Chương 27: Sợi dây Saphire
Về đến nhà, phòng khách rất ồn ào, Myoui Mina lấy cớ không thoải mái nên lên tầng trước, ngồi đợi Park Jimin về hỏi tội cô như một hình thức giày vò.
Tuy rằng anh không nổi giận ngay ở nhà hàng, nhưng cô không cho rằng anh sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra, có lẽ lúc ấy cũng chỉ vì vướng thân phận, không tiện bộc phát.
Đọc và chỉnh sửa một vài tài liệu mà tâm hồn cô như treo ngược cành cây. Trước giờ cô là người công tư phân minh, nhưng đây là lần đầu cô không thể tĩnh tâm làm việc được, một chữ cũng không nhìn vào mắt, không phải sợ anh đuổi đi làm hỏng kế hoạch, mà là kiểu nói không rõ, giải thích không xong.
Bình thường nếu không phải tình huống đặc biệt thì cô luôn đi ngủ đúng mười giờ, tối nay vì đợi anh về mà mười một giờ rồi vẫn còn ngồi bên bàn làm việc.
Mười một giờ bốn mươi phút, Park Jimin mới quay về, nghe thấy tiếng động bên ngoài, Mina thấp thỏm, cô nhắm mắt lại, lặng lẽ đợi cơn bão ập tới.
Đợi mười phút đồng hồ mà không có động tĩnh gì, cô không khỏi thấy buồn bực, đứng dậy hé cửa len lén nhìn ra ngoài.
Jimin mệt mỏi nằm trên ghế sofa chợp mắt, không hề có dấu hiệu gì là muốn tìm cô tính sổ.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cô quyết định chủ động ra giải thích với anh, trông có vẻ anh không định truy cứu chuyện cô lừa anh lại càng khiến cô bất an hơn.
" Xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh, hai hôm trước giám đốc Kim giúp tôi một việc, tôi muốn mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn, sợ nói sự thật với anh sẽ gây ra hiểu lầm nên mới nói dối... "
Cô đứng trước mặt anh, thẳng thắn nói ra lí do bất đắc dĩ phải lừa anh.
Anh đột nhiên mở bừng mắt ra, đưa tay túm cô đè nghiến lên sofa, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
" Lúc có thể nói thật với tôi thì cô không nói, bây giờ nói gì cũng muộn rồi ! "
" Anh lại muốn đuổi tôi đi sao ? "_ Mina hoảng sợ hỏi.
" Sẽ không đuổi cô đi, chỉ là sẽ ghét cô hơn lúc trước. "
Anh cười lạnh một tiếng, buông cô ra. Mina đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói : " Nếu như ghét tôi có thể khiến anh thấy thoải mái hơn thì anh cứ ghét đi ! "
Park Jimin không biết được chuyện mà Mina cô không sợ nhất chính là bị người ta ghét, bởi vì cô đã quen rồi...
[ ... ]
Ngày hôm sau cô dậy muộn hơn một chút, Park gia có thói quen ăn sáng đúng bảy giờ rưỡi. Nếu đã qua thời gian ăn sáng thì cũng không cần vội, hôm nay là cuối tuần, càng không có cuộc họp quan trọng.
Cô từ tốn mặc quần áo, sang phòng đối diện rửa mặt, lúc ngang qua phòng Jimin, cô thấy một hộp quà màu tím nhạt được gói tinh tế bị vứt trong thùng rác.
Cô kinh ngạc nhặt lên, mở ra xem, bên trong là một sợi dây chuyên được chế tác vô cùng tinh tế, có vẻ rất đắt đỏ.
Sợi dây đẹp như thế này chắc không phải vứt đi chứ, nhưng nếu như không cẩn thận làm rơi thì cũng không thể rơi vào thùng rác được. Cô đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lúc cũng không hiểu được, đành đặt lên bàn giúp anh.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cô liếc mắt nhìn hộp quà vuông vuông kia lần nữa, trong lòng chợt thoáng qua một ý nghĩ, sợi dây chuyền đó không phải là thứ Park Jimin chuẩn bị tặng cho cô chứ ?
Trông có vẻ như không thể nhưng thực ra cũng có thể. Nếu như không phải tặng cô, làm sao đang yên đang lành anh lại vứt đi được, cho dù nhiều tiền đến mấy cũng không đến mức hoang phí như vậy.
Nghĩ thế, ma xui quỷ khiến thế nào, cô bước tới, mở hộp quà, lấy sợi dây chuyền ra đeo lên cổ.
" Cốc cốc "
Cửa phòng bị ai đó gõ, cô mở ra, dì Nan cung kính nói : " Thiếu phu nhân, mời cô xuống dùng bữa, mọi người đang đợi. "
Cô kinh ngạc hỏi lại : " Không phải đã quá thời gian dùng bữa sáng rồi sao ? "
" Phu nhân thấy cô chưa xuống nên hoãn thời gian dùng bữa. "
" Được, tôi xuống ngay đây ! "
Mina vô cùng cảm động, bỏ qua người đàn ông ghét cô ra, gia đình này đối xử với cô thật sự không có gì để chê.
Cô vội vàng xuống tầng, đi thẳng tới bên bàn ăn, nói với vẻ hối lỗi : " Xin lỗi, con dậy muộn rồi ! "
" Không sao, thanh niên cứ phải ngủ nhiều một chút ! "_ Bà Park hòa nhã vỗ vỗ lên tay cô.
" Oa, chị dâu, dây chuyền của chị đẹp quá ! "
Cô em chồng phấn khởi đi vòng tới trước mặt cô, cúi người xem xét cẩn thận.
" Oa, lại còn là sợi Saphire phiên bản giới hạn cả thế giới chỉ có mười sợi nữa chứ, em nằm mơ cũng muốn có, chị dâu, chị mua ở đâu vậy ? "
Mina ngượng ngùng nhìn về phía Jimin, anh đang nhìn trân trân vào sợi dây trên cổ cô, ánh mắt đó thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cô nhìn anh, anh lại lạnh lùng quay đầu đi, tiếp tục dùng bữa như thể chuyện không liên quan đến mình.
" Được rồi, trang sức của con còn ít sao ? Mau ăn cơm đi ! "
Bà Park trừng mắt nhìn con gái, khéo léo giải vây cho Mina. Cô đang băn khoăn không biết nên nói lai lịch của sợi dây chuyền này thế nào.
Một bữa sáng khó khăn hơn cả nhai đá, mãi mới kết thúc, cô đang định thở phào một hơi thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng:
" Lên đây với tôi một lát. "
Cô biết rõ lý do anh gọi mình lên lầu, chẳng qua là vì sợi dây chuyền mà cô đang đeo thôi, sự thật chứng minh suy đoán của cô là đúng.
" Ai cho cô đeo sợi dây chuyền này ? "_ Anh lạnh lùng chất vấn cô.
" Không phải anh định tặng tôi sao ? "
Anh cười lạnh : " Cái tật tự cho mình đúng quả là càng ngày càng nặng nhỉ ? Dựa vào đâu mà cô cho rằng tôi muốn tặng cô sợi dây chuyền này ? "
" Dựa vào trực giác. "
Đây có lẽ là câu trả lời ngốc nhất trong cuộc đời cô.
" Chẳng lẽ cô không biết trực giác của cô cũng tệ như con người cô vậy ? "
" Nếu sợi dây chuyền này không phải anh muốn tặng tôi thì anh định tặng cho ai ? "
Jimin lạnh lùng trả lời : " Tôi tặng ai liên quan gì tới cô ? Dù sao cũng không phải tặng cho cô, lấy từ đâu thì bây giờ lập tức bỏ lại chỗ đó cho tôi ! "
Mina hậm hực tháo sợi dây chuyền xuống, chân bước tới cạnh thùng rác rồi hỏi anh : " Thật sự muốn tận tay tôi quẳng tâm ý của anh đi sao ? "
" Bớt tự cho là đúng đi ! Tâm ý của tôi chưa bao giờ dành cho một người không có vị trí trong lòng tôi. "
Park Jimin giật lấy sợi dây chuyền trên tay cô, bước nhanh đến cửa sổ, vung tay ném nó ra ngoài.
Hai người cũng không nói thêm câu nào, anh tức giận đạp cửa bỏ đi.
Cô đứng trước cửa sổ, giương mắt nhìn xe của anh mất hút khỏi tầm nhìn. Sau đó xoay người chạy xuống lầu, đến bên bãi cỏ xanh mướt bên ngoài, cúi người tập trung tìm kiếm.
Diện tích bãi cỏ rất rộng, cô tìm rất lâu, may là cuối cùng cũng tìm được sợi dây chuyền. Chỉ là lần này, cô không dám đeo lên cổ nữa mà cất nó vào ngăn kéo khóa kĩ.
[ ... ]
Đến giờ cơm tối, Park Jimin vẫn chưa trở về. Người kinh doanh không tránh được những buổi xã giao, cô cũng không thấy lạ gì.
Hơn mười giờ tối, cô vừa mới lên giường thì bỗng nhiên nghe thấy phòng ngủ kế bên có tiếng va chạm. Cô nghi hoặc mở cửa ló đầu ra xem xét, là Park Jimin thế nào lại ngã ra trên đất.
Cô vội vàng bước đến đỡ anh lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại:
" Sao anh uống nhiều rượu quá vậy ? "
__________
" Tôi... là đang lo lắng cho anh sao ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro