Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Quá khứ của Park Jimin

Một lát sau, bà Park quay lại, trong tay bà còn cầm một tấm ảnh : "Con xem cái này. "

Myoui Mina nhận lấy rồi tỉ mỉ quan sát cô gái xinh đẹp trong ảnh. Cô ấy là kiểu người khác hẳn với cô, trông rất đáng yêu, có nụ cười tỏa nắng.

" Cô ấy là...? "

" Cô ta là Im Nayeon, người mà Jimin từng yêu. Phải nói nó rất yêu cô ta, ba năm trước, hai đứa nó cũng sắp kết hôn rồi. Nhưng vào ngày kết hôn, cô ta đã vứt bỏ chú rể đang đau khổ chờ đợi mình trên lễ đường, từ đó bặt vô âm tín. "

" Vứt bỏ ? Mẹ nói là người phụ nữ này đã vứt bỏ Park Jimin ? "

" Phải, mà lại còn ngay ngày kết hôn. Ngày hôm đó là một sự sỉ nhục với Park gia ta, cũng là khởi đầu cơn ác mộng của Jimin ! "

" Cô ấy không yêu Jimin sao ? "

" Điều này thì Jimin còn muốn biết hơn cả con. Mà càng quan trọng hơn là, người đưa cô ta đi chính là cháu ruột của mẹ, Kim Seokjin. Trước khi chuyện đó xảy ra, nó đã rất thân thiết với Jimin, con trai mẹ coi nó như anh trai ruột của mình. Nhưng vào ngày hôm đó, tất cả những điều tốt đẹp đều bị hủy hoại. Anh em thân thiết của mình lại dẫn người phụ nữ mình yêu nhất đi mất, hai người mà nó tin tưởng nhất lại cùng lúc phản bội nó... "

" Cho nên, anh ấy chán ghét phụ nữ ? "

" Phải, sự phản bội của Nayeon và Jin đã khiến tâm lý của nó bị đả kích trầm trọng. Sau đó, nó mắc phải một chứng bệnh thường gọi là hội chứng rối loạn sau sang chấn. Có một khoảng thời gian khá dài, nó sống rất khổ cực, ba mẹ cũng rất vất vả, nó lúc thì nổi giận, lúc thì ngồi co ro một góc, cả đêm ngủ không yên. Vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy cảnh người con gái nó yêu nhất bỏ rơi nó... "

Đôi mắt bà Park dần ươn ướt, bỗng nhiên, cô nhận ra mình đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ được.

" Đó là bệnh tâm lý, nó chỉ có bác sĩ tâm lý mới chữa được. Ba chồng con đã mời bác sĩ tâm lý tốt nhất từ nước ngoài qua đây. Hai năm nay, Jimin rất ít khi phát bệnh, ba mẹ đều cho rằng nó đã khỏi bệnh rồi. Không ngờ đang yên đang lành lại phát tác. "

Bà nói với giọng nghẹn ngào, nhìn con mình vẫn luôn trầm mình vào bóng tối của quá khứ, một người mẹ như bà làm sao không đau lòng cho được.

" Mẹ ơi, con xin lỗi... "

Myoui Mina áy náy cúi đầu : " Đều do con không tốt, là do con nói ra mấy lời không nên nói khiến anh ấy... "

" Con đã nói gì ? "

Mina kể lại mọi chuyện đúng sự thật cho mẹ chồng nghe. Bà Park nghe xong cũng không trách móc cô, mà ngược lại còn an ủi.

" Không sao, không trách con được, là ba mẹ không tốt. Ngay từ đầu, ba mẹ không nên giấu diếm con. Con là một cô gái thiện lương, nếu như con biết nó từng chịu thương tổn như thế thì mẹ tin là con cũng sẽ không nói ra mấy lời quá khích. "

Một lúc sau, Mina đi thẳng tới bên giường Park Jimin, cẩn thận quan sát gương mặt say ngủ của anh. Cô khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông kiêu ngạo lại có một quá khứ tủi nhục như thế.

Ngồi xuống cạnh anh, cô xin lỗi lần nữa : " Xin lỗi anh ! "

Mina chậm rãi vươn tay phủ lên trán Jimin, trán anh ướt đẫm. Cô liền đứng lên, vào phòng tắm vắt khô khăn lông rồi nhẹ nhàng cẩn thận lau đi mồ hôi còn vương lại trên trán anh.

Đêm nay đã được định trước là một đêm mất ngủ, cô sa vào nỗi băn khoăn vô biên. Từ khi biết tâm lý Park Jimin đã bị tổn thương nặng, cô bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cô đối xử người đàn ông này có phải đã quá tàn nhẫn hay không?

Ý thức của cô dần mơ hồ. Ngay cả khi cô nhắm mắt lại, cô cũng chỉ nghĩ tới cách để anh không bị tổn thương thêm nữa.

[ ... ]

Trước rạng sáng, Park Jimin thoát khỏi cơn mộng mị. Một đêm vừa rồi, anh ngủ cực kỳ ngon, ngủ ngon tới mức anh đã quên mất những chuyện đã xảy ra trước khi chìm vào giấc ngủ.

Khi vừa hoạt động cơ thể, anh cảm thấy bên cạnh như có thứ gì đó đang đè lên. Anh lắc lắc đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn một chút. Nhìn kĩ lại, người phụ nữ coi trời bằng vung này lại ngủ trên giường của anh...

" Này, dậy đi, dậy đi ! "

Anh hối hả đánh thức cô, lại còn trợn trừng mắt chất vấn : " Sao cô lại ngủ ở đây ? Đừng nói với tôi là cô mộng du đấy !? "

Myoui Mina hoang mang nhìn anh, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cô ngoan ngoãn trả lời : " Tôi lỡ ngủ quên ở đây. "

Park Jimin thật sự chưa từng nghe lí do nào tệ như vậy, anh hừ lạnh : " Hôm nay lỡ ngủ quên trên giường tôi, vậy ngày mai cô cũng lỡ ngủ quên trên giường người đàn ông khác à ? "

Nếu không phải trên cổ tay anh còn vết máu bầm do anh tự gây ra, Mina có lẽ đã cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng dài.

Người đàn ông trước mắt cô không giống như người bị bệnh tâm lý, rõ ràng là một người đàn ông độc miệng, chính là loại người không dùng miệng giết chết người thì không bỏ qua.

" Anh không sao chứ ? ". Cô lên tiếng hỏi thăm.

" Tôi có thể có chuyện gì ? "

Chân mày Park Jimin chao lại, anh hoàn toàn quên mất chuyện mình phát bệnh.

" Anh thật sự không nhớ sao ? "

Mina nhắc nhở một cách khéo léo : " Tối hôm qua, anh không kiểm soát được bản thân... "

" Chẳng lẽ tối qua tôi đã làm gì cô à ? "

Biết anh đã hiểu lầm, cô lắc đầu phủ nhận : " Không phải như anh nghĩ, là.... "

" Không phải như tôi nghĩ là được, những thứ khác không quan trọng ! "

Jimin vén chăn xuống giường, anh đi tới cạnh tủ quần áo, ra lệnh : " Đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo ! "

" Tôi biết hết rồi ! "

Mina cân nhắc một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định thẳng thắn với anh.

" Biết cái gì ? "

" Quá khứ của anh ! "

Suốt một phút trôi qua, Park Jimin đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích, dáng vẻ như một cái xác không hồn, ngay cả một câu nói nguyên vẹn cũng không thể thốt ra.

" Tốt, vậy cô có thể ra tòa đề xuất ly hôn, kiếm được một khoản tiền bồi thường lớn, còn có thể quang minh chính đại rời khỏi tôi. "

" Tôi sẽ không rời đi, dù cho anh có là ma quỷ đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không đi ! "

Câu nói này của cô thật sự xuất phát tự đáy lòng, không liên quan tới bất kỳ tâm tư cá nhân gì. Hiện tại, cho dù không có tình yêu nhưng có lẽ anh cũng không thể tiếp nhận được chuyện một người phụ nữ lại rời khỏi mình.

Bởi vì như thế sẽ khiến anh nhớ tới chuyện một người phụ nữ khác rời bỏ anh.

" Cô đã biết rồi, không sợ sau này tôi mất kiểm soát mà giết chết cô à ? "

Anh đột nhiên xoay người, vươn tay kéo cổ tay cô : " Giống như khối máu bầm này, nếu cô cứ khăng khăng muốn ở lại thì không phải chỉ có một chỗ nho nhỏ thế này đâu ! "

" Không sao, tôi không để bụng. Huống chi, anh cũng chưa hẳn sẽ tổn thương tôi. Tối hôm qua, anh vẫn luôn cố bắt tôi cách xa anh, điều này cho thấy trong tiềm thức anh không muốn tổn thương bất kỳ ai ! "

Có một loại người, dù đã bị người khác nhìn thấu tâm tư thế nào thì vẫn muốn che giấu bản thân.

Park Jimin chính là người như vậy, anh căm phẫn quát lớn : " Tôi không cần sự thương hại từ cô ! "

" Phải, là tôi thương cảm. Nhưng tôi chỉ đồng tình với hoàn cảnh mà anh gặp phải chứ không phải đồng tình với con người anh. "

" Đều như nhau thôi, mặc kệ cô đồng tình cái gì, tôi nói không cần là không cần. Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhờ người đưa đến nhà cô. "

Mina phút chốc ngây người ngước mắt lên : " Có cần phải nghiêm trọng thế không ? Tôi cũng đâu làm sai chuyện gì, tôi chỉ vô tình biết được quá khứ của anh thôi mà. "

" Như vậy cũng đã đủ rồi.Tôi không muốn sống chung với một người thương hại tôi sau khi biết tôi từng bị phụ nữ vứt bỏ. "

Lúc Park Jimin nói ra những lời này, trên mặt anh là vẻ bi thương, Myoui Mina nhìn thấy mà đau lòng khó hiểu.

Anh chán chường đi về phía phòng tắm. Cô đột nhiên bước nhanh đến, kéo tay anh, thản nhiên nói:

" Có lẽ anh cảm thấy mình không bình thường, nhưng so với bệnh nhân rối loạn sau sang chấn, người có chứng sợ hãi không gian hẹp như tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. "

Jimin đột nhiên dừng bước, cô có thể cảm nhận được thân thể của anh đang cứng đờ, hai người nhất thời rơi vào im lặng. Qua một hồi lâu, cô mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.

" Tôi nói thật đấy, không phải là để an ủi anh đâu, cũng không phải là nói dối để khiến anh cảm thấy thoải mái. Tôi thật sự bị chứng sợ hãi không gian hẹp, sợ bị nhốt ở một nơi tối đen, sợ cảm giác bất lực khi chờ đợi người khác đến cứu. Park Jimin, anh hãy tin tôi, thật ra chúng ta đều là người giống nhau. "

__________

" Tôi không thương hại anh, nhưng so với việc nhìn anh dằn vặt trong đau khổ hằng ngày, tôi lại mong anh được hạnh phúc ! "

__________

Đánh úp đêm khuya, có ai còn nhớ truyện không🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro