Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2: Kết thúc

Một tháng trôi qua, Jimin bận ôn thi không để ý
tới Y/n. Các bạn cùng phòng cũng bận, bận cho sinh nhật của anh <3

Lúc này, Y/n mới phát hiện, hóa ra trong đầu cô
Chỉ có sinh nhật của một người, đó là sinh nhật của Jimin. Cô đi làm thuê kiếm tiền để mua quà đặc biệt cho anh. Xương cá được làm bằng Ngọc Bích, đây là món đồ độc nhất vô nhị do cô thiết kế, cô ở dưới tầng đợi anh, 4 tiếng trôi qua
tất cả các phòng học đều tắt.

Mưa càng ngày lớn Y/n không có ô, cũng không có chỗ trú, cô không còn đủ ấm. Anh trở lại dưới chiến ô cùnh một cô gái, anh uống rất nhiều rượu. Anh thấy cô...

Jimin: "Sao em lại tới đây...? Muộn rồi sao còn tới đây làm gì?" *Anh không hạnh phúc như cô mong đợi*

Y/n: "... Sinh nhật vui vẻ..." *Cô đưa món quà cho anh*

Anh chạm vào bàn tay lạnh như băng của cô và ngọc lục bảo ấm

Y/n: "... Lục bảo bị em làm cảm động..." *Nhìn sắc mặt anh cô nói đùa*

Jimin: "Em..."

Y/n: "...Ngủ ngon... Em về đây!"

Jimin: "Chờ chút...!" *Anh cởi áo khoác,khoác lên vai cô*

Nhưng cô lại từ chối. Anh thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô, chứ không phải là sự oan hận, cô dần biến mắt khỏi ánh mắt anh. Bỗng nhiên anh cảm thấy tuột mất thứ gì đó.

Một tháng, cô từ chối mọi thứ liên quan đến anh. Khi cô đứng trên sân khấu, trong cuộc thi tuyển chọn ca sĩ của trường ở vị trí ban giám khảm. Jimin thực sự rất kinh ngạc ánh mắt cô u sầu không có sắc thái.

Y/n: *Hôm nay, tôi đứng đây là quyết định nhất thời, tôi của trước kia không có dũng khí đứng trên khán đài hiện tại tôi muốn tại bài hát 'Kẻ ngốc trên bến tàu' cho người tôi yêu"

Bài hát kết thúc, cô biết Jimin và cô ấy đã kết thúc rồi nhìn Ngọc Bích trên cổ anh là niềm vui an ủi lớn nhất của cô

Y/n: "Có lẽ đến cùng đau thương, mới có thể hết hi vọng. Em không còn đủ sức để yêu anh... Vào ngày sinh nhật anh em đã rời đi với bao nhiêu giọt nước mắt, hòan toàn tuyệt vọng... Chúng ta chia tay!... Em... Để anh đi!"

Cô đưa micro cho người khác, Y/n không nhìn anh một cái mà rời đi khỏi mắt anh. Anh từ chối các cô gái xinh đẹp, dù biết nó không còn ý nghĩa.

Cô bị gãy chân. Những ngày bị thương chỉ có em gái mới đến gần cô, cô từ chối tất cả từ anh. Thậm chí keo kiệt đến không nói chuyện với anh.

Jimin phát hiện dường như cô chỉ có người thân là em gái

Bốn năm đại học, anh khổ thẹn với cô qua bốn năm

Jimin nhắn lại cho Y/n: Bốn năm, thời gian bốn năm của chúng ta trôi qua uống phí. Em keo kiệt đến không nói chuyện với anh dù chỉ một câu. Khi em bước xuống khán đài anh đã phát hiện anh đã mất đi em, cuộc sống của anh không còn màu sắc nữa, anh không mong em quay về bên anh, chỉ xin em tha thứ cho anh. Chân của em là nỗi đau lớn nhất đời anh, dù nó đã khỏi hẳn, nhưng trong lòng anh, đó là món nợ anh nợ em...Anh sắp phải đi rồi, nếu em tha lỗi cho anh thì hãy đến nhà ga tiễn anh...

Tại nhà ga, anh chờ cô đến phút cuối cùng. Cô không xuất hiện, anh thất vọng rời đi. Ở trên xe anh phát hiện mình đang khóc, mà anh không biết Y/n ở một góc vẫn chăm chú nhìn anh rơi nước mắt cho đến khi xen lửa chạy khỏi tầm mắt

Bốn năm, cô chưa từng buông tha anh. Nhưng sao cô buông tha chính mình.?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yuna811