
CHƯƠNG 2: TỚ CÓ THỂ NHƯỜNG VỊ TRÍ ĐÓ CHO CẬU
"Có những cuộc chiến không chỉ được quyết định bởi điểm số. Có những lời nói vô tình gieo xuống một thứ cảm xúc khó gọi tên... khiến người ta vừa muốn trốn chạy, vừa không ngừng khao khát được chạm tới."
Đêm đó, Y/N trằn trọc mãi không ngủ được.
Ánh đèn ngủ hắt vàng lên trần phòng, soi rõ hàng chữ nguệch ngoạc trong quyển nhật ký vứt chỏng chơ trên bàn học:
“Tớ sẽ đợi lần sau.”
Chỉ một câu, mà làm trái tim cô bất ổn suốt ba ngày liền.
Cô đã nghĩ lý do khiến mình mất ngủ là vì 0.5 điểm chết tiệt kia. Nhưng không. Không phải lần này.
Là vì anh. Vì cái cách Park Jimin nhìn cô – vừa nghiêm túc, vừa ấm áp. Vì nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi anh không phải mỉa mai, không hẳn khen ngợi, mà giống như… anh thật sự đã chờ đợi cô.
“Cậu ta là kiểu người gì vậy chứ?” – Y/N bật dậy khỏi giường, ôm gối gào lên không thành tiếng.
Jimin – kẻ từ trước đến nay chỉ toàn biết đến đỉnh cao và sự im lặng tại sao lại nhớ rõ cả bài làm của cô? Tại sao lại để ý đến điểm số của cô như vậy? Anh có biết cô đã phát điên thế nào vì luôn thua dưới tay anh không?
Không. Chắc chắn không.
Y/N tự nhủ:
“Cậu ta chỉ muốn trêu chọc mình thôi. Jimin sẽ không bao giờ thật lòng để ý tới một kẻ luôn đứng sau như mình.”
Nhưng trái tim cô không nghe lời. Dù có gào thét, lý trí cũng không thể át được nhịp đập bất thường đang rối loạn từng giây.
Sáng thứ Hai. Không khí lớp học như đặc quánh lại khi giáo viên bộ môn bước vào với một chồng hồ sơ dày cộp.
“Trường vừa nhận được thông báo từ Sở Giáo dục – năm nay, học sinh khối 12 sẽ có cơ hội tham gia một dự án nghiên cứu liên trường do Bộ chủ trì. Mỗi trường chỉ chọn hai đại diện ưu tú nhất.”
Cả lớp xôn xao. Những cái tên nổi bật bắt đầu được xì xào đoán già đoán non.
Nhưng Y/N thì không cần đoán.
Cô biết rõ một trong hai cái tên chắc chắn sẽ là Park Jimin.
Và đúng như dự đoán, thầy chủ nhiệm cất tiếng rõ ràng, chắc nịch:
“Đại diện lớp A: Park Jimin. Đại diện lớp B: Y/N.”
Cả lớp ồ lên, có người còn vỗ tay.
Nhưng Y/N thì chết sững. Mắt cô lén nhìn sang phía dãy bàn cạnh cửa sổ – nơi Jimin đang ngồi thảnh thơi, đôi tay lật nhẹ một quyển sách, môi cong lên như thể anh đã biết trước điều này từ lâu.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Jimin khẽ nghiêng đầu, như ra hiệu:
“Đừng làm quá lên như mọi khi.”
Cô tức đến nghẹn lời, nhưng không thể phản bác. Vì đúng là, hai người họ là đại diện hoàn hảo nhất. Cô cũng không thể để tên mình bị thay thế.
“Tại sao lại là cậu ta chứ…” – Y/N lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu thấy bất an.
Họ hẹn nhau ở thư viện để bắt đầu thảo luận đề tài. Thư viện tầng ba – nơi yên tĩnh nhất trường trở thành chiến trường căng thẳng giữa hai học bá.
Jimin ngồi trước, dáng ngả nhẹ vào ghế, chân bắt chéo, tay cầm tập tài liệu in sẵn, ánh mắt thong dong lướt qua từng dòng chữ như đang đọc tiểu thuyết buổi chiều. Bên cạnh anh là cốc latte đá chưa uống quá nửa.
Y/N ngồi đối diện, mặt cau có. Cô trải bừa cả ba quyển vở, laptop, bút highlight đủ màu, dán chi chít giấy note như thể đang chuẩn bị thi đại học.
Sau 30 phút không ai nói gì, cuối cùng Jimin phá vỡ sự im lặng:
“Tớ nghĩ cậu đang cố gắng quá mức.”
Y/N không ngẩng đầu, vẫn ghi chú lia lịa:
“Còn cậu thì quá lười.”
Một câu đáp lại sắc như dao lam, khiến không khí càng lạnh hơn cả máy điều hòa đang bật số lớn nhất.
Jimin bật cười khẽ, gập tập tài liệu, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt có phần lạ lẫm hơn bình thường:
“Y/N, cậu có bao giờ tự hỏi… nếu tớ không tồn tại, cậu có còn cố gắng đến mức này không?”
Cô sững người, ngước mắt lên:
“Ý cậu là gì?”
“Ý tớ là… có thể chính tớ là lý do khiến cậu muốn giỏi hơn mỗi ngày.”
Y/N bật cười nhạt, ánh mắt sắc lại:
“Cậu nghĩ mình là trung tâm vũ trụ đấy à? Tôi học vì tôi. Không vì ai cả.”
Jimin chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt anh ánh lên một thứ gì đó vừa thách thức, vừa dịu dàng:
“Vậy nếu tớ bảo… tớ sẽ nhường vị trí đứng đầu cho cậu. Thì sao?”
Không khí đông cứng lại trong vài giây.
Y/N chống tay xuống bàn, đôi mắt tối sầm lại:
“Cậu đang chế nhạo tôi đấy à?”
Jimin vẫn bình thản:
“Không. Tớ nói nghiêm túc. Cậu đã cố gắng rất nhiều. Và tôi nghĩ, cậu xứng đáng được đứng đầu một lần… nếu cậu thực sự muốn.”
Y/N nhìn anh như thể đang đối mặt với một bài toán không có lời giải:
“Vậy… cái giá là gì?”
“Trái tim cậu.” – Jimin trả lời không chút do dự.
Tim Y/N lỡ một nhịp.
“Gì cơ?” – cô bật ra như thể vừa nghe nhầm.
“Không phải thật sự trao tim cậu cho tớ theo nghĩa đen.” – anh nhún vai, môi cong cong – “Chỉ là… thử mở lòng. Cho tớ một cơ hội.”
Y/N đứng bật dậy, ghế kêu lên cạch một tiếng lớn giữa không gian im lặng. Tay cô siết lại, ánh mắt chứa đầy cảnh giác:
“Cậu tưởng tôi ngốc chắc? Cậu muốn tôi yêu cậu để đổi lấy vị trí đứng đầu? Cậu nghĩ tôi cần cái trò ‘mua tình cảm’ rẻ tiền này để thắng cậu à?”
“Không. Tớ chỉ nói rằng nếu cậu thấy trái tim mình đủ sẵn sàng, tớ sẵn lòng lùi một bước. Vì tớ đã đi trước cậu đủ lâu rồi.” – Jimin đáp, lần đầu tiên giọng anh trầm xuống, nghiêm túc đến mức khiến cô không dám nói gì thêm.
Anh khẽ xoay cuốn tài liệu trong tay, rồi ngẩng đầu:
“Bây giờ, tôi muốn đi sau cậu.”
Y/N bước nhanh ra khỏi thư viện mà không quay đầu lại.
Gió thổi vén nhẹ sợi tóc bay qua má, mang theo cả cơn nhịp tim dồn dập khó kiểm soát. Tay cô run lên – không phải vì tức giận, mà là vì… một nỗi xao động mà cô chưa từng cảm thấy.
“Cậu ta điên rồi. Điên thật rồi.” – Cô tự nhủ, nhưng tim thì cứ đập nhanh không ngừng.
Cô không trả lời lời đề nghị đó. Nhưng cô cũng không phủ nhận.
Và từ giây phút đó… một mầm cảm xúc lạ lẫm đã được gieo xuống – không phải từ bài kiểm tra, cũng không đến từ điểm số.
Mà là từ ánh mắt của một người – người luôn đi trước cô một bước.
Lần này, là bước về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro