ba
sáng sớm, cô bị đánh thức bởi ông quản gia, ông nói với minjeong và các người hầu khác:
- nhấc cái chân ra khỏi giường nhanh lên, hôm nay là ngày kỉ niệm ngày mất của ông chủ và cũng là ngày cô chủ trưng bày bức họa của mình, các người tranh thủ đi, cả ngày không làm xong hết việc được đâu
minjeong quần quật cả sáng nhưng vẫn chưa xong được một nửa công việc.
đang loay hoay không biết nên trang trí đèn trùm trên trần nhà làm sao thì bà chủ đến, đưa cho cô một tấm thư mời bằng bạc, được trang trí bên ngoài là những lớp vàng mỏng
- bỏ đấy đi, mang thư đến nhà của ngài choi wooyoung, nói rằng ta mời ông đến dự tiệc
bà dán thẳng ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm vào em, minjeong sợ sệt, vội vàng đi mà quên xin phép.
khi em đến nơi, người mở cổng thân thiện tiếp đón rồi chỉ dẫn cô vào trong gặp ngài choi, bước vào căn phòng toàn là những bức tranh đắt tiền
em quên mất thân phận mình là gì, bị thu hút đi vào trong, kông may ngài choi là người thích sạch sẽ
- đừng đi lung tung, động chạm vào bất cứ thứ gì.
ông đứng bên cửa sổ quay người lại, trên tay đang nhâm nhi tách trà nóng hổi, thơm phức.
minjeong giật mình, đơ ra mấy giây rồi cũng cúi nhẹ xuống chào, em nhanh chóng đưa tấm thư mời của bà chủ cho ông xem
- gì? thư mời sao?
ông nở nụ cười khinh bỉ.
- có lẽ bà ta muốn kết hợp kỉ niệm ngày mất của ông yu và buổi xem tranh đây mà, tư lợi quá nhỉ, nhớ nói ta sẽ đến nếu có một ít vang đỏ nhé.
ông cười khẩy nhưng rồi cũng đóng dấu đồng ý.
ngước lên thì thấy minjeong đang trố mắt thích thú ngắm những bức tranh.
- cô em có đôi mắt thật to, tên cô là gì nhỉ?
- dạ..kim minjeong thưa ngài.
- minjeong, cô chủ của cô là người có tài nhất ở seoul này, cô ấy đã vẽ tôi. nhìn đi, bức này này.
ông vừa nói vừa chỉ tay vào bức tranh được phủ bởi một tấm vải chống bụi.
ông kéo nó xuống, nhẹ nhàng nâng niu như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ mất.
nó là một bức tranh khắc họa sự hào nhoáng của đồng tiền, bạn sẽ có hầu như tất cả khi bạn có thật nhiều tiền. tí gia vị từ miếng thịt cừu ngọt lịm, vàng bạc đá quý hay kim cương, mùi hương tự nhiên từ chiếc cổ trắng nõn nà của các cô gái.
khoác lên mình là chiếc váy óng ánh, đỏ hồng được trau chuốt mềm mại như satin, và chút vang đỏ sóng sánh trong ly.
lúc này minjeong chú ý đến thiếu nữ trong tranh, nhìn hao hao như jimin mà đỏ ửng cả má vì nghĩ sẽ ra sao nếu chính tay mình chạm lên gương mặt ấy.
đương nhiên em cũng là người nhạy cảm với cái đẹp giống cha mình, trông minjeong có vẻ ngại ngùng.
- em ao ước được sống như vậy đúng không?
ông ta lộ ra vẻ mặt hứng thú với em.
tiếp đến, ông vừa nói vừa đi vòng quanh em, ông khiến minjeong trông giống như cún con nhỏ muốn van nài dừng lại vì đã chạm đúng tim đen.
- em đã thích được như vậy, thử cảm nhận ren và gấm mướt lạnh trên làn da ngực, thấy sao khi lớp nhung lụa đắt tiền đè nằng lên đùi, được các quý ông nhìn ngắm..
ông vừa nói vừa đưa tay lên chạm nhẹ vào vai cô, thủ thỉ.
do khoảng cách khá gần nên e. cũng sợ mà quay mặt sang một bên, ông vỗ tay rồi cười lớn
- ôi trời, em đang hạnh phúc kìa ~
- thôi được rồi, cô về đi.
ông nở nụ cười kì dị tiễn cô.
về đến nơi, minjeong phải quay lại công việc, em giúp mọi người chuẩn bị phần ăn cho ngày hôm nay, cô hầu nhiều chuyện thường ngày biết cô vừa đưa thư mời cho ngài choi thì mở miệng cảnh báo về sự nguy hiểm của ông ta.
end “ba”, cảm ơn các bạn :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro