Chương 29: Em muốn ở chỗ này (H)
Kim Minjeong rất nhiều lần dở khóc dở cười, kể từ khi nghĩ ra ý tưởng làm quen với Ning Yizhuo. Nàng rất nhanh thông qua hội bạn của Yu Jimin làm quen với Ning Yizhuo, còn lôi kéo cả Kim Chaehyun, fans hâm mộ đến gặp Ningning.
Ba người cấu kết với nhau làm việc xấu, Ning Yizhuo đề nghị: "Minjeongie unnie, chị hành văn tốt như vậy, truyện H kia không viết thật là lãng phí, đáng tiếc. Yu Jimin là chồng chị, chị viết chị ta, em tin tưởng chị nhất định sẽ viết rất tốt.”
Kim Minjeong hơi bị dao động, nếu như bị phát hiện... Chính mình nhất định sẽ rất thảm a.
“Viết trộm không phải là được sao.” Kim Chaehyun nhìn nàng làm mặt quỷ: “Không cần công khai."
Cuối cùng Kim Minjeong bị dụ dỗ, nghĩ đến đây, đầu nàng chợt lóe lên sáng kiến, chủ động ôm lấy cổ Yu Jimin, miệng nhỏ nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: "Jimin... Đêm qua, Minjeongie còn chưa cho chị ăn no."
Nghe được giọng nói kiều mị mềm mại của nàng, trong lòng Yu Jimin rung động.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, cô cảm giác giữa hai chân cũng đang nóng bừng lên. Không nói hai lời, Yu Jimin ôm Kim Minjeong về phòng ngủ, Kim Minjeong lại ngăn cô lại.
“Không cần sao?"
“Không cần vậy em câu dẫn chị làm gì?”
Người lớn hơn tóm lấy eo nàng, dùng sức ấn tay nàng vào phía dưới cô: "Vật nhỏ, có phải không đã ướt đẫm rồi mà không thừa nhận không. Cho em sờ sờ côn thịt, em xem đều là do em quyến rũ, nói mình ướt còn không chịu thừa nhận."
"Không phải." Mặt Kim Minjeong có chút hồng, nhưng lại càng thêm phong tình mê người của người phụ nữ đã lấy chồng: “Em... Em muốn ở chỗ này."
Lời nói vừa thốt ra, ánh mắt Yu Jimin càng thêm thâm trầm. Kim Minjeong nhân cơ hội này ngẩng mặt lên cắn cắn lỗ tai cô: "Chồng ơi~ Minjeongie không chịu nổi nữa rồi~”
“Đây chính là em tự tìm!"
Chỉ nghe một tiếng duyên dáng gọi to, Kim Minjeong đã bị đè ở trên sô pha.
Bởi vì là ở nhà, váy nàng mặc rất đơn giản, phía dưới tà váy là chiếc quần lót tơ tằm nhỏ hẹp, bị Yu Jimin nắm trong tay cọ xát vải dệt với lỗ nhỏ, xoa xoa nắn nắn. Nàng rất nhanh đã ngâm nga rên rỉ, thẳng chân choàng lấy eo cô: “Chồng à~ Minjeongie muốn ~"
“Vợ chị muốn gì nào?"
“Muốn côn thịt chồng a ~" Khuôn mặt Kim Minjeong hồng hồng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cắn ngón tay đáng thương nhìn Yu Jimin.
Cô thấy vậy, vật giữa hai chân càng thêm cương lớn, cuối cùng cô cũng chẳng nhịn được nữa, chút chần chờ ban đầu đã biến mất, kéo quần lót xuống, tách hai đùi thon đẹp của nàng ra, thúc vào trong.
"Ư... aaaa, sướng, sướng quá..."
Hai vợ chồng đã làm tình vô số lần rồi, đã sớm quen thuộc với cơ thể đối phương. Yu Jimin tinh chuẩn mà tìm được chỗ mẫn cảm của Kim Minjeong cật lực đâm vào điểm G, Kim Minjeong quấn lấy eo cô, cái miệng nhỏ hừ hừ nói những lời cô thích nghe nhất: “Chồng à~ thật lớn... A ha, côn thịt chồng em to quá..."
“Aaaa... Đâm đến rồi, đâm đến... đến tử cung rồi... Hơ~~~"
Làn váy trên người nàng bị nhấc lên, kéo lên trên ngực. Yu Jimin đẩy thẳng áo lót lên trên, vuốt ve hai vú xinh đẹp phát triển rất tốt. Hai quả anh đào diễm sắc bị hai ngón tay cô kẹp ở giữa, lúc này từ từ nở rộ, run rẩy đỏ bừng đứng thẳng.
Trong lòng rung động, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve vú tròn, giọng Yu Jimin khàn khàn: “Bé yêu, chỗ này nhóc con kia hôm qua vừa mới ăn no."
“Cái gì mà nhóc con kia?!" Kim Minjeong rất bất mãn: "Đó là con gái chúng ta mà. "
"...." Lực chú ý của Yu Jimin cũng chẳng phải đặt vào việc này, cô bóp một phát, sữa trắng chảy ra ướt cả ngón tay. Ánh mắt cô càng thêm thâm trầm, khóe môi cong lên: “Xem ra nó còn đói bụng.”
Một khi đã như vậy, để cho mẹ lớn ăn no nê trước đã, mẹ lớn vô lương tâm ung dung suy nghĩ. Dù sao vợ cũng là của cô, chỉ là tạm thời cho nhóc con kia mượn thôi.
Cô cúi đầu xuống mút, môi hé mở ngậm lấy núm vú đang yêu kiều run rẩy liếm mút hút lấy dòng sữa chảy ra từ núm vú.
Cảm giác bị liếm mút truyền đến, Kim Minjeong 'hừ' một tiếng, chỉ cảm thấy trên dưới hai nơi đều hoàn toàn thất thủ. Không chỉ có vú bị vuốt ve không ngừng chảy sữa mà ngay cả lỗ nhỏ cũng vậy, đóng đóng mở mở càng lúc càng trào ra nhiều mật dịch, bị thanh thịt to cứng kia đâm 'phành phạch', rất nhanh đã làm sô pha dưới người nàng ướt đẫm.
Chờ Yu Jimin mút hết sữa ở một bên vú, nàng đã lên đỉnh phun trào dâm thủy rồi.
“Vẫn là mẫn cảm như vậy.” Yu Jimin hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nàng: “Ngoan, chị ôm em về phòng ngủ."
“Không muốn đâu~” Kim Minjeong lại móc lấy tay cô: “Em chính là muốn làm ở đây cơ.”
Yu Jimin không khỏi thấy kỳ quái, lúc trước cô muốn chơi tư thế mới, thử chỗ mới mẻ, vật nhỏ này không phải đều ra sức từ chối sao? Cô biết Kim Minjeong da mặt mỏng, nếu là nàng thẹn thùng, đương nhiên sẽ không bắt buộc, cho nên hôm nay mới có chút chần chờ, nào dự đoán được nàng vậy mà chủ động như thế.
Yu Jimin lại không biết Kim Minjeong vừa cắn ngón tay rên hừ hừ, vừa cân nhắc trong lòng, tư liệu sống chơi trên sô pha đã có, tiếp theo phải thử chỗ nào đây?
Sân thượng Play? Phòng bếp Play? Sân vườn Play? Có phải có chút quá mức không... Hay là tìm cơ hội lên trên đảo, chơi một lần trên bãi cát, nhất định độc giả sẽ rất hoan nghênh.
Nàng càng tính càng sung sức. Chỉ là hiện thực thì luôn xa vời lý tưởng.
Không bao lâu sau, Kim Minjeong đã bị chồng yêu nhà mình chơi đến lên bờ xuống ruộng, lúc này Yu Jimin vẫn vô cùng sung sức hùng dũng như cũ, không chơi đến một hai tiếng nhất định sẽ không rút ra ngoài.
Kim Minjeong vội vàng xin tha: “Chồng yêu, từ bỏ... Minjeongie chịu không nổi.”
Nhưng theo chính lời Yu Jimin nói lúc trước, đây là nàng tự tìm. Cuối cùng luân phiên tình cảm mãnh liệt qua đi, Kim Minjeong mệt đến mức lăn ra ngủ. Yu Jimin ôm nàng về phòng ngủ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ ngủ say của vợ yêu, trong mắt đều là ôn nhu.
Cô xuống giường, đi đến trước tủ trong phòng. Ngăn tủ thứ nhất, lấy ra một hộp sắt nhỏ trong ngăn kéo, bên trong là một tờ giấy đã hơi cũ kĩ.
[Tôi sắp phải chuyển đến nhà tình thương rồi, nếu chị rảnh có thể đến thăm tôi, sẽ không cào chị nữa, meo~]
Nét bút thanh tú, vẽ đầu mèo giương nanh múa vuốt.
Ngày đó cô ở ổ mèo khi nhìn thấy tờ giấy này, không hiểu sao lại không nhịn được hé môi cười.
Hóa ra vẫn luôn có một người cùng cô nuôi nấng con mèo xấu tính kia, hóa ra có một người vẫn luôn yên lặng nhìn cô chăm chú. Trong lòng cô bỗng sinh ra một ý niệm, rất muốn gặp người đó.
Yu Jimin đợi ở nhà cũ mấy ngày, chờ đến khi nhà cũ hoàn toàn bị phá hủy, cô vẫn không gặp được người viết cho cô tờ giấy kia. Có chút phiền muộn, phảng phất như thể tâm hơi gợn sóng một chút, cuối cùng lại bất đắc dĩ tiêu tán.
Cô không nghĩ tới, sẽ có một ngày cô gặp lại người đó. Rõ ràng chẳng liên quan gì đến nhau mà cuối cùng vẫn lại gặp nhau, đó hẳn là kì tích đi.
Từ sau khi Kim Minjeong gọi tên Gundaeng, cô gần như là theo bản năng chọn đi đến nhà tình thương một chuyến.
Quả nhiên, chính là con mèo xấu tính kia, dù béo hơn trước kia rất nhiều nhưng vừa thấy Yu Jimin đã lập tức nhe răng. Sau đó cô lại điều tra con đường đi học của Kim Minjeong, rồi lật lại hồ sơ của nàng trong công ty... Mọi việc, Yu Jimin đều ghi tạc trong lòng.
Duyên phận dường như đã bắt đầu từ rất lâu trước kia, cũng sẽ tiếp tục kéo dài cho đến vĩnh viễn.
___________
~HOÀN CHÍNH VĂN~
phải nói là chuyện này quá trời dễ thương luôn á 😙❤️ hẹn mọi người ở fic mới nhaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro