Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, Minjeong chậm rãi tỉnh dậy, em mơ hồ mở mắt ra, xung quanh không có người, nhưng ga trải giường nhàu nát cùng gối hơi trũng xuống cho thấy người nọ vừa rời đi không lâu.

Giống như trước đây.

Trong lòng em có chút chán nản, sau đó theo bản năng nhìn vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, lần này, ngay cả một tờ giấy cũng không có.

Tâm trạng chán nản dần biến thành ai oán, dựa vào thành giường, trong lòng oán trách người phụ nữ đó không biết chịu trách nhiệm.

Quên đi, em còn có việc riêng phải làm.

Minjeong tự an ủi mình như vậy, sau đó em mặc quần áo bước ra khỏi phòng, thấy Jimin tay chân luống cuống đang loay hoay trong bếp.

Chị đang vội vàng bỏ trứng đã chiên trong chảo ra bát, không để ý Minjeong đã thức dậy.

"Cũng may không bị nát." Jimin lẩm bẩm một mình, sau đó cầm lấy bát đựng cà chua ở một bên tới.

Minjeong dựa vào cửa lẳng lặng nhìn, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.

Chị đổ thêm một ít dầu vào nồi, sau đó đổ những miếng cà chua có hình dạng kỳ lạ vào trong đó, kết quả là dầu nóng chạm vào một số giọt nước nhỏ trong bát, bắt đầu bắn lên.

"A!" Jimin không nhịn được hét lên một tiếng, dầu nóng bắn lên tay, theo bản năng buông bát ra.

Chỉ có một tiếng động lớn, cái bát rơi xuống đất vỡ tan. Minjeong lập tức bước lên trước tắt bếp đi, sau đó quay người lại nắm tay Jimin kiểm tra: "Sao lại bất cẩn như vậy, tay chị có bị thương không? Có bắn vào đâu không?"

Jimin nhìn em đột nhiên lao tới, hiển nhiên vẫn có chút kinh ngạc: "Sao em đã dậy rồi?"

"Đi ngâm nước lạnh một chút." Minjeong kéo Jimin đến bên bồn rửa. Xả nước lạnh làm giảm nhẹ cơn đau bị bỏng, chị thầm vui mừng khi nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt em.

"Nước dính vào trong dầu nóng nhất định sẽ bắn, rất dễ bị bỏng. Lần sau cố gắng để nguyên liệu ráo nước trước khi cho vào chảo." Em vừa làm vừa luôn miệng cằn nhằn, quay đầu lại nhìn Jimin, thấy chị vẫn đang nhìn mình cười

"Chị nghe thấy chưa?"

"Hiểu rồi." Jimin ngoan ngoãn đáp.

"Hôm nay tôi dậy sớm muốn làm bữa sáng cho em."

"Lần sau để tôi làm." Nhìn đống lộn xộn trong bếp, em biết Jimin không giỏi mấy việc này.

"Chị đi bôi thuốc lên vết thương rồi băng bó lại đi. Tôi ở đây dọn dẹp qua một chút."

"Đừng để bị thương." Trước khi ra ngoài, chị nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, không quên nói với Minjeong.

Còn ai vụng về hơn chị nữa.

Minjeong nghĩ thầm, từ từ cầm những mảnh vỡ trên mặt đất, ném chúng vào thùng rác. Sau đó, em dọn dẹp mặt bàn bếp bị Jimin làm cho bừa bộn thật sạch sẽ, lại bật lửa xào cà chua vài lần, sau đó cho trứng mà chị đã để sẵn bát vào.

Sau khi Jimin bôi thuốc xong bước vào, chị thấy Minjeong đang nấu ăn, nhà bếp cũng đã được dọn dẹp gọn gàng và ngăn nắp, không còn lộn xộn như trước.

Trái tim như được sự dịu dàng xoa dịu, nhìn em bận rộn trong bếp, ánh nắng ban mai chiếu vào, căn hộ của chị tràn ngập sự ấm áp.

Nếu như sau này ngày nào cũng có thể như này thì tốt rồi.

Jimin thầm nghĩ rồi đi vào nhà bếp, đi đến phía sau Minjeong, chị vòng tay ôm lấy, cằm đặt lên vai em: "Sao em lại giỏi như vậy chứ?"

Minjeong xấu hổ quay đầu lại nói: "Chị đang làm gì vậy? Đừng cản trở tôi nấu cơm, nếu không thì không có bữa sáng ăn đâu."

"Vậy thì ăn em." Chị hôn vào gáy Minjeong.

"Đừng làm loạn, đi ra ngoài chờ tôi, một lát nữa là xong rồi, nghe lời." Minjeong chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, dỗ dành chị. Nếu để người phụ nữ này làm càn, thật sự là sẽ không có bữa sáng ăn đâu.

"Tôi giúp em." Jimin ngoan ngoãn buông Minjeong ra: "Tôi có thể giúp em được việc gì không? Người đẹp."

Nghe được giọng nói ngọt ngào của Jimin, Minjeong ngoài mặt cực kỳ chán ghét: "Vậy thì chị đứng bên cạnh đun nước đi, đứng ở đó đợi."

Nhưng khi Jimin quay lại lấy nước không hiểu sao em lại cúi đầu bật cười.

Minjeong đặt trứng bác với cà chua vào đĩa, sau đó mang chúng đặt vào bàn ăn bên ngoài, khi bước vào lần nữa, em nhìn thấy Jimin đang cầm một nắm mì lớn, chuẩn bị cho chúng vào nước đun sôi một nửa.

Minjeong lập tức bước tới ngăn lại: "Nước vẫn chưa sôi."

Nghe vậy, chị đặt mì xuống, lập tức dính chặt vào em. Minjeong nhìn Jimin, thầm nghĩ người này đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên nhanh chóng đi rửa nồi.

Nhìn thấy Jimin như một con mèo lớn đang hớn hở cọ nồi, em mỉm cười, đợi nước sôi bưng hai chiếc bát ra để múc canh. Sau khi nước sôi, cho hai phần mì vào, vừa gắp mì vừa quay đầu nhìn chị, cẩn thận lau sạch nồi.

Cả căn bếp tràn ngập hương vị ấm áp, như thể bản thân thực sự có được một ngôi nhà.

Đó là kiểu ảo tưởng về hai người, ba bữa bốn mùa cùng một nhà.

Sau khi luộc mì trong nước sôi hai phút, Minjeong tắt bếp, đợi hơi nóng còn lại của nước nấu mì chín. Jimin đã rửa sạch nồi, chị rửa tay lau khô, sau đó lại đi tới ôm em.

"Để tôi ôm em một chút, dù sao em cũng đang đợi mì chín." Jimin vùi đầu vào tóc Minjeong, tham lam ngửi mùi thơm từ cơ thể em.

Em bị chị ôm, sao em có thể không thích như vậy được chứ.

"Đoán xem tôi đang nghĩ gì?" Âm thanh của Jimin từ phía sau truyền đến. Minjeong suy nghĩ hai giây, đáp: "Khi nào mì có thể ăn được?"

"Tôi đang nghĩ, có em ở bên thật tốt." Chị siết chặt tay hơn, như thể sợ Minjeong sẽ bỏ chạy.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau, sức mạnh khi chị ôm mình, nói những lời chân thành và đẹp đẽ như vậy, trái tim của Minjeong đã lỡ một nhịp.

Làm sao bản thân có thể không cảm động, nhưng em không nên quá thân mật với Jimin.

Không gia đình nào chấp nhận con gái mình qua lại với một quả phụ.

Minjeong thầm thở dài, nhưng vẫn cười nói: "Đúng là miệng lưỡi trơn tru, chờ mì chín tôi bưng ra cho chị, chị chờ ở bên ngoài đi."

"Không được." Chị ôm Minjeong, không chịu buông tay.

"Ăn mì chưa chín hẳn, lát nữa sẽ phải đổ canh đi đấy, Jimin." Em bị người phía sau ôm lấy, bất đắc dĩ nói.

"Vậy hôn tôi một cái đi." Jimin đưa đầu mình trước mắt em. Bởi vì vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp rửa mặt đã đi vào phòng bếp, em quay đầu lại, hôn nhẹ lên khóe miệng của chị.

Khi Jimin muốn sâu hơn, nhanh chóng đẩy người ra, lớn tiếng quát: "Vẫn chưa đánh răng."

"Vậy hôn một lần nữa." Chị không đạt được ý định đương nhiên có chút không cam lòng.

Minjeong không còn cách nào khác ngoài việc hôn Jimin một lần nữa, sau đó chị buông tay, ra ngoài đợi.

Như một cặp đôi mới cưới.

Hai người mỗi người một bát mì nước súp trong, cộng thêm đồ ăn kèm như cà chua và trứng, cứ như vậy bắt đầu bữa ăn.

Jimin không thể không vỗ tay trầm trồ khen: "Thật sự rất ngon. Cảm giác như tất cả thức ăn tôi ăn lúc trước đều là thức ăn cho lợn vậy."

"Đâu đến mức khoa trương như vậy, chỉ là những món ăn thường ngày thôi." Minjeong bị những lời của chị làm cho nghẹn lời.

"Thật sự rất muốn được ăn nó mỗi ngày, ngon quá... Tôi thề nếu như có một câu nói dối, tôi sẽ..."

"Ăn phần của mình đi, đừng nói lung tung. Thật sự không cần phải nói ra những lời như vậy, mau ăn đi." Minjeong lên tiếng chặn lại những lời Jimin sắp thốt ra.

Lúc này chị mới ngoan ngoãn bắt đầu ăn mì, hai người họ lặng lẽ ăn nốt phần mì còn lại.

Jimin đợi em ăn xong, sau đó lấy bát của em, đặt chúng vào bồn rửa bắt đầu rửa bát, Minjeong lấy giẻ lau bàn ăn, hai người có sự phân công lao động rõ ràng.

Sau khi em lau xong bàn ăn, điện thoại di động trong phòng khách reo lên. "Jimin, có điện thoại." Minjeong gọi với vào phòng bếp.

"Giúp tôi mang vào đây một chút, tôi đang rửa bát." Jimin trả lời.

Minjeong cầm điện thoại đi vào bếp, chuẩn bị đưa điện thoại cho chị, nhưng Jimin ra hiệu rằng tay mình vẫn còn ướt: "Chỉ cần nhấn nút nghe là được."

Em nhấn nghe máy, giơ điện thoại di động lên, ngay khi cuộc gọi được kết nối, một người đàn ông đã hung hăng hỏi: "Cháu sao vậy? Cháu ở bên ngoài không biết chú ý sự ảnh hưởng của mình sao? Còn gây ra tai họa lớn như vậy! Không bao lâu nữa cấp trên sẽ cho người tới kiểm tra chú! Cháu có nhận ra những việc tốt mà mình đã làm không?"

Minjeong lập tức trở nên lo lắng, mặc dù Jimin căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: "Chú đừng lo lắng, cháu sẽ đi xem tình hình thế nào, chúng ta sẽ thảo luận về các biện pháp đối phó, nếu cháu đã gây phiền phức cho chú, cháu nhất định sẽ xử lý thật tốt, sẽ không làm ảnh hưởng tới chú."

Sau khi người đàn ông bên kia cúp điện thoại, Jimin nhìn vào danh sách tin nhắn gửi tới, có vài người đã gửi tin nhắn cho chị hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có một liên kết.

Sau khi Jimin rửa bát đĩa xong, lập tức cùng em ngồi vào sofa trong phòng khách, nhấp vào liên kết, hóa ra đó là một trang báo của thành phố.

Chỉ có hai video trong đó. Một là video Jimin bóp cổ chị Kim và đe dọa chị ấy trong Times Allure. Còn lại là từ camera giám sát ở cửa phòng riêng, Jimin đã đá  lão già thối tha hôm đó ngã xuống.

Hai video đã bị những người có động cơ xấu cắt xén, bản đầy đủ không được tung ra, kẻ được gọi là nội gián đã tung video này đã đánh lừa cư dân mạng và gọi thêm những kẻ được gọi là "nội gián" để châm ngòi thổi lửa trong khu vực bình luận.

"Nghe nói cô ta là người đồng tính. Cô ta thường xuyên tới các câu lạc bộ để tìm các cô gái tiếp rượu, dù sao cô ta cũng là một bí thư, sau lưng có rất nhiều quan hệ."

"Cô gái này là bạn gái của người đàn ông bị đá trong video. Người đàn ông vào muốn đưa cô gái đi. Người đàn ông đó đúng là thảm, cũng không biết được bạn gái mình có cơ hội quay trở về không."

Ngay lập tức, sự bất bình của công chúng sôi sục, những cư dân mạng bị dắt mũi bắt đầu chĩa mũi nhọn vào Jimin.

Hai người đại khái đọc xong tất cả những bình luận này, một lúc sau, cấp trên của Jimin gọi điện nói với chị mấy ngày tới không cần phải đi làm.

"Tôi nên làm gì bây giờ? Tất cả là lỗi của tôi." Minjeong lo lắng nói: "Chúng ta đến báo cảnh sát, chúng ta nói toàn bộ sự thật ra, tìm được đoạn video đầy đủ."

"Vô ích thôi, bọn họ đã sớm có chuẩn bị từ trước, nhất định đoạn video đầy đủ đã bị bọn họ tiêu hủy. Hơn nữa nhất định bọn chúng đã thống nhất khẩu cung, nếu phải điều tra, chắc chắn chúng ta sẽ gặp bất lợi, bởi vì ngày đó khi ông ta cho em dùng thuốc cũng không có bằng chứng xác thực." Jimin  bình tĩnh phân tích.

Nhất định lão già đó ôm hận trong lòng vì chuyện Minjeong bị đưa đi tối hôm qua đã bàn với chị Kim cách trả thù, nhưng vì hậu phương đằng sau của Jimin quá khó chơi, còn đang nắm giữ huyết mạch kinh doanh của lão, hai người họ trực tiếp ra tay cũng không tốt, hai người suy nghĩ nửa ngày cũng không biết phải làm gì mới tốt.

Lúc này Chaeyeon đi vào phòng riêng, ngồi ở trên đùi ông Han chậm rãi nói: "Vậy chúng ta cùng nhau động thủ đi."

Sau khi nghe kế hoạch của Chaeyeon, ông Han vui mừng khôn xiết và ngay lập tức sắp xếp để chị Kim thực hiện. Chị Kim cũng không do dự, thức cả đêm để hoàn thành đoạn video giám sát rồi gửi cho lão, mấy người bọn họ lập tức công bố sự thật đã bị bóp méo với bên ngoài.

Ông Han nhìn điện thoại di động của mình, quay đầu kích động nói với người phụ nữ trên giường: "Em nhìn xem! Bây giờ cư dân mạng hoàn toàn bị lừa rồi! Độ ảnh hưởng quá lớn!"

Chaeyeon chỉ liếc nhìn ông ta một cái, rồi cười nói: "Đó là điều đương nhiên, đến chiều chú của Jimin nhất định sẽ bị điều tra, đến lúc đó ông ấy không thể giúp Jimin, chị ta sẽ rơi vào tay của anh, đến lúc đó chị ta không còn chỗ dựa, lấy cái gì để đấu với anh?"

"Vẫn là em cao tay, trước kia anh không hề phát hiện ra em lại thông minh như vậy." ông Han ngồi ở trên giường ôm lấy Chaeyeon, ả cười mắng, hai người bắt đầu triền miên.

Đương nhiên bên kia, Jimin cũng bắt đầu hành động, chị an ủi Minjeong, dịu dàng nói: "Không sao đâu. Tôi sẽ ra ngoài tìm người, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết. Đừng lo lắng."

"Đều là do tôi, là tôi hại chị." Cảm giác tội lỗi gặm nhấm trái tim em, đôi mắt đẫm lệ, Minjeong không dám ngẩng đầu lên nhìn chị.

Sợ mình liên lụy tới Jimin, càng sợ chị ấy trách mình, nhưng lại càng sợ chị ấy không trách mình giống như bây giờ.

"Em đang nói cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ trách em, nên yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết được, em ở nhà đợi tôi được không?" Jimin nói xong, cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi mở cửa, chị còn đặc biệt dặn dò một câu: "Nếu như tôi chưa quay về, em nhất định không được tự ý bỏ đi, ở nhà đợi tôi, không cần phải một mình tới tìm bọn họ. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, em làm chút gì đó ăn đi."

"Hiểu rồi, tôi sẽ chờ chị trở về." Minjeong lau nước mắt, đồng ý với chị, lúc này, em không thể cản trở Jimin, chỉ có thể chờ chị quay lại, thảo luận biện pháp đối phó.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của em, Jimin rời khỏi nhà, chị tức giận vô cùng, cúi đầu nhập một dãy số mà mình thuộc lòng vào điện thoại sau đó nhấn nút gọi.

Rốt cuộc, chị vẫn tìm đến người đó để được giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro