
CHƯƠNG 1: KHÔNG AI VƯỢT QUA ĐƯỢC JIMIN
"Khởi đầu là một cuộc đối đầu học thuật, nhưng đằng sau sự cạnh tranh ấy... là một sự chú ý thầm lặng, một tò mò nhen nhóm và một trái tim đang bắt đầu dao động."
“Lại là cậu ta.”
Y/N thầm nghiến răng, đôi mắt không rời khỏi bảng thông báo kết quả học kỳ được dán giữa sảnh tầng 2 – nơi đông học sinh tụ tập sau giờ kiểm tra.
Ở hàng đầu tiên, cái tên ấy lại xuất hiện như một định mệnh khó nuốt trôi:
[1] Park Jimin – 100 điểm tuyệt đối
[2] Y/N – 99.5 điểm
Khoảnh khắc đó, những âm thanh xung quanh cô dường như mờ dần. Mọi lời thì thầm, mọi tiếng xôn xao, cả tiếng gót giày gõ lách cách của những học sinh vội vã đi ngang qua... đều tan biến. Chỉ còn lại con số "99.5" đang nhấn chìm trái tim cô trong một cảm giác thất vọng không lời.
Không phải là ghen tị. Không hẳn là thù ghét.
Mà là một cảm giác bất lực, sâu đến tận xương. Như thể cô đang bị nhấn chìm trong vũng nước và bàn tay với lên mãi vẫn không thể chạm đến mặt hồ.
Cô đã quen với điều này. Thật đấy. Nhưng quen không có nghĩa là ngừng thấy đau.
“Y/N thật sự giỏi… chỉ tiếc là còn Jimin.”
“Nếu không có Jimin thì Y/N chắc chắn sẽ là học sinh đứng đầu trường.”
“Hai người đúng là kỳ phùng địch thủ, nhưng Jimin vẫn nhỉnh hơn một bậc.”
Những lời nhận xét ấy từ miệng thầy cô, bạn bè và cả những người không quen từ lâu đã trở thành gánh nặng đè lên trên vai cô. Như một lời nguyền không thể phá giải.
Cô là cái bóng luôn bám theo ánh sáng mang tên Park Jimin.
Y/N không phải một học sinh thiên bẩm. Cô không phải kiểu người “chỉ cần nghe sơ qua là hiểu”.
Tài năng của cô đến từ mồ hôi, nước mắt và sự kiên trì đến mức điên rồ.
Sáng dậy lúc 4h30, bắt đầu ôn ngữ pháp.
Buổi trưa nhịn ăn để luyện đề nâng cao.
Buổi tối học đến 1h sáng, chợp mắt một tiếng rồi tỉnh dậy để học tiếp.
Lịch trình của cô được lên chi tiết từng phút.
Bảng kế hoạch dán kín bức tường bên bàn học, mỗi màu highlighter tượng trưng cho một loại kiến thức – xanh dương cho ngữ pháp, cam cho toán nâng cao, hồng cho phân tích văn học…
Cô đã biến bản thân thành một cỗ máy học tập chính xác đến từng chi tiết.
Vì sao ư?
Vì chỉ có một mục tiêu duy nhất: vượt qua Park Jimin.
Không phải vì danh tiếng. Không phải vì thành tích.
Mà là vì lòng tự trọng của cô – cô không chấp nhận mãi mãi ở vị trí số hai.
Trong khi đó, Park Jimin giống như một thế giới khác hoàn toàn đối lập với cô.
Anh không bao giờ khoe điểm, không đăng bài trong các hội nhóm học thuật của trường, không đua top trong các bảng xếp hạng online. Ngay cả trong lớp, anh cũng chẳng phát biểu nhiều.
Nhưng kỳ lạ là: mỗi lần có bài thi, mỗi lần có bảng điểm, tên anh luôn đứng trên cùng.
Jimin không học nhóm. Không cắm đầu vào vở.
Thậm chí, người ta thấy anh có thời gian… ngồi nghe nhạc, nhìn ra cửa sổ, chơi bóng rổ sau giờ học, cười đùa với bạn bè.
Và rồi... vẫn là điểm tuyệt đối.
Như thể mọi bài thi chỉ là trò chơi mà anh đã giải được từ trước.
Có những học sinh xuất sắc vì chăm chỉ. Còn Jimin – anh tỏa sáng như thể sinh ra là để ở đỉnh cao.
Mỗi lần Y/N nhìn thấy anh – dáng người cao ráo, áo sơ mi trắng gọn gàng, tay đút túi quần và ánh mắt lơ đãng cô lại thấy trong lòng mình dấy lên một cảm giác gì đó khó chịu, nhưng cũng… ngưỡng mộ.
Cô ghét phải thừa nhận, nhưng sự tồn tại của Jimin như một vết cứa trong lòng cô. Nhẹ nhàng, lặng lẽ… nhưng không thể lành.
Kỳ thi Quốc gia năm nay là mục tiêu lớn nhất của Y/N trong suốt ba năm học.
Đây là cơ hội để cô vươn ra khỏi cái bóng của Jimin – không còn chỉ là “số hai ở trường”, mà là người đứng đầu cả nước.
Cô đã dành 4 tháng để chuẩn bị cho kỳ thi đó. Không có tiệc sinh nhật. Không có lễ hội trường. Không có chuyến đi chơi cuối cấp. Cô từ chối mọi lời mời, mọi thú vui.
Cô đặt cược tất cả.
Khi bước ra khỏi phòng thi, cô cảm thấy nhẹ bẫng. Đề khó, nhưng cô làm được. Không sai sót. Cô thậm chí còn dư thời gian để soát lại ba lần.
Cô tin lần này, cô sẽ thắng.
Nhưng rồi, ngày bảng điểm quốc gia được công bố, trái tim cô như bị bóp nghẹt.
[1] Park Jimin – 300/300 điểm tuyệt đối
[2] Y/N – 299.5/300
0.5 điểm.
Chỉ là một lỗi nhỏ trong câu tự luận cuối cùng – thiếu một khái niệm phụ.
Một phần cô tưởng không cần thiết. Một phần cô vội vàng. Nhưng Jimin… viết đủ.
Và thêm một lần nữa, anh vẫn ở phía trên cô.
Sau khi bảng điểm được dán lên, Y/N bước ra khỏi văn phòng nhà trường với gương mặt vô cảm. Tay cô siết chặt bản photo bài thi – bản mà cô vừa xin để xem lại lỗi.
Cô bước chậm rãi trong hành lang tầng ba – nơi gần như vắng vẻ vì giờ này các lớp đã tan.
Phía đối diện, Park Jimin vừa đi tới từ cầu thang.
Hai ánh mắt chạm nhau. Không ai lên tiếng. Không một nụ cười. Không một lời chào.
Y/N định quay đi như mọi lần – cô không có tâm trạng để nói chuyện. Nhưng giọng nói trầm ấm ấy vang lên, kéo cô lại.
“Lần này cậu thật sự suýt thắng rồi.”
Y/N khựng lại. Tim cô như ngừng đập một nhịp.
“Tớ đã thấy đáp án của cậu.” – Jimin tiếp tục, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô. – “Gần như hoàn hảo."
Cô không đáp. Chỉ nhìn anh, khó đoán.
Anh dừng lại bên cạnh cô, nghiêng đầu mỉm cười nhẹ – một nụ cười không trêu chọc, không ngạo mạn. Mà là... thật lòng.
“Nhưng tiếc là gần thôi. Chưa đủ.
Tim cô thắt lại. Anh nói đúng – dù là 0.5 điểm, vẫn là thua.
“Tớ sẽ đợi lần sau.”
Cô bước đi không nói lời nào. Nhưng trong đầu bắt đầu vang lên một âm thanh khác lạ.
“Tớ sẽ đợi lần sau.”
Lời nói ấy cứ vang vọng mãi trong đầu cô. Tại sao Jimin lại biết đáp án của cô chi tiết như thế? Tại sao anh lại nói “suýt thắng”?
Và tại sao…
một nụ cười thoáng qua ấy lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp?
Kẻ địch không đội trời chung.
Người luôn ở phía trước.
Người mà cô tưởng mình sẽ không bao giờ thắng nổi...bỗng nhiên lại trở thành kẻ đầu tiên khiến cô thấy… rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro