, giọng nói ấm áp của người đó vang lên bên tai Ningning, nhưng những gì người phụ nữ nói lại khiến Ningning sởn gai ốc: "Trong giờ làm việc lại lười biếng, không muốn tiền lương nữa đúng không."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro